Mệnh Trung Chú Định

Chương 31: Khai giảng




Thẩm Thái nghĩ nhất định là tai mình có vấn đề, làm sao có thể? Đương nhiên cô biết chuyện anh mình là gay, nhưng đã nhiều năm như vậy, cô vẫn không thấy anh quen bạn trai, cô nghĩ người như anh trai mình chắc chắn sẽ không tìm tình nhân một cách tuỳ tiện, chắc chắn rằng ánh mắt của anh rất cao. Nhưng bây giờ là thế nào? Anh lại đi thích một người kém cỏi như vậy, người này có chỗ nào xứng với anh ấy? “Anh hai, anh đang đùa sao? Cũng không phải anh không biết nó là người thế nào!”

“Em cảm thấy anh đang nói đùa?”

Thẩm Thái nghẹn lời, đương nhiên cô biết là không phải. “Nó dụ dỗ anh đúng không?” Thẩm Thái vô cùng tức giận, “Đụng chết người ta chưa đủ, còn về nước gây tai hoạ cho người khác? Diệp Tư Đình, lương tâm mày yên ổn sao?”

‘Bốp!’

Lộ Trạch đã chậm trễ, nhìn Thẩm Di tát cô một bạt tay.

Thẩm Thái ôm mặt mình, cảm giác rất khó tin, tuy Thẩm Di đối xử bình thường với cô, nhưng sẽ không đánh cô, thậm chí từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cũng chưa từng đánh cô, vậy mà hôm nay lại bị anh hai đánh? Vừa nãy cô còn nghĩ anh muốn ôm lấy mình, trước đó tặng quà cho cô, nhưng bây giờ…

Bởi vì cửa mở nên mọi người nhanh chóng nghe thấy tiếng tranh chấp ở đây, lên lầu xem thử, lập tức nhìn thấy Thẩm Thái ôm mặt chạy về phòng. “Sao vậy? Chú đánh em?” Thẩm Dự ngạc nhiên, trước nay tính tình Thẩm Di lạnh nhạt, lúc nổi giận cũng lạnh lùng, nào có lúc tức giận như bây giờ?

Lộ Trạch cũng bất đắc dĩ, ầm ĩ thế này thì có khác gì mấy vụ tranh cãi cẩu huyết giữa vợ cả và vợ bé trong phim truyền hình? “Để em đi xem cô ấy.”

“Em đi? Định đánh nhau với nó sao?” Thẩm Di nhíu mày, thật ra anh cũng hối hận, nhưng lời nói của Thẩm Thái thật sự rất khó nghe, nó khiến anh tức giận.

“Có đánh thì em cũng sẽ không thiệt thòi, yên tâm.” Lộ Trạch vẫn khăng khăng đi tìm Thẩm Thái, Thẩm Di mím môi không nói lời nào, anh biết Lộ Trạch sẽ nói gì với cô, nhưng anh không muốn như vậy.

Thẩm Thái ngồi trên giường, tất cả những ấm ức đã sớm không còn, cô không đáng là gì với mọi người, đặc biệt là với Thẩm Di, nhưng vì sao nó có thể ở đây giả làm người tốt?

Nhưng lúc này cô cũng rất mâu thuẫn, bởi vì ở gần vài ngày, cô cảm thấy Lộ Trạch không phải là kiểu người như trước nữa, nếu là giả vờ, vậy cũng quá mệt mỏi rồi? Bởi vì mỗi phút mỗi giây đều phải giữ tính tình tốt, như thế sẽ khiến cô nhớ đến thầy.

Không đúng không đúng, Thẩm Thái lắc đầu, thầy đã chết, là do cái tên đang ăn nhờ ở đậu nhà cô! Không phải trước đây cũng đã gặp nó sao? Nó như thế nào chẳng lẽ mình không biết? Nhưng đó là trước đây… Thẩm Thái cứ vừa tức giận vừa mâu thuẫn như vậy, mãi cho đến khi cửa bị gõ.

Khai giảng đã mấy ngày, tất cả mọi người dường như đều rất bận, Lộ Trạch cũng bận học, đa số là ba ngày hết hai ngày chẳng thấy mặt mũi. Ngày gặp lại A Thành là lúc bọn họ có cùng tiết. “Nghỉ đông vui không?” Cậu ta nói trước, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc, trông tinh thần rất tốt.

“Tốt lắm, còn cậu? Cái vị ở lớp bên kia sao rồi?”

Tâm trạng A Thành rất tốt, “Không tồi, không tồi!”

Hai người ở xa nhau, đi học cũng không nói chuyện nhiều, lúc tan học A Thành sẵn tiện nói, “A Diệp, tôi thực tập ở công ty cha mình, có lẽ chụp ảnh chỉ là một sở thích của tôi.” Cậu ta nói cũng không có vẻ quá buồn phiền, xem ra đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

“Không sao, ông chủ lớn tương lai, rảnh rỗi có thể đến tìm tôi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.”

“Được! Nhưng có phải cậu đã quên một việc rồi hay không?”

“Hửm? Chuyện gì?”

“Chữ kí của tôi, chữ kí của tôi!”

“Đương nhiên là cậu cứ ở đây chờ tôi!”



Hai người ầm ĩ ra khỏi phòng học, đến căn-tin.

