Sau khi trở về, Giang Thứ trăn trở không thể nào ngủ được suốt cả tối.
Ôn Ngưng không cáu kỉnh với anh như trước đây, sau khi trở lại bệnh viện, cô tự tắm rửa một cái rồi sau đó cầm sách giáo khoa và đề thi. Cô ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, khi thì dùng bút vẽ tranh, khi thì che nội dung trên sách giáo khoa lại, yên lặng, nhắm mắt rồi đọc lẩm bẩm.
Ngược lại, cô sẽ không để Giang Thứ ngồi một mình trong phòng bệnh, còn mình thì trốn sang phòng cách vách như trước.
Giang Thứ chờ cô tắm rửa xong cũng bị cô thúc giục cầm quần áo đi tắm rửa.
Hiện giờ không thể lấy cớ mất trí nhớ và bị thương nên anh phải tự thân tự lực, nhớ tới khoảng thời gian trước cứ làm theo ý thích, không biết xấu hổ mà chiếm lợi từ cô, bây giờ dường như đã thành mơ mộng hão huyền.
Tính tình cô gái nhỏ rất cáu kỉnh, Giang Thứ lo lắng đề phòng, chỉ sợ cô đột nhiên nổi hứng muốn dùng mấy việc trước kia để tính nợ cũ nên anh an phận vô cùng, vốn không dám trêu chọc cô.
Có lẽ cả đời này anh cũng không dám nghĩ tới rằng có ngày bản thân mình sẽ bất lực đến thế.
Nhưng mà anh hưởng thụ sự bất lực này, vô cùng khoái trá, anh vừa rửa mặt vừa nghĩ về Ôn Ngưng bên ngoài, người đàn ông luôn luôn chỉ có một vẻ mặt hời hợt bây giờ không thể nào dừng tươi cười được.
Ôn Ngưng vừa mới dùng qua phòng tắm này, hơi nước trên cửa kính vẫn còn chưa kịp tản ra, không khí tràn đầy mùi hương cô vẫn hay dùng, lúc anh ôm cô cũng ngửi được mùi hương y hệt như vậy trên cổ cô.
Giang Thứ hít sâu một hơi, khóe môi hơi cong cong, cảm nhận loại hạnh phúc này thật lâu.
Anh đánh răng xong rồi tiện tay đặt bàn chải đánh răng và ly súc miệng lên bồn rửa tay, bàn tay cầm ly dừng một chút, ánh mắt anh mãi nhìn ly súc miệng và bàn chải đánh răng màu hồng phấn bên phải.
Cái ly kia là của Ôn Ngưng, bên trong có bàn chải đánh răng màu hồng phấn, lông bàn chải mềm mại trắng tinh vẫn còn hơi ẩm, vừa nhìn là biết cô vừa mới dùng qua.
Giang Thứ luôn không để ý những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày, lúc trước đã quen ăn sung mặc sướng, từ nhỏ đã có vô số người hầu vây quanh chăm sóc, cơm bưng nước rót tận mồm mà không cần ra tay, dĩ nhiên anh không để ý những chuyện vụn vặt trong đời sống.
Giờ phút này anh mới chú ý tới ly súc miệng và bàn chải đánh răng mình đã dùng vừa nãy, không biết vì sao lại bị đổi thành màu xanh, kiểu dáng y hệt bàn chải màu hồng phấn của Ôn Ngưng như đúc, chỉ khác màu sắc mà thôi.
Nơi mềm mại trong lòng anh không biết đã sụp đổ từ khi nào. Vị trí này trong lòng anh... Nhiều năm qua đã có vô số oanh oanh yến yến, họ cũng dùng đủ loại chiêu thức để trêu chọc anh nhưng lòng anh chưa từng có một chút gợn sóng, bất kể họ làm gì cũng không lọt vào mắt anh.
Thế nhưng anh lại bị một hành động nho nhỏ này của Ôn Ngưng làm cho cảm động triệt để.
