Mệnh Trung Chú Định

Chương 19: Đoạt giải




Thẩm Di còn chưa hẹn xong thời gian với nhiếp ảnh gia, kết quả của cuộc thi đã có, Lộ Trạch được giải, nhưng không phải hạng nhất nhì ba, mà là giải ‘khoảnh khắc đẹp nhất’, cũng coi như là để lại tên của mình trong cuộc thi.

Trường của Lộ Trạch cũng không đoạt giải nhiều, cho nên giải thưởng ‘khoảnh khắc đẹp nhất’ nho nhỏ của Lộ Trạch cũng được các giảng viên xem trọng, hơn nữa bình thường cậu có thành tích tốt, tính tình không tệ, nhất thời trở thành mục tiêu được chú ý.

Tác phẩm đoạt giải được đăng trên số mới nhất của tạp chí 《 Ánh Sáng và Điện Ảnh 》, những người quan tâm đến cuộc thi hầu như đều cầm một quyển trên tay, đặc biệt là những người chuyên về nhiếp ảnh như Lộ Trạch. Ngoại trừ giải nhất nhì ba, còn có ba giải khác là khoảnh khắc đẹp nhất, ý tưởng hay nhất và trực quan tốt nhất, chiếm tận sáu trang trên tạp chí, mỗi một tác phẩm chiếm một trang riêng.

Tác phẩm của Lộ Trạch được chụp vào lúc cậu quay về từ khu dân cư ngày hôm đó, ánh nắng mặt trời hôm đó không quá chói chang, trên núi có không ít du khách, trong đó có một đôi nam nữ ở trên đỉnh núi mà bọn họ từng ngồi, hai người cách nhau không gần, trông không giống người yêu, nhưng Lộ Trạch nhìn thấy được người con trai đến gần hôn cô gái kia, theo bản năng, Lộ Trạch hiểu hai người họ vừa xác định quan hệ.

Phía sau người con gái và người con trai vẫn giống hôm qua, là một khung cảnh đẹp đẽ, Lộ Trạch không kiềm chế được nên lập tức lấy máy ảnh ra chụp. Bởi vì khoảng cách khá xa nên hai người kia khá mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng người thấp thoáng, cảnh vật và ánh sáng mặt trời làm nổi bật tất cả mọi thứ, rất đẹp, cũng rất mông lung, là loại cảm giác mập mờ phù hợp cho việc tỏ tình, mà không bộc lộ ra trước mặt người khác.

Lộ Trạch đứng tại chỗ lật xem tạp chí, đột nhiên có người vỗ vai cậu, Lộ Trạch cứ ngỡ là A Thành, không ngờ ngẩng đầu lên nhìn lại là Chu Thi Hàm. “Bạn Diệp, chúc mừng cậu được giải.”

“Cảm ơn.” Lộ Trạch mỉm cười rồi lại cúi đầu.

“Cậu… Mấy hôm nay trông tâm trạng cậu rất tốt.”

“Vậy sao?” Lộ Trạch khép tạp chí, cười hỏi ngược lại. Chu Thi Hàm sửng sốt, đúng vậy, mấy ngày nay trên mặt cậu luôn tràn ngập nụ cười, nhìn cái gì cũng bằng ánh mắt ngậm cười.

Nhìn Chu Thi Hàm gật đầu, Lộ Trạch sờ mũi, rất rõ ràng sao? “Được rồi, cậu tìm tôi có việc?”

“Hả? Không có chuyện gì, chỉ chúc mừng cậu được giải thôi, thuận tiện cũng muốn nghe chuyện hậu trường đằng sau tấm ảnh của cậu.”

“Cái này sao?” Lộ Trạch mở tạp chí ra, lật đến trang đăng tấm ảnh của mình.

“Phải.” Chu Thi Hàm ngồi xuống bên cạnh cậu.

Thành Gia Hào vừa bước vào lập tức nhìn thấy cảnh tượng như vậy, dáng vẻ vừa cười vừa nói của Lộ Trạch và Chu Thi Hàm khiến cậu ta nhớ lại chuyện ngày hôm đó Lộ Trạch đã nói với cậu ta ở Pháp, hơn nữa mấy ngày nay cậu ta nhận thấy Lộ Trạch và ‘người yêu’ trong miệng kia của cậu rất tốt, bây giờ lại là vụ gì đây.

Sau khi Chu Thi Hàm đi, A Thành ngồi xuống đúng chỗ cô đã ngồi. “Cậu vẫn chưa về? Lộ Trạch vừa thu dọn sách vở vừa hỏi.

“Có chút việc, vừa quay lại đã thấy dáng vẻ cười cười nói nói với người khác của cậu sau lưng bạn gái, bạn gái cậu hung dữ như vậy, cậu lại dám làm ra chuyện…”

“Nói cái gì đó?” Lộ Trạch không lộ giọng điệu gì, “Chỉ nói với nhau vài câu, mỉm cười mấy cái, sao lại là phản bội… người yêu của tôi?”

