*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thư Đường là một con quỷ nghèo.
Trong một lần khoa cấp cứu gặp phải bọn lừa đảo online, Thư Đường cũng dính chưởng—80 tệ trong số dư thẻ tín dụng bị cướp sạch.
Lương thực tập của viện điều dưỡng chỉ có hai nghìn tệ, đi trễ trừ tiền, lười biếng trừ tiền, phát sai thuốc cũng trừ tiền, thỉnh thoảng có thực tập sinh đến lúc nhận lương mới phát hiện bản thân còn âm tiền khoa cấp cứu mấy trăm tệ.
Vì khu vực ô nhiễm tràn xuống, đồ ăn thiếu hụt, cạnh tranh càng khốc liệt.
Thư Đường từ người của một thế giới mà ly trà sữa có thể thêm mười loại toping, đến hiện tại, kiếm hết cả khu mua sắm cũng không đào ra được mười loại topping. Thư Đường lại không thể tiếp nhận được cuộc sống chỉ ăn dịch dinh dưỡng, vị nó chả khác nào hồ nhão, lâu lâu cô phải ăn vài loại trái cây, thỉnh thoảng sẽ mua thêm tôm, thịt gà về nhét kẽ răng.
Thế nên đến cuối tháng, Thư Đường sẽ lâm vào cảnh khủng hoảng tài chính, chỉ có thể đến căn tin ăn.
Tô Nhân là một Alpha tiêu chuẩn, hệt như thể tinh thần sói của cô ấy vậy, dã tâm mạnh mẽ, dục vọng rất thấp, là một vua giấy cuộn, toàn bộ tiền lương của cô ấy sẽ được tích cóp, chuẩn bị cho việc khơi thông quan hệ sau này đặng chuyển công tác đến Bệnh viện Căn cứ Nam Đảo.
Thăng chức tăng lương, trở thành viện trưởng!
Sói nhỏ ngày nào dã tâm cũng hừng hực, hoàn toàn không thể hiểu nổi con mèo quýt chỉ biết lăn giường, vì cô vừa không tiết kiệm, cũng không có chí phấn đấu, có tiền là cầm đi mua đồ ăn, hỏi cô có mục tiêu sống như nào—-
Mèo: top 1 cướp đùi gà căn tin!
Lúc Thư Đường vừa mới xuyên đến, nghe nói thế giới này có khu vực ô nhiễm, cô quả thật đã rất căng thẳng, tưởng rằng bản thân phải bắt đầu cuộc sống ngày tận thế. Nhưng trên thực tế, Liên Bang bao gồm tám căn cứ lớn, các căn cứ cũng không ngừng mở rộng, hình thành nên tám thành phố lớn, củng cố nên một liên minh nhân loại hùng mạnh, cũng bảo đảm được đời sống của con người.
Vậy nên sinh hoạt của Thư Đường cũng không khác gì sống ở thế kỷ 21.
Nhưng khi nhìn số dư trong máy truyền tin, Thư Đường tỉnh táo hẳn ra.
Thư Đường móc ra danh sách vừa mới được lập nên khi giao ban vào buổi sáng nay—-
Khu 01 mà người cá ở không có thứ gì sất, cô định bụng đến siêu thị mua vật tư đã được liệt kê trên danh sách này, ngày mai xin nghỉ thuận tiện mang sang cho hắn.
Thư Đường nhìn danh sách những món đồ cần mua, thuận tay thêm một ít gia vị, và một ít thức ăn nhanh.
Lúc tính tiền, Thư Đường nghĩ đến thính giác của người cá dường như rất nhạy bén, thế là mua thêm cho hắn một cái nút bịt tai.
Ra khỏi siêu thị đã là 11 giờ đêm.
Thư Đường ngâm nga ca khúc, chấp tay lại đi về khoa cấp cứu trực ca đêm, thậm chí con chó vàng canh cửa cũng nhận ra tâm trạng Thư Đường rất tốt, bèn thò đầu qua vẫy vẫy đuôi với cô.
Cô đến gian trà nước pha một ly cà phê, nghe Tô Nhân và y tá Tiểu Điền nói chuyện phiếm, ánh mắt thỉnh thoảng lại nghía ra bên ngoài cửa kính.
Cuộc sống nhạt nhẽo và buồn tẻ của thực tập sinh là thế, động một tí là lại trừ lương, còn có tăng ca mãi không hết việc, khiến cho Thư Đường hệt như một cái xác chết khônghồn, mỗi ngày chỉ trông ngóng hai việc: đùi gà lớn, ngủ.
Chỉ khi nhắc đến hai việc này, mèo A không hồn mới có thể phát ra ánh sáng.
Mà bây giờ còn nhiều thêm một chuyện khác—-
Nhưng mà, mãi đến 12 giờ đúng, nhóm thực tập sinh lục tục vào phòng trực ban hết cả rồi, mà người cá thì vẫn chưa xuất hiện.
Thư Đường lại đợi thêm nửa tiếng, bên ngoài cửa sổ vẫn trống hoác.
Cô nói với y tá Tiểu Điền một tiếng, rồi cầm ô đi ra khỏi cổng khoa cấp cứu.
