Cuối cùng Ôn Ngưng cũng đỏ mặt đi ra.
Không chỉ đỏ mặt, cả người cô đều nóng, không có mặt mũi gặp ai hết.
Cô không rõ, rõ ràng chỉ là một người bệnh bị thương khắp nơi được cứu mạng từ một đống phế tích, sao có thể có sức như vậy chứ.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhìn điện thoại, thời gian ở trên là 10 giờ đêm, cô lục tìm thời gian mình cúp điện thoại của Vương Thanh.
7 giờ 48 phút.
Khốn kiếp.
Khi Giang Thứ sửa sang đồ bệnh ra ngoài thì thấy Ôn Ngưng ngồi bên bàn cạnh cửa sổ đối lưng về phía anh.
Bóng dáng của cô gái nhỏ vẫn giống như lúc trước, lộ ra chút xấu hổ nhưng quật cường.
Cũng do bị anh bắt nạt.
“Ngưng Ngưng?” Giang Thứ thử gọi.
Bây giờ Ôn Ngưng nghe thấy giọng anh thì lập tức nhớ tới tiếng rên của tên khốn đen tối trong nhà vệ sinh ban nãy.
Chỉ cần vừa nhớ tới chuyện khó coi vừa rồi, gương mặt của cô liền xấu hổ đến nóng đỏ.
Cô cũng không viết mình bị chơi ngải thế nào mà lại tin vào lời Giang Thứ nói, anh nói cái gì thì là cái đó, bị hành hạ giúp anh hơn hai giờ.
Ôn Ngưng không trả lời anh.
Giang Thứ cong cong môi, sợ cô tức giận nên không dám cười ra tiếng, chỉ kêu cô thêm lần nữa: “Ngưng Ngưng?”
Ôn Ngưng hít sâu một hơi, cầm chiếc điện thoại để trên bàn, không nhìn kỹ mà ấn vân tay mở khóa, giọng điệu không được tự nhiên lắm: “Em…… em chơi điện thoại một lát, à còn nữa, Vương Thanh kêu em đăng Weibo báo bình an cho mọi người.”
Ôn Ngưng cũng không còn cách nào khác, chuyện vừa mới xảy ra khiến cô thấy thẹn không thể quay người nhìn anh, khi nghĩ đến dù sao anh cũng là người bệnh, cũng vì cứu mình nên rất dễ mềm lòng.
Bây giờ Giang Thứ không giống lúc trước, không bá đạo, không mạnh bạo như trước nữa, khi cô tới gần anh thì cũng không cảm giác được vẻ cao cao tại thượng của kẻ bề trên. Giống như một người yêu bình thường, xử lý việc nhà, tâm sự, cô muốn nói gì thì nói, anh đều nguyện ý nghe
Người đàn ông bận rộn đến mức không thể ăn một bữa cơm, không thể gặp mặt quá nhiều lần, bây giờ lại có nhiều thời gian, hơn nữa cuộc sống lại chuyển động xung quanh cô.
Dưới tình huống đó, anh mặc đồ bệnh nhân, còn bị tiêm, yếu ớt xin cô giúp đỡ, cô thật sự không nỡ từ chối cũng không thể nào từ chối.
Tuy rằng phần lớn là không nhận ra người.
Nhưng mềm lòng cũng không đại diện cho việc không biết thẹn thùng, dù sao cô cũng là một cô gái nhỏ có tư tưởng truyền thống, ở bên Giang Thứ lâu như vậy, có rất nhiều chuyện dần làm rối tung nhận thức của cô.
Giống như vừa rồi.
Ôn Ngưng cắn đôi môi mỏng, gương mặt bất giác lại đỏ hồng nữa, rõ ràng người không biết xấu hổ chính là anh, cuối cùng người xấu hổ lại là mình.
Cô gái nhỏ cầm điện thoại, nói muốn đăng Weibo lại mất hồn hồi lâu, nhìn chằm chằm tay mình không thèm cử động. Cuối cùng đột nhiên đứng dậy, quay đầu lại bước qua người Giang Thứ, không thèm nhìn mặt anh.
