Mèo A Thì Cũng Là A Vậy!

Chương 38: Mèo hiểm ác báo thù




Sau khi Thư Đường hôn lén được một cái.

Rất cẩn thận quan sát ti tí phản ứng của người cá.

Nhận ra người cá không có dấu hiệu tỉnh lại, cô liền thoát ngay khỏi hiện trường phạm tội.

Vờ vĩnh như không có gì xảy ra.

Như một bé mèo làm vỡ ly nước, rồi đi ngang qua như thể không có gì.

Cô ngâm nga một ca khúc đi về phòng ngủ, kéo rèm lên, trùm chăn lại, ngủ.

Trong bóng đêm.

Quái vật kia ủ bụng dùng giấc ngủ vờ lơ là bé mèo, đê hèn thăm dò bé mèo, thong thả mở mắt.

Nhưng lại không nhúc nhích.

Cứ như một pho tượng mãi không động đậy vậy.

Mãi cho đến khi mưa phùn bên ngoài lất phất bay vào.

Quái vật mới chần chờ, duỗi tay chạm lên nơi bị hôn qua.

Đó là gì thế?

Đêm nay, quái vật không quay lại phòng ngủ, cũng không vòng lấy cô đi vào giấc như bình thường.

Tình yêu của mèo như những sợi lông mèo tung bay tá lả, sau khi mang đến cho người một loạt phản ứng dây chuyền rồi—-

Lẽ thẳng khí hùng lướt qua.

Mà chủ nhân của tòa Bastille này, đang chịu bối rối bởi lông mèo.

Quái vật về khuya bỗng bồi hồi, không rõ hàm nghĩa của chiếc hôn là gì.

Thế là đêm đó, mọi người phát hiện ra trị số lực tinh thần ổn định rất lâu bắt đầu xảy ra biến hóa.

Thật ra từ sau khi Thư Đường trở thành chuyên gia trị liệu cho 001, số liệu trên màn hình vẫn luôn vô cùng ổn định, ổn định đến nỗi khi mọi người bắt đầu lén lút bàn tán—-

Có phải Thư Đường đã học được thuật trị liệu thần kỳ từ nơi nào đó rồi không?

Nhưng không ai ngờ rằng, Thư Đường trừ những phương pháp trị liệu bình thường ra, thì mỗi ngày chỉ ở trong vùng cấm phơi nắng đón gió cũng 001 mà thôi.

Gần như là nhờ có cô bầu bạn, mà con hung thú luôn mang vẻ nóng nảy từ lúc thức tỉnh đến nay, đã có một thời gian rất dài chìm trong bình tĩnh.

Loại bình tĩnh ấy khiến hung thú tìm lại được lý trí, thậm chí còn làm thức tỉnh một phần ký ức.

Lúc mà mọi người ở đây đều lo lắng bạo loạn lực tinh thần cách hai tháng sẽ diễn ra một lần—–

Trị số như tàu lượn siêu tốc kia chầm chậm dần dà vững vàng lại.

Quái vật vẫn còn bối rối đứng ở cửa, cuối cùng cũng quyết định đi vào.

‘Hắn’ đến gần Thư Đường, đôi ngươi đen nhánh chú mục vào cô, hoang mang nhìn vào môi cô.

Đoạn, ngón tay lạnh lão chạm lên môi cô.

Mềm mại, âm ấm.

Nhưng quái vật lại nhanh chóng rụt tay về, thấp giọng rít lên với cô.

Như thể đang phát ra nghi vấn: “Đấy là cái gì thế?”

Dù cuộc thử nghiệm có kết quả, nhưng quái vật vẫn không quá hiểu rõ về xã hội loài người cho lắm, nên vẫn không thể lý giải nổi hàm nghĩa của nụ hôn lần này.

—-Cô muốn ăn luôn mình sao?

Thế là sáng ngày đầu tiên, lúc Thư Đường dậy ăn cơm thì phát hiện ra người cá cứ nhìn cô chằm chặp.

Quái vật nghĩ thầm: cô muốn dùng cái sức cắn yếu nhớt đấy để ăn hắn luôn đấy à?