Nói cho cùng, cô chỉ là cô gái nhỏ hơn hai mươi tuổi, dù cho là cuộc sống hai mươi năm nay của cô không trải qua như bình thường nhưng đối với tình cảm và ao ước thì đều như những cô gái bình thường mà thôi.
Trong sinh hoạt hằng ngày đều muốn dùng đồ đôi nho nhỏ với nhau, tiếp đó thì lập tức cảm thấy hạnh phúc, cô không có quá nhiều yêu cầu xa vời, vô cùng dễ thỏa mãn.
Bỗng nhiên Giang Thứ nhớ tới lúc trước hai người ở Ngự Kiền Loan, lúc còn chưa ly hôn, Ôn Ngưng chưa từng đụng qua thẻ ngân hàng của anh cho, trên người chỉ có một ít tiền tiêu vặt như bây giờ vậy nhưng vẫn lén lút mua một ít đồ vật có đôi có cặp.
Nhưng mà lúc ấy anh không quan tâm, mãi cho đến khi người đi rồi, sau khi một nửa đồ vật kia bị ném đi mới bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Giang Thứ nhanh chóng tắm rửa xong, sau khi trịnh trọng đặt những đồ vật Ôn Ngưng mua thành một cặp kế nhau rồi lập tức rời khỏi phòng tắm.
Thấy Ôn Ngưng vẫn chưa đi, lại còn gác chân ngồi ở bàn bên cạnh giường bệnh của anh, anh thoáng thở phào một hơi.
Giang Thứ đi vòng qua bên cạnh, muốn nhanh chóng tới gần cô để ngắm cô kỹ hơn, phát hiện sau khi cô gái nhỏ tắm xong thì không thay quần áo bình thường mà là thay một bộ đồ ngủ bằng bông vô cùng thoải mái.
Áo ngủ rộng thùng thình ôm trọn người cô càng làm nổi bật lên vóc người nhỏ bé xinh xinh của cô, nhiệt độ phòng bệnh bốn mùa đều ổn định, Ôn Ngưng ít khi mặc áo tay dài nên tay áo chỉ tới khuỷu tay. Cô cầm bút viết trong tay, thỉnh thoảng như đang tự hỏi, một tay chống má đỡ trên bàn, nghiêng đầu, trong miệng lẩm bẩm đáp án môn khoa học xã hội như niệm thần chú, cả người từ trong ra ngoài đều là trạng thái thả lỏng.
Không cảnh giác anh tiếp cận, cũng không còn kiêng dè.
Giang thử đổ nước ấm vào ly rồi đi đến bên cạnh cô, cô gái nhỏ học thuộc lòng nãy giờ dường như cũng thấy khát, nghiêng đầu thấy nước trong tay anh, vô cùng tự giác và chủ động đưa miệng tới gần tay anh, vừa lẩm bẩm xong thì uống một vài ngụm.
Cuối cùng bên môi dính một ít nước, Giang Thứ lấy mu bàn tay lau giúp cô một cách vô cùng tự nhiên rồi sau đó khẽ cười một tiếng.
Tiếng cười trầm thấp khiến Ôn Ngưng đột nhiên quên mất một nửa đáp án.
"Nước này anh vừa uống rồi." Giang Thứ nhàn nhạt mở miệng, lại còn đợi cô uống xong mới mở miệng, vừa nhìn đã biết cố tình.
Tay Ôn Ngưng nắm bài thi thật chặt, nghĩ tới hai người uống chung một ly nước, hai má lập tức có hơi nóng.
Cô không hé răng, Giang Thứ tiếp tục trêu đùa cô: "Anh rót nước cho mình, mới uống một ngụm mà đã bị em uống hết, thân là một người bệnh, có phải tôn nghiêm của anh bị tổn hại rồi không?"
Ôn Ngưng vốn định giải đề để dời lực chú ý, viết hai câu đã biết phương pháp này không thể thực hiện được, anh cứ đứng bên cạnh cô như thế, cô muốn xem nhẹ cũng khó, vốn không có khả năng không để ý tới anh.
