Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 45: Ngoan, ăn cơm thật no








Edit: Đỗ Nghèo Khỉ


Beta: An Điềm


Dạo này tớ bận quá nên không up truyện thường xuyên như dạo trước được nên các đọc giả thân yêu thông cảm nhé.


Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nè!!!!!!!!!!!!


-------------------------------------------


Ôn Ngưng bị anh nhìn chằm chằm, tim bỗng đập loạn nhịp, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh cùng câu nói vừa rồi còn có một ý nghĩa khác.


Cô rũ con ngươi xuống, không ngước mắt lên, ngón tay vô thức xoay xoay chiếc nhẫn nơi khớp xương.


Giang Thư cúi đầu liếc nhìn, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu.


Nhãn hiệu trang sức này rất có mắt nhìn, ngón tay Ôn Ngưng trắng nõn mảnh mai, đồ trang sức khi đeo lên tay cô đặc biệt lộ ra vẻ đẹp cực kỳ tinh xảo.


Nhưng trước đây cô không có thói quen đeo trang sức, cô là đứa trẻ từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực mà lớn lên, luôn phải làm rất nhiều việc để kiếm sống, các loại trang sức rườm rà lại đắt tiền như thế này trước đây cô không mua nổi vả lại cũng không cần thiết, về sau Giang Thư thỉnh thoảng đi công tác thì sẽ sẵn tiện để Nhậm Thiên Cao mang về cho cô chút quà. Lúc đó Giang Thư không có chút dụng tâm gì, quà cáp đều để cho cấp dưới tùy ý chọn, không ai để ý Ôn Ngưng yêu thích thứ gì, chỉ biết mua đồ lựa giá cao thì nghĩ nó chắc chắn là tốt.


Ngẫm lại anh đã mua cho cô rất nhiều thứ như vậy nhưng chưa từng tự mình đưa cô món quà nào, thường thì Nhậm Thiên Cao tranh thủ lúc đưa anh trở về Ngự Kiền Loan sẽ giao quà cho Ôn Ngưng.


Giang Thư chưa từng thấy cô mang những thứ đó lần nào.


Khi được hỏi tới thì cô chỉ nói rằng không nỡ, sợ làm hỏng.


Khi đó tâm tư Giang Thư không có tinh tế, nghe cô nói vậy thì thản nhiên đáp: "Cũng không phải thứ gì đáng tiền, hỏng rồi thì mua cái khác là được."


Chỉ có chiếc vòng tay bị vỡ kia, cái vòng tay Băng Phiêu Hoa* đó đã được cô đã dán lại là thấy cô thường xuyên đeo, chiếc vòng ấy bể rồi thì không còn đáng giá nữa nhưng cô vẫn vui vẻ mang nó mỗi ngày.


*Băng Phiêu Hoa: là một loại ngọc bên Trung Quốc (nguồn Baidu)


Khi Giang Mông Mông hỏi cô chỉ cười híp mắt nói rằng đó là món quà đầu tiên Giang Thư tặng cho cô.


Giang Thư sờ sờ chiếc hộp nhung đã đặt từ lâu trong túi áo vest kia, đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy rụt rè, cô hẳn là rất thất vọng về anh, ngoại trừ lúc nào cũng bá đạo tìm cơ hội xuất hiện trước mặt cô thì anh không biết lấy gì để cầu xin cô trở về.


Trang viên đắt giá trên đỉnh đồi hào hoa xa xỉ cùng với cái thôn nhỏ trên núi này hoàn toàn không phù hợp, chỉ có một căn nhà nhỏ đổ nát ở góc sân vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.