Thư Đường: Hắn nhìn cô chằm chằm thế làm gì, chẳng lẽ trên răng cô dính đồ ăn à?

Cô căng thẳng chạy vội đi đánh răng lần nữa.

Cuối cùng thì người cá cũng thu hồi cái ánh mắt chằm chằm mình của hắn.

Nhưng mà nửa tiếng sau, ngón tay người cá lại bị thương.

Trong lúc cắt cá, ngón tay trắng lạnh lỡ tay trượt qua, lòng bàn tay liền rỉ ra chút máu, vẽ ra một miệng vết thương dài.

Lúc ấy cả hai người đều đang ở trong phòng bếp, chuẩn bị cá hồi để chế biến sẵn rồi cho vào trong tủ lạnh. Vì tiết trời thành phố Nam Đảo đang ấm dần lên, nếu con mồi mới bắt không được xử lý kịp thời thì rất dễ bị hư hỏng.

Người cá giơ ngón tay lên, rũ mi xuống cẩn thận quan sát biểu cảm của Thư Đường.

Thật ra mùi máu của người cá rất thơm và ngọt, đã thế còn có sức hấp dẫn phi thường với đám Vật Ô Nhiễm, ngay cả khi ngày thường nhỡ nhỏ một giọt máu xuống biển thôi, cũng sẽ khiến cho cả đàn cá mập dưới biển sâu chen chúc đến tranh giành.

Nếu người cá cần dụ địch, máu của mình chính là món ngon nhất không cần bàn cãi.

Kết quả là mới đầu Thư Đường có kinh hoảng, cô giữ chặt lấy tay người cá đưa đến dưới vòi nước lạnh một chập.

Sau đó lại nghi ngờ.

Cô tìm ra được một miếng băng cá nhân và nước sát trùng mang về từ bệnh viện, xử lý đơn giản miệng vết thương.

Sau đó lại do dự nhìn người cá trong chốc lát, muốn nói lại thôi.

Thư Đường: Có phải hắn cố ý không nhỉ?

Bởi vì cô vẫn có hiểu biết nhất định về sức chiến đấu của người cá.

Nội tâm Thư Đường chiến đấu kịch liệt: Này rốt cuộc có phải là đang làm nũng không thế?

Người cá nhìn cô đang nhìn chằm chằm ngón tay mình đến mất hồn, đôi ngươi đen nhánh ấy dấy lên một sự thấu tỏ. Thật ra hung thú cũng không thấy tức giận gì, thậm chí còn có hơi lạ lẫm.

Cô chần chừ một lát, sáu đó cầm ngón tay ‘hắn’ giơ lên thổi thổi.

Người cá: “….”

Thư Đường: Ầy dà, muốn chết thật chứ.

Người cá lần lữa một lát, cuối cùng xác định: Không phải là cô muốn ăn ‘hắn’.

Thư Đường lại không hay, ý tưởng của hung thú lúc này hung tàn cỡ nào: Nếu muốn ăn ‘hắn’, thật ra thi thoảng ‘hắn’ cũng sẽ không để bụng mà đút cô ăn.

Nhưng đến khi Thư Đường biểu hiện ra là không phải cô muốn ăn ‘hắn’, con hung thú biển sâu này lại cảm thấy có loại cảm giác hơi chút hoang mang.

Sau khi ăn xong, người cá đi đến biển tuần tra lãnh địa của mình, tuần tra Vật Ô Nhiễm.

Như bình thường thì một tiếng sau, Thư Đường sẽ đứng bên biển gọi người cá, cùng đi dạo trên bãi biển, tay cầm tay tiến hành ‘tác dụng quang hợp’.

Nếu là ngày hôm qua, người cá sẽ bỏ qua lời nói dối ‘tác dụng quang hợp’ của kẻ lừa đảo, vô cùng tự nhiên đi lên bờ, dung túng cô đi đến nắm tay mình.

Sắp đến giờ, Thư Đường đứng bên mặt biển, gọi: “Hoa hồng nhỏ ơi, tản bộ thôi nào!”

