Vùng cấm bị vứt đi, vì trải qua một lần bạo loạn lực tinh thần nghiêm trọng, cả tầng hầm vốn hoàn hảo đã sụp trần nhà, nước mưa bắt đầu thấm vào, giữa một mảnh hắc ám, chỉ vừa đủ để nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, tí tách.
Thư Đường bước vào trong tầng ngầm, dù có ánh sáng từ máy truyền tin thì cũng chỉ có thể nhìn ở phạm vi rất nhỏ.
Dưới tầng ngầm, người cá dựa vào đống phế tích chậm rãi mở hai mắt đen nhánh ra.
Cơn đau thần kinh bén nhọn dịu đi, âm thanh vù vù sung huyết lắng xuống, con thú dữ bạo lực này mới miễn cưỡng khôi phục lại chút thần trí.
Nhưng mà, giây tiếp theo, ngũ quan nhạy bén cực hạn lập tức khiến người cá chú ý đến có người đang tiếp cận, đột ngột quay đầu lại.
Trong bóng tối vang lên tiếng bước chân rất khẽ, cùng với tiếng hít thở.
Hung thú giấu trong bóng đêm dựa vào thị giác cực đại nhìn trong đêm, bắt gặp Thư Đường cách đó không xa.
Cả người Thư Đường ướt sũng, đang khó khăn sờ soạng đi vào nơi sâu nhất trong tầng ngầm.
Khoảnh khắc khi người cá trông thấy cô trong bóng tối, ánh mắt trở nên phẫn nộ hơn bao giờ hết, vây cá sau tai khi thấy cô lập tức dựng thẳng sắc bén lên một độ cung đẹp, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia.
Sự sắc bén và thái độ cảnh giác của ‘hắn’ như đang hỏi: Không phải là cô bị dọa chạy rồi sao? Cớ gì còn về lại?
Thư Đường hiển nhiên cũng lập tức cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của tầm mắt kia, trong tầng hầm còn có một hơi thở trầm nặng khác vô cùng rõ ràng, cô lập tức nâng bước đi vội về hướng ấy.
Nhưng mà vừa mới đi đến cạnh người cá được hai bước—-
Trong bóng đêm, người cá chịu đựng cơn đau thần kinh kịch liệt, lập tức bật ra một tiếng rít từ cổ họng!
So với những lần uy hiếp không đau không ngứa trước kia, tiếng rít này mới thật sự là tiếng dọa của hung thú, gần như là ngay tức khắc nghe thấy, đại não Thư Đường lập tức bật ra hồi chuông cảnh báo,, bản năng sinh vật làm cô cương cứng tại chỗ.
Vây cá sau tai người cá dựng thẳng lên, địch ý mạnh mẽ không chút che giấu.
Cứ như chỉ cần cô đến gần một bước sẽ bị xé nát ngay.
Trong bóng đêm, đôi mắt đen nhánh kia vẫn cứ gắt gao nhìn cô chằm chằm, lại bật ra tiếng rít đầy uy hiếp từ cổ họng.
Thư Đường không thể không lùi về sau.
Mãi đến khi Thư Đường đã lui ra sau một khoảng cách đủ xa, tiếng rít mới ngừng lại.
Có thể nói, khoảng thời gian chung đụng hòa hợp trước đó, hết thảy mọi thứ dường như đều bị sự công kích sắc bén này của người cá làm cho vỡ tan thành bọt nước.
Vào lúc này, khi mà bản tính hung tàn của quái vật bại lộ ra địch ý, Thư Đường hẳn nên chạy trốn giống như đám người thét, vừa chói tai ‘quái vật’, ‘quái vật’, vừa trốn thoát.
Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra hôm nay, người cá cuối cùng cũng ý thức được—-
Bọn họ thuộc về hai lằn ranh giới của hai thế giới khác nhau hoàn toàn.