Ôn Ngưng tâm không đặt ở hiện tại, tâm trạng thấp thỏm, bước đi chậm chạp, trước đây Giang Thư chưa từng vì ai mà dừng lại, khi hai người cùng nhau ra ngoài hoặc tham dự một số hoạt động trước công chúng, Giang Thư đã quen thuộc chuyện được mọi người vây quanh, cứ hướng đến phía trước mà đi. Anh luôn làm theo ý mình, chưa từng tự hỏi liệu cô gái nhỏ có thể đuổi theo bước chân anh hay không, đêm đó anh bỏ cô lại ở buổi đấu giá từ thiện, đêm giao thừa anh vứt cô ở siêu thị, sau đó..... thì anh hoàn toàn đánh mất cô.


Mà bây giờ người đàn ông cao ráo với đôi chân dài vẫn cứ quanh quẩn bên cô, dựa theo nhịp điệu của cô mà chậm rãi đi cùng cô, thỉnh thoảng giơ cánh tay lên muốn ôm lấy cô từ phía sau nhưng lại cẩn thận không dám động vào cô, lo lắng tiểu cô nương không đồng ý sẽ khóc.


Sân trước của trang viên khá rộng, Ôn Ngưng bước đi chậm rãi, hai người đi một lúc lâu. Giang Thu cực kỳ kiên nhẫn, thậm chí có một khoảnh khắc nào đó anh còn hi vọng thời gian cứ dừng lại ở thời khắc này, cô yên lặng bước đi trong thế giới của anh còn anh thì có cơ hội ở bên cạnh cô.


Nhưng mà sau đó thì anh đã thay đổi suy nghĩ, giữa bọn họ tuyệt đối không thể chỉ dừng lại ở đây, dù cho không phải là vì anh thì cũng là vì Ôn Ngưng. Hai mươi năm đầu đời Ôn Ngưng đã trải qua nhiều đau khổ, ngày tháng của tương lai sau này anh muốn cho cô thật nhiều thật nhiều, bởi vì cô xứng đáng với những gì tốt nhất.


Hai người đi tới bên ngôi nhà gỗ nhỏ, bước chân Ôn Ngưng hơi ngưng lại, yên lặng liếc nhìn sang bên cạnh, lo lắng Giang Thư sẽ để ý vội vàng thu hồi tầm mắt lại, nhưng Giang Thư luôn một mực chú ý đến cô, nên mọi cử động của cô làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt anh.


Người đàn ông siết chặt chiếc hộp nhung trong lòng bàn tay, tiến lên vài bước ôm Ôn Ngưng, người đang cố ý bước nhanh khỏi nhà gỗ.


Ôn Ngưng khẽ nhíu mày, cả ngày nay xảy ra việc chấn động lòng người như vậy thực sự quá mệt mỏi, ông nội qua đời làm cô rất đau lòng, lúc này cô không còn đủ sức giằng co với anh nữa.


Động tác của Giang Thư rất nhẹ nhàng, không còn sự thô bạo cùng lỗ mãng như trước, khi lấy hộp nhung từ trong túi ra còn khẽ hít sâu một hơi: "Ngưng Ngưng, đây là cho em, tôi..... Chiếc nhẫn này là anh tự mình thiết kế, ngón tay em thon dài, đeo kiểu dáng này trông rất đẹp. Ban đầu là dựa theo cảm giác mà làm kích thước, tới khi bắt tay vào làm mới phát hiện trước đây anh rất ít khi nắm tay em..... Tôi biết mình không phải là thứ tốt lành gì, trước kia đều là anh đi phía trước còn em thì đuổi ở sau...."


"Tối hôm đó anh đến gặp em trong căn phòng nhỏ ở phim trường, sau khi em ngủ rất say, anh đã lén đo ngón tay của em, cũng may......kích thước vừa vặn." Khuôn mặt Giang Thư hiếm khi lộ vẻ không tự tin "Em nhìn một chút xem có thích không?"


Ôn Ngưng nhíu mày, mím môi lắc đầu một cái, không đưa tay ra nhận: "Tôi không thể nhận, anh giữ lại sau này cho người khác đi."


Cô còn thiếu anh mấy trăm ngàn, đồ của anh cô thật sự là có muốn cũng không muốn nổi.


