Nói thế nào thì Ôn Ngưng cũng là người từng kết hôn, lại kết hôn với người đàn ông không biết xấu hổ như Giang Thứ, dây dưa với người đàn ông này cả năm trời nên dù thế nào cũng rất rõ nội công đen tối của anh thâm hậu cỡ nào.
Biết ý của anh không chỉ trong lời nói nhưng hai người đã cùng nhau trải qua chuyện sống chết, rất nhiều chuyện cô cũng không sợ hãi hay so đo nữa.
Không có gì có thể khiến mình sợ hãi hơn việc mất đi đối phương, bởi vậy chẳng sợ việc anh nhân cơ hội lợi dụng mình, Ôn Ngưng cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng.
Nhưng mà hơi thẹn thùng, vô cùng thẹn thùng, anh đã bá đạo từ trước đến nay, bây giờ cô không chống cự nên anh càng lộng hành.
Đôi tay của Ôn Ngưng không tự chủ được mà vòng qua cổ anh, để ý vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn nên không dám dán sát quá, hai cái cánh tay cẩn thận chống lên, Giang Thứ cười khẽ giữ cái đầu nhỏ của cô, kề sát lại chỗ mình.
Ban đầu chỉ lướt qua rồi ngừng, sau đó đã bị rối hết cả lên. Trên mặt này Ôn Ngưng khá bảo thủ và nhát gan, chưa từng chủ động lần nào, vĩnh viễn đều đi theo sự chỉ dẫn của Giang Thứ, hiện giờ cho dù trên người anh bị thương mọi chỗ, hay chỉ có thể nằm thôi thì Ôn Ngưng cũng không có cách nào ngoài bó tay, tất cả đều mặc cho anh.
Khi Nhậm Thiên Cao đưa Thẩm Quân Nghi vào cửa thì tiện mắt nhìn thấy hết! Không nhận ra người.
Anh ta tự xưng là người có đủ kiến thức tiếp xúc với nhiều người khác nhau.
Nhìn thấy Giang tổng lạnh mặt với người ngoài, nhìn thấy Giang tổng sát phạt trên thương trường, nhìn thấy Giang tổng xa cách phu nhân, cũng nhìn thấy anh nói một đằng làm một nẻo khi hai người ly hôn, cùng với màn rượt đuổi không buông sau này.
Nhưng kiểu như thân mật trực tiếp này, đây là lần đầu tiên anh ta thấy, hơn nữa còn được xem trực tiếp.
Tuy nói cũng không có gì quá khác người nhưng lại đè cô gái nhỏ lên giường bệnh, đè đến nỗi gặm người ta trong ngực mình luôn rồi.
Không hổ là người lãnh đạo mà anh ta đi theo nhiều năm như vậy, quyết đoán, sức mạnh thể hiện vô cùng mạnh mẽ.
Thân tàn nhưng chí lớn, có điều nhân phẩm hơi kém một chút, cũng không nhìn xem đây là ở đâu! Bệnh viện! Nơi nghiêm túc như vậy đấy, còn ra thể thống gì nữa?
Nhậm Thiên Cao yên lặng phỉ nhổ tổng giám đốc của mình trong lòng, sau đó đổi thành gương mặt tươi cười hoàn mỹ, cao giọng cắt ngang người đàn ông đang say sưa trên giường bệnh.
“Giang tổng……”
Tố chất tâm lý của Giang Thứ rất tốt, bị bắt gặp đang làm chuyện này thì anh cũng không cảm thấy sao cả.
Nhưng còn Ôn Ngưng, vừa nghe thấy tiếng động liền xấu hổ đỏ mặt, tâm trạng hỗn loạn không thôi, vội vàng trốn khỏi ngực Giang Thứ, tay chân nhanh nhạy rời khỏi giường bệnh.
Xoay người vừa nhìn thấy mẹ của Giang Thứ tới thì mặt càng đỏ, trái tim đập thình thịch như đứa trẻ ăn vụng bị phát hiện, không thể tha thứ được.
Sau khi Ôn Ngưng rời đi thì Thẩm Quân Nghi tiếp tục dưỡng bệnh ở sơn trang ngoại ô một mình, tin tức Giang Thứ xảy ra chuyện được đè kín ở Hàn Thành, Nhậm Thiên Cao sợ bà lo lắng quá độ nên những ngày Giang Thứ còn hôn mê bất tỉnh thì không dám nói cho bà biết.
