Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 91




Trong một ngày hai đêm, ngoài thời gian Giang Thứ dỗ dành, đút thức ăn để bồi bổ thể lực cho cô ra thì ngay cả cơ hội hít thở cô cũng không có.

Gã lưu manh này hệt như có một sinh lực dùng hoài không hết, gần như đã dùng thời gian hơn nửa năm tích góp sau khi ly hôn để ngày đêm mong nhớ, sau đó phát tiết toàn bộ ra ngoài.

Bau đầu Ôn Ngưng có hơi khó thích ứng, dù sao thì thời gian đã qua lâu vậy rồi cũng chưa từng có lần nào, khó tránh khỏi hơi lạ lẫm và sợ sệt, thế nhưng niềm hy vọng trong lòng cũng không ít hơn Giang Thứ là bao.

Hiện tại và trước kia không giống nhau, hai người không chỉ là có đối phương trong cơ thể, mà hình ảnh của họ đã tràn ngập trong tim nhau.

Sự vui vẻ vẫn chiếm đa số, nhưng lúc sau vẫn sẽ trở nên mệt mỏi.

Không phải tất cả mọi người đều có thể biế.n thái hệt như Giang Thứ, có được sức chịu đựng lâu dài khiến người ta kinh ngạc như Giang Thứ, cuối cùng thì Ôn Ngưng gần như liên tục làm nũng để đạt được ý muốn, hoàn toàn đếm không hết cô đã bày ra vẻ đáng thương gọi anh là “anh Giang Thứ” bao nhiêu lần.

Mang theo một giọng mũi cực đậm mà xin anh: “Anh Giang Thứ, anh thương em đi mà, đừng mà.”

Sao mà Giang Thứ chịu nổi giọng điệu này, anh nở nụ cười vô lại dỗ dành cô: “Sao lại không thương em chứ, không phải đang thương đây sao?”

Có điều suy cho cùng, thương cô cũng là thật, dù là lúc tâm trạng anh kích động nhất, anh cũng chưa từng thật sự làm cô đau đớn tổn thương.

Giang Thứ cũng biết lần này anh có hơi tàn nhẫn một chút, thế nhưng cô lại mang theo giọng sữa khóc thút thít, giống như thứ thuốc cực mạnh, làm anh không lúc nào nỡ dừng lại.

Cuối cùng, lúc Ôn Ngưng bị anh ôm đi tắm rửa, đến sức lực để mở mắt ra cũng không còn nữa.

Giang Thứ xả nước với nhiệt độ thích hợp trong bồn tắm, chu đáo bỏ vào chút tinh dầu để làm dịu đi sự mệt mỏi, hương thơm nhàn nhạt bao phủ trong không khí, Ôn Ngưng mềm oặt ra rồi nằm lên người anh, cuối cùng cũng thoải mái ê a một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn bám vào anh rồi trèo lên, sau đó tìm được một góc độ thoải mái.

Cô thoải mái rồi, Giang Thứ khó khăn lắm mới nén được ngọn lửa, thế mà lại có dấu vết bị nhóm lên lần nữa.

Sau đó, lại thêm một lần nữa trong phòng tắm.

Đợi đến khi Giang Thứ sắp xếp gọn gàng lại chiếc giường trong trạng thái vô cùng hỗn loạn rồi đặt cô vào ổ xong xuôi, Ôn Ngưng gần như ngay cả sức để mắng anh cũng không còn nữa.

Giang Thứ đứng bên cạnh giường, nhìn vẻ mặt lúc ngủ của cô, nụ cười nơi khóe miệng không thể nào hạ xuống được.

Chiếc quần ngủ ăn mặc tuỳ ý trên người đã bị nước làm ướt trong lúc dọn dẹp và thu xếp lúc nãy, trên người giờ cũng toàn mồ hôi, anh tiến đến hôn lấy môi cô, giọng nói trầm đến mức không thể trầm hơn: “Ngưng Ngưng, anh đi tắm một chút, sẽ trở lại với em ngay lập tức.”

Ôn Ngưng lúc này không muốn nghe giọng anh chút nào, vốn dĩ còn ngoan ngoãn nằm ngủ trên gối, Giang Thứ mới vừa gọi tên cô, cô liền lẩm bẩm dùng hết chút sức lực cuối cùng, quấn lấy chăn rồi lật người, cuộn mình lại chặt đến mức không có gió nào lùa vào được, cứ lật mãi đến đầu giường bên kia, không có ý muốn giao lưu với anh.