Mà cô, một kẻ xâm phạm tốt nhất đừng nên tiến vào thế giới hắc ám và hoang vu của quái vật, hắn lựa chọn lui về nơi thuộc về chính mình, một thế giới an toàn và văn mình.
Song, thật ra Thư Đường cũng không có ý muốn chạy trốn.
Đúng thật là Thư Đường có lui về sau, cô phát hiện người cá bạo loạn lực tinh thần không có cách nào tiếp cận, vì để hạ thấp lòng cảnh giác của ‘hắn’, cô vẫn ngoan ngoãn lùi ra sau.
Chờ đến khi đã lui về sau đụng tới cánh cửa, Thư Đường phát huy sự linh hoạt của họ nhà mèo, trong nháy mắt khi mà người cá thả lỏng, mèo ta đánh úp bất ngờ, bật nhảy nhanh đến gần một cái góc tối.
<> dạy rằng: Công kì vô bị, xuất kỳ bất ý!(*)
(*)Đây là một mưu lược vô cùng nổi tiếng trong Binh Pháp Tôn Tử ý chỉ tấn công trong lúc kẻ địch không phòng bị sẽ giành được thắng lợi.
Tốc độ của Thư Đường quá nhanh, mà lúc này tai người cá lại cứ vù vù mãi, không có cách nào tự hỏi, chỉ cho rằng cô bị đe dọa nên bỏ đi, căn bản không hề phòng bị đến việc Thư Đường sẽ đột nhiên chạy đến đây.
— Người cá lập tức rụt về sau.
Nhưng Thư Đường đã thấy dáng vẻ ‘hắn’ lúc này.
Vây sau tai người cá khép mở, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, thần kinh đau nhức làm ‘hắn’ phải siết chặt giá sắt bên cạnh, chiếc giá cũng bắt đầu phát ra tiếng kẽo kẹt yếu ớt, đã vặn vẹo đến đáng sợ.
Điều này khiến cho ‘hắn’-kẻ giấu mình trong góc tối, nhìn qua không hề giống với người cá, đặc biệt là khi hai mắt đen nhánh đó đột nhiên nhìn về hướng Thư Đường, quả thật chính là một con quái vật không thể khác hơn.
Thư Đường đột nhiên ý thức được trạng thái của ‘hắn’ không đúng, dường như bạo loạn lực tinh thần vẫn chưa kết thúc.
Thư Đường có hơi sốt ruột, nhưng khi cô đến gần hơn, người cá lập tức phẫn nộ phát ra tiếng rít lớn hơn cả thế.
Người cá đột ngột tránh về sau.
Thư Đường lại trấn an mà rằng: “Không sao mà, không sao mà, cho tôi xem một chút được không?”
Vốn dĩ vào lúc lực tinh thần cực kỳ không ổn định này làm người cá lui càng thêm lui, chỉ muốn an tĩnh ngồi trong một góc vượt qua khoảng thời gian này; ngặt nỗi Thư Đường lại được nước lấn tới, thậm chí cô còn vươn tay ra muốn chạm nhẹ vào người cá.
Trước khi ngón tay mềm mại ấy chạm vào.
Quái vật trong đêm chợt ngẩng đầu lên.
Đan xen giữa lửa điện chớp nhoáng, Thư Đường còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì xảy ra đã cảm giác bản thân bị đè chặt trên đống phế tích.
Sau lưng dán lên tường, phía trước lại là tiếng hít thở trầm nặng của người cá.
Hơi thở của ‘hắn’ như che trời lấp đất bao trọn lấy cô, hô hấp lạnh như băng phả lên gò má cô, lạnh như một khối băng, ‘hắn’ dễ như trở bàn tay xách cô đè lên tường, mà Thư Đường không có chút lực chống đối, đại não trống rỗng.
Hung thú đến gần gò má cô, hai mắt đen nhánh đối diện với mắt cô, trong cổ họng vẫn ậm ờ từng tiếng rít nghèn nghẹn.
Hệt như một sự giằng co trong lặng im.