Ngày thường, sau khi nghe thấy tiếng cô gọi, người cá sẽ nhanh chóng ngoi lên mặt nước.

Nhưng hôm nay cõi lòng người cá chỉ đầy ắp nỗi niềm hoang mang.

Thế nên ngay khi nghe thấy tiếng cô gọi, cũng không đáp lại Thư Đường ngay.

Ánh mắt của cô, động tác của cô, khi cô nhảy nhót, khi cô nắm tay.

Đều là một loại tín hiệu, bé mèo đang muốn ra tín hiệu gì đấy cho quái vật.

Nhưng người cá lại không thể xác định là cô đang đòi hỏi điều gì, nên cũng không có cách nào cho cô.

Còn có một mối quan tâm lo lắng.

Nếu đó là cái gì cũng không biết—-vậy thì ‘hắn’ càng chẳng thể xác định được, thứ mà cô muốn, ‘hắn’ thật sự có ư?

….

Vì người cá ra nước muộn hơn nửa giờ, nên đã đến giờ Thư Đường làm bài, hai ngươi bỏ lỡ một lần ‘tác dụng quang hợp’.

Cô có hơi mất mát nhìn mặt trời ngoài kia, thầm thì một câu ‘ngày mai lại đi vậy’.

Ngay từ đầu Thư Đường đã không đem chuyện này và chuyện hôn trộm đêm hôm qua liên quan gì đến nhau.

Đến khi, như thường lệ lúc nghỉ ngơi cô lén lút nhìn trộm người cá.

Người cá rũ mi không hề chạm mắt cô, mà là nhắm luôn hai mắt lại, lảng tránh ánh mắt của cô, thậm chí ngay cả đuôi cá cũng không có chuyển động như ngày trước nữa.

Thư Đường có hơi sửng sốt.

Trong lòng có hơi thấp thỏm.

Cô quét mắt nhìn người cá một thoáng, lại nhìn một lát nữa.

Cuối cùng, cô đưa ra quyết định thăm dò người cá xem sao.

Trong đầu cô manh nha nhiều phương án khác nhau.

Song Thư Đường lại chọn phương án trực tiếp nhất.

Cô tiến đến trước mặt người cá, làm bộ như thể muốn hôn lên gò má đối phương—-

Cô cảm nhận được cả cơ thể hung thú căng cứng cả lên.

Trạng thái căng cứng của người cá rất không rõ ràng, nhưng vẫn bị cô bắt lấy được rồi.

‘Hắn’ đã biết.

Cô lập tức tỏ ra không có chuyện gì mà vòng qua ‘hắn’, cầm ly nước lên uống một hớp.

Thư Đường ngây người ra trong chốc lát.

Cô chuyển sang làm đề, mãi cho đến khi viết xong trang đầu tiên, cô mới cảm nhận được một nỗi rầu rĩ đang lên men trong lồng ngực.

Người cá đã biết chuyện cô hôn trộm, hơn nữa còn bắt đầu lảng tránh cái nắm tay của cô, lảng tránh ánh mắt cô.

Cô nhìn bầu trời dần đen đi bên ngoài ô cửa, kéo soạt tấm rèm lên.

Cô thầm thì: “Trời hôm nay sao mà xấu thế, lại muốn mưa nữa rồi đấy à?”

Cô cảm nhận được thân hình cao lớn phía sau như muốn nói gì đó.

Nhưng lần này lại không hề phát ra bất cứ loại âm thanh gì.

Người cá lúc này giống như một bề trên bần cùng trong túi chỉ có vài ba xu lẻ, khi đối mặt với đứa trẻ muốn mua một chiếc bánh đắt tiền mà nó chưa từng nghe thấy.

Trông như đang dỗi cô.

Móc ra ba đồng lẻ mình có đếm lại.

Song vẫn không biết rằng có đủ để mua cho cô bánh kem hay không.

Thế là dâng lên cảm giác khốn cùng chưa từng có.

Cố tình thay, cảm giác khốn cùng ấy lại chẳng thể kể ra.