“Đi đâu vậy?” Giờ phút này Giang Thứ cảm thấy rất mỹ mãn, thể xác và tinh thần đều rất sung sướng.
Ôn Ngưng nghe anh nói, bước chân dừng một chút, vẫn không quay đầu lại, một lát sau mới nghẹn giọng nói thầm: “Em đi rửa tay……”
Lúc này Giang Thứ không nhịn được mà thấp giọng cười.
Ôn Ngưng bị tiếng cười khàn của anh chọc vừa ngại vừa chán nản: “Anh còn không biết xấu hổ mà cười à!”
“Sao mà xấu hổ vậy? Cô gái nhỏ nói chuyện cũng phải chú ý vài trường hợp, rửa tay cái gì, còn làm vẻ mặt ghét bỏ đó, em nói khiến nó không vui cũng không tốt, cuộc sống sau này của em cũng ——” Giang Thứ đã ác độc rồi còn nói bậy.
Ôn Ngưng nhịn không nổi nữa, giận dỗi: “Giang Thứ! anh nói nữa thì em không ở lại nữa……”
“Hít” Giang Thứ hút một ngụm khí lạnh, đừng nói, uy hiếp thế này khiến anh thật sự sợ.
Ôn Ngưng nói lời tàn nhẫn xong rồi chui vào phòng vệ sinh rửa tay, chỉ là sau khi đi vào thì hối hận, đây mới hiện trường vụ án thật sự này, cô vừa rửa tay bừa nóng mặt, còn có cảm giác như hung thủ quay lại hiện trường để xem lại.
Cô gái nhỏ chà lau ở trong rất lâu, Giang Thứ cong môi ngồi trên giường bệnh, vốn định nhân lúc cô chưa ra thì giao vài việc cho Nhậm Thiên Cao, thuận tiện xử lý một ít việc còn dư lại vào ban ngày.
Dù sao hai tập đoàn lớn là Giang thị và Giang Ninh đều do anh làm chủ, rất nhiều chuyện cũng chỉ mình anh có đủ năng lực giải quyết.
Người đàn ông duỗi tay xem xét bên cạnh, tay không sờ được gì hết, tìm nửa ngày cũng không thấy điện thoại, nhìn lên bàn cạnh cửa sổ thì mới phát hiện Ôn Ngưng mới cầm điện thoại anh.
Giang Thứ nhướng mày, vừa lúc Ôn Ngưng cũng đi ra từ phòng vệ sinh.
Cô gái nhỏ vẫn chưa thấy anh, lập tức trở về bàn trước cửa sổ.
Giang Thứ hỏi: “Đã trễ thế này còn chưa ngủ à?”
Ôn Ngưng cầm điện thoại, click mở Weibo: “Em đặng Weibo rồi ngủ ngay, anh ngủ trước đi.”
Giang Thứ nghĩ nghĩ, cũng không định nói điện thoại cô muốn đăng bài là của mình: “Buổi tối sang đây ngủ đi.”
Người đàn ông nằm vào ổ chăn.
Lúc này Ôn Ngưng chỉ lo đánh chữ, cũng không dám nhìn anh, không để ý đến lời anh nói, ngoan ngoãn mà “Ừ”.
Giang Thứ bị bơ đẹp nên khá là không vui, xốc chiếc chăn trắng lên, vỗ vỗ chỗ không ai ở kế bên, lạnh giọng nói: “Anh nói, buổi tối tại đây ngủ?”
Không phải cùng phòng mà là cùng một chiếc giường.
Ôn Ngưng cũng vừa chỉnh sửa xong để đăng Weibo, còn chưa kịp kiểm tra thì nghe anh nói, xoay người lại nhìn thì thấy anh chừa chỗ ở gần mép cho cô, trái tim không khỏi nhảy dựng lên, động tác trên tay cũng hơi run, không cẩn thận ấn nút đăng bài Weibo.
Thêm cả lúc chưa ly hôn, anh rất lạnh nhạt với cô, hai người hiếm khi ôm nhau mà ngủ, Ôn Ngưng vô cùng bối rối, ngượng ngùng đáp ứng, sợ là từ chối sẽ “kíc,h thích anh”.