Với chiều cao của người cá, thậm chí chân Thư Đường còn không chạm được mặt đất. Vẫn là cái dáng vẻ mặc người xâu xé, và tư thế vô cùng không chút an toàn, cô không kìm được rụt rụt người về sau, chỉ là sau lưng là vách tường, cô căn bản không còn đường lui.
Người cá phải khắc chế hết sức mình, mới không xé nát thân thể của cô. Nếu hai mắt đen nhánh ấy quay về với màu xanh lam đẹp tuyệt vốn có của nó, thì ắt hẳn có thể thấy rõ những tơ máu sưng lên trong nó.
Thư Đường cảm giác không khí cũng dần cạn kiệt, thít chặt, hô hấp hai người quyện lấy nhau, một lạnh băng trầm nặng đến gần như khác người, một ấm áp mà dồn dập.
Sau một hồi, hầu kết tái nhợt của người cá khẽ trượt, trầm giọng rít lên mấy tiếng.
Ngay sau đó, Thư Đường còn không kịp nhận thức chuyện gì đã xảy ra, đại não chỉ kịp trống rỗng, bị người cá vứt vào một căn phòng tiêm.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên rất lớn, thế giới lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Phòng tiêm này là một căn phòng của tầng ngầm, là nơi duy nhất có che chắn.
Cửa sắt cao lớn và vách tường cứng rắn, dù cho người cá có không khống chế được lực tinh thần bất ổn thì Thư Đường vẫn có thể nấp mình trong đó né tránh.
Người cá ném cô vào đấy rồi đứng yên tại chỗ trầm mặc trong chốc lát, mới quay đầu đi vào trong bóng tối xa xôi vô tận tít sâu bên trong tầng ngầm.
Có lẽ tiếng đóng cửa đã đánh thức được Thư Đường, cô như một chất lỏng trượt xuống tường, mới nhận ra rằng chân mình nhũn ra rồi.
Thư Đường ngơ ngác dựa vào vách tường nghỉ trong một lát, liền nghe thấy tiếng động mơ hồ truyền từ bên ngoài. Nhưng không biết có phải là vì người cá đã đi xa lắm rồi hay không, mà tiếng vang cứ mơ hồ không rõ.
Chỉ là thỉnh thoảng lại có âm thanh sụp đổ, tiếng kim loại chịu không thấu phát ra từng tiếng kin kít chói tai….
Trái tim Thư Đường hoảng loạn, cô dựa lưng vào vách tường, dựng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Cuối cùng sau một hồi, động tĩnh đáng sợ cũng biến mất.
Trái tim cô chậm rãi khôi phục lại nhịp đập bình thường, vừa rồi Thư Đường đúng là đã bị dọa đến choáng váng, thân thể của cô tự động mở hình thức phòng ngự, đại não cũng bị quét sạch trong chốc lát, cô hoàn toàn không nhớ ra được những gì đã xảy ra trước khi bị đưa vào căn phòng tiêm này.
Đương nhiên Thư Đường sợ hãi, nhưng, giống như khi đối mặt với thể tinh thần khổng lồ bên ngoài kia vậy, sự sợ hãi này cũng không kéo dài quá lâu.
Cô xoa xoa chân nhũn của mình, nhìn quanh bốn phía mới mơ hồ ý thức được tại sao mà người cá lại nhốt cô ở đây. Tầng ngầm này là một đại sảnh rất lớn, bên trong chồng chất những thứ đồ hỗn tạp ngổn ngang, chỉ có duy nhất phòng tiêm này là nơi duy nhất có thể ẩn nấp khi mà lực tinh thần của ‘hắn’ hãy còn chưa hoàn toàn bình ổn lại.
Thư Đường dựa vào góc tường, lâm vào trầm tư.
Hôm nay Thư Đường chứng kiến một mặt của người cá khi bạo loạn, thật ra đã vượt qua sức tưởng tượng của rất nhiều người trong thế giới này, cũng vượt xa nhận thức của đại đa số mọi người về thế giới này, nếu không thì cũng không thể tạo nên sức ép lớn cho Liên Bang đến vậy.