Vì một khi mở miệng, sẽ lộ ngay cái cảnh nghèo rớt mồng tơi của chính mình.

Hai người cứ thế lâm vào cảnh chiến tranh lạnh xưa nay chưa từng có.

Thư Đường ngồi trong phòng khách, chỉ chừa lại ngọn đèn nhỏ, dựa vào trong một góc cạnh bức rèm.

Lòng ngổn ngang trăm bề, ướt ẩm như cơn mưa đang rơi hạt bên ngoài kia vậy.

Đến bữa cơm trưa, cô không ăn cá hồi mà người cá đã chuẩn bị.

Mà tự xắn ống quần lên, đi trên bờ biển nhặt cua.

Người cá vẫn cứ theo sau cô không xa không gần.

Cô nhìn con cua đang kẹp mình, thế là hoảng hốt ném bay con cua không thức thời kia đi.

Kết quả là ngón tay bị kẹp sưng vù lên.

Lúc này, cô bị xách lên.

Con cua bị bắt lại.

Thư Đường giãy ra khỏi tay người cá, tiếp tục buồn bực ngoảnh đầu cầm thùng đi nhặt cua.

Thật ra sứ lực của cô với người cá rất là nhỏ, chỉ là khi thấy dáng vẻ tức giận của cô, người cá vẫn buông tay.

Lúc này đây, cô tốn hơn một tiếng đồng hồ mới nhặt đủ số cua cho một bữa cơm.

Lại mất một tiếng để xử lý sạch sẽ.

Chờ đến khi ăn được con cua, bụng cô đã réo inh ỏi.

Người cá đem một đĩa cá bạc nhỏ đã được cắt lát xong đặt đến trước mặt cô.

Thư Đường rất đói, song cô lại không động đến một miếng nào trong dĩa cá bạc nhỏ đấy.

Đến bữa cơm chiều, Thư Đường muốn nấu cháo.

Kết quả cả gạo đến đậu xanh đến thấy đáy, cô móc từ trong góc tủ lạnh ra một túi bánh mì dẻo, tiếp tục làm đề thi.

Bài mô phỏng cuối cùng, Thư Đường viết được 85 điểm.

Điểm này hoàn toàn đủ để cô đậu kỳ kiểm tra chứng nhận.

Nhưng dường như cô lại không vui đến thế.

Đến khi thu dọn chuẩn bị lên giường ngủ.

Thư Đường ôm chăn gối của mình, thu dọn đồ đạc dọn sang một căn phòng cách căn này xa nhất.

Thật ra là thế chỉ bởi vì cô cảm thấy nếu mà cứ ngủ cùng ‘hắn’, thì có thể cả đêm cô cũng không ngon giấc mất.

Cô dùng một cái tủ lớn chặn ngay cửa, rồi trải tạm bợ một tấm thảm lên sàn.

Chính ra căn phòng này không có hơi người, còn có chút lạnh lẽo ẩm ướt. Cô nhắm mắt lại là nhớ đến cái buổi tối mưa to nọ, cái trạm phát điện bỏ hoang kia cũng ẩm ướt thế này.

Cô cho rằng mình sẽ ngủ không ngon, nhưng lại chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Ngoài cửa, người cá trầm mặc đứng canh cửa.

Chờ đến tận khi nghe được tiếng hít thở đều của cô, người cá mới đẩy cửa ra.

‘Hắn’ cảm giác được lực cản.

Nhưng lại đẩy cánh cửa này ra rất dễ dàng.

Thật ra ‘hắn’ biết nếu cô mà phát hiện ra mình bị ôm về lại, nhất định sẽ càng thêm tức giận.

Nhưng nơi này quá lạnh và ẩm ướt, ngủ cả đêm ở đây cô sẽ lại cảm mạo nữa cho xem.

Thế là, thân hình cao lớn liền ôm cả cô và chăn lên, thả lại trong phòng ngủ.

Người cá mở tủ lạnh ra, nhìn chăm chú vào ngăn đồ ăn vặt trống hoác của Thư Đường.

