Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 64




Có tiền mua tiên cũng được, đứa con phá của Giang Mông Mông hoàn toàn phù hợp với những lời này.

Dường như sau khi gặp trắc trở, tài khoản Weibo vốn dùng để đu CP Nước ấm nấu ếch xanh lại quay đầu, trở thành người chuyên ôm đùi anh trai, dựa vào tiền tiêu vặt anh trai đưa mà tổ chức không biết bao nhiêu trò rút thăm trúng thưởng, không bao lâu đã trở thành fan CP cứng.

Thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ đăng ít ảnh cuộc sống ngày thường trên Weibo, có điều công chúa làm gì chịu được nỗi khổ trần gian chứ. Nhưng thứ bình thường trong mắt cô ấy lại là những thứ xa xỉ thượng lưu trong thế giới của phần lớn cư dân mạng.

Hơn nữa cô ấy lại kế thừa vẻ ngoài đầy chất lượng của người nhà họ Giang nên cũng nhanh chóng nhận về không ít sự chú ý của cư dân mạng. Tài khoản Weibo vốn chỉ dùng để đu CP lại trở thành blogger lớn mấy mấy trăm vạn fans.

Chẳng qua vì Giang Mông Mông đã được nhà họ Giang bảo vệ kỹ càng từ khi còn nhỏ, hoàn toàn không xuất hiện trước giới truyền thông nên phần lớn cư dân mạng chỉ biết đây là một bạch phú mỹ rảnh rỗi nhiều tiền lại thường xuyên mở rút thăm trúng thưởng phổ độ chúng sinh, không còn ai biết được những thông tin nào khác cả. 

Ôn Ngưng là người chị dâu cô ấy thích nhất, bộ phim cô đóng được tuyên truyền thì đương nhiên cô ấy muốn trở thành người ủng hộ lớn nhất của cô.

Vào ngày Thanh Lăng bắt đầu tuyên truyền, Giang Mông Mông đã đào hết tài sản mình có, đăng bài rút thăm trúng thưởng trên Weibo, chỉ cần là fans chân chính muốn tạo số liệu cho Thanh Lăng và Ôn Ngưng thì đều có tư cách tham dự.

Giải thưởng lúc trước dù lớn thì cũng chỉ có con xe một trăm vạn, bây giờ lại không như vậy, đây chính là bộ đầu tiên chị dâu cô ấy không diễn vai quần chúng. Có ý nghĩa rất lớn, lớn đến mức cô ấy treo hẳn bất động sản nhà hai phòng ở Minh Sơn - Hàn Thành. 

Nơi tấc đất tấc vàng như Hàn Thành thì ở nơi như Minh Sơn, lại là một căn nhà kép thì có thể hơn cả ngàn vạn.

Weibo tạm bị tê liệt ban đêm, không ít người tức đến đỏ mắt, vội vàng báo cáo rút thăm trúng thưởng của cô ấy là lừa đảo. 

Giang Mông Mông đã tức đến không còn lý trí, Hạ Trình lại nhẹ nhàng nói là việc nhỏ, anh xử lý được.

Nhưng cũng do chuyện lúc trước nên Giang Mông Mông cũng không muốn anh ta tiếp xúc với mình nữa. Lúc Hạ Trình đưa ra yêu cầu muốn hỗ trợ thì Giang Mông Mông không ngừng từ chối, cuối cùng lại bị ma xui quỷ khiến gọi cho Chu Tự Hành.

Rạng sáng bốn giờ, Chu Tự Hành nhận được điện thoại của Giang Mông Mông, mơ màng nghe cô ấy nũng nịu một hồi, cuối cùng không đợi mình mở miệng trả lời thì đã nghe công chúa nhỏ buồn bã nói: “Bây giờ chú Chu bận đến mức không thể giúp tôi được sao?”

Sau đó “Bốp” một tiếng, tắt điện thoại.

Chuyện này khiến Chu Tự Hành tỉnh cả ngủ, cuối cùng vẫn thức suốt đêm liên hệ đội Internet-PR chuyên môn xử lý những chuyện phức tạp này của công ty giúp cô ấy.