Cô buông điện thoại, nhìn nhìn anh, do dự không hết, vẫn chậm rãi mở miệng: “Em ngủ ở đó được không?” Cô nói, chỉ chỉ chiếc giường ở bên cạnh, thời gian trước, đêm nào cô cũng ngủ ở đó.
Giang Thứ nhìn lướt qua cái giường chướng mắt kia, dự định ngày mai sẽ kêu Nhậm Thiên Cao phái người tới xử lý, người đàn ông lắc đầu, tỏ vẻ đáng thương: “Không được, em biết rồi mà, gần đây ký ức của anh hỗn loạn, không nhớ rõ rất nhiều chuyện, ấn tượng khắc sâu cũng chỉ có một mình em, buổi tối em không ngủ bên cạnh thì anh thấy bất an trong lòng, mấy tối trước cũng không ngủ ngon, bác sĩ nói, giấc ngủ rất quan trọng với việc khôi phục ký ức. Anh lo lắng lại không nghĩ được, có thể không bảo vệ em tốt như trước……”
Anh nói chuyện rất đáng thương, Ôn Ngưng lại là người dễ mềm lòng, nói vài câu đã cắn môi thỏa hiệp, chậm chạp dịch đến bên giường bệnh, bị anh ôm vào trong lòng ngực dưới ánh nhìn nóng rực của anh.
Giang Thứ vây quanh cô, ôm người cô vào ngực, cằm lên trán cô, bàn tay to cố ý làm càn, lát sau mới thấp giọng nói cô: “Không thể nào dù sao anh cũng không nhớ rõ.”
“Sao anh lại không nhớ rõ được……” Ôn Ngưng nghe được đáp án trong dự kiến nên cũng đã quen rồi.
Giang Thứ lạnh nhạt “Ừ”: “Anh chỉ nhớ rõ em rất thích anh.”
Có một số việc anh nhớ không sai, cô đúng là rất thích anh, rất yêu anh. Ôn Ngưng không hé răng, bình tĩnh kéo cái tay không truyền nước biên ra, dịch người nằm lên.
Hai người cứ ôm nhau ngủ như thế, ở trong bóng tối! Bầu không khí khi nói nhỏ nói vô cùng ấm áp, cái ôm của Giang Thứ rộng lớn rắn chắc, vô cùng khiến người ta có cảm giác an toàn, trái tim đập rộn ràng của Ôn Ngưng đập chậm rãi theo hơi thở của anh, trong mũi có hương thơm riêng biệt của Giang Thứ khiến cô vô cùng an tâm.
Không thể không nói, Ôn Ngưng thích cách sống như vậy, có lẽ cô đã từng chờ đợi những ngày này quá lâu. Chắc cũng giống như vậy, có thể ở một chỗ với người mình thích, không kiêng cữ gì mà trò chuyện cả ngày, không quan trọng chuyện gì hết, chỉ cần làm bạn với nhau là được.
Giang Thứ không biết đã rút cây kim chướng mắt từ cánh tay ra từ lúc nào, rảnh tay nên ôm Ôn Ngưng còn chặt hơn.
Người đàn ông được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà lại gần vành tay cô, cẩn thận hôn lên nó, đột nhiên nghĩ tới chuyện lúc trước, buột miệng thốt ra: “Anh nhớ rõ trước kia em còn gọi anh là anh Giang Thứ.”
Bây giờ nhớ lại, dường như anh đã nghiện vẻ mặt đáng thương bất đắc dĩ của cô, người đàn ông không có ý tốt nâng cằm cô, vốn định nói cô kêu một tiếng, ai ngờ đôi mắt của cô gái nhỏ đột ngột sáng ngời, có chút vui sướng, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nhớ lại rồi?!”
Giang Thứ lặng đi trong chốc lát, xém chút đã bị lộ: “Chỉ có một vài đoạn ngắn chợt lóe qua mà thôi……”
Ôn Ngưng “Ừm”, thoạt nhìn chút có chút mất mát.