Sau đó nhấc chân rời khỏi vùng cấm.

Giữa trời mưa to, phòng trực ban của Trần Sinh vang tiếng gõ cửa.

Trần Sinh vừa mở cửa ra đã thấy một bóng người cao lớn.

Trong tay thân hình cao lớn ấy còn cầm một loài bị Vật Ô Nhiễm xâm chiếm, trông qua thì là một con cá lớn chừng cánh tay của một nam thành niên, hãy còn nhỏ máu đen.

Vì sự xuất hiện của Vật Ô Nhiễm lần này, bá chú biển sâu vì để xác nhận bé mèo được an toàn trong sào huyệt của mình, nên mỗi ngày đều sẽ đi dò xét Vật Ô Nhiễm quanh lãnh địa của mình.

Thế nên thỉnh thoảng cũng bắt gặp một hạm đội tuần tra bên ngoài lãnh địa của mình. Nhưng vì không có bước chân vào lãnh địa của mình, hung thú này cũng chỉ lạnh lùng đưa mắt quan sát mấy ngày, sau đó phát hiện ra bọn họ cũng đang đi sưu tầm Vật Ô Nhiễm, chỉ là không có hiệu quả sất.

Vậy là hôm nay, bá chủ biển sâu lựa một con Vật Ô Nhiễm đến làm vật trao đổi.

Trần Sinh sửng sốt một hồi.

Vì kinh nghiệm của lần trước, anh mạnh mẽ kiềm chế lại cơn kích động: “Công Huân, ngài….”

Nhưng khi vừa mới thốt lên, bóng đen cao lớn kia đã đặt con cá lớn kia đến trước mặt anh, sau đó đi vòng qua Trần Sinh, mặt mày vô cảm đi về phía khu nghỉ ngơi của sảnh 01.

Trên một ý nghĩa nào đó, tình cảm của quái vật này vô cùng thiếu thốn.

Không có lòng hiếu kỳ với thế giới bên ngoài, thậm chí cũng không có sự đồng cảm gì với nhân loại ngoài kia.

Trong đại sảnh lúc này vẫn còn có tốp ba tốp năm cảnh vệ và chuyên gia trị liệu trực ca đêm đang đi dùng bữa khuya.

Vì sự xuất hiện đột ngột của ‘hắn’, mà nơi này bỗng trở nên vô cùng an tĩnh.

Người cá bình tĩnh lướt qua bọn họ, ánh mắt ‘hắn’ khi nhìn người cũng hệt như lúc nhìn cây nhìn cỏ, không có cảm tình gì, càng không có dao động nào.

Trước khi gặp được Thư Đường, người cá có rất ít cảm xúc, trừ những lúc bị chọc giận bộc lộ ra sự hung hãn đầy công kích.

Thư Đường cho rằng người cá đã trở nên tốt hơn, nhưng nhìn theo mợt ý nghĩa nào đấy, thì thật ra không có.

Ánh mắt hờ hững ấy đảo qua mọi người, một cảm giác sởn tóc gáy chạy dọc ra sống lưng, cả đại sảnh chìm trong tĩnh mịch.

—-‘Hắn’ chỉ là nghe lời cô mà thôi.

Người cá đi ngang qua người họ.

Mặt mày vô cảm đi đến phòng trà nước, đóng gói hết thảy những món đồ ăn vặt và điểm tâm mà Thư Đường thích mang đi.

Trần Sinh đưa ‘hắn’ đi ra ngoài, theo sau đuôi người cá rồi nói:

“Công Huân, sau này ngài muốn gì thì cứ đến lấy, không cần cầm theo Vật Ô Nhiễm để đổi.”

Bước chân người cá chững lại.

Rồi biến mất trong màn mưa.

Sáng sớm lúc Thư Đường rời giường đã thấy mình đang ngủ trên giường trong phòng ngủ.

Cô mang giày theo phản xạ, chuẩn bị đi tìm người cá như bao ngày.

Kết quả đi được nửa đường xuống dưới lầu mới sực nhớ đến chuyện ngày hôm qua.

Tâm tình tung tăng lập tức bị xối sạch.