Giang Thứ thấp giọng cười, phấn chấn tinh thần đi tắm.

Lúc ra ngoài, vốn dĩ Ôn Ngưng đang quấn một viên tròn nhỏ trên chiếc giường to lớn, giờ lại không thấy bóng dáng đâu nữa, Giang Thứ bỗng cau mày lại, ánh mắt bất giác quét một vòng.

Cuối cùng thì tìm được người trên chiếc sofa nhỏ.

Đầu mày đang cau lại của Giang Thứ vẫn chưa thả lỏng, ngược lại lại xộc lên mũi một sự chua xót kỳ lạ, ép đến mức lồng ng.ực anh khó chịu, nhất thời không thể hít thở được.

Anh đi đến bên sofa rồi từ từ quỳ xuống, Ôn Ngưng đang ôm chăn cuộn mình lại trên sofa, giống hệt như trước đây.

Kết hôn nửa năm, cả nửa năm tròn trĩnh, cô đều sống theo quy trình thế này.

Chắc có lẽ là do cùng một địa điểm và cùng một người nên đã khiến cô mệt mỏi muốn thiếp đi, căn bản dựa theo thói quen, kéo theo một cơ thể đã mệt đến mức không còn chút sức lực nào lên trên chiếc sofa nhỏ.

Chiếc giường nhỏ này đã từng thuộc về cô.

Lúc đó Giang Thứ nói, khi ngủ anh không thích ai chạm vào mình.

Bây giờ anh quỳ bên sofa, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, lờ mờ thấy được gương mặt nhỏ của Ôn Ngưng.

Giang Thứ không nhịn được, đưa tay sờ lấy gò má cô, rồi lại dịu dàng giúp cô vén mái tóc rối ra sau tai, sau đó lại cong khoé miệng giễu cợt chính mình.

Cười mà còn khó coi hơn khóc.

Trước giờ, sau chuyện này, ngay cả tắm rửa Ôn Ngưng cũng tự mình làm, không vuốt ve ôm hôn dịu dàng, cũng không có được một cái ôm thật sự.

Trong quá khứ anh phải khốn nạn thế nào mới ức hiếp tâm can bảo bối của mình thành ra thế này.

Giang Thứ yên lặng hồi lâu, tay chân nhẹ nhàng cẩn thận bước lên sofa, chiếc sofa nhỏ hẹp ép chặt hai người lại với nhau.

Giang Thứ ôm cô vào lòng, hai người nằm yên tĩnh, hệt như hai chiếc muỗng xếp chồng lên nhau. 

Anh thuận theo tư thế trước giờ của mình, nhìn về chiếc giường lớn, thì ra đây chính là góc nhìn của cô.

Luôn xa như vậy mà nhìn anh.

Giang Thứ thoáng có một sự khó chịu không nói được thành lời, đau ở trong lòng, có lẽ cả đời này chưa từng đau như vậy bao giờ.

Anh bất giác ôm cô chặt hơn, đặt nụ hôn thân mật nhẹ nhàng lên vành tai cô.

Ôn Ngưng mơ màng tưởng anh vẫn còn muốn nữa, vội vàng hờn dỗi nói: “Muốn ngủ mà, không làm nữa…”

Bàn tay to lớn của Giang Thứ vỗ nhẹ lên tấm lưng yếu ớt của cô, trầm giọng dỗ dành: “Không động vào em, ngủ ngoan đi.”

Đợi sau khi một lần nữa dỗ dành Ôn Ngưng xong, thấy hô hấp cô đã đều đặn và ngủ sâu rồi, Giang Thứ mới từ từ ôm cô từ sofa lên: “Bảo bối…”

“Ưm...”

“Chúng ta lên giường ngủ.”

Ôn Ngưng ngủ mềm oặt cả người đi, hai tay vô thức quấn lấy cổ Giang Thứ, không đáp lại.

**

Sáng hôm sau tỉnh giấc, Ôn Ngưng mơ mơ màng màng xoa đôi mắt còn ngái ngủ, thấy như thời gian đã trôi qua quá nhanh.

Cô động đậy, phát hiện vậy mà trên người lại không có khó chịu như trong tưởng tưởng, nơi đó cũng rất thoải mái, thật đúng là không giống với trạng thái thảm hại lúc trước sau khi chiến đấu.

Nửa đêm, Giang Thứ gần như đã xoa bóp một lượt từ đầu đến chân cho cô, còn thoa thêm một lớp thuốc làm dịu, cứ làm đi làm lại đến khi trời sắp sáng, lúc đó mới ôm cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Anh đặt tay lên eo cô, Giang Thứ ôm chặt cô từ đằng sau, cô mới hơi động đậy một chút thì anh liền tỉnh dậy.