Cô nghĩ, nhìn anh rồi chớp chớp mắt, mở miệng hỏi: “Vì sao anh lại không nhớ rõ mà còn ngủ chung với em, không cảm thấy người nằm kế bên là một người xa lạ……”
Ôn Ngưng liếm liếm môi, nhỏ giọng nói thầm: “Thật ra cũng không phải……” Chỉ là vợ trước mà thôi.
Giang Thứ biết cô muốn nói gì ở sau, bàn tay to lập tức đặt lên gáy cô: “Em không nên kí,ch thích anh nữa.”
Lại là câu này, từ đầu đến cuối anh chỉ biết đúng câu này, Ôn Ngưng cười không thôi, lông mi của cô run rẩy, giống như đã hạ quyết tâm làm gì đó, chui thẳng vào lòng anh, đôi tay vòng lên cổ anh: “Vậy đây thì sao? Có kíc.h thích không……?”
Khi cô nói vậy thì gương mặt cũng dần hồng lên, vốn định buông tay nhưng lại bị Giang Thứ lôi kéo, anh cười: “Sao đây? Chính em muốn quyến rũ anh nhưng lại xấu hổ à?”
Lúc này Ôn Ngưng lại ngượng ngùng nhìn anh, khuôn mặt nhỏ đen lại lên: “Anh đừng nói nữa Giang Thứ……”
“Học thói xấu từ ai vậy?” Người đàn ông không buông tha cho cô.
Không phải từ anh sao, ngoại trừ anh thì còn ai nữa.
Âm thanh rầu rĩ của Ôn Ngưng truyền đến từ ngực anh: “Em không có……”
Giang Thứ dùng sức, kéo cô lại: “Đừng trốn, không phải nói muốn kíc.h thích sao?”
“Em từ bỏ……!” Cô gái nhỏ vừa thẹn vừa nhẹ giọng nói vào tai Giang Thứ, chọc trái tim của anh ngứa ngáy.
Ôn Ngưng cắn môi, khóe môi cong cong, trong mắt không giấu được được ý cười, từ đầu đến cuối cô không có cách nào thủ tiêu tên khốn này được, bây giờ ở cùng nhau với cách thức ấm áp như vậy thì không thể nào kìm nén được.
Giang Thứ cúi đầu, đang định tiến đến chiếm lấy đôi môi hồng hào chả cô, nào ngờ cái điện thoại đáng chết kia lại vang lên.
Ôn Ngưng như vừa tỉnh mộng, dùng hết tay chân bò ra khỏi vòng ôm của anh, không kịp chạy xuống giường bệnh đã bị anh chặn ngang rồi ôm trở về.
Thông báo hiện tên của Chu Tự Hành, vào giờ này mà Chu Tự Hành tự mình gọi điện thoại, Ôn Ngưng biết chắc chắn không phải việc nhỏ, vội bắt máy, còn thuận tay vỗ vỗ cái tay hư hỏng trên người mình của Giang Thứ.
“Chu tổng?” Giọng điệu của Ôn Ngưng rất ngoan ngoãn, khác hoàn toàn cô gái quật cường trước mặt Giang Thứ.
Chu Tự Hành nghe thấy xưng hô này thì ngây người, anh ta vừa gọi điện thoại của Ôn Ngưng thì không ai nhận, sau đó gọi thử cho Giang Thứ thì không ngờ lại có tác dụng, anh ta nhắc nhở: “Còn gọi Chu tổng à?”
Ôn Ngưng im lặng vài giây, cẩn thận gọi: “Cậu.”
Chu Tự Hành “Ừ”, nhớ tới chuyện chính mình gọi điện: “Sao lại thế này, có biết vừa mới lên hot search hay không?”
Ôn Ngưng chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ: “Vâng, con vừa đăng bài báo bình an trên Weibo.” Cô còn thuận tiện quyên 60 vạn cho tai nạn lần này dưới danh nghĩa của fans, dường như là đào sạch, tuy rằng sau khi đăng không để ý chuyện sau đó mà bị Giang Thứ quấn lấy, nhưng đối với chuyện lên hot search thì cũng xem như thành thói quen rồi, nó cũng ở trong dự kiến của cô.