Bastille, Thư Đường không nhìn thấy bóng dáng người cá đâu.

Cô kéo rèm ra, nhìn màn mưa to bên ngoài.

—Thời tiết thế này, ‘hắn’ lại đi vào biển.

Cô muốn oán giận đôi câu, nhưng lại nghĩ đến:

Có lẽ là từ trước đến nay cô chỉ suy bụng ta ra bụng người.

Như chuyện một con cá thì không thể có chuyện sợ trời mưa.

Sợ mưa thật chất chỉ có mèo mà thôi.

Cô luôn tự cho là đúng mà áp đặt những nỗi lo lắng của mình lên người ‘hắn’, thật ra chỉ là một loại buồn lo vô cớ.

Vào ngày mưa ảm đạm thế này, tâm tình buồn tẻ của cô như thể vắt được ra nước.

Cô đi vào bếp, chuẩn bị ăn hết nửa miếng bánh mì còn sót lại.

Kết quả vừa mới mở tủ lạnh ra—-

Ập ra một đống đồ ăn vặt, ngã lạch tạch xuống dưới chân cô.

Có hộp Tiramisu, có bánh quy các loại, thậm chí còn có cả sữa bột và cà phê hòa tan.

Cô sửng sốt lâu thật lâu.

Cô thật lòng đói bụng lắm, thậm chí dạ dày còn đói đến phiêm phiếm đau.

Cô vọt đi rót một ly sữa nóng, ăn hết hộp Tiramisu kia.

Dạ dày đang đau cũng dần bình ổn lại.

Cô nhìn về phía cửa lớn, vẫn mãi không chờ được người cá trở về.

Thế là cô lại tiếp tục vùi mình một góc làm đề như ngày hôm qua vậy.

—-Thế cũng tốt. Công việc ở vùng cấm rất nhẹ nhàng, cô còn có thời gian làm bài, luyện thi, không cần phải tám giờ đi làm sớm, trực ca đêm như trước kia nữa, chẳng có gì là không hài lòng.

Đã thế ‘hắn’ cũng tốt ơi là tốt.

Cứ thế, không thay đổi hiện trạng này cũng khá tốt.

Nghĩ là thế, cô chậm rãi thở phào một hơi.

Cô nghĩ rồi, chờ đến buổi chiều, chờ đến đêm về là cô có thể điều chỉnh lại được, một lần nữa hòa hảo với ‘hắn’ như thuở đầu.

Vẫn cứ chờ đến hơn mười giờ, Thư Đường đã nghe được tiếng cửa lớn mở ra.

Vì không có tiếng TV, không có âm thanh radio, cả tòa Bastille an tĩnh đến vô cực.

Bên ngoài mưa to gió lớn, lúc cô nghe thấy tiếng người cá đi đến, trên nước đã nhỏ nước tí tách thành cả vũng.

Hôm nay người cá không có mang theo con mồi tươi sống nào, mà cầm theo một cái hộp kim loại lớn rất lớn.

Nếu như là ngày thường, Thư Đường nhất định sẽ rất tò mò, nhưng bấy giờ cô đang nhịn lại, không nhòm ngó gì nơi đó.

Đến tận khi thân hình cao lớn kia đi đến trước mặt cô, đặt cái hộp kia đến bên chân Thư Đường.

Thư Đường cảm nhận được hơi nước trên người ‘hắn’ ập vào mặt, hơi nước ẩm ướt phớt qua.

Người cá lại rời đi.

Có điều lần này lại là biến mất ở cuối hành lang.

Thư Đường quyết định không đi xem. Nhưng khóe mắt thỉnh thoảng quét thoáng qua, lại thấy cái hộp này có hình dạng cứ như là một chiếc két sắt.

Cô có hơi tò mò, còn có chút nghi ngờ.

Chần chờ một lát, vẫn là mở cái hộp kia ra.

Kết quả bên trong vang tiếng lào xào rồi rất nhiều rất nhiều tiền mặt của Liên Bang rơi ra.