Ban đêm trời mưa tầm tã, Thư Đường biết ‘hắn’ thích núp mình trong bóng tối, thế là mở đèn pin lên dò tìm chung quanh.
Nhưng dù là trong bóng tối, cũng không có thân ảnh người cá đâu.
Thư Đường nghĩ ngợi, cất bước đi về hướng ký túc xá.
Thư Đường nghĩ: Nhỡ người cá không quen đường, đến gần ký túc xá chờ cô cũng nên.
Ký túc xá về khuya một mảng an tĩnh, chỉ có ánh sáng vàng ấm phát ra từ ngọn đèn đường.
Cửa phòng ký túc xá Thư Đường vẫn đóng chặt, không có dấu vết có người đi vào, cô lại tìm kiếm từ tầng ba đến tầng bốn, vẫn không có.
—Chẳng nhẽ vì hôm qua cô giành điều khiển với ‘hắn’ mà tức giận?
—Nhưng rõ ràng lúc ‘hắn’ đi còn cho cô cá mà.
Giây tiếp theo, Thư Đường nghe thấy được một tiếng động rất nhỏ đến từ phòng chứa đồ ngày hôm qua.
Lỗ tai cô giật giật, đẩy cửa đi vào, kết quả chỉ thấy một con mèo hoang nhỏ trốn trong một góc.
Cô ôm mèo nhỏ đến ký túc xá cách vách rồi mới đi.
Ban đêm rất lạnh, mưa rơi tí tách bắn lên cẳng chân Thư Đường, làm ống quân cô ướt mà cô hãy còn chưa phát hiện ra.
Thư Đường chợt nhận ra, ‘hắn’ vốn cũng không cần thiết phải mỗi đêm mưa mặc mưa gió mặc gió đặng đến tìm cô.
Có lẽ hôm nay mưa quá lớn, có lẽ không muốn ra cửa nữa.
Bọn họ cũng không có hẹn sẽ gặp nhau mỗi đêm, vậy nên không tính là thất hẹn.
Dù rằng không lâu trước đó, Thư Đường còn muốn cùng người cá nói chuyện rõ ràng, bảo ‘hắn’ không cần phải dầm mưa mỗi đêm đến tìm cô, dù sao thì thời tiết Nam Đảo tệ hết chỗ nói, ban đêm còn không an toàn.
Người cá không đến ngược lại còn là chuyện tốt.
Chỉ là tâm tình Thư Đường không thể tránh khỏi tệ hơn, bước chân nặng nề, lại khôi phục dáng vẻ xác chết không hồn mỗi khi đi làm của ngày xưa, chậm chạp đi về phía khoa cấp cứu.
Nhưng mà Thư Đường đi được nửa đường, đột nhiên một tiếng cảnh báo phòng không chói tai vang lên rạch ngang bầu trời đêm an tĩnh, vang vọng cả viện điều dưỡng.
Máy truyền tin của Thư Đường vang lên, Tô Nhân gửi tin nhắn đến cho cô: Về mau!
Ban đêm vốn yên tĩnh bỗng trở nên hỗn loạn vì tiếng còi cảnh báo giằng co suốt mười lăm phút, cả viện điều dưỡng dường như đều bị đánh thức, đèn đuốc lập tức sáng trưng, kẻ đến người đi.
Tất cả nhân viên trực ca đêm hay đang ngủ đều về đến tòa nhà, vội vã thu dọn đồ đạc. Trên mặt đất vương vãi các trang giấy tài liệu chưa có người dọn, còn có những chuyên gia trị liệu vội vã nâng cáng đưa người bệnh đi ra ngoài.
Tô Nhân đến cửa vừa thấy Thư Đường liền lôi kéo cô đi đến phòng trực ban:
“Mau dọn đồ đi, chúng ta cần phải rời khỏi nơi này!”
Thư Đường mau chóng thu dọn mọi thứ theo Tô Nhân chen vào trong nhóm thực tập sinh mà quản lý Chu đang dẫn dắt, vội vã đi ra ngoài.
Thư Đường hỏi: “Rốt cuộc thì sao lại thế?”
Tô Nhân hạ giọng đáp: “Là vùng cấm có biến.”
Là một thực tập sinh đứng dưới chót của chuỗi thức ăn, Thư Đường căn bản chưa từng nghe đến từ này: vùng cấm là cái gì? Cái gì là vùng cấm?
Đều là thuộc phái ‘thực tập sinh không phải người’, Tô Nhân cũng chỉ vừa mới biết được cách đây không lâu.
Hai người đuổi theo đuôi đám người, Tô Nhân lặng lẽ kề tai cô nói nhỏ:
“Viện điều dưỡng của chúng ta vốn là một cái ngục giam, hay còn được gọi là ngục giam Hải Giác. Sau này bên ngoài ngục giam dần dần xây dựng nên viện điều dưỡng, ngục giam liền biến thành vùng cấm.”
“Lân cận bờ biển này cấm cá là bởi vì vùng cấm đã bao trọn đường bờ biển quanh đấy rồi. Đã thế, vùng cấm to lớn như vậy nhưng chỉ dùng để nhốt một người.”