Giải thưởng vẫn còn có thể bình chọn tiếp, tên tuổi của Ôn Ngưng cũng không ngừng lên hotsearch vì chuyện này, trong nháy mắt cũng hấp dẫn sự chú ý của quần chúng ăn dưa. 

[Người này nhiều tiền nên ngốc à? Tặng một ngôi nhà để tăng độ hot cho nữ số 3 sao??]

[Người ở đoàn đội của Ôn Ngưng sao?]

[Hơn một ngàn vạn đấy, số tiền này đủ để nhận thầu lên hotsearch mấy năm rồi. Đoàn đội không ngu như vậy!]

[Kim chủ chống lưng thì sao…… Có thể để ý cô ta nên dùng tiền tạo cảm tình.]

Rất nhanh, fans quan tâm đến Giang Mông Mông liền nhảy ra.

[Kim chủ cái rắm, blogger này là một cô gái trắng - giàu - đẹp, có tiền lại xinh đẹp, bối cảnh thâm sâu đến mức không thể tra được gì ở trên mạng đấy!]

[Mẹ nó thật đúng là… hở một chút là rút thăm trúng thưởng, đúng là fans cứng mà, phải tốn bao nhiêu tiền vậy trời. Nếu tôi là Ôn Ngưng thì chắc chắn sẽ khóc rồi, cứ đưa thẳng số tiền này cho cô ta không phải tốt hơn không.]

[Theo sự quan sát của tôi, hình như là fans CP??]

[Nói là fans CP của chúng ta cũng không sai! Tôi khóc đây! Cho phép tôi nói lớn một câu! Ôn Định Thâu Xuất là real đấy!]

[?? Ôi trời, một nữ fans CP đã bỏ ra số tiền thưởng nhiều như vậy mà Giang tổng lại chẳng nói một câu nào, tuyên truyền phim cũng không thấy bóng dáng đâu, CP này không phát đường rất lâu, sớm đã BE* rồi!]

*bad ending

[Chúng ta đều cầm kính lúp thủy tinh kiếm đường ăn…… Hèn mọn.jpg]

[Không phải đâu? Tôi vốn rất tin chắc nó là sự thật, có điều hình như đã không còn tương tác rất lâu, rất lâu rồi……]

[Chị họ của tôi là nhân viên công tác trong đoàn phim Thanh Lăng truyện nói là từ lâu Giang tổng không đến đoàn phim Vân Sơn nữa…… tôi khóc ngất đây.]

Cũng không biết ai bắt đầu, trong thoáng chốc, fans CP khóc thành một dòng sông, sau đó không biết ai nhắc đến việc không lâu sau sẽ tổ chức buổi lễ long trọng dành cho phim truyền hình. Tám diễn viên chính trong phim Thanh Lăng truyện đều sẽ có mặt, quan trọng nhất là Thái tử gia Giang tổng của Giang thị cũng đích thân tới hiện trường, chuyện này có nghĩa là, có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó hai người sẽ cùng khung hình.

Nhóm fans CP hèn mọn cho rằng cùng khung hình tức là sẽ có chút đường, ồn ào hò hét ngồi chờ buổi lễ phim truyền hình.

**

Buổi lễ hôm đó vào đúng lúc Giang Thứ từ Hongkong về vào ban đêm.

Sau khi người đàn ông biết mình rời đi không bao lâu mà con nhóc Ôn Ngưng kia đã cả gan tham gia chương trình yêu đương, nên tức giận tới hiện trường buổi lễ.

Nhưng vào giây phút nhìn thấy Ôn Ngưng trên thảm đỏ thì Giang Thứ càng tức đến hộc máu.

Cũng không biết tên khốn nào chọn lễ phục cho Ôn Ngưng, cả vòng eo nhỏ đã lộ ra bên ngoài, không những vậy, lúc cô gái nhỏ cầm bút marker ký tên lên tường thì khi mới quay người lại, cái lưng trắng nõn trơn mềm đã lộ ra không sót chút gì.

Giang Thứ tức giận đến đen mặt, xém chút đã gây chuyện trước camera mà kéo cô đến người mình, dùng áo lông vũ bọc cô kín mít. Rốt cuộc cô còn có nhớ mấy ngày hôm trước ai nổi cơn tức giận hay không vậy?!

