Mệnh Trung Chú Định

Chương 28: Vô tình gặp mặt




Ngày hôm sau Thẩm Di thật sự thức dậy rất sớm, hai người còn ra ngoài chạy bộ, lúc trở về ăn cơm, trên bàn đã đông đủ mọi người, ngay cả Thẩm Thái cũng đã dậy, tuy sắc mặt vẫn chưa thân thiện gì.

Bữa sáng rất ấm áp, Thẩm Thái cũng không nói gì, trên bàn cơm chỉ có tiếng ríu ra ríu rít của bạn nhỏ Thẩm Huy và tiếng cười của những người lớn.

Đêm nay là giao thừa, cả nhà hiếm khi tụ họp với nhau, vì vậy mọi người định ra ngoài mua sắm, chuẩn bị cho bữa cơm giao thừa. Thật ra diệp Xảo Như đã chuẩn bị tốt từ sớm, nhưng nhìn thấy mọi người cùng nhau ra ngoài như vậy, bà cũng vui vẻ, mua nhiều cũng không sao, ăn dần dần!

Năm ông cháu thuộc ba thế hệ đi cùng một xe, Thẩm Thái, Thẩm Di và Lộ Trạch đi cùng xe, lúc đầu Thẩm Thái không đồng ý, nhưng người ngồi sau lại chẳng nói câu nào. Thẩm Di cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không thể qua năm mới nên mở miệng trước: “Em gái, năm mới muốn quà gì?”

Lộ Trạch biết Thẩm Di muốn xoa dịu mối quan hệ giữa hai người nên chăm chú nghe, cậu muốn biết Thẩm Thái thích gì.

“Anh nói gì? Anh hai, trước đây anh chưa từng chủ động hỏi em muốn quà gì, đều là em mở miệng xin.” Thẩm Thái ngạc nhiên, đây đúng là lần đầu tiên!

“Dù sao em cũng muốn, có gì khác biệt sao?” Giám đốc Thẩm rất không hiểu tâm tình nói.

Đương nhiên là có sự khác biệt! Còn khác biệt rất lớn nữa! Hai người còn lại trên xe cùng thổ tào.

Thẩm Thái không muốn nói chuyện, Thẩm Di nhìn thấy dáng vẻ đó của cô liền nói, “Vậy coi như xong, tự anh quyết định vậy, em không thích cũng đừng trách.”

“Tuỳ anh!” Thẩm Thái hừ lạnh, lấy điện thoại ra, không để ý đến hai người còn lại.

Đến trung tâm mua sắm, Thẩm Thái lập tức đi mất, cô thật sự không muốn ở chung với Lộ Trạch, đi dạo một mình tương đối tự do hơn. Thẩm Di cũng mặc cho cô đi, người lớn như vậy dù sao cũng sẽ không bị lạc.

Trung tâm mua sắm hôm nay rất náo nhiệt, không hề vắng người vì giao thừa, mà ngược lại là xảy ra tình trạng chen lấn nhau. Thẩm Di nhíu mày: “Chuyện gì vậy? Bình thường đến ngày nghỉ cũng không nhiều người như vậy…”

Lộ Trạch đi khắp nơi xem, kéo kéo tay Thẩm Di: “Hình như bên kia có hoạt động gì đó,” cậu còn nghiêng tai nghe kĩ, hình như là tiếng hét tên ai đó.

Thẩm Di bị hành động mờ ám của cậu làm cho thích thú, để cậu tuỳ ý dắt anh đến chỗ phát ra tiếng hét. Trong trung tâm nhiều người, cho nên hai người nắm tay nhau thoải mái, không sợ bị thấy hay bị chỉ trỏ, vì vậy Thẩm Di không hề khó chịu vì phải chen tới chen lui.

Trên sân khấu đối diện cổng chính lầu một đang có vài chàng trai đang ca hát, hơn nữa còn vừa hát vừa đàn guitar, đánh trống, có lẽ là một ban nhạc. Nhìn dáng vẻ của những người chen chúc xung quanh, hẳn là ban nhạc này rất được hoan nghênh, không chỉ bên sân khấu đầy ấp người, mà các tầng trên đều có người đứng nhìn xuống. Lộ Trạch đứng trên tầng hai, mặc dù thấy được mặt mũi của các thành viên trong ban nhạc, nhưng cậu vẫn không biết ai, cậu không quá quan tâm đến lĩnh vực này, cũng không biết bọn họ hot thế nào. Thẩm Di lại càng không cần phải nói, đứng được chốc lát lại cảm thấy ồn ào, kéo lấy Lộ Trạch bỏ đi.

“A, chờ chút, anh xem bên kia…” Lộ Trạch chỉ người đối diện nói, Thẩm Di nhìn kĩ, đó không phải là Thẩm Thái sao? Cô nhóc vừa người nên có thể chen lấn, đứng ở tận bên trong, góc nhìn sân khấu rất tốt.

“Xem ra Thẩm Thái rất thích bọn họ.”

Thẩm Di bề ngoài thì không quan tâm, nhưng trong lòng lại nghĩ có thể tìm một vài món quà liên quan đến họ để tặng cô hay không, chắc là sẽ thích.