Có thể nói, đây là lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra Thư Đường được nhìn thấy nhiều tiền mặt đến thế.

— Hắn đi cướp ngân hàng đấy à?

Cô rất căng thẳng, phản ứng đầu tiên là mag hoa hồng nhỏ chạy trốn khỏi vùng ô nhiễm thì có thể tránh né sự đuổi giết của Liên Bang được hay không.

Cô vì chính ý tưởng từ bản năng mà đâm bực mình.

Nhưng cô lại mau chóng phát hiện ra trên bề mặt két sắt có nước, còn có dấu vết của rong biển.

—Vật Ô Nhiễm trên biển rất nhiều, sau sự kiện chìm thuyền thường xuyên xảy ra, phí trục vớt quá lớn, vậy nên mấy trăm năm này trong biển sâu có không biết bao nhiêu là thuyền chìm.

Vậy nên, cũng không phải là cướp ngân hàng nhỉ, mà là phát hiện trong biển ra.

Thư Đường nhìn tiền mặt Liên Bang nằm bên trong, lại nhìn kỹ tuổi tác, hóa ra đây là một hộp đồ cổ tiền mặt.

Đương nhiên người cá sẽ không phân biệt được rõ từng phiên bản tiền mặt của Liên Bang thì có gì khác nhau.

Số lượng đồ cổ tiền mặt lớn thế này, tuy rằng rất đáng giá, nhưng nếu bán đấu giá thì cũng vô cùng phiền phức, người bình thường như Thư Đường mà cầm đi bán đấu giá thì còn cần phải chịu rủi ro trong việc truy tìm nguồn gốc.

Chỉ là, ‘hắn’ mang theo hộp đồ này đưa cho cô, chỉ vì muốn dỗ dành cô.

Thư Đường cho tiền vào trong hộp sắt, tìm cái tủ quần áo rồi cho hộp sắt này giấu ở đằng sau quần áo.

Không rõ là cảm giác gì.

Cô lần lữa trong một chốc, lấy từ trong ra một cái khăn lông lớn.

Cô đi đến phòng bếp, nhìn bóng hình cao lớn kia.

— Đã mấy ngày rồi bọn họ không nói chuyện gì với nhau.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô, bóng hình kia dừng lại.

Ngọn tóc hãy còn nhỏ nước.

Cô đặt khăn lông lên trên bàn, đóng cửa lại.

— Cô vẫn không sao vui lên nổi.

Người cá cao lớn yên tĩnh trong chốc lát, cúi đầu, nhìn cô cầm cái khăn lông lớn kia đưa đến gần.

Một hồi lâu sau, cầm khăn lông kia lên, lau khô nước trên người.

….

Chờ đến khi mưa tạnh hạt, Thư Đường thấy bên trong Bastille quá buồn bã, bèn đi tản bộ bên bờ biển.

Sau cơn mưa bờ cát ẩm ướt, gió biển cũng khó mà thổi tan đi cái oi bức này.

Chỉ là cô khó mà giảm bớt cảm giác sa sút trong lòng.

Cô cho rằng người cá sẽ như hôm qua, đi theo sau cô một khoảng không xa không gần, thế nhưng đợi thật lâu vẫn không nghe thấy tiếng động gì.

Ngay lúc cô buồn bực mà xem vỏ sò như cái lon đá tới đá lui.

Đột nhiên, trên mặt biển vang lên tiếng cá voi.

Cô sửng sốt một hồi, nhận ra âm thanh này truyền đến từ trên mặt biển cách cô không xa lắm.

Thế là Thư Đường liền bò đến một bãi đá ngầm trên biển nhìn ra xa.

Cô nhìn bờ biển và cuối đường chân trời, cá voi nhảy khỏi mặt nước biển, bắn ra những bọt nước thật lớn.

— Là con cá nhà táng nọ mà Thư Đường và người cá đã phát hiện ở trạm phát điện.

Bởi vì tốc độ của người cá lúc ấy quá mau, nên cá nhà táng đã chạy trốn khỏi miệng Vật Ô Nhiễm.