Lúc Ôn Ngưng xuống sân khấu cùng đoàn phim thì chạm thẳng mặt Giang Thứ, người đàn ông mặc tây trang mang giày da, khí chất tự phụ, có điều ánh mắt lạnh lùng, mặt cũng nghiêm nghị.

Nhiều ngày không gặp, lúc gặp lại thì mang vẻ mặt khó ở như thế, Ôn Ngưng cắn cắn môi dưới, cảm thấy mình mềm lòng sau khi nghe Lương Tri nói xong thật là buồn cười. Lúc mình còn tự mình đa tình thì người ta đã buông bỏ được rồi, tóm lại không ai giống ai hết, cô tự hiểu mình không xinh đẹp động lòng người như Lương Tri, đương nhiên Giang Thứ cũng không yêu cô như Phó tổng yêu cô ấy.

Ôn Ngưng thu hồi ánh mắt, không hề nhìn anh.

Nhưng trùng hợp thay, ban tổ chức chỉ ăn nửa đầu quả dưa nên không biết chuyện sau đó, còn đặc biệt sắp xếp cho hai người ở cạnh nhau.

Ôn Ngưng ngồi xuống ghế trước một bước, bởi vì chỗ này là do Giang Thứ dùng quan hệ để sắp xếp nên chắc chắn sẽ rất thể hiện, khác với chiếc ghế mềm mại dành cho một người, nó là một chiếc sofa da to rộng, kiểu tròn.

Vị trí không gian cũng đủ lớn nhưng ai ngờ được, Ôn Ngưng vừa mới ngồi xuống, Giang Thứ liền theo sát sau đó, chỗ rộng như vậy lại không ngồi, cố tình ngồi sát bên cô, không chú ý gì hết mà ngồi lên làn váy của cô.

Ôn Ngưng nhíu nhíu mày, biết là anh nên không sợ gì cả, chỉ hơi tức giận nhíu mày ghét bỏ: “Anh ngồi lên váy của tôi!”

Giang Thứ nhướng mày, dịch sang bên cạnh một chút: “Cái váy rách này cũng không có bao nhiêu vải, anh thấy không thoải mái, vừa lúc ngồi hỏng rồi thì cho em cái mới nhiều vải hơn.”

Ôn Ngưng: “……”

Không ai trong hai người ngờ rằng, ban đêm trên hot search vì buổi lễ này mà treo hashtag chói lọi:

#Ôn Định Thâu Xuất BE [khóc lớn]#

Mỗi người dùng đều tự xưng bậc thầy lý giải trên hot search, vừa mở miệng đã nói kiểu như ông đây đã qua được bài kiểm tra phân tích tâm lý, nhìn vẻ mặt thôi là biết hết rồi.

[Bên kia thảm đỏ rõ ràng là ghét nhau như chó với mèo vậy!]

[Làm gì có, rõ ràng Ôn Ngưng còn thích, suốt buổi Giang tổng toàn đen mặt, còn không thèm nhìn một cái!]

[Tôi cũng thấy vậy! Bạn xem ban tổ chức đặc biệt sắp xếp họ ở cùng nhau, kết quả Giang tổng mới ngồi xuống mà đã nhích qua bên cạnh rồi, tình hình khá là xấu hổ đấy……]

[Phỏng chừng tổ chức lướt Weibo bằng 2G nên chưa biết hai người đã lạnh rồi đâu……]

[Ôn Ngưng thật thảm, bị kim chủ chơi xong liền ném, không vớt vát được gì hết.]

[Người ta có tiền có sắc, thảm cái gì mà thảm, người thảm là đám fans CP bọn tôi này?! Này rõ ràng là lễ chia tay nhưng tối nay lại chảy nước mắt vì Ôn Định Thâu Xuất!]

Nhưng các fans CP khóc thét trên hot search cũng không ngờ được tại hậu trường của buổi lễ, Giang Thứ đã không nhịn được mà kéo Ôn Ngưng tới phòng thay quần áo ở sát vách.