Lúc ngồi trong phòng làm việc, Lộ Trạch nâng cằm ngẩn người, cậu nghĩ mình rất may mắn, không có sự nghiệp ép cậu thừa kế, cậu có thể làm chuyện mình muốn, bởi vì phía sau luôn có người ủng hộ cậu. Lúc Tạ Hải Đường đi vào nhìn thấy ánh mắt Lộ Trạch đang lơ lửng, lắc lắc tay trước mặt cậu cả buổi vẫn không có phản ứng, “Sao vậy? Lười?”

“Chị Hải Đường, chị về rồi?”

“Mấy hôm nữa tôi phải đi công tác, ở đây có tấm vé cho buổi triển lãm ảnh, cậu cứ đi xem với Tiểu Mạn.” Tạ Hải Đường cho cậu hai tấm vé vào cửa rồi tự nhiên đi mất, cô biết Lộ Trạch rất thích xem triển lãm ảnh, cho nên mỗi khi có cơ hội đều sẽ nhường cho cậu đi học tập tham quan, mà cậu cũng học được không ít điều.

Tạ Hải Đường vốn luôn phóng khoáng, Lộ Trạch nhìn bóng lưng cô mà cảm thán, hồi lâu mới nhớ ra còn phải báo cho người khác.

Vài ngày sau, khi Lộ Trạch ra ngoài xem triển lãm, thì cũng là lúc Thẩm Di nhận lời mời tham gia lễ đính hôn ở Hạ gia. Thật ra Thẩm Di vốn không thích những hoạt động này, nhưng vì Lộ Trạch, anh muốn đến xem Hạ Đình là ai.

Mấy năm nay Hạ Đình cũng không tốt, đứa con cả mà ông ta luôn hãnh diện đã chết từ mấy năm trước, khiến cho ông ta phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đứa con trai nhỏ có sức khoẻ không tốt cũng chỉ có thể bắt đầu thử việc một vài thứ ở công ty, kết quả chứng minh, đứa con nhỏ không phải là người có triển vọng ở lĩnh vực này, miễn cưỡng lắm cũng chỉ là ‘được’. Sự nghiệp ở nước ngoài cũng không khá khẩm gì, ông đã già nên có ý muốn về nước, thừa dịp con trai nhỏ đính hôn, mời không ít nhân vật ở thành phố A đến, coi như là khởi nghiệp ở thành phố A.

Thiệp mời đương nhiên sẽ được gửi tới tứ đại gia tộc, còn đi hay không thì phải xem người ta, nếu như nể mặt Hạ Đình, đương nhiên họ sẽ vui vẻ, cho nên lúc nhìn thấy Thẩm Di tới, ông ta rất hoan nghênh.

Ông ta cũng không hi vọng Thẩm Minh sẽ đến, tuy sự nghiệp của Thẩm Di không lớn, nhưng chỗ đứng của anh cũng đã đủ khiến người khác nhận thấy anh xuất sắc, rất có khí phách. Thẩm Di cũng quan sát Hạ Đình, anh cảm thấy so với ông ta thì Hạ Gia Mẫn giống Lộ Trạch hơn, đường nét của ông ta trông sâu hơn, còn con gái ông lại nghiêng về vẻ dịu dàng. Lúc Hạ Gia Kiệt đi ra, Thẩm Di nghĩ hẳn không phải là trùng hợp, bởi vì dáng vẻ Hạ Gia Kiệt rất giống em gái cậu ta, nói cách khác, nếu như Lộ Trạch đứng cạnh họ, mọi thông tin đều rất rõ ràng: Bọn họ là ba anh em!

Ngoại trừ Thẩm Di có thể đoán được đại khái nội dung thì không còn ai biết Lộ Trạch đã nói gì với Thẩm Thái, từ hôm đó trở đi, Thẩm Thái không còn châm chích cậu nữa, mà ngược lại còn có thể thấy sự xấu hổ phảng phất, mọi người đều chỉ ngơ ngác nhìn nhau.

Qua Tết âm lịch, kì nghỉ dài hạn của những người đi làm cũng kết thúc, cả hai anh em ai nên về nhà sẽ về nhà, ai nên đi làm sẽ đi làm, Diệp Xảo Như có tiếc nuối cũng đành chịu, thời gian gặp nhau luôn ngắn ngủi.

Tiếp theo chính là những người đi học, Thẩm Thái cũng về trường trễ hơn so với trước đây, ngày đi, Lộ Trạch cũng theo Diệp Xảo Như đến sân bay tiễn cô. Lúc này Thẩm Thái đã cắt mái tóc thành kiểu ngắn gọn chỉnh tề xinh xắn, trên mặt cũng không có lớp trang điểm dày, khiến cho người nhìn cảm thấy dễ chịu.

Thừa dịp Diệp Xảo Như đi rửa tay, Thẩm Thái nhìn Lộ Trạch, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, đương nhiên cũng có khó tin, “Thầy…”

“Cảm thấy không quen thì đừng gọi, nếu có thể, gọi tôi một tiếng anh họ đi!” Lộ Trạch mỉm cười, trong nháy mắt đó, dù là gương mặt của người khác, Thẩm Thái vẫn nhớ lại thầy Lộ dịu dàng như ngọc trước đây. Thẩm Thái gật đầu, nhưng trong lúc nhất thời vẫn chưa quen được, cũng không nói gì.

.