Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 78




Ôn Ngưng "À" một tiếng, mắt thường vẫn có thể thấy vẻ cô đơn trên mặt cô.

Rất nhiều khi, đàn ông và phụ nữ cùng tự hỏi một sự việc nhưng lối suy nghĩ và cách đặt trọng điểm của mỗi người khác nhau.

Đối với chuyện gameshow tình yêu lần này, Giang Thứ vốn thật sự không muốn đi, không chỉ có anh không muốn đi, quan trọng hơn là anh không muốn Ôn Ngưng đi, dù cho anh đi cùng với cô, anh cũng không muốn đồng ý.

Nhưng đối với Ôn Ngưng mà nói, so với việc bất hòa và chống đối trước kia thì đây là cơ hội hiếm có cho hai người ở chung, yêu đương đồng thời còn được người ta liên tục hỗ trợ ghi hình lại những khoảnh khắc ấm áp và đẹp đẽ của bọn họ. Đối với cô gái nhỏ chưa từng yêu đương mà nói thì đây mà một loại ngọt ngào mà cô khao khát hướng tới.

Cô không ngại hạ thấp mặt mũi của mình xuống, mở rộng cửa lòng mà nói với Giang Thứ, có thể nói tận đáy lòng cô vô cùng mong đợi, thậm chí hai người có thể cùng nhau làm chuyện gì trong tiết mục, thỉnh thoảng cô cũng nghĩ ra được vài việc nhỏ rồi ghi chép trong sổ tay.

Gameshow chẳng qua chỉ là cái cớ để cô và Giang Thứ có thể hẹn hò với nhau mà thôi, cô muốn cùng anh lén lút làm rất nhiều chuyện xấu hổ, nên muốn mượn lý do quay hình để kéo anh cùng làm chung.

Thậm chí trước khi xảy ra tai nạn, cô còn len lén tìm một ít công thức yêu đương ở trên mạng, cái gì mà "Một trăm việc nhỏ mà người yêu nhau phải làm" "Làm những chuyện này, tám mươi tuổi nhớ lại vẫn thấy ngọt"... một loạt lời khuyên, công thức  khi yêu đương và sống chung với nhau.

Bên trong có rất nhiều chuyện vô cùng bình thường mà cô và Giang Thứ chưa từng làm cùng nhau.

Cô không muốn sau này khi quay đầu lại, nghĩ tới từng việc vụn vặt trong quá khứ thì chỉ có thể nhớ được khoảng thời gian ngắn ngủi khi ở căn phòng trên núi cùng với anh trước đây, và khoảng thời gian hôn nhân trong nửa năm kia, kiên trì chờ đợi nhưng anh chẳng về nhà được bao ngày.

Nhưng đối với Giang Thứ mà nói, anh suýt chút nữa mất cô vì gameshow này, chỉ suýt một chút. 

Anh ngang ngược từ nhỏ, không tin số mệnh cũng không tin ma quỷ, không coi ai ra gì cũng không có sợ hãi, tính tùy ý làm bậy đã ăn sâu vào trong máu anh, thậm chí trong 28 năm qua, không có bất cứ chuyện gì có thể thoát khỏi tính toán và lòng bàn tay anh, mọi chuyện anh muốn làm thì đều có thể dễ dàng làm được, chưa từng có sai lầm.

Chỉ có vài lần bất lực và không có cách nào, đều liên quan đến Ôn Ngưng.

Mười hai năm trước, anh nói sẽ dẫn cô rời khỏi núi nhưng ngay lúc đó, bất luận anh làm như thế nào cũng đều không tìm ra cô.

Mười hai năm sau, trong đống gạch vụn, ngoài trừ có thể tạm thời che chở cô trong lòng thì không thể làm gì khác, loại cảm giác không nắm mọi việc trong lòng bàn tay khiến anh hít thở không thông, anh không muốn lại để cho Ôn Ngưng có cơ hội rơi vào hoàn cảnh như thế nữa.

Thậm chí anh không muốn cô tiếp xúc với người và vật liên quan đến chuyện này lần nào nữa.

Dù cho xác suất xảy ra chuyện này lần nữa dường như bằng không nhưng mỗi khi nhớ lại, anh lại cảm thấy sợ hãi một hồi lâu.

