Gần đến kỳ thi đại học, Ôn Ngưng dừng tất cả công việc trong tay.
Lúc trước đây Ôn Ngưng có nhận bộ phim điện ảnh "Hẹn Cùng Quân", đạo diễn là một người có khí tiết có ý tưởng, còn trẻ đã thành danh nguyên nhân phần lớn đó là khinh thường nịnh bợ vì tiền tài và danh lợi.
Tác phẩm từ tay anh ra đơn giản mà hoàn mỹ, chỉ quay những hình ảnh anh ta muốn, thị trường rõ ràng thiếu rất nhiều.
Đạo diễn cũng là một người hiểu chuyện, lúc trước xem trọng Ôn Ngưng, biết Ôn Ngưng chưa từng được giáo dục chính quy cũng không bao giờ đối xử với đôi mắt khác, mà dốc lòng dạy dỗ cô những thứ mà có ở trên trường cũng không học được, sau đó lại biết được cô phải chuẩn bị học văn hóa cho kỳ thi đại học sắp đến, để thuận tiện hơn, sắp xếp toàn bộ quá trình quay phim của cô đẩy lên phía trước.
Rõ ràng tuổi chưa đến bốn mươi, có sức tưởng tượng sáng tạo độc đáo trong sáng tác nghệ thuật, nói chuyện nhân sinh lại thật sự cổ hủ, thường thường treo câu nói này trên miệng: "Cho dù có bận cũng không thể làm lỡ đứa trẻ đến trường."
Ôn Ngưng là đứa trẻ không thể bị lỡ đến trường trong miệng anh, vậy nên sau khi bộ phim quay đến giai đoạn sau, diễn viên và nhân viên trong đoàn làm phim đã quen thuộc nhau, mọi người mỗi khi nhìn thấy mặt cô, chào hỏi không phải là "Đã kết thúc công việc rồi sao?" mà là "Làm bài tập xong chưa? Đã thuộc bài chưa? Có qua bài thi hay không?"
Ngay cả Weibo official của đoàn làm phim cũng bướng bỉnh đùa giỡn ở phương diện này.
Sau fan thấy, trong vòng fan còn dấy lên ngọn gió nho nhỏ "Toàn mạng thúc giục cô gái của tôi làm bài tập", trong siêu thoại cũng không có ai thúc giục trạm tỷ sửa ảnh, mà là thúc giục Ôn Ngưng đăng poster làm bài tập.
Ngay cả kiểu tổ chức thần kỳ Ôn Định Thâu Xuất chỉ chuyên tâm ăn đường couple cũng bắt đầu chia binh ra hai đường, một bộ phận thì xuống Weibo của Ôn Ngưng thúc giục học hành cho tốt, bộ phận còn lại thì chạy đến dưới Weibo Giang Thứ thúc giục anh hãy thúc giục Ôn Ngưng chăm lo học tập, thật sự là chơi đến nát tim.
Phần diễn của Ôn Ngưng tập trung ở phía trước, lúc cô đóng máy chỉ còn cách thời gian thi vào đại học có hai mươi ngày.
Vương Thanh lướt mạng, cảm thấy rất có ý tứ, lại nghĩ đến Ôn Ngưng trong thời gian chuẩn bị thi còn khoảng nửa tháng không thấy mặt, dứt khoát đề nghị chơi một cái triệt để luôn, vừa học vừa phát sóng trực tiếp.
Ngay từ đầu Ôn Ngưng còn cảm thấy không tốt lắm, chỉ là một việc nhỏ của mình lại khiến toàn bộ internet chú ý.
Trong điện thoại, Vương Thanh ái muội kích cô: "Phải để fan giám sát em cho tốt, lỡ đâu em ở nhà không chịu lo học, bị Giang tổng lừa chạy đi nói chuyện yêu thương thì sao? Làm chuyện như thế chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học đó! Hửm, hửm hửm?"
"Tụi em mới không có đâu...!" Ôn Ngưng lập tức tẩy trắng cho bản thân, lúc đó còn tiện thể chụp lấy cánh tay Giang Thứ đang sờ loạn chiếm tiện nghi trên ngực cô, ngửa đầu ra trừng mắt nhìn anh sau đó lập tức chui vào thòng lọng Vương Thanh tạo, mở miệng đồng ý, "Trực tiếp thì trực tiếp nha."
Sáu giờ tối ngày hôm sau, Vương Thanh theo như ý nguyện lấy được đền bù, thấy trong gian phòng phát sóng trực tiếp chỗ cô ấy mở thay Ôn Ngưng dáng vẻ cô ngoan ngoãn dựa vào trước bàn làm từng tờ từng tờ đề.