Cô gái nhỏ bị anh đè lên tường, ít nhiều gì cũng hơi tủi thân.

“Mấy ngày không gặp rồi, hửm?” Giang Thứ đè cô, hơi thở hơi đục, “Điện thoại không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, có phải bỏ ông đây vào danh sách đen nữa rồi hay không?”

“Ngưng Ngưng, sao em nhẫn tâm như vậy hả? Anh đi Hongkong nhiều ngày như vậy, muốn nghe giọng của em thì chỉ có thể lên mạng tìm video của em, em có thấy buồn cười hay không?” Cả gương mặt của Giang Thứ sắp dán lên môi cô hết rồi.

Trái tim của Ôn Ngưng bối rối đến mức đập thình thịch, nhưng bên ngoài phòng thay quần áo toàn là tiếng bước chân, tình trạng này của hai người khiến cô không dám hó hé: “Giang Thứ, anh muốn sao đây!” Cô gái nhỏ cố gắng đè thấp giọng.

Giang Thứ nhéo cằm cô: “Muốn hôn em đấy, còn muốn gì nữa được hả?”

“Không được!”

“Ngay cả hôn cũng không cho sao?” Giang Thứ nhướng mày, ngón tay hơi nâng dây áo cô lên, giọng nói hơi khàn: “Em có biết hay không, em mặc thiếu vải như vậy, ông đây rất muốn làm em đấy, hửm?”

Ôn Ngưng bị dáng vẻ này của anh dọa tới mức mất khả năng ngôn ngữ: “Anh, anh…… anh nhịn xuống cho tôi!”

Giang Thứ sắp bị những lời này của cô chọc cười: “Nhịn xuống? Nhịn thế nào đây? Ôn Ngưng em lợi hại như vậy, chuyện như vậy nhịn thế nào, em dạy anh đi?”

Người đàn ông “hít” một tiếng: “Nếu không em cứ giúp anh là được.”

Nhưng mà anh cũng biết, mình không danh không phận, không làm việc này được, mới nãy chỉ là do tức giận, giận một ngày, cuối cùng chỉ dọa cô mà thôi.

“Lấy điện thoại ra.”

Ôn Ngưng không đồng ý: “Làm gì vậy!”

“Kéo ông đây ra khỏi danh sách đen, tự em xem trong khoảng thời gian này anh gửi bao nhiêu tin nhắn, bao nhiêu cuộc điện thoại cho em, đồ không có lương tâm.”

**

Buổi lễ kết thúc rất nhanh, hơn 8 giờ tối, Giang Mông Mông và Vương Thanh cùng tới chung cư nhỏ mà cô mới mua.

Tiệc dọn nhà ngay sau lúc cô tham dự buổi lễ long trọng như thế lần đầu tiên, cũng coi như rất có ý nghĩa.

Ôn Ngưng không uống rượu, chỉ có Vương Thanh và Giang Mông Mông uống. Vương Thanh làm công việc trợ lý rất nhiều năm rồi nên có bệnh nghề nghiệp, uống rượu cũng không uống nhiều. Bởi vì công việc yêu cầu phải tỉnh táo mọi lúc, cuối cùng chỉ còn lại Giang Mông Mông uống thành con ma men.

Lúc đầu điên điên khùng khùng giơ rượu chúc Ôn Ngưng dọn nhà vui vẻ, sau đó thì tủi thân khóc lên, bắt đầu nói chuyện hàm hồ. 

“Sao anh ta có thể nhường em đi chứ!”

“Anh ta nhường em cho người khác! Hu hu hu hu.”

“Tên đàn ông khốn kiếp kia không cần em! Em cũng không cần anh ta!”

Ôn Ngưng nhìn thôi cũng đau lòng, lén lút giấu rượu của cô ấy: “Được rồi không khóc nữa, em uống say quá rồi, buổi tối ngủ với chị được không?”

Giang Mông Mông ngây ngốc lắc đầu: “Không cần, chị dâu gọi điện thoại gọi người tới đón em đi!”

Ôn Ngưng chỉ có thể làm theo ý cô ấy: “Được được được, chị gọi điện thoại cho anh của em được không?”