Thấy hết mọi chuyện, không bị dọa phát điên là tốt lắm rồi.
Nhưng mà, Thư Đường lại là một thành phần xuyên không gian đến.
Với cô mà nói, ABO đã là vô cùng không thể tưởng tượng được, nó chấn động không thua gì chuyện ‘chuột biến mèo thành tân nương’.
Nếu Thư Đường không thể tiếp thu được hiện thực, sau khi phát hiện bản thân là một Supper vô song A, có thể cô sẽ điên mất. Nhưng Thư Đường vẫn sống tốt đến mười mấy tuổi, có thể thấy trên thế giới đã không còn thứ gì có thể khiến cô không tiếp nhận nổi.
Dù cho trên đường gặp một con chó nói hello với cô, Thư Đường cũng sẽ gật đầu: À, phép thuật sinh vật.
Thư Đường nghĩ—-
Thật ra đối lập với việc một hộp thịt heo giá 2000, thì người cá ngoài kia có vẻ còn dễ chấp nhận hơn nhiều.
Thư Đường vừa nghĩ, vừa chờ lực tinh thần của người cá hoàn toàn bình ổn lại, dần dần, chung quanh chậm rãi an tĩnh lại.
Lúc này, cũng đã bốn giờ sáng.
Đêm yên tĩnh không nghe thấy bất cứ động tác nào, chỉ còn lại tiếng nước tí tách, tí tách.
Nhưng Thư Đường biết, người cá vẫn còn ở tầng ngầm.
Thư Đường vén mành phòng tiêm ra nhìn.
Tầng ngầm lúc này càng thêm bấy bá, trần nhà sụp xuống một đống, dây điện lầu một cũng rũ rượi xuống, bóng đèn vốn đã hư hỏng treo lỏng, lúc này vì từ trường từ lực tinh thần mà thỉnh thoảng phát lên tiếng rè rè lóe điện, càng tăng thêm phàn âm trầm, quỷ dị.
Nhưng cũng nương được chút sáng ấy, Thư Đường mới thấy rõ một hình ảnh khác của người cá trong tầng ngầm.
Người cá ngồi dưới đất đưa lưng về phía cô, hắn nhắm mắt lại, phảng phất như đang chịu đựng một nổi đau rất lớn, tầng ngầm ngập nước, đuôi cá xinh đẹp của người cá phản chiếu đầy vết trầy trụa, thậm chí là gương mặt lạnh lẽo trắng bệch của người cá cũng ứ hai cục máu.
Lúc này, lực tinh thần xao động chậm rãi an tĩnh lại. Nhưng vẫn còn dư âm, thần kinh đau mãnh liệt vẫn làm cho người cá không có cách nào suy nghĩ.
Vậy nên khi mà Thư Đường duỗi tay mở khóa cửa, người cá gần như chỉ an tĩnh ngước mắt lên nhìn cô một thoáng.
‘hắn’ như một pho tượng đã hợp nhất với tòa phế tích này vậy.
Mệt mỏi, tự ghét.
Thư Đường không có hấp tấp xúc động tùy tiện đến gần thêm lần nào nữa.
Cô dịch người đi đến một khoảng cách người cá không xa.
Hai mắt đen nhánh của người cá giật giật, những tưởng cô lại muốn chạy trốn, chỉ đành mệt mỏi nhắm mắt lại, an tĩnh dựa vào đống phế tích.
Nhưng tiếng bước chân đi xa không hề vang lên.
Thư Đường học theo bộ dáng của hắn, dựa vào phế tích cách hắn không xa.
Cô ngồi trên mặt đất, đưa lưng về phía hắn, vừa vắt ống quần ướt nhẹp của mình vừa tự nói chuyện.
Thư Đường: “Đêm nay tôi chờ anh lâu lắm đó, anh lại không hề đến.”
“Tôi vốn định chờ anh, thì bị người ta lôi đi.”