Nhóm fan ban đầu là hào hứng cắt ghép ảnh, có người còn làm thành gói biểu cảm "Mẹ ơi con không muốn đến trường", sau đó điểm chú ý dần dần chuyển đến đồ trang trí xung quanh chỗ ở của Ôn Ngưng.
Phạm vi màn hình di động có thể quay được có hạn, nhóm fan chỉ có thể cầm kính lúp để tìm các dấu vết để lại, có cư dân mạng cẩn thận nhắc đến: "Ây, phía sau cái bàn này có thể nhìn thấy cạnh giường, mặt sau đó hình như chính là bàn ăn? Ngưng Ngưng đang ở đâu đây?"
"Tám phần là phòng đơn nho nhỏ giành cho người độc thân trước đó có nhắc tới."
"Đúng vậy, trước đây lúc ăn dưa có xem qua tấm hình, là cấu tạo này."
"Dù sao chắc chắn không phải là nhà Giang tổng, nhà Giang tổng một cái ống kính có thể ngay cả toilet cũng quay không hết, cả phòng đương nhiên sẽ rộng rãi mênh mông vàng son rực rỡ!"
"Tôi còn nghĩ Ngưng Ngưng đã đến ở nhà Giang tổng rồi cơ, hai người trong chương trình ngọt ngào như vậy, tôi nhớ rõ hình như Giang tổng đã theo đuổi thành công mà?"
Nhóm fan đang thảo luận kịch liệt, phát sóng trực tiếp bỗng nhiên truyền đến thanh âm chốt mở cửa không lớn không nhỏ, nhưng mà thấy Ôn Ngưng vẫn ngồi ở vị trí cũ ngoan ngoãn giải đề, thậm chí ngay cả đầu cũng chẳng ngẩng lên.
Tất cả mọi người đang buồn bực, ngay sau đó lại thấy trong hình ảnh trực tiếp có một bàn tay đưa lại đây, tìm đến đỉnh đầu của Ôn Ngưng, động tác vuốt ve nuông chiều.
Bàn tay to kia khớp xương rõ ràng, hơi lộ ra mạch máu xanh rõ ràng, là bàn tay của người đàn ông đã từng rèn luyện.
"!!! Xuất hiện rồi!!! Là Giang tổng sao?!!"
Trên màn hình lập tức bị dấu chấm than bao phủ ba tầng.
Vốn dĩ Ôn Ngưng còn đang đặt bút viết đề, cảm nhận được nhiệt độ trên đỉnh đầu, quay người ngẩng đầu nhìn về phía anh, có chút ý hơi xấu hổ, đè thấp tiếng nói theo bản năng: "Anh tan làm rồi à?"
"Ừm, hôm nay mở mấy cuộc họp, hơi chậm một chút." Bàn tay Giang Thứ vò đầu cô, thuận tay hạ xuống chỗ vành tai cô, ngón tay cái nhẹ nhàng miết miết chỗ mềm mại kia.
Vành tai Ôn Ngưng trở nên đỏ hơn mắt thường có thể nhìn thấy được, nói giống như con kiến: "Anh đừng mà, anh ngồi bên kia trước đi, em đang phát sóng trực tiếp nha..."
Giang Thứ nghe xong lời này của cô, cúi người liếc mắt nhìn di động trên bàn cô theo bản năng, vừa vặn đưa nửa khuôn mặt vào khung hình.
Làn đạn lập tức lại hào hứng: "Là Giang tổng, Giang tổng!!! Lúc cái tay kia vừa lọt vào ống kính tôi đã muốn nói!! Chiếc đồng hồ trên cổ tay kia một cái có thể mua được hai căn hộ trên tuyến đường tốt nhất ở Hàn Thành!!"
"Haha haha vậy không nhận sai người rồi, trong giới giải trí có tiểu thịt tươi nào đeo nổi kiểu này chứ."
"Mẹ nó!!! Không hổ là Giang tổng, chỉ lộ nửa khuôn mặt cũng đẹp trai đến tột cùng!!"
"Đường cạnh hàm dưới đẹp đến nỗi tôi liếm màn hình!!"
"Chú ý một chút đi, sao lại thế này chứ!! Ngưng Ngưng còn đang nhìn đó!!"
Ôn Ngưng nhìn theo ánh mắt anh liếc qua làn đạn, hai má hơi nong nóng, mặc dù mối quan hệ của hai người đã gần như công khai, nhưng bây giờ cảm giác không giống với lúc quay chương trình lập nhóm dựa theo quy tắc trò chơi, vẫn cảm thấy lúc này mới là cuộc sống ở chung riêng tư chân chính hàng ngày của hai người, bị nhóm fan thấy, ít nhiều cũng thấy ngại ngùng.