Chu Tự Hành vừa nghe giọng điệu này của cô thì liền biết cô ngốc này còn chưa biết đêm nay lên hot search vì chuyện gì.
Giang Thứ mới vừa nghe cô ngoan ngoãn gọi “cậu” thì như ăn giấm, sao cô không bao giờ ngoan như vậy ở trước mặt mình chứ? Người đàn ông khác kêu thì làm ngay, dù là cậu cũng không được, anh vẫn là Giang Thứ của cô! Anh trai thì sao, cũng không thấy cô ngoan như vậy.
Giang Thứ đến rất gần, nghe thấy giọng nam ở đầu kia điện thoại thì cơn ghen của anh càng tăng. Bàn tay của anh dần đi vào, hôn gương mặt của cô, sau đó lại không kiêng dè gì mà dời lên vành tai của cô.
Chọc Ôn Ngưng bất giác ngừng thở, không dám phát ra chút âm thanh nào, sợ Chu Tự Hành nghe ra được vẻ khác thường.
Đầu dây bên kia, Chu Tự Hành nhàn nhạt nói: “Trong khoảng thời gian này con luôn ở bên Giang Thứ sao?”
“Khó trách.”
“Sao vậy?”
“Con lên hot search xem đi, bài đăng buổi tối của con đăng bằng tài khoản của cậu ta, fans gì của mấy đứa, đúng rồi, fans CP kích động mà bắt đầu làm thơ rồi……”
Ôn Ngưng: “???”
Bị anh quấy rầy như thế, Ôn Ngưng run ray chạm lên hot search, không chú ý một chút mà click mở tin nhắn điện thoại.
Cô không phát hiện điện thoại không phải của mình nên cũng không lo lắng, tầm mắt dừng lại trên thanh trò chuyện theo thói quen.
Cô gái nhỏ quét vài giây, lông mày xinh đẹp hơi nhăn lại.
[Nhậm Thiên Cao: Giang tổng, văn kiện buổi sáng đã đưa đi hết rồi, tôi cũng đã nói các giám đốc kia, sắp tới sẽ không quấy rầy ngài bồi dưỡng tình cảm với phu nhân.]
[Nhậm Thiên Cao: Đã thông báo lý do thoái thác cho các bác sĩ xong, tâm tư của phu nhân đơn giản, sẽ không nghi ngờ.]
[Nhậm Thiên Cao: Giang tổng, thứ Bảy tuần sau có bữa tiệc, là ông Hạ làm tiệc đính hôn cho Hạ thiếu, dù sao ngài cũng không mất trí nhớ, tôi muốn hỏi ý kiến ngài một chút, ngài muốn chuẩn bị lễ vật hay là tôi chuẩn bị giúp?]
Từng câu từng chữ đập thẳng vào mắt Ôn Ngưng, cỗ đột nhiên nhớ tới những lời mà các hộ sĩ lén lút vàn tán ở ngoài hàng hiên, lại liên tưởng đến hành vi khác thường mấy ngày nay của Giang Thứ, lập tức hiểu rõ hết.
Ôn Ngưng đóng điện thoại, cũng không có tâm trạng nhìn hot search nữa, cô xoay người, Giang Thứ còn ôm cô không buông.
Cô gái nhỏ đột nhiên thay đổi vẻ mặt quyến rũ, liếm liếm môi, đôi môi hồng mềm mại nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó đột nhiên vòng qua cổ anh, đưa mình đến trước mắt Giang Thứ, cười quyến rũ như con mèo hoang, nũng nịu gọi: “Anh Giang Thứ……”
Giang Thứ không biết trái tim đã tê tái theo lời gọi của cô, hoàn toàn không thể thắng nổi sự dụ hoặc này, thuận thế lên đôi môi nhỏ kia.
Ôn Ngưng nhắm mắt lại, để mặc anh hôn một lát, cười như không cười mà cong môi, sau đó hung hăng cắn một cái.