Rõ ràng người suýt chết là anh, dù dưới tình huống ý thức của anh không còn rõ ràng thì người anh nghĩ đến vẫn là Ôn Ngưng.

Anh không thể chịu đựng việc Ôn Ngưng chịu bất cứ tổn thương gì trước mặt mình, chính tay anh cố đẩy cô ra ngoài, sau khi biết cô đã được cứu sống và an toàn, nhưng cũng chỉ thả lỏng một nữa, anh cố gắng dùng phần sức còn lại để bảo vệ chính mình.

Không có anh bảo vệ cô, mặc dù sẽ có rất nhiều người khác nhưng anh không yên tâm, đời này sẽ không có ai có thể bảo vệ Ôn Ngưng tốt hơn anh. 

Nếu anh không ra được, có lẽ sau này cô phải đối mặt và gánh vác mọi thứ một mình, sao anh có thể bỏ cô lại được.

May mà cuối cùng anh cũng kiên trì quay về được.

Bây giờ, làm sao anh có thể đồng ý quay lại gameshow kia lần nữa chứ.

Anh không sợ đưa mạng cho cô nhưng anh sợ không có anh, cô sẽ bị ức hiếp.

Bởi vậy trên vấn đề này, dường như Giang Thứ không hề có ý muốn bàn tới, cho dù những chuyện khác, mọi chuyện đều có thể theo ý Ôn Ngưng nhưng trong chuyện này, anh không muốn thương lượng quá nhiều, tận đáy lòng anh có hơi kiêng kị.

Nếu có thể, thậm chí anh hi vọng cô có thể ở bên cạnh anh, không cần làm gì cả, chỉ cần tận hưởng cuộc sống nhưng anh biết cô không muốn, cô sẽ không vui nên anh không cưỡng cầu.

Giang Thứ đang định uống thuốc, anh cầm lấy ly nước do Ôn Ngưng rót ở đầu giường, vẫn còn ấm, anh vểnh môi lên một cái, ngửa đầu uống thuốc.

Ôn Ngưng đi đến bên cạnh giường anh, đá rơi dép lê xuống, trực tiếp ngồi xếp bằng trên giường, mím môi quan sát anh.

Giang Thứ vừa nhíu mày, yết hầu của anh vừa chuyển động: "Hay là ngồi xích lên trên một chút?"

Ngồi lên nữa sẽ tới nơi nào đó, đây là bệnh viện, ai mới vừa nói mình là người đứng đắn vậy?

"Tại sao anh không đi?" Ông Ngưng không tính kìm nén, muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi luôn.

Giang Thứ uống một hớp, dáng vẻ cà lơ phất phơ tựa như đang đùa cô: "Nhiều camera quay chăm chăm như vậy, anh không được tự nhiên, muốn làm chuyện gì cũng sợ ảnh hưởng không tốt. Ở nơi riêng tư, anh muốn ôm thì sẽ ôm, muốn hôn thì hôn, thậm chí muốn..." Người khác người khi có cơ hội thì càng khác người hơn, người đàn ông dừng một chút, ánh mắt nhìn cô cũng thay đổi, "Em trốn cũng trốn không thoát."

Ôn Ngưng: "..."

Thật sự là như thế, nếu như anh có lòng vượt qua khuôn phép, làm sao cô có thể ngăn cản được.

Đừng nói anh không đi, thậm chí anh còn có ý định liên hệ với tổ tiết mục, gọi một cuộc điện thoại, Ôn Ngưng muốn đi, còn phải xem đối phương có lá gan nhận không. 

Ôn Ngưng nhớ tới những tới những chuyện mình muốn làm cùng anh đã được ghi đầy khắp sổ, có lẽ không thể nào thực hiện được, cảm giác vô cùng mất mát khiến cô giận chó đánh mèo lên người anh theo bản năng.

"Em vẫn chưa đồng ý với anh bất cứ gì cả, anh vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi, sao có thể tùy ý như vậy?" Ôn Ngưng nhìn anh chằm chằm và hỏi.

Giang Thứ giơ tay muốn kéo cô, bị cô né một cái, anh khẽ cười một tiếng: "Em không đồng ý, vậy lý gì lại bảo anh tham gia? Đây là gameshows tình yêu, không phải em kêu anh tới đó để show một ít tình anh em với em chứ?"