"Đã ăn gì chưa?" Đối với chuyện phát sóng trực tiếp, ngược lại Giang Thứ không quan tâm cũng chẳng ghét bỏ, anh chỉ nhìn Ôn Ngưng chăm chú: "Chỉ uống một ly sữa thôi à?" Mắt anh nhìn thấy trên bàn của Ôn Ngưng còn lại non nửa ly sữa bò, "Anh không... không ở nhà, em sẽ không chịu ngoan ngoãn ăn cơm."
"Em không đói mà." Ôn Ngưng nhẹ nhàng trả lời anh, lại bắt đầu viết tiếp đề một lần nữa.
"Không đói cũng phải ăn một chút, em chờ đi, anh đi làm." Giang Thứ nói xong vô cùng tự nhiên đi về phía phòng bếp bên cạnh.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, dường như tất cả việc vặt trong nhà đời này anh chưa từng làm qua cũng đã làm hết một lượt.
Khả năng bếp núc cũng tăng lên rất nhiều.
Lúc mới bắt đầu, Ôn Ngưng còn cướp việc rửa bát với anh.
Sau đó Giang Thứ lại không nỡ bèn đề nghị chơi oẳn tù xì với cô.
Ba lần thắng hai.
Mấy ngày đầu đều là Ôn Ngưng thắng, Giang Thứ nói: "Người thua bị phạt rửa chén." Vì vậy chịu khó quấn tạp dề đi rửa bát.
Sau vài ngày, Ôn Ngưng thua nát bét lên, Giang Thứ lại nói: "Người thắng được thưởng rửa bát."
Kết quả đều là Giang Thứ rửa.
Ầm ĩ mấy ngày, Ôn Ngưng cũng không kiên trì thêm nữa, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của anh, thỉnh thoảng cũng ngoan ngoãn tự giác ôm ôm hôn hôn anh một cái, cuộc sống trải qua tương đối bình đạm, ấm áp.
Giang Thứ biết cô ăn uống ít, ăn không được nhiều lắm, lại có tự giác của một nữ minh tinh, sau khi nấu đồ ăn xong chỉ xới cho cô một chén nhỏ, những chủng loại thức ăn phong phú cũng không lấy nhiều, mỗi món gắp vài đũa đặt vào trong chén, thơm ngào ngạt, rồi bưng đến bên bàn học giúp cô.
Chưa đến một lát sau, anh lại rửa sạch khay dâu tây tươi mới, đặt trước bàn cô, sợ cô không phân tâm ăn được còn tiện tay cầm một quả lên đưa đến miệng cô gái nhỏ.
Ôn Ngưng há miệng ăn một miếng, nghiêng đầu hôn lên mu bàn tay anh: "Ngọt quá."
Người đàn ông khẽ cười, tim mềm mại đến không biết trời trăng mây gió gì.
Nhóm fan trong phòng phát sóng trực tiếp đành trơ mắt nhìn người đàn ông tốt của gia đình như Giang tổng, chút thì đút cơm, lúc thì đút trái cây, đến đến lui lui đi đi lại lại cả đêm.
[Ặc, đây không phải là phát sóng trực tiếp Ôn Ngưng học hành mà là Giang tổng tiên sinh toàn chức mang theo con gái hằng ngày hahaha]
Cha già mang theo con gái, ngoại trừ hầu hạ rửa chén nấu cơm, phụ đạo làm đề thi đại học ra còn phải đưa tâm can bảo bối này đến trường thi.
Thời điểm giữa tháng Sáu, các thí sinh ở khắp nơi trên cả nước ngựa không dừng vó lao đến "chiến trường".
Đương nhiên Ôn Ngưng cũng không ngoại lệ.
Buổi tối một ngày trước khi thi vào đại học, Vương Thanh cũng hồi hộp đến phát run, Ôn Ngưng lại hiếm khi không làm đề ôn tập.
Giang Thứ hiếm khi có được cơ hội đưa cô ra khỏi nhà ăn một bữa cơm tình cảm, thấy vẻ mặt Ôn Ngưng bình tĩnh, thờ ơ nói: "Trái lại em lại không hồi hộp, anh thấy trợ lý kia của em một ngày phải gọi tám trăm cuộc điện thoại."
Có một lần khi anh đang đụng tay đụng chân lại bị cuộc điện thoại của Vương Thanh gọi cho Ôn Ngưng đánh gãy, Giang tổng tỏ ra hơi ghim.