Người cá đột ngột mở mắt.
Thư Đường bắt đầu miêu tả hết chuyện lớn đến chuyện nhỏ cả lộ trình mà mình đã đến được đây, gian khổ biết bao nhiêu. Thư Đường nói rất nhiều, vậy nên dù cho người cá không có phát ra âm thanh nào, thì cả tầng ngầm cũng vẫn náo nhiệt hẳn lên nhờ những câu từ oán niệm từ cô.
Cô cũng không hề chú ý đến người cá đang gắt gao nhìn chăm chú bóng dáng cô, thật ra cô cũng không biết người cá nghe có hiểu được không, nhưng sau khi trải qua một ngày hỗn loạn lại thần kỳ thế này, cô có dục vọng muốn biểu đạt mạnh mẽ.
Cuối cùng Thư Đường tổng kết lại: “Uầy, anh không biết cả đoạn đường tôi đến tìm anh, tôi đã sốt ruột nhường nào đâu.”
Thư Đường vươn tay vắt kiệt nước ở ống quần, “Anh xem này, quần mới tôi mua cũng thành thế này rồi.”
Cô không được đáp lại.
Nhưng trong bóng đêm lặng thinh, gần như là đôi mắt đen nhánh kia của người cá vẫn cứ im ắng nhìn cô.
Đôi môi tái nhợt rung rung.
Như muốn đáp lại, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Bỗng, Thư Đường thấy cách đó không xa là chiếc ô lam.
Chiếc ô làm bị viên đạn xuyên qua môt lỗ, lúc này đã rách từng mảnh, an tĩnh nằm trên mặt đất, giữa biển nước thì có vẻ lẻ loi.
Thư Đường không nói.
Tuy rằng cô cũng không biết lúc ‘món quà’ được cô vô tình tặng bị phá rách, ánh mắt người cá đã đáng sợ và trạng thái điên cuồng đến thế nào, nhưng cô vẫn nhích người về phía chiếc ô lam, cầm ô lay lay.
Thư Đường muốn xem thử có thể sửa được không. Dù hai gân của cây ô đã bị gãy, nhưng cán dù cũng xem như là còn nguyên, vải ô bị lủng một lỗ trông cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Thư Đường vặn năm xẻ bảy, sửa lại cây ô hoàn chỉnh.
Cô đưa lưng về phía người cá, trong bóng đêm người cá không thể nhìn thấy động tác của cô.
Chỉ là âm giọng cô dừng lại, nơi này cũng chỉ còn sót lại tiếng mưa rơi và tiếng hít thở nặng nề của người cá, an tĩnh như thể quay lại thời khắc người cá vừa mới thức tỉnh.
Cuối cùng, Thư Đường đứng lên.
Hai mắt đen nhánh của người cá siết chặt lấy cô.
—- Cô phải đi rồi sao?
Quái vật tràn ngập ngờ vực và cảnh giác, như một dã thú trong lồng không tìm thấy cổng ra, phẫn nộ và mất mát, nhưng cuối cùng, ‘hắn’ vẫn không có bất cứ động tác gì khác, chỉ dựa vào đống đổ nát nhìn cô chăm chú.
Tầng ngầm đổ sập, nước mưa nhỏ tí tách tích tụ thành một hồ nước chung quanh người cá.
Thư Đường thở dài một hơi.
Cô bước nhanh đến trước mặt người cá, duỗi tay ra, thế là chiếc ô màu lam xiêu xiêu vẹo vẹo che đi những giọt nước mưa nhỏ xuống đỉnh đầu của người cá cao lớn.
Người cá dựa vào tường ngẩng đầu, nhìn cô.
Ở nơi hỗn loạn này, dưới nguy hiểm tứ phía bổ vây trong đêm mưa, nơi nơi ngập nước, đám người bỏ chạy, thế giới yên tĩnh.
Chiếc ô lam nhỏ hỏng rồi.
Nhưng người tặng ô vẫn còn ở đấy.