Ôn Ngưng hất cằm, không hề sợ anh chút nào: "Cũng đúng nha..., giữa chúng ta chẳng qua là tình anh em, lúc nhỏ em cũng gọi anh là anh trai, không tính tới chuyện khác, tình cảm giữa chúng ta cũng nằm ở khoảng đó. Ban đầu em hỏi anh có muốn đi hay không, cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, anh đừng lo lắng, em không chỉ hỏi mỗi anh mà em còn hỏi rất nhiều anh khác. Anh không muốn đi nhưng luôn có người tự nguyện đi, để em nhìn xem, xem ai trả lời tin nhắn em rồi."

Ôn Ngưng vừa nói, vừa lấy điện thoại ra xem.

Trước mặt Giang Thứ, lặng lẽ mở Baidu và tìm kiếm trên màn hình một đống những nghệ sĩ nam phát triển sự nghiệp mạnh và có độ nổi tiếng tương đối cao.

"Thật sự có người trả lời nè, Giang tổng có muốn nghe một chút không?" Dáng vẻ của Ôn Ngưng ngây thơ thảo luận với anh, thoải mái đọc tư liệu của "tình địch" cho anh nghe.

Cho dù biết trong này không có được ba phần chân thực nhưng vẫn không nhịn được mà đen mặt, trong không khí đã ngập tràn vị chua.

Anh trầm mặt xuống: "Không nghe."

Này, nếu đổi lại là trong công ty, đừng nói là tư liệu tiện tay tra, cho dù là mấy hạng mục và kế hoạch do phòng dự án thực hiện hơn nửa năm, chỉ cần Giang Thứ nói hai chữ "Không nghe" thì không có ai dám tiếp tục mở miệng, hơn nửa năm cực khổ như kiểu kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cũng chỉ đành kiên trì chấp nhận kết quả.

Nhưng mà Ôn Ngưng đâu nào để ý, gần đây cô gái nhỏ không còn thói quen sợ hãi nữa, mà tương đối hung hãn, cô tựa như không nghe thấy câu nói kia của anh: "Tưởng Vô Niên, nam, 29 tuổi. A, em biết người này, anh Vô Niên là người đã hát ca khúc chủ đề trong Thanh Lăng truyện cho tụi em, ra mắt khi còn là sao nhí, đã ra mắt nhiều năm rồi. Em còn nhớ lúc em còn nhỏ, vẫn còn đến trường học, lúc ấy có rất nhiều nữ sinh thích anh ấy, còn mua không ít poster dán lên sổ nhật kí và hộp bút, nam sinh thì đều bắt chước dáng vẻ ca hát của anh ấy để dụ dỗ cô gái trong lòng mình, rất nhiều nữ sinh còn cầu nguyện rằng lớn lên sẽ phải gả cho anh Vô Niên. Mọi người còn muốn đặt tên cho con tương lai của mình, đều mong nó họ Tưởng, em nhớ rõ lúc đó em cũng lén đặt vài cái. Tốt quá, không ngờ khi lớn lại có cơ hội tham gia gameshow cùng anh ấy, Giang Thứ, anh có cảm thấy duyên phận rất thần kỳ không?"

Ôn Ngưng cố ý dùng lời này chọc tức anh, cô hiếm khi nói dối, may mà đi diễn đã lâu, ngược lại tố chất tâm lý đã tiến bộ không ít. Nhưng dù vậy, người không có thói quen nói dối phải nói một đống lời nói dối, nhìn vẫn có vẻ vụng về.

Nhưng mà không có nghĩa Giang Thứ sẽ không ăn giấm, đàn ông bắt đầu ghen cũng không có đầu óc nhiều lắm.

Giang Thứ lười biếng nhướng mày nhìn cô một cái, vừa tức giận tới mức trợn to mắt, cúi đầu "Hừ" một tiếng, lạnh lùng tạt nước lạnh vào mặt cô: "Quá già rồi, cũng đã 29 tuổi, đẻ sớm một chút thì có thể sinh ra con gái lớn bằng tuổi em đó. Hơn nữa, con của em sau này, hoặc là cùng họ với em, hoặc là họ Giang. Họ Tưởng? Em mơ cũng đừng mơ."