Hai tay Ôn Ngưng chống cằm gọi đồ ăn, còn nghiêm túc lật trang: "Em cảm thấy em ôn tập tốt mà."
Căn bản của cô không tệ, lại chăm chỉ, hơn nữa... Ôn Ngưng ngước mắt lên nhìn anh: "Giang tổng dạy dỗ cũng rất tốt nha..."
Giang Thứ cong miệng cười, trong nụ cười là sự hạnh phúc của cha già: "Giỏi, biết nịnh bợ rồi, không uổng công thương em."
Giang Thứ nhìn nhân viên phục vụ, phục vụ liền hiểu đến phục vụ Ôn Ngưng, một bên Giang Thứ để cô chọn món ăn, một bên trêu chọc: "Lợi hại nha, trước kỳ thi cũng không sợ, tố chất tâm lý này do anh."
Ôn Ngưng trừng mắt liếc nhìn anh: "Anh thật sự coi mình là bố luôn..."
Đương nhiên Giang Thứ sẽ không bỏ qua cơ hội chọc cô này, cười cà rỡn: "Đúng vậy, muốn làm bố rồi, cũng không biết Ôn tiểu thư có tạo cơ hội hay không."
Ôn Ngưng cong môi, không lên tiếng trả lời, tỉ mỉ nhìn thực đơn.
Nhà hàng này là nhà hàng kiểu Anh, định vị cũng cao cấp, từ người sáng lập cho đến nhân viên phục vụ đều là người Anh chính thống, mặc dù nói mở ở trong nước, nhân viên phục vụ ít nhiều gì cũng biết tiếng Trung, nhưng rốt cuộc cũng không chuẩn.
Ôn Ngưng nghe hai câu, dùng khẩu ngữ tiếng Anh chính gốc trao đổi với nhân viên phục vụ.
Giang Thứ ngồi đối diện liếc nhìn cô gái nhỏ ngồi trước mặt này.
Thời gian mới một năm ngắn ngủi, thật sự cô trưởng thành không ít, khẩu ngữ tiếng Anh lưu loát tự nhiên, mặc dù là đối nội hay đối ngoại, không còn sự khiếp sợ và nơm nớp lo lắng như trước, cả người đều tỏa ra một loại ánh sáng tự tin, trổ mã càng ngày càng động lòng người.
Thậm chí anh cảm thấy tất cả linh hồn của mình đều ở trên người cô.
Người đàn ông nhìn đến xuất thần, chờ đến lúc Ôn Ngưng gọi anh, cô đã chọn xong đồ ăn rồi.
"Em tùy tiện chọn, cũng không biết anh có thích hay không."
Giang Thứ huơ tay: "Đồ em chọn anh đều thích."
Ôn Ngưng cười cười: "Vừa xong anh nghĩ gì vậy?"
Giang Thứ: "Khẩu âm tiếng Anh của Ôn tiểu thư sao nghe ra hơi giống của anh vậy nhỉ."
Anh lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, đánh giá thế này đối với Ôn Ngưng mà nói thật ra là khen ngợi, nhưng đối với bản thân Giang Thứ mà nói đó là thỏa mãn lớn nhất đối với dụ/c vọng chiếm hữu của anh.
Người phụ nữ mình yêu, ngay cả khẩu âm nói chuyện cũng không khác với mình.
Ôn Ngưng ngại ngùng cười: "Còn không phải là do Giang tổng ngôn truyền thân giáo* hay sao."
*Ngôn truyền thân giáo: Ngôn truyền: dạy dỗ bằng lời nói, thân giáo: dạy dỗ bằng hành động làm gương.
Giang Thứ hơi nhướn lông này, mặc dù thành ngữ này rất thú vị, cũng không biết sao người đàn ông lớn lên ở nước ngoài này lại có thể lý giải thành ngữ này đặc biệt như vậy: "Mới chỉ có ngôn truyền thôi, còn chưa kịp thân giáo*, em có muốn nếm thử hương vị thân giáo hay không?"
*Thân giáo: chỗ này mọi người đều hiểu rồi ha:))) ý là dạy bằng cơ thể:)))
Ôn Ngưng: "..."
Quấy rối.
Ngày hôm sau đi thi, Giang Thứ tự mình đưa Ôn Ngưng đến trường thi.
Nói đến cũng kì diệu, mặc dù trước đây cô vẫn còn chưa tha thứ cho anh, nhưng lúc thi nghệ thuật cũng là anh đưa cô đi.
Thi hai ngày xong, Ôn Ngưng xem như hoàn toàn được giải phóng.