Cùng thức dậy với anh, là anh em nhỏ ở nơi nào đó.

Hô hấp Ôn Ngưng như ngừng lại, rõ ràng đã làm chuyện điên cuồng như vậy, thế mà vẫn xấu hổ như muốn độn thổ.

Ôn Ngưng đỏ mặt dịch ra ngoài một chút, muốn tránh khỏi sự nóng hổi kỳ lạ đó.

“Ngủ với anh thêm chút nữa đi bảo bối.” Giang Thứ lúc này biết buồn ngủ rồi, đôi mắt ngái ngủ cũng không thèm mở ra, kéo cô gái vừa mới dịch ra ngoài trở lại.

Ôn Ngưng cắn cắn môi, dứt khoát lật người đối mặt với anh.

Giang Thứ vẫn còn mơ màng hít lấy hương thơm bên cổ Ôn Ngưng, ngủ thật sâu, ôn Ngưng bĩu môi trừng mắt nhìn anh, đưa tay véo chặt mũi anh, cất giọng dịu dàng mắng: “Hứ, gã cặn bã.”

Gã cặn bã cũng thuận tai nghe lọt câu này, vốn dĩ còn muốn kéo bàn tay cô trên mũi mình xuống, đặt lên môi hôn vài cái, lúc này tim anh như muốn lên đến cổ họng luôn rồi, không dám có chút ngái ngủ nào nữa: “Sao vậy? Hửm? Không khoẻ? Làm đau em rồi?”

Mí mặt Giang Thứ một nhắm một mở, sắc mặt có chút hoảng hốt, bàn tay to lớn mò mẫm xuống dưới: “Anh xem xem, kiểm tra thử xem có phải bị thương rồi không.”

Ôn Ngưng gạt tay anh ra, mặt đỏ lên.

Giang Thứ vẫn tiếp tục, vừa động chạm bậy bạ vừa thì thầm: “Tối qua anh xem qua mấy lần rồi, còn thoa thuốc hai lần nữa, chẳng lẽ tối quá nên thoa sót rồi?”

Ôn Ngưng sắp xấu hổ chết mất rồi: “Không đau! Anh đừng có chạm tầm bậy tầm bạ!”

Giang Thứ nghe Ôn Ngưng không đau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, gương mặt tiểu tổ tông của anh như đang được nung lên vậy.

Anh bỗng bật cười, cười đến mức nhìn có chút lưu manh: “Có chỗ nào mà anh Giang Thứ chưa thấy qua đâu, hửm? Sao còn xấu hổ vậy chứ?”

Ôn Ngưng vừa nghe thấy bốn chữ* này, hận không thể cắn chết anh, tối hôm qua cũng không biết cô phải thỏa hiệp gọi biết bao nhiêu lần: "Khốn nạn!"

*Giang Thứ ca ca (anh Giang Thứ)

Giang Thứ mím đôi môi mỏng, khó khăn lắm mới nén cười được, bàn tay to lớn ôm cô vào lòng, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: “Bảo bối, về nhà rồi, mừng em trở về.”

Giọng Giang Thứ dịu dàng đến không ngờ.

Ôn Ngưng cũng không biết bản thân mình lại là một người không có lập trường như vậy, giây trước còn mắng anh lưu manh cặn bã, giây sau liền bị mấy chữ mừng em trở về làm cảm động đến cay cả mũi.

Cô gái nhỏ cọ cọ trong lòng anh, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Giang Thứ, em lớn như vậy rồi, thật ra đều không có khái niệm nhà là gì.”

Giang Thứ ôm cô trong vòng tay mạnh hơn một chút: "Từ giờ trở đi, em có rồi, Ngưng Ngưng."

Ôn Ngưng ngẩng đầu, kéo gần khoảng cách với anh một chút, đưa ngón tay trắng xanh thon dài ra chống lên ngực anh đánh đánh, mặt nghiêm túc nói: “Tối hôm qua, ấy, không phải, em nói tối hôm kia, người trong buổi lễ phát thưởng quá nhiều, em chừa mặt mũi cho anh nên mới đồng ý ngay.”

Giang Thứ nhướng mày: “Bảo bối, lời này không nói bậy được đâu, nhiều người xem lắm đó, em còn muốn nuốt lời sao?”