Ngòi bút Ôn Ngưng dừng một chút, chấm một nét bút lên bài kiểm tra, sau đó đột nhiên ngửa đầu nhìn anh, nháy mắt mấy cái, học theo anh bày ra dáng vẻ đương nhiên: "Không phải anh đang theo đuổi em sao?
Giang Thứ không ngờ bây giờ Ôn Ngưng còn có thể như vậy! Trắng trợn nói ra những lời này, lập tức chặn đứng những lời nói sau đó của anh.
"Ừm." Cô dám hỏi, đương nhiên anh phải hào phóng thừa nhận.
Ôn Ngưng: "Vậy có một ly nước mà em cũng không thể uống sao?"
Giang Thứ: "Em có thể uống."
Giang Thứ: "Có..."
Ôn Ngưng: "Anh có biết không, anh cũng không được tính là người đầu tiên trong nhóm người theo đuổi em, đêm nay xem như đã được đặc cách vào đội rồi, biết không?"
Giang Thứ: "... Biết rồi, bảo bối, anh sai rồi."
Lần đầu tiên Ôn Ngưng nói chuyện với anh như vậy, tim cũng đập rất nhanh, cố làm ra vẻ cho xong rồi vội vàng quay mặt đi, cô nhìn chằm chằm bài kiểm tra mà không dám nhìn mặt anh, sợ nhìn một cái thì mọi công sức lập tức đổ vỡ.
Ôn Ngưng nghiêng người, lòng bàn tay che môi lại để nín cười.
Dường như Giang Thứ biết cô đang làm gì, nụ cười và vẻ mặt đều tràn đầy sự dung túng.
Ban đêm, quá mười một giờ, Ôn Ngưng dọn dẹp bài kiểm tra và sách vở, sau khi xếp từng thứ vào trong góc bàn rồi mới vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó thì quay lại, ôm chăn đi đến sofa bên cạnh giường.
Giang Thứ nhướng mày, lên tiếng hỏi: "Ai cho em ngủ sofa hả?"
Bước chân Ôn Ngưng ngừng một chút, xoay người nhìn về phía anh, trừng mắt nhìn: "Vậy em vào phòng trong ngủ."
Giang Thứ vội vàng đi tới rồi cầm lấy cổ tay cô: "Không phải, ý anh nói là giường vẫn còn rộng lắm..."
Hai má Ôn Ngưng trong nháy mắt đã nóng thêm vài độ, cô trừng anh một cái: "Giang Thứ."
"Đến đây."
"Mời anh tự nhìn rõ thân phận của mình, bây giờ anh chỉ là một người theo đuổi em!" Ôn Ngưng bắt đầu giở trò bạo lực gia đình, giơ nắm đấm lên một cái.
Giang Thứ ý thức được thân phận hèn mọn của mình, vẫn mím môi như cũ, nín cười nói: "Đúng đúng đúng, anh biết mà, ý của anh là giường còn rộng, em ngủ giường, anh ngủ ở sofa."
Anh vừa nói lời này ra, Ôn Ngưng cảm thấy xấu hổ vô cùng, cho nên những câu nói chính nghĩa cô vừa nói, thì ra chỉ là hiểu lầm ý của anh thôi à?
Cô xấu hổ tới mức hai má đỏ ửng, ngay cả cái cổ trắng nõn và sau tai đều đã hồng vô cùng.
Da mặt Ôn Ngưng vốn mỏng, bị anh cười như vậy, xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống đất, làm sao mà dám nhìn thẳng anh nữa.
Cô gái nhỏ quá xấu hổ, không hiểu sao lại có cảm giác uất ức, phồng má "Hừ" anh một tiếng rồi ôm chăn gối, tức giận xoay người đi về phía phòng cách vách.
"Rầm" một tiếng, bên trong phòng bệnh yên tĩnh lại rồi.
Lúc Giang Thứ ý thức được bản thân nâng đá đập chân mình thì đã bị chặn ở ngoài cửa rồi.