Ôn Ngưng thu dọn mọi thứ đi ra đã thấy Giang Thứ đứng bên cạnh xe chờ cô. Có lẽ là cô gái nhỏ thi không tệ, nên lúc bước chân xuống cầu thang cũng ung dung giống như có thể bay lên, hơi chạy về phía anh, nhào thẳng vào trên người anh.
Giang Thứ phản ứng nhanh, một tay ôm lấy người đến.
Ôn Ngưng cũng không quan tâm ở xung quanh có học sinh chụp ảnh hay không, hào hứng đỡ lấy mặt Giang Thứ chủ động hôn hôn.
Dù sao quan hệ của hai người bọn họ mọi người đều biết.
Giang Thứ trêu ghẹo cô: "Thi tốt như vậy sao? Còn biết chủ động hôn hôn, haiz, hi vọng mỗi ngày đều thi đại học, mỗi ngày Ôn tiểu thư đều chủ động."
Ôn Ngưng đấm đấm nhẹ vào trong ngực anh.
**
Đầu tháng Bảy, Ôn Ngưng nhận được thiệp mời đám cưới.
Cô dâu chú rể khiến cho cô ngoài ý muốn nhưng vẫn hợp tình hợp lý.
Ôn Ngưng hỏi Giang Thứ: "Mông Mông sắp kết hôn sao anh lại không nói với em một tiếng."
Lúc trước cô chuẩn bị thi, Giang Mông Mông không dám đến làm phiền, nhưng Giang Thứ ở bên cạnh cô hàng ngày, vậy mà cũng không nói.
Giang Thứ là dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý: "Giang Mông Mông cũng chẳng phải là nhân vật quan trọng gì, kết cái hôn mà thôi."
Không quan trọng, một người là em gái ruột, một người là... Cậu?
Anh nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, không hổ là anh trai ruột.
What the f.uck!
Ôn Ngưng vỗ anh một cái: "Có lẽ anh không phải là anh ruột đâu."
Giang Thứ nhẹ giọng cười: "Vậy em thân là chị dâu, có muốn cùng anh trai ruột cùng tham dự không."
Lấy thân phận chị dâu, mà không phải là lấy thân phận bạn bè hay người thân của họ nhà trai.
Hôn lễ cùng ngày, Giang Mông Mông mặc một chiếc áo cưới siêu ngắn lại xinh đẹp màu trắng, nụ cười trên mặt cũng không giấu được, có thể thấy được cô rất hạnh phúc.
Thấy Ôn Ngưng kéo Giang Thứ vào trong phòng trang điểm, lập tức đứng dậy bước lại gần: "Chị dâu, chị xem bộ này của em có nhìn được không!"
Ôn Ngưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy áo cưới kiểu dáng ngắn, quả thật là mắt sáng ngời: "Thật rất đẹp, vóc dáng em lại đẹp, vô cùng tôn dáng!"
Giang Thứ ở bên cạnh nghe thấy, cúi đầu lại gần bên tai cô: "Muốn mặc áo cưới chúng ta cũng kết hôn, nhưng mà ngắn như vậy thì không được."
Anh nói xong lại bắt đầu thầm đâm chọc diss Chu Tự Hành: "Nhà họ Chu này có phải muốn phá sản rồi hay không, áo cưới cũng không mua được dài nữa."
Ôn Ngưng: "..."
Lúc cô dâu vào hội trường, trên mặt Giang Mông Mông có thẹn thùng hiếm thấy, vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc, cười đến hai mắt cong cong, tự tin lại thoải mái.
Đây là dáng vẻ cô dâu chú rể yêu nhau mới có.
Ôn Ngưng và Giang Thứ ngồi ở ghế khách quý, bỗng nhiên thoáng nhớ đến hôn lễ của bản thân mình một năm trước.
Nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, lúc đó bản thân mình không hề cảm nhận được hạnh phúc gì, dường như chỉ có cẩn thận và hồi hộp.
Sau đó lại biết căn bản Giang Thứ không có bước vào hội trường hôn lễ, cảm xúc lúc đó trở thành lo lắng và lúng túng.
Bất kể là cảm xúc nào cũng không phải là dáng vẻ tân hôn nên có.
Dường như Giang Thứ biết được cô đang suy nghĩ cái gì, bàn tay to lớn bỗng nhiên bao quanh ôm lấy người vào trong ngực mình.
Người đàn ông hôn hôn lên trán cô, vỗ về má cô: "Là do anh không tốt, anh chưa từng nghĩ mình sẽ cam tâm tình nguyện bước vào hôn nhân cho nên tổn thương đến em, Ngưng Ngưng, đừng sợ hãi, cũng không phải thất vọng, anh sẽ cho em mọi thứ tốt nhất, chỉ cần em cho anh một cơ hội."