Dường như anh nghĩ đến điều gì, nở nụ cười nham hiểm rồi lại nói: “Em tưởng rằng bây giờ trừ anh ra, Hàn Thành vẫn còn người đàn ông nhà nào dám chạm vào em sao?”

Nói một cách ích kỷ, phần lớn nguyên nhân anh công khai cũng là muốn nói rõ cho tất cả mọi người, Ôn Ngưng là người của anh, dám có suy nghĩ quá phận cũng có nghĩa đang đối đầu với nhà họ Giang của anh, đối đầu với Giang Thứ anh đây.

Người có lá gan này còn chưa được sinh ra, Ôn Ngưng là của một mình anh.

Ôn Ngưng nũng nịu cáu lên rồi “hứ” một tiếng: “Vậy nên anh phải đối xử đàng hoàng với em, nếu không sau này...em quét anh ra khỏi cửa!”

“Chậc” Giang Thứ bật cười khẽ một tiếng, véo gò má mềm mại của cô, “Cô gái nhỏ này hung dữ quá vậy, thể hiện phong thái nữ chủ nhân rồi sao?”

Có điều cũng đúng, bây giờ những nơi nào mắt thường có thể nhìn thấy được, anh cũng sớm cho cô hết cả rồi, cô mới là chủ nhân thật sự của nơi này.

“Được, vậy anh nhất định sẽ trung thành với bổn phận của mình để hầu hạ tiểu tổ tông.”

Ôn Ngưng có chút đắc ý hất cằm, trong phút chốc, cô hận không thể lấy chân đạp anh một cú: “Anh bỏ tay ra đi!”

Giang Thứ vô cùng uất ức: “Sờ sờ chút mà sao vậy…”

"Có sức đạp người như vậy, xem ra anh còn thương em lắm, đêm nay tiếp thu dạy dỗ, tiếp tục cố gắng."

Ôn Ngưng thề trong lòng, kiếp này chưa từng gặp qua người đàn ông nào không biết xấu hổ như anh.

Hai người ôm nhau nói lời thân mật một lúc thì bụng Ôn Ngưng biểu tình vì đói, Giang Thứ nghe thấy chỉ muốn cười, suýt nữa bị cô đẩy thẳng xuống giường: “Còn chẳng phải đều tại anh sao?!”

“Trách anh gì chứ?” Anh nở nụ cười xấu xa hỏi.

Ôn Ngưng vừa xấu hổ vừa tức: “Anh còn hỏi! Giang Thứ, anh viết bản kiểm điểm chưa đủ đúng không?”

Giang Thứ cười đến mức lồng ngực rung rung, nhận mệnh xuống giường tìm đồ ăn cho tiểu tổ tông, thân trên c.ởi trần, chỉ mặc một chiếc quần ngủ rộng rãi, thoáng nhìn đường cong khá mượt mà và mạnh mẽ, chỉ là... vết cào bên trên hơi...

Ôn Ngừng trừng mắt nhìn “kiệt tác” của mình, nhịp tim vô cớ đập nhanh.

Giang Thứ ngược lại không nhận thức được ánh mắt của cô, sau khi nói “Chưa đủ, sau này cho em viết cả đời” xong, anh lại cúi đầu nhìn xuống đất, thở dài một hơi.

Ôn Ngưng thuận miệng hỏi một câu: “Anh thở dài gì chứ, có phải hối hận rồi không? Hối hận thì anh…”

Cô còn chưa nói xong thì nhìn sang bên kia giường, thuận theo anh mắt của Giang Thứ mà nhìn xuống đất.

Giọng nói lập tức nín bặt.

Trên chiếc thảm lông, có một…một hai ba bốn năm sáu bảy tám...chắc cũng phải gần mười cái gì đó…

Ôn Ngưng không có mặt dày như Giang Thứ, hoàn toàn không dám nhìn thêm lần nào nữa.

“Cũng không biết, trong đống này là con gái hay con trai nữa.” Giang Thứ bày vẻ mặt đáng tiếc.

Ôn Ngưng: “...”

Giang Thứ ngước mắt nhìn cô: “Bảo bối, chúng ta cũng sinh một đứa con gái đi? Giống em, chắc chắc vừa ngoan vừa đẹp.”

Ôn Ngưng cố ý chọc anh: “Vậy những thứ trong cốp xe của anh phí công mua rồi sao?”

Giang Thứ nhướng mày, bày ra biểu cảm “Em xem thường ông đây”: “Mấy thứ đó, cùng lắm cũng chịu nổi dăm ba ngày, không, ngày mai là nhìn thấy đáy rồi.”

Ôn Ngưng: “...”