Thư Đường: Sao nghe quen quen thế nhỉ?
Quản lý Chu đằng trước la to: “Hai người các cô! Đã rút quân còn không lo chạy mau đi! Lề mà lề mề cái gì?”
Hai người lập tức im miệng, bò lên xe tải chen chúc trong một đám Alpha.
Tô Nhân hạ giọng: “Tôi nghe nói ra vào vùng cấm đều phải mặc đồ phòng hộ, còn phải ký giấy sinh tử, trước đó căn cứ Nam Đảo báo hỏng một con thuyền quân dụng thăm dò, là con thuyền đã đi vào vùng cấm đấy!”
Tô Nhân: “Bạo loạn lực tinh thần cấp độ này, tôi còn không dám tưởng tượng đến nữa là.”
Tô Nhân hãy còn sợ hãi trong lòng: “Khó trách vừa có biến là cả bệnh viện chúng ta đều phải rút quân!”
Thư Đường khiếp sợ: “Trời ơi, thiệt đáng sợ!”
Này đại khái có lẽ là lần tiếp cận chân tướng gần nhất mà bia đỡ đạn-hoàn toàn không biết gì-Thư Đường có, dù sao thì cốt truyện cũng rất quen thuộc, hệt như bản thân đã tự mình trải qua cái cảnh tượng này rồi, nên rất dễ liên tưởng đến trải nghiệm ngày đó.
Nhưng bia đỡ đạn sở dĩ là bia đỡ đạn là nhờ vào thần kinh thô, tâm lý thô của cô mà thành, bia đỡ đạn Thư Đường chỉ là khá kinh ngạc với cột truyện quen thuộc này, trong lòng cô, hết thảy những thứ đáng sợ này thì có quan hệ gì với bầu không khí vô cùng ‘hòa hợp’ của cái ngày đi xem mắt đâu? Càng không có quan hệ gì với cô, cô chỉ là trâu bò qua đường thôi!
Nghe đến đủ loại truyền thuyết khủng bố của vùng cấm, Thư Đường vừa nói đáng sợ quá đáng sợ ghê, vừa ghé vào sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Đèn đuốc sáng trưng, giữa sự hỗn loạn khi rút lui, Thư Đường vẫn mãi không thể nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia.
Tiếng mưa ngày một lớn, bầu không khí ầm ĩ chung quanh ngày một loạn lạc.
Thư Đường cúi đầu mới nhận ra trong tay mình vẫn đang cầm túi mua hàng mà ngày mai cô chuẩn bị đem đến khu 01.
— Nhưng cô lại chẳng biết mọi người sẽ định di tán đến nơi nào, cũng không biết sau khi rút quân thì còn có thể tìm được hoa hồng nhỏ nữa hay không.
Tất cả mọi người ở viện điều dưỡng đều là Alpha đã được huấn luyện, thậm chí ngay cả thực tập sinh lúc nhận việc cũng phải tiến hành một khóa huấn luyện, vậy nên khi rút quân đều rất trật tự.
Các nhóm bệnh nhân đi cùng với chuyên gia trị liệu riêng của họ, còn các tiền bối thì đang kiểm tra lại chính bệnh nhân của mình.
Nhóm thực tập sinh ăn không ngồi rồi đang châu đầu ghé tai nhau về truyền thuyết vùng cấm, chen chúc trong đó là Thư Đường ngây ngốc bỗng nhớ ra một chuyện:
Cuốn sổ bệnh của hoa hồng nhỏ màu xanh trống không—điều này đồng nghĩa với việc ‘hắn’ không có chuyên gia trị liệu riêng.
Vậy sẽ có người đến khu 01 đón ‘hắn’ rút lui chứ?
Toàn khu 01 chỉ có mỗi mình hoa hồng nhỏ, nhỡ đâu lúc mọi người bỏ chạy lại quên mất khu 01 thì phải làm sao bây giờ? Nói gì đi nữa bên trong khu 01 thậm chí còn không có điện.
Nhóm thực tập sinh bên cạnh cứ mãi nói vùng cấm dọa người biết bao nhiêu, nào là vũ khí hạt nhân hình người, nào là sức phá hủy còn mạnh hơn Vật Ô Nhiễm, Thư Đường lập tức đứng ngồi không yên.
Cô vừa nghĩ: Trời ạ, thế thì đáng sợ quá.
Vừa quay đầu nói nhỏ với Tô Nhân:
“Cậu còn nhớ đối tượng kết duyên với tôi chứ? Tính cách anh ta hướng nội lắm, lại không thích nói chuyện, lá gan thì nhỏ, nhỡ đâu bị bỏ lại thì phải làm sao?”
“Tôi đi xem thử anh ta, xác nhận anh ta lên xe được là quay lại ngay.”
Tô Nhân biết đối tượng kết duyên của Thư Đường ở khu 10, hai khu cùng lắm chỉ cách nhau hai chiếc xe, thế là cũng không ngăn cản cô, chỉ bảo cô đi nhanh về nhanh.
Thư Đường đi xuống xe tải, bung ô lên, vội vã bước vào màn mưa.