“Không cần anh trai! Anh trai hung dữ lắm, tìm chú Chu! Hu hu hu, chị dâu hỏi Chu Tự Hành giúp em với, chú ấy có muốn tới đón em hay không!”

**

Sau khi xe Giang Thứ rời khỏi buổi lễ thì lập tức chạy đến dưới nhà Ôn Ngưng, người đàn ông đứng ở chỗ tối, nhìn chằm chằm ánh sáng nhạt trên lầu.

Đứng chờ hai tiếng, cuối cùng lại chờ được Chu Tự Hành, tình cảnh này hình như có chút quen thuộc, có điều bây giờ anh biết thêm một ít việc về thân thể của Ôn Ngưng nên cũng không để ý đến sự tồn tại của Chu Tự Hành nữa.

Giang Thứ nhìn Chu Tự Hành thong dong lên lầu, trong lòng ít nhiều gì cũng hơi hâm mộ, ít nhất anh ta còn có thể quang minh chính đại nghênh ngang vào nhà, mà bây giờ mình lại ra nông nỗi phải đứng ở dưới lầu đầy gió lạnh.

Một lát sau, Chu Tự Hành đi từ trong nhà ra, trên tay ôm một cô gái nhỏ, Giang Thứ thấy vô cùng quen mắt.

Là con nhóc Giang Mông Mông ngu xuẩn kia.

Nói đến cùng anh cũng tin tưởng Chu Tự Hành, nếu không ngay từ đầu đã không cho phép Ôn Ngưng ký hợp đồng với công ty của anh ta. Nhìn thấy tình hiện bây giờ cũng không định can thiệp vào làm gì.

Chu Tự Hành nhét Giang Mông Mông vào trong xe, cô gái nhỏ còn vòng cổ anh ta không buông: “Chú Chu, chú đừng đi……”

“Tôi không đi, anh trai của cô còn ở bên cạnh đấy, tôi đi chào hỏi một cái, cô ngoan một chút, tôi quay lại ngay lập tức, không được ấn loa bừa bãi, nghe thấy không?”

Giang Mông Mông ngơ ngác gật đầu.

“Tìm tôi sao?” Chu Tự Hành đi đến trước mặt Giang Thứ.

Giang Thứ quét mắt nhìn chiếc xe chở Giang Mông Mông, “Chậc” một tiếng: “Quan hệ hiện tại của chúng ta hơi phức tạp đấy……”

Chu Tự Hành: “?”

Giang Thứ lấy một cuộn băng từ cho anh ta.

Chu Tự Hành: “Băng từ của chị tôi sao? Cậu cho tôi cái này làm gì, nhà của chúng tôi có rồi.”

Giang Thứ nhàn nhạt nói: “Anh nói thử bây giờ tôi nên gọi anh là cậu, hay anh gọi tôi là anh đây?”

“??” Chu Tự Hành ngốc một hồi, lúc phản ứng lại thì không khỏi cả kinh, “Khó trách tôi cứ cảm thấy Ôn Ngưng hơi quen mắt…… Cậu xác định chứ?”

“Nửa tháng trước tôi đều ở Hongkong chỉ để điều tra chuyện này, lúc trước chị của anh gả cho người Hongkong đúng không? Băng từ này là ông của Ôn Ngưng đưa cho cô ấy trước khi mất, tôi vẫn luôn suy nghĩ vì sao lại là băng từ, mãi đến ngày tôi thấy người trên băng từ, đúng là vẻ ngoài khá giống nhau.”

“Chị và anh rể của anh bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, nhà của anh lại vì hôn sự của cô ấy mà làm ầm ĩ như thế nên sau này không biết cô ấy có thêm một đứa con gái nữa thì cũng rất bình thường.” Giang Thứ dừng một chút, đầu ngón tay chỉ chỉ ngực Chu Tự Hành: “Có điều trở về nói cho ông nhà anh, bây giờ cô ấy được nhà họ Giang che chở, bọn họ thiếu Ôn Ngưng thứ gì, tôi cũng đã nhớ kỹ.”

Lời này cho dù Giang Thứ không nói thì Chu Tự Hành và nhà họ Chu cũng biết. 