Anh đã dự đoán được Ôn Ngưng sẽ từ chối, nhưng câu nói phía sau của cô nghe có chút khó chịu, giọng nói của người đàn ông có chút luống cuống lấy lòng: "Ngưng Ngưng, không có người khác, quá khứ và tương lai đều sẽ không có ai khác."


Giang Thư cười khổ: "Nói ra cũng không sợ em chê cười, anh sống hai mươi tám năm nay chưa từng có người phụ nữ nào, em chính là ngoại lệ duy nhất."


Ôn Ngưng cúi đầu trong lòng thầm nghĩ Giang Thư là tên đại lừa gạt, bí mật của anh được giấu trong phòng ngủ trên tầng ba mà cô từng đi nhầm vào. Giang Mông Mông nói anh trai cô ấy xưa nay chưa bao giờ cho ai vào căn phòng đó, bản thân anh mỗi khi đi vào thường sẽ ở lại cả ngày. Căn phòng kia đối với anh mà nói rất quan trọng, nơi đó có quá khứ của anh.


"Anh đừng nói như vậy, hôn nhân của chúng ta từ lúc bắt đầu đã là sai lầm, người có thân phận như anh muốn người nào liền có người nấy. Ý nghĩa của chiếc nhẫn này rất đặc biệt, khi chúng ta kết hôn nó vừa hay là không xuất hiện, cũng may là không có, vẫn là không nên tặng cho người khác một cách tùy tiện." Giọng Ôn Ngưng mang theo chút mệt mỏi.


Giang Thư nghe xong có chút đau lòng, nhưng cũng không nhẫn tâm ép buộc cô, chỉ nói là: "Người anh muốn trước đến giờ duy nhất chỉ có em....."


Từ đầu đến cuối cũng chỉ có cô.


Anh đưa tay ra muốn dẫn cô đi, Ôn Ngưng lùi lại một bước: "Hôn nhân của chúng ta xuất hiện vấn đề, tôi đã từng cố gắng sửa chữa thật tốt, thế nhưng một số thứ hỏng rồi thì chính là đã hỏng, không có cách nào tốt lên được, mà anh chẳng qua chỉ là không quen với việc đó mà thôi."


Lòng Giang Thư dâng lên một nỗi buồn bực, bàn tay lớn nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô mà nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói có chút gấp gáp: "Ngưng Ngưng em còn nhớ chiếc vòng tay Băng Phiêu Hoa kia không? Lúc ấy dù đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ em vẫn nhặt từng mảnh của nó, tìm đủ các mảnh trở về sau đó cẩn thận dán lại với nhau, sau khi quấn lại bằng các dải lụa em vẫn đeo nó một thời gian dài, em vẫn luôn nói với anh là nó trông rất đẹp...."


Anh còn chưa dứt lời Ôn Ngưng đột nhiên mở miệng, sau khi khóc giọng điệu nghe có chút đáng thương: "Nhưng khi đó anh cũng đã nói, nát chính là nát không còn đáng giá gì nữa."


Vết nứt vẫn còn đó, một ngày nào đó nó sẽ vỡ vụn một lần nữa, cô thật sự sợ hãi cái cảm giác này, thà rằng không có ngay từ lúc đầu, nếu không nó chỉ khiến cô càng thêm đau lòng mà thôi.


Cô gái nhỏ lấy tay gỡ tay anh ra khỏi tay mình, quay người vào trong, khi đi vào đại sảnh người giúp việc đã ra đón cô.


Bọn họ chưa từng thấy Ôn Ngưng, trong lòng có chút chần chờ: "Vị này là...?" Giang Thư chưa bao giờ đem bất kỳ người phụ nữ nào tới đây, cho dù không biết là thân phận gì, nhưng thái độ của bọn họ đều rất cung kính.