Cũng may sáng nay Giang Thứ đã tỉnh, sau khi xác nhận thân thể không có gì đáng ngại, anh ta mới gọi điện thoại báo tin, sau đó tự mình tới đón người.
Hai người ly hôn lâu như vậy, Thẩm Quân Nghi cũng chưa từng tận mắt gặp lại Ôn Ngưng.
Ôn Ngưng nhớ bà nhưng ngại quan hệ của mình và Giang Thứ đã tới tình trạng này, luôn cảm thấy với thân phận của mình thì cũng không nên gặp bà.
Thẩm Quân Nghi lại không dám quấy rầy cô gái nhỏ, bà ấy biết rõ tính nết của con trai nhà mình, cũng biết cách làm người của Ôn Ngưng, nếu không phải Giang Thứ thật sự làm cô bị tổn thương thì cô sẽ không bỏ bê gia đình, dứt áo ra đi sạch sẽ.
“Ngưng Ngưng……” Trên gương mặt của Thẩm Quân Nghi lộ ra quan tâm và yêu thương, hốc mắt cũng hơi hồng: “Tới đây, cho mẹ xem xem, gầy vậy rồi sao…… Trong khoảng thời gian này, mẹ nhớ con thì cũng chỉ có thể lên TV và máy tính xem con đấy, Ngưng Ngưng của chúng ta thật xinh đẹp.”
“Sao lại gầy thế này rồi……” Ôn Ngưng ngoan ngoãn đi đến trước mặt bà, Thẩm Quân Nghi kéo tay cô, trên mặt toàn là đau lòng: “Con xem cánh tay này nhỏ đến cỡ nào rồi, lúc con và Tiểu Thứ vừa ly hôn còn chưa có gầy như vậy đâu, ít nhất cánh tay vẫn có chút thịt, là do Tiểu Thứ của bọn ta không chăm sóc tốt cho con.”
Giang Thứ nằm trên giường vừa nghe thấy hai tiếng “Ly hôn” thì vẻ mặt lập tức mất tự nhiên, anh xấu hổ ho nhẹ một tiếng, đây là mẹ ruột của anh sao? Sao lại không nói cái hay mà lại nói cái dở?!
Nhậm Thiên Cao nghe thấy âm thanh ám chỉ quen thuộc thì lập tức đảo mắt qua, nhìn thấy vẻ mặt kia của tổng giám đốc nhà mình thì cũng ngầm hiểu.
Lúc trước Thẩm Quân Nghi về nước sống ở Ngự Kiền Loan, Ôn Ngưng tận tâm tận lực chăm sóc bà suốt mấy tháng, tấm lòng của cô gái nhỏ tỉ mỉ, hiểu cách săn sóc người khác, ngay cả chi tiết nhỏ mà hầu gái chăm sóc bà nhiều năm không để ý, cô cũng tỉ mỉ quan tâm đến nó, bởi vậy mối quan hệ với Thẩm Quân Nghi rất gần gũi, Thẩm Quân Nghi vẫn luôn xem cô như con gái mình vậy.
Nhưng không ngờ rằng sau đó là con trai của mình không hiểu chuyện, khiến cho quan hệ của cả hai gặp vấn đề.
Ôn Ngưng bị Thẩm Quân Nghi nói như vậy thì cũng hơi tái tê trong lòng, dù sao lúc chuẩn bị tâm lý rời đi, cho rằng đời này cũng không thể nào gặp lại người khó khăn lắm mới thân thiết với cô, đối xử với cô như mẹ này. Bây giờ gặp lại, khó tránh khỏi việc khóc ra nước mắt nước mũi.
“Dì…… Con cũng rất nhớ dì.” Lúc Thẩm Quân Nghi nhớ cô thì ít nhiều gì cũng có thể thấy cô trên TV, mà Ôn Ngưng chỉ có thể chôn giấu hết những thứ gần gũi kia vào lòng, không gặp lại bà nữa.
Giang Thứ nằm trên giường bệnh nghe thấy tiếng “dì” này, càng không vừa lòng, gần đây mẹ của anh không những ngăn cản anh hôn cô vợ khóc nhè mà còn nhắc đến chuyện ly hôn. Bây giờ lại nghe thấy Ôn Ngưng kêu bà là dì, Giang Thứ bị bỏ lơ trên giường, sắp tức chết rồi.