“Được rồi, anh đi đi, con ma men trên xe còn muốn gào nữa kìa.”

Chu Tự Hành: “……”

**

Giang Mông Mông bị đón về, Vương Thanh cũng gọi xe về nhà, chung cư nhỏ ầm ĩ cuối cùng cũng trở lại vẻ yên tĩnh.

Ôn Ngưng ôm điện thoại ngồi trên sofa, xem từng tin nhắn mà Giang Thứ gửi.

Dường như mỗi tin nhắn đều là dỗ cô và xin cô nhận điện thoại, rất muốn cô, muốn nghe giọng của cô, nhìn dáng vẻ của cô.

Ôn Ngưng cắn môi, vẫn cảm thấy nơi nào đó của mình trở nên ấm áp, là cảm giác được ai đó nhớ thương.

Cô xem hết từng cái, rồi lại xem lại lần nữa, lúc xem được một nửa thì đột nhiên như người mất hồn, ma xui quỷ khiến chạy đến cửa sổ nhìn xuống lầu, cuối cùng nhìn thấy ánh mắt của Giang Thứ.

Giây tiếp theo, điện thoại của cô vang lên.

Ôn Ngưng nhận lấy, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền đến từ ống nghe: “Sao còn chưa ngủ nữa? Hơn nửa đêm chạy đến cửa sổ hóng gió à?”

Ôn Ngưng nhìn chằm chằm anh, tầng lầu cao, khoảng cách hơi xa nên mơ hồ không thấy rõ lắm, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, mặc dù mờ ảo khó thấy nhưng khí chất của Giang Thứ vẫn rất xuất chúng, nhìn sao cũng thấy đẹp muốn chết.

“Còn chưa ngủ……” Cô mềm mại đáp.

Giang Thứ cười khẽ: “Không ngủ thì cũng không biết mời anh lên ngồi sao? Cô gái nhỏ tự dọn nhà mới của tôi.”

Khuôn mặt nhỏ của Ôn Ngưng dán lên điện thoại, không dám mở miệng, lại thấy Giang Thứ vô cùng chủ động đi vào nhà. 

Không lâu sau, cửa phòng xuất hiện tiếng gõ.

Ôn Ngưng chạy đến mở cửa cho anh, Giang Thứ cười thỏa mãn: “Cuối cùng cũng biết mở cửa rồi à? Anh còn cho rằng em lại muốn anh động tay động chân đấy.”

Ôn Ngưng trừng mắt liếc anh một cái, nghiêng người cho anh vào phòng.

Chung cư một người nên diện tích không lớn lắm, có điều tổ ấm nhỏ nhưng cũng đủ đầy.

Giang Thứ nhìn sofa nhỏ, cười: “Chỗ nhỏ như vậy mà còn mua sofa, chuẩn bị cho anh ngủ sao?”

“Anh tưởng bở đi.” Cô gái nhỏ ít khi lên mặt.

Ôn Ngưng cười cười: “Tôi cũng có gia đình nhỏ của mình rồi Giang Thứ.”

“Ừ.” Người đàn ông trả lời với vẻ không tình nguyện: “Nếu em muốn thì có thể có gia đình lớn, muốn lớn bao nhiêu thì sẽ lớn bấy nhiêu.”

Ôn Ngưng cắn chặt quai hàm, không thể hiểu nổi người đàn ông này: “Tuy căn nhà này nhỏ nhưng lại do chính tay tôi mua, mỗi một chỗ ở đây đều do đích thân tôi trang trí, không ai có thể đuổi tôi đi, ngay cả anh cũng không được.”

“Từ bao giờ anh lại đuổi em đi chứ……”

Nhưng không thể không thừa nhận, gia đình nhỏ cô tỉ mỉ thiết kế đúng là ấm áp hơn nơi xa xỉ đầy tiền kia rất nhiều, Giang Thứ nói: “Đã thấy rồi, đều là màu vàng ấm áp mà em thích nhất, đúng là rất ấm áp, còn có hương vị gia đình nữa.”

Nơi có cô luôn là nơi có mùi vị gia đình. 