Người đàn ông lập tức đi theo tới bên cạnh cửa, gõ cửa mấy lần: "Ngưng Ngưng, là anh không đúng, em ra ngoài có được không? Anh không cố tình trêu chọc em, em không hiểu sai đâu, anh thật sự nghĩ như thế, anh thật sự muốn em lên giường ngủ với anh. Anh chính là loại đàn ông tâm cơ đó đó, em ơi? Ra ngoài ngủ đi em, bên trong tối lắm, lại không có đèn ngủ, không phải em sợ tối nhất sao? Ra ngoài có anh ngủ chung với em nè, Ngưng Ngưng?"
Ôn Ngưng không đáp lại tiếng nào, ôm gối vùi mình vào trong chăn, anh càng nói, cô càng xấu hổ, anh làm thế như thể công khai trừng phạt cô.
Ôn Ngưng phiền tới mức thở hổn hển, xốc chăn lên, giận dỗi mà bắt đầu liều mạng đáp lời anh: "Anh không sai, anh làm sao có thể sai được...!"
Yết hầu Giang Thứ chuyển động, thực sự cảm thấy dỗ dành bạn gái rất cực khổ, huống chi cô gái nhỏ này chính là người mà anh theo đuổi mãi với đuổi không kịp, lại khó càng thêm khó: "Anh thật sự sai rồi, thập ác bất xá*."
*Thập ác bất xá là nói đến 10 tội ác không thể tha thứ. Một là mưu phản, hai là mưu đại nghịch, ba là mưu bạn, bốn là ác nghịch, năm là bất đạo, sáu là đại bất kính, bảy là bất hiếu, tám là bất mục (không hòa thuận), chín là bất nghĩa, mười là nội loạn. (Nguồn: ST)
Ôn Ngưng cầm lấy góc chăn, hàm răng cắn chặt bờ môi mềm, cố kìm nén tiếng cười đến mức đỏ mặt.
Giang Thứ đứng ngoài cửa đợi rất lâu, lâu đến mức bên trong phòng Ôn Ngưng đã ôm gối ngủ quên từ lúc nào luôn rồi. Anh lấy chìa khóa mở cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi bước từng bước vào.
Cô gái trên giường gối đầu bằng gối ôm dài hơn nửa người và đang ngủ say sưa, một chân đặt trên gối, má cũng tỳ trên gối, cánh tay nhỏ đang ôm chặt cái gối không rời, cả người đều thoang thoảng một mùi hương thiếu nữ.
Lần đầu tiên trong lòng Giang Thứ sinh ra cảm xúc như vậy: Gối ôm này thật khiến cho người ta hâm mộ...
Người đàn ông cẩn thận đi đến bên giường, nhẹ nhàng lấy tay, chân đang nằm trên gối của cô ra, rồi sau đó cực kỳ không nể mặt mà giơ tay ném thẳng cái gối này vào trong góc phòng.
Ôn Ngưng nhúc nhích, hơi hơi xoay người lại, Giang Thứ nhân cơ hội nằm bên cạnh cô, kéo chăn đắp thật kín.
Cô gái nhỏ ôm hụt vào không khí một cái, dường như cảm thấy không thoải mái, tay chân nhanh chóng phủ lên người anh, cái gối này còn chắc chắn và ấm áp hơn gối ôm nữa, Ôn Ngưng cọ xát trong lúc ngủ mơ, động tác tìm tư thế dễ chịu để ngủ ở trong ngực anh vô cùng tự nhiên như đã thành thói quen.
Giang Thứ vừa cảm nhận hơi thở ấm áp của tiểu tổ tông trong ngực mình, vừa nghĩ thừa dịp trước khi cô tỉnh lại sẽ lén chạy ra ngoài, làm bộ như không có gì xảy ra.
Anh nhìn thời gian trên điện thoại rồi ôm chặt người trong lòng một cách vô cùng trân trọng.
Còn có thể ôm bảy tiếng nữa...