Hơn nữa không biết có phải là nhờ vận khí tốt hay không, mà thậm chí nó còn không bị Vật Ô Nhiễm ký sinh, vài ngày sau đã xuất hiện trên phiến hải vực này.

Cô đứng trên đá ngầm ngắm nhìn toàn cảnh ấy.

Lâu thật lâu không nói nên lời.

Có chăng là nhờ tiếng kêu to của loài vậy này làm người ta nhớ đến biển sâu bao la và thời nguyên thủy xa xưa.

Cô dần an tĩnh lại.

Về nhu cầu của Thư Đường, quái vật cũng không biết nên tặng Thư Đường chút gì mới được.

‘Hắn’ móc ra vài ba bạc lẻ, muốn thử xem rằng có thể mua được cái bánh kem nhỏ đó về cho cô hay không.

Chỉ là quái vật phát hiện ra: Cô sẽ không vì sang giàu mà vui vẻ, cũng không có hứng thú gì với đồ ăn của mình, sau khi thấy cá voi dường như cũng không có vui vẻ gì cho cam.

Quái vật lại lần nữa nhìn thật kỹ thế giới cằn cỗi của chính mình, không tìm ra được món đồ mà cô muốn.

Và thế là, ‘hắn’ chùn bước trước bé mèo chán nản ấy.

Ngay khoảnh khắc cô có dự cảm được mà quay đầu—

Quả nhiên cô nhìn thấy thân hình cao lớn ấy biến mất giữa màn đêm.

Mới đầu Thư Đường đã dự định đến đêm sẽ làm hòa, nhưng không biết tại sao, cả ngày nay cô vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Như phát hiện ra được một cái bảo tàng to lớn mà chỉ có một mình cô biết, rồng nhỏ muốn ôm đi, giấu vào trong chiếc túi to của mình.

Chỉ là sau khi phát hiện ra hình thể của mình quá nhỏ, căn bản là không kéo nổi.

Vì vậy, dù bảo tàng tốt lắm, nhưng cô lại thấy khó khăn quá đỗi.

Tối hôm nay Thư Đường dọn đến phòng khách, lăn qua lộn mãi mãi không yên giấc.

Hơn nữa sự rầu rĩ khó chịu này, dần dà qua một hồi sau liền biến thành cơn tức giận.

Cứ như thể rồng nhỏ biết rõ bảo tàng kia ôm không đi được, đến lúc định từ bỏ—

Thì bảo tàng lại bắt đầu rớt sơn ra, để lộ đá quý bên trong.

Cô càng nghĩ càng tức giận, bò lên trên giường.

Trong nháy mắt ấy, bắt tay giảng hòa gì đó đều bay hết ráo.

Cô quyết định tiến hành một cuộc trả thù hiểm ác.

Cô mang dép lê vào, đi lên lầu một.

Quả nhiên là người cá đang ở trong phòng ngủ.

Trong bóng đêm, ‘hắn’ không mở mắt.

Sau khi phát hiện ra cô tức giận đùng đùng đi lên, ‘hắn’ có thể cảm giác được rất rõ ràng nhất cử nhất động của cô trong bóng đêm, song lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Cô không bật đèn, mà chỉ cởi giày bò lên giường.

Cô vô cùng tức giận mà sáp đến nhìn chằm chằm ‘hắn’.

Người cá hung hãn này trông có vẻ rất an tĩnh, dựa vào tường nhắm mắt lại, nét mặt vô cảm không giác gì so với trạng thái của ngày thường, đôi môi tái nhợt nhìn có hơi khô khốc, mái tóc dài chưa khô nên còn có vẻ ẩm ướt.

Nhìn những bông hồng lam bị mưa to xối ướt bên ngoài ô cửa.

Rồi lại nhìn chăm chằm người cá trong chốc lát.

Mèo âm mưu trả thù cực mạnh.

Vậy nên biết rõ đối phương có thể còn thức giấc.

Cô liền tức giận mà tiếp cận đến gần—-

Đặt trên gò má lạnh băng của hoa hồng lam:

Chụt.

Chụt chụt.

Chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt chụt.