“Kêu mẹ, gì mà dì chứ……” Người đàn ông nghiêm nghị một câu.
Ôn Ngưng dừng một chút, hơi xấu hổ, dù sao bây giờ bọn họ vẫn trong trạng thái ly hôn, cô cũng chỉ là vợ trước.
Ôn Ngưng quay đầu lại nhìn anh một cái, có chút e dè: “Chúng ta vẫn chưa có…… Em cũng không còn là phu nhân của anh đâu……”
Giang Thứ nhướng mày, đùa nghịch khá là thuận buồm xuôi gió nên không biết xấu hổ: “Sao lại không phải? Em không phải phu nhân của anh thì canh giữ trước giường bệnh anh làm gì?”
Thẩm Quân Nghi nhìn thấy đứa con trai xui xẻo của mình nói như vậy thì liền lo lắng, sợ anh chọc Ôn Ngưng bỏ chạy: “Giang Thứ, thái độ gì đấy, lúc trước Ngưng Ngưng ly hôn với con cũng do bị cái nết thối này của con gây ra, còn không biết sửa!”
Giang Thứ lệch đầu, cà lơ phất phơ không thôi, cuối cùng cũng chơi xấu đến cùng: “Sao con lại không nhớ rõ đã từng ly hôn vậy?”
“Cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu như thế, sao cọ có thể bỏ được?” Không thừa nhận, đánh chết cũng không thể thừa nhận!
Ôn Ngưng: “??”
Nhậm Thiên Cao liếc mắt một cái, nói đi cũng phải nói lại, dù sao cũng theo Giang Thứ nhiều năm như vậy, không phải nhân tài nhưng cũng học được tám phần, anh ta rất hiểu chiêu này, mới nhìn một cái là biết trong hồ lô của Giang Thứ có cái gì, vì thế nhớ tới chuyện long phượng thai lúc trước mà bị Giang tổng phạt nửa năm tiền thưởng, còn lịch sử đầy máu và nước mắt xém chút bị điều đi Châu Phi thì hôm nay anh ta hiểu chuyện, quyết định lập công chuộc tội, trò giỏi hơn thầy lướt gió rẽ sóng giúp Giang tổng!
Nhậm Thiên Cao chuẩn bị kịch bản xong trong một giây, đi đến bên cạnh Giang Thứ, diễn một vẻ mặt bi thương đến không thể tin được: “Giang tổng…… Ngài? Ngài còn nhớ rõ tôi là ai không?”
Giang Thứ hơi nhíu nhíu mày, sao anh lại không nhớ rõ chứ, tuy nói lúc mới vừa tỉnh lại hôn mê lâu, cùng với bị thương nên ký ức trong đầu rối loạn. Nhưng không lâu sau đã lấy lại được ý thức, ban đầu anh cũng hoài nghi có phải mình mất trí nhớ hay không, nhưng sau khi ôm người đẹp trong ngực. Cái cảm giác này quá quen thuộc, đời này cũng không quên được, không thể nào là mất trí nhớ được, anh không thể nào quên Ôn Ngưng.
Thậm chí thứ đáng ghét ở trước mặt này, khiến anh rất muốn cuốn gói đuổi đi.
Chỉ là lúc này Nhậm Thiên Cao không đợi Giang Thứ mở miệng, lập tức kéo dài kịch bản của mình: “Giang tổng, ngài còn nhớ rõ lúc trước đã xảy ra chuyện gì không?”
Giang Thứ: Tên này có bệnh à?
Nhậm Thiên Cao ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Ngưng: “Phu nhân, sợ là Giang tổng bị mất trí nhớ tạm thời.”
Cao tay, thật sự cao tay, không hổ là Nhậm Thiên Cao, một nhân tài hai học vị tài chính máy tính trong thương giới, cho dù không có kiến thức nào về y học, không cần chẩn bệnh cũng có thể tỏ vẻ Giang Thứ bị mất trí nhớ.
Ôn Ngưng vốn cho rằng anh dưỡng thương xong là có thể xuất viện, sao mà tình huống lại đột nhiên trở thành như vậy, trong suy nghĩ của cô gái nhỏ, cho tới nay cũng chỉ thấy Nhậm Thiên Cao là một trợ lý cẩn trọng, trung hậu thành thật, không nghĩ nhiều, chỉ theo lời anh ta nói mà quay đầu lại hỏi Giang Thứ: “Anh thật sự không nhớ rõ chúng ta đã ly hôn sao?”