Ôn Ngưng hơi đắc ý nâng cằm, Giang Thứ đột nhiên lôi kéo cô ngồi lên sofa, đặt hết những món mang từ Hongkong về trước mặt cô, nói hết những chuyện về thân thế của cô từ nhỏ đến lớn.

Dáng vẻ bất ngờ của Ôn Ngưng không khác Chu Tự Hành lúc nãy là bao, Giang Thứ nở nụ cười, gen của gia đình này đúng là mạnh đến phát sợ.

Có điều đối với anh mà nói, tra ra thân thế của cô cũng không phải mục đích quan trọng nhất, thứ quan trọng với anh nhất chính là anh muốn cho Ôn Ngưng biết. Từ ban đầu, cô vốn không phải đứa trẻ bị vứt bỏ, chỉ do trời xui đất khiến, vận mệnh trêu ngươi.

Giang Thứ hạ thái độ của mình đến thấp nhất: “Em không cần lo lắng cho tương lai, giống như em nói vậy, bây giờ em có gia đình nhỏ của mình rồi, không có chuyện không có chỗ ở cố định, nếu anh dám bắt nạt em thì nhà họ Chu cũng sẽ không bỏ qua cho anh. Ngưng Ngưng, mọi người đều đang bảo vệ em, bao gồm cả anh nữa.”

“Phong cách ở Ngự Kiền Loan cũng đổi thành màu vàng ấm áp mà em thích nhất, thế nào, có hứng thú trở về sống hay không?”

Không thể phủ nhận, Ôn Ngưng mềm lòng không biết bao nhiêu lần, lần này cũng như vậy nhưng lại lý trí ngay lúc này, lời này của anh có ý gì? Trở về Ngự Kiền Loan, còn không phải để phục hôn sao? Chuyện cầu hôn chuyện lớn như thế, lúc trước anh cũng không làm, bây giờ lại dám dùng dăm ba câu thế này lừa cô trở về sao?

Anh không để ý đến nghi thức như cô lại có.

Cô gái nhỏ tức giận lắc đầu: “Không đi.” Chưa từng cầu hôn mà còn muốn lừa cô trở về? Bây giờ cô đã trưởng thành rồi, không còn dễ bị lừa như lúc trước nữa đâu.

Giang Thứ cười ra tiếng: “Sớm hay muộn gì ông đây cũng bị em chọc tức chết.”

**

Vào ban đêm, đúng là Giang Thứ mặt dày ăn vạ trên ghế sofa mới của Ôn Ngưng, không chịu rời đi.

Cho dù sofa nhỏ nhưng anh ngủ rất thỏa mãn, anh khát vọng quãng thời gian hai người ở chung một phòng lâu lắm rồi.

Mặc dù không ở trên cùng một cái giường.

Hơn nửa tháng sau, chương trình yêu đương của Ôn Ngưng sắp bắt đầu.

Các cặp đôi tạm thời của chương trình đã đăng thông báo chính thức, có điều Ôn Ngưng chậm chạp không đăng bài.

Thậm chí cô còn quên mất chuyện này. 

Trong văn phòng tổng tài của Giang thị, Nhậm Thiên Cao cầm danh sách chương trình đến trước mặt Giang Thứ: “Cộng sự lần này của phu nhân là tiểu sinh* đóng phim cổ trang mới nổi gần đây, vừa lúc phu nhân cũng cần quảng bá phim cổ trang nên hai người khá giống ——”

*tiểu sinh: nam diễn viên mới nổi, đẹp trai. Đối với nữ sẽ gọi là tiểu hoa.

“Đổi đi.” Giang Thứ xanh mặt.

Nhậm Thiên Cao: “Người này thì sao? Là một ca sĩ ——”

“Đổi đi.”

Nhậm Thiên Cao:……

“Vậy ngài xem ai thích hợp đi?”

Giang Thứ ký nhanh vài trang văn kiện, ho nhẹ một tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Cậu xem tôi có hợp không?”

Nhậm Thiên Cao đứng hình mất 5 giây, xém chút đã không nén lại ở trong lòng được rồi: Không dám nhìn không dám nhìn.