Hai người đi dạo từng tầng từng tầng, đã vắng người hơn một chút, Lộ Trạch đi xem giày và quần áo, tâm trạng cũng không tệ. “Anh nhìn gì vậy?” Thẩm Di đột nhiên dừng bước, Lộ Trạch nhìn theo ánh mắt anh, nhìn thấy một người quen.

Vu Tinh cũng không ngờ sẽ gặp được Lộ Trạch ở đây, lúc đầu Lộ Trạch không thấy cô, người đàn ông bên cạnh cậu nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thân thiện. Cô biết người này, bây giờ ai mà không biết Lộ Trạch là người nhà Diệp gia, còn người kia chính là anh họ cậu. Lúc đầu gặp nhau cô đã cảm thấy quan hệ của hai người không đơn giản, nhất là ánh mắt của Thẩm Di mỗi khi nhìn cậu, sự hoàn toàn độc chiếm lộ ra trong nét dịu dàng, hôm nay gặp lại, cô gần như có thể xác định.

Lộ Trạch bước đến chào hỏi Vu Tinh, hai người cũng không gặp nhau một khoảng thời gian rồi, tính cách của Vu Tinh rất tốt, đối xử với người khác không tệ, hai người trò chuyện rất hợp.

Thẩm Di có chút để ý đến ánh mắt của Vu Tinh lúc hai người tạm biệt nhau lần trước, bây giờ nhìn thấy cô đang kéo một người đàn ông, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn.

“Tiếu Diệp, giới thiệu cho cậu, đây là bạn trai tôi, Tịch Thiệu Đông, hẳn là anh họ cậu biết anh ấy.” Những người làm việc chung đều gọi cậu là ‘Tiểu Diệp’ như Tạ Hải Đường, Lộ Trạch cũng không thấy có gì không ổn, mặc dù lúc đầu hơi khó làm quen, mà Thẩm Di cũng rất ghen tuông.

Lộ Trạch nhìn người đàn ông không vui vẻ gì bên cạnh, lễ phép đưa tay: “Xin chào Tịch tiên sinh, tôi là Diệp Tư Đình.” Tuổi tác của Tịch Thiệu Đông trông có vẻ xấp xỉ Thẩm Di, trên mặt mang theo nụ cười, định vươn tay ra bắt tay, nhưng tay của Lộ Trạch lại bị Thẩm Di kéo về, “Chúng tôi còn có việc, các người cứ từ từ đi dạo.” Nói xong kéo lấy Lộ Trạch không hiểu gì đi mất.

Anh vừa đi, Tịch Thiệu Đông lập tức thu lại nụ cười trên mặt, rất bất đắc dĩ nhìn nụ cười như kẻ trộm trên mặt Vu Tinh, “Đi rồi! Vừa lòng chưa?” Vu Tinh gật đầu, “Cuối cùng cũng gặp được người thật! Anh Thiệu Đông, cảm ơn anh.”

“Tịch Thiệu Đông…” Lộ Trạch lẩm bẩm cái tên này, sau đó hỏi Thẩm Di: “Anh ta có quan hệ gì với Tịch Thiệu Nam?”

“Là anh trai cậu ta.” Thẩm Di lời ít ý nhiều.

“Em thấy quan hệ giữa anh và Tịch Thiệu Nam không tệ lắm, vậy sao anh gặp anh trai cậu ta lại thế này?”

Thẩm Di dừng bước, “Rất rõ rệt?” Lộ Trạch ngoan ngoãn gật đầu.

“Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, dù sao anh cũng không hợp với cậu ta, con người cậu ta, một bụng tâm địa gian xảo, em đừng bị cái vẻ mặt đó đánh lừa.” Lộ Trạch chảy mồ hôi, thầm nói trong lòng, anh thuần khiết hơn sao?

“Còn cả cái cô thực tập sinh kia…” Tên gì nhỉ?

“Vu Tinh sao? Cô ấy thế nào?”

“Không có gì, chỉ thấy tâm tư cô ta không tốt lắm, không biết có phải anh nghĩ sai hay không…”

Lộ Trạch mỉm cười, “Em lớn như vậy rồi, anh còn lo em bị người khác gạt sao?” Thẩm Di bĩu môi, anh thật sự cảm thấy như vậy, tâm tư Lộ Trạch rất đơn giản, phải được giấu ở nhà, giám đốc Thẩm tàn ác nghĩ.

Đi dạo ở trung tâm mua sắm gần một buổi chiều, lúc ngồi trên xe, Lộ Trạch rõ ràng cảm nhận được tâm trạng Thẩm Thái không tệ, cuối cùng cũng chỉ là một sinh viên đại học thôi! Lộ Trạch thầm cảm thán, nhưng lại quên mất vẻ ngoài sinh viên của mình.

Bữa cơm tất niên rất ấm áp, Diệp Xảo Như đương nhiên sẽ tốn không ít tâm tư xuất ra bản lĩnh của mình, mọi người đều ăn rất thoải mái.

Trước khi ngủ, Thẩm Di lén chạy vào phòng Lộ Trạch, buổi sáng đầu tiên của năm mới, nếu cô đơn lúc thức dậy thì thật rất thê thảm.

.