Nhậm Thiên Cao tích cực trả lời giúp: “Phu nhân! Loại tình huống này rất khó giải quyết, khá là nghiêm trọng, nếu không làm tốt thì có thể thành tên ngốc, phu nhân đừng có kíc.h thích Giang tổng. Ngài cũng biết mà, lúc trước Giang tổng yêu ngài đã dùng mạng đổi mạng, chuyện ly hôn này rất đả kích ngài ấy, đừng bao giờ nhắc lại, cứ theo ý của ngài ấy, dỗ dành ngài ấy, được không? Dù sao phu nhân cũng yêu ngài ấy, nhiều ngày như vậy, ngài cứ luôn canh giữ không chịu đi, chúng tôi đều nhìn thấy hết.”
Giang Thứ nghe xong những lời bịa đặt này của Nhậm Thiên Cao thì gật gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Ôn Ngưng bị hù đến sửng sốt, vội chuyển mắt về phía Giang Thứ rồi thấy người sau nhíu nhíu mày, giả vờ đau đầu, sao đó lại ngẩng đầu, bốn mắt giao nhau, Giang Thứ dịu dàng cười cười với cô: “Xin hỏi em là……?”
Thẩm Quân Nghi:……
Ôn Ngưng lập tức tiến đến trước mặt anh, một phen giữ chặt tay anh: “Anh thật sự không nhớ rõ em sao? Em là Ngưng Ngưng này, lúc trước anh tặng chiếc nhẫn này cho em, anh quên rồi sao? Anh còn mới nói em đeo rất đẹp mà?”
Bàn tay to của Giang Thứ xoa xoa sợi tóc mềm mại của cô, cử chỉ vô cùng thân mật: “Ừ…… rất đẹp, anh vừa mới suy nghĩ, là thiên sứ nhỏ từ đâu ra mà đẹp như vậy, nghe cậu ta nói em là phu nhân của anh, anh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô bé xinh đẹp như vậy lại là phu nhân của anh, anh thật sự rất hạnh phúc.”
“Em mới nói, chúng ta đã ly hôn sao?” Giang Thứ nói xong, lập tức tỏ vẻ mặt khiến người khác thấy đau lòng và cô đơn.
Nhậm Thiên Cao ho nhẹ một tiếng, đè giọng, nói: “Phu nhân, không thể kíc.h thích ngài ấy!”
Ôn Ngưng nhìn thấy trên đầu anh còn cuốn băng gạc, lại thấy vẻ mặt như vậy trên khuôn mặt tái nhợt của anh thì đau lòng muốn chết: "Không có, không có, chúng ta không có ly hôn."
Giang Thứ được đằng chân lân đằng đầu, kỹ thuật diễn còn chuyên nghiệp hơn cả ảnh đế, giống như đã đọc sách giáo khoa dạy làm nam trà xanh, làm vẻ đáng thương: “Ngưng Ngưng, có phải em không thích anh hay không?”
Ôn Ngưng ghi nhớ những lời Nhậm Thiên Cao nói, ngoan ngoãn nghiêm túc thổ lộ: “Không phải, em rất thích anh, Giang Thứ.”
Người đàn ông yếu ớt cong cong môi: “Vậy anh đây an tâm rồi.”
Nhậm Thiên Cao cũng yên tâm, không đi Châu Phi nữa, cuộc sống tương lai cũng phát triển rất nhanh.
Nhưng Thẩm Quân Nghi lại không nhìn nổi nữa, cho dù con mình diễn còn vụng về trước mặt mẹ nhưng chỉ cần đứa ngốc nhỏ Ôn Ngưng tin chuyện quỷ chuyện ma của Giang Thứ thôi, bà đẩy xe lăn gần một chút, tự mình xem xét vết thương cho con, sau khi xác nhận thân thể không có gì trở ngại: “Kêu bác sĩ Lý lại đây nhìn xem.”
Không cần nói bác sĩ Lý phối hợp diễn, từ trên xuống dưới cả bệnh viện tư này có ai là không kiếm cơm từ Giang Thứ chứ, Nhậm Thiên Cao đã ra tín hiệu thì ai cũng không còn đạo đức nghề nghiệp nữa.