Giang Thư bỗng chốc từ phía sau đi đến bên cạnh cô, bá đạo nắm lấy tay cô một lần nữa kéo về phía mình, quay qua giới thiệu với người giúp việc: "Bà chủ."


"Chào bà chủ!" Một loạt người vội vàng chỉnh tề cúi mình.


Ôn Ngưng quay đầu trừng anh một cái, liên tục xua tay với người giúp việc: "Tôi không phải...."


Nhưng lần này Giang Thư không đợi cô nói xong liền bá đạo đem người hướng vào trong phòng khách mà đi tới, tựa hồ không muốn cho cô có cơ hội giải thích rõ ràng quan hệ của hai người cho đám người giúp việc.


Trong phòng ăn, bữa tối đã được chuẩn bị từ sớm, cả một bàn toàn là đồ ăn, tất cả đều được chế biến theo khẩu vị của Ôn Ngưng, Giang Thư đã sớm tự mình căn dặn đầu bếp, tất cả món ăn ở đây đều là những món cô thích.


Nhưng Ôn Ngưng từ trước đến giờ ăn không được nhiều, đêm nay vì thương tâm quá độ mà càng không có cảm giác muốn ăn.


Giang Thư đưa đồ ăn cho cô mấy lần, tuy rằng cô đều không từ chối nhưng cũng không hứng thú lắm.


"Ngoan, ăn cơm thật no, ăn no rồi ông nội em mới yên tâm mà ra đi."


Giang Thư rất kiên nhẫn dỗ dành.


Chiêu này quả thật có tác dụng với Ôn Ngưng, nhưng bởi vì đang nghĩ tới ông nội của mình mà cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng, vùi đầu nhét cơm vào miệng.


Nhất thời Giang Thư cảm thấy hối hận vì đã nói ra lời vừa rồi, anh không động nổi hai cái tới bát cơm của mình, suốt bữa ăn đều nghiêm túc nhìn cô.


Lúc này cô ra sức ăn, hai má phồng lên, Giang Thư đột nhiên chấn động tâm trí, khi đó cô nhóc này ngồi bên cạnh giường gỗ của mình ăn cơm trắng còn dư lại cũng trông giống hệt như bộ dạng bây giờ.


Anh không nhịn được lại gắp cho cô một đũa thức ăn, lần này ngược lại cô chịu ăn, Giang Thư vui mừng kéo kéo khóe môi, bầu không khí có chút ấm áp, anh còn đang muốn nhân cơ hội nói gì đó nhưng điện thoại trên bàn lúc này lại vang lên không đúng lúc.


Cô gái nhỏ đang ăn cơm bỗng ngừng lại, nắm chặt đũa, hiển nhiên là im lặng không lên tiếng chờ đợi phản ứng của anh.


Cảnh tượng này đã xuất hiện vô số lần giữa hai người. Giang Thư nếu không phải ở trong bữa ăn bàn chuyện công việc thì cũng là trực tiếp đem áo khoác âu phục rời đi. Ôn Ngưng bị bỏ lại quá nhiều lần dường như cũng đã quen với những cảnh tượng như vậy.


Nhưng bây giờ, Giang Thư mặt không biến sắc đưa tay tắt điện thoại, cũng không thèm liếc nhìn màn hình.


Một hồi lâu sau tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, Ôn Ngưng thở dài một hơi, giọng nói mềm mại: "Anh bắt máy đi."


Giang Thư hờ hững trực tiếp tắt máy: "Không tiếp, cùng ăn cơm với em thật ngon."


********************


Nếu thấy truyện hay thì tặng cho Cá 1 cái 🌟 và cmt để nhà có động lực nhé hihi. Nhà mình còn non trẻ nên mong được các bạn reader góp ý để hoàn thiện hơn ạ 😘


Nguồn: Cá Ba Đuôi


Truyện được đăng tại Wattpad, WordPress của nhà Cá Ba Đuôi, những nơi khác là bản ăn cắp.


23:20 12/01/2021