Bác sĩ Lý nói: “Đúng vậy, vết thương khác của Giang tổng không cần lo ngại, có điều vết thương gần gáy, cộng với vết thương cũ sau đầu lúc bị tai nạn xe ở Vân Sơn. Bây giờ hai vết thương giao nhau nên có chút chuyện ngoài ý muốn, tạm thời chỉ mất đi một phần nhỏ trí nhớ, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tĩnh dưỡng, nhất định không được bị kí.ch thích, cho ngài ấy một chút ký ức ngọt ngào hạnh phúc là được, đừng nhắc lại những chuyện đau lòng……”
Bác sĩ Lý khó khăn đọc thoại.
Giang Thứ ở một bên vừa lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Ôn Ngưng: “Em có thể ở bên cạnh anh không? Xin lỗi, rất nhiều chuyện không nhớ rõ quá, hình như bây giờ chỉ gặp em thì sự bất an mới bớt đi một chút.”
Ôn Ngưng ngoan ngoãn gật đầu chạy đến bên cạnh anh: “Em vẫn luôn ở bên anh được chứ.”
Nhậm Thiên Cao đẩy Thẩm Quân Nghi rời đi.
Giang Thứ bị Ôn Ngưng ôm cánh tay, rất hưởng thụ: “Làm phiền Ngưng Ngưng rồi.”
“Không phiền!” Cô gái nhỏ dán lại rất gần, để mặc anh kéo tay nhỏ sờ sờ mặt mình, cũng không phản kháng hay khó chịu.
Hai người ngọt ngào trong chốc lát, Giang Thứ cũng không đếm được mình chiếm bao nhiêu tiện nghi của người ta, Ôn Ngưng đột nhiên nhớ tới việc phải báo bình an cho Giang Mông Mông, tìm điện thoại khắp nơi thì mới phát hiện lúc trước mất hồn quăng điện thoại ở nơi nào mất rồi.
Nhưng còn điện thoại của Giang Thứ ở trên bàn.
Cô nhìn nó: “Có thể lấy điện thoại anh gọi không?”
Giang Thứ nhíu mày: “Tự nhiên đi, chúng ta là vợ chồng mà Ngưng Ngưng.” Giang Thứ cố ý nhấn mạnh từ vợ chồng.
Ôn Ngưng cắn cắn môi, lúc này không nói đến việc ly hôn, sau khi lấy điện thoại thì đưa cho anh, ý muốn đưa anh mở mã khóa vân tay: “Mật mã là gì vậy, anh mở ra đi.”
Giang Thứ thuận miệng đọc một dãy số, Ôn Ngưng rút tay lại, nhập mật mã, còn không quên trêu chọc: “Anh nói thẳng với em vậy, không sợ em lén xem điện thoại anh sao?” Tuy rằng cô sẽ không làm những chuyện thế này nhưng cô đã nghe rất nhiều chuyện như vậy.
Giang Thứ không để bụng: “Em muốn xem thì xem đi, vợ muốn xem điện thoại thì anh cũng không có quyền cấm, dù sao anh cũng trong sạch, bên trong điện thoại cũng không có cô gái nào.”
Ôn Ngưng nói: “Mông Mông cũng là một cô gái mà.” Cô không có ghen, chỉ đơn giản nói chuyện phiếm mà thôi, phản bác việc anh vừa mới nói không có một cô gái nào.
Giang Thứ hoàn toàn không nhớ rõ mình có em gái: “Nó chỉ là một con nhóc thối thôi, một con quái vật không hơn không kém.” Huống hồ đã bị anh bỏ vào danh sách đen từ khi nào rồi.
Ôn Ngưng bị anh chọc cười, sau đó bỗng nhiên phát hiện vấn đề: “Mật mã này…… là sinh nhật em mà?”
Giang Thứ đã quên mất mình đang diễn kịch, “Ừ” một tiếng.
Ôn Ngưng ngước mắt nhìn anh: “Không phải anh không nhớ rõ sao?”
Nhưng Giang Thứ không hổ danh là Giang Thứ, không đến một giây, lập tức trở lại trạng thái, còn tự che lấp lỗ hổng của mình lại, nhìn cô mà cười khẽ: “Anh cũng không biết sao lại buột miệng thốt ra, chắc lúc trước anh rất thích em đúng chứ? Do đó vài thứ linh tinh về em cũng khắc vào trong xương máu không thể quên được.”