“Xì!” A Thành bĩu môi, thật ra cậu ta cũng chỉ đùa một chút, tưởng tượng ra dáng vẻ của bạn gái cậu, cảm thấy Lộ Trạch sẽ không dám làm ra những chuyện không nên.

“Tôi đi trước.” Lộ Trạch đi vòng qua chỗ ngồi của cậu ta, đến cửa ra.

“Chừng nào mới giới thiệu bạn gái cậu cho tôi quen? Hả? Này!” A Thành ở phía sau gọi với theo, cậu ta thật sự rất tò mò với cô gái này!

Đến thời gian đã hẹn, Lộ Trạch đứng bên ngoài công ty của Thẩm Di, sửa sang lại quần áo rồi nhấc chân bước vào.

“Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài có gì cần giúp ạ?” Cô gái trước bàn tiếp tân khéo léo mỉm cười hỏi.

“Tôi có hẹn gặp giám đốc của cô vào lúc này!”

“Vâng, xin hỏi quý danh của tiên sinh?”

“Tôi họ Diệp.”

Cô gái đứng trước bàn tiếp tân nhìn Lộ Trạch một chút, mở miệng hỏi: “Xin hỏi có phải Diệp Tư Đình tiên sinh không ạ?” Lộ Trạch gật đầu, cô gái đang nhìn cậu chợt ngạc nhiên, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, đưa cậu đến trước thang máy. Lộ Trạch đứng trong thang máy không hề biết đây là thang máy chuyên dụng dành cho giám đốc, vì vậy cậu cũng không biết vì sao vị tiểu thư kia lại ngạc nhiên.

Nhân viên trong công ty Thẩm Di nhìn thấy người ra khỏi thang máy là một chàng trai tuổi cỡ sinh viên, cũng tò mò quan sát. Tuy thang máy chuyên dụng của sếp tổng có không ít người từng dùng qua, nhưng những người đó đều là đối tác làm ăn mà sếp tổng khá coi trọng, chí ít phải là thương nhân tuổi không nhỏ, đây là lần đầu tiên có một chàng trai nhỏ tuổi như vậy. Dù Lộ Trạch không biết vì sao họ tò mò, nhưng cậu cảm thấy bản thân mình quá phách lối, vì cố gắng để giản dị một chút, Lộ Trạch mỉm cười với tất cả mọi người, tăng tốc đi đến phòng làm việc của giám đốc.

Mọi người đang tò mò được người đẹp trai mỉm cười, lại quay sang nhỏ giọng bàn tán.

“Alô, em đang đứng trước cửa phòng làm việc của anh, anh…” Lộ Trạch thấp giọng nói, còn chưa nói xong, cửa lập tức bị mở ra, gương mặt anh tuấn của Thẩm Di xuất hiện trước mặt cậu.

Thẩm Di giữ tư thế đang nghe điện thoại kéo Lộ Trạch vào trong, cho cậu một nụ hôn nồng nhiệt nóng bỏng. “Lát nữa… còn phải đi gặp người khác…” Lộ Trạch giãy giụa, nhưng Thẩm Di không thèm quan tâm, vẫn làm theo ý mình, hôn cậu xong mới chịu buông ra.

“Không sao, bây giờ còn sớm, lát nữa chúng ta mới đi tìm cô ấy.”

“Cô ấy không có ở đây? Vậy anh gọi em đến công ty sớm như vậy làm gì?” Lộ Trạch vuốt lại tóc, cố gắng làm cho mình trông chỉnh tề một chút.

“Dù sao hôm nay em không có lớp, ở nhà cũng không có việc gì làm, coi như đến thăm công ty của anh một chút là được.” Thẩm Di rót cho cậu ly nước, rồi lại tiếp tục dùng bàn tay to của mình vò rối tóc cậu, ngây thơ như một đứa trẻ.

Lộ Trạch cũng theo ý anh, chỉ cần chỉnh lại trước khi đi gặp mặt là được, “Em không đi, em cảm thấy lúc nãy mình rất phách lối, tuy không biết tại sao, nhưng dáng vẻ của bọn họ đều rất tò mò.”

“Bởi vì em đi thang máy chuyên dụng của giám đốc, mà đây là lần đầu tiên phòng làm việc của anh tiếp một chàng trai trẻ như em, cho nên bọn họ tò mò.”

“Vậy sao anh lại dặn dò nhân viên dẫn em đến trước cái thang máy đó?” Lộ Trạch trợn mắt liếc nhìn anh.

Thẩm Di nhún vai, “Anh thích.”

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, “Vào đi.”

Người vào đương nhiên là thư kí Trịnh, lúc giao tài liệu cho Thẩm Di, cậu ta len lén nhìn Lộ Trạch đang uống nước, cậu ta gánh vác tất cả sự hiếu kỳ của mọi người, vào đây để giải đáp thắc mắc cho họ.

Thẩm Di đột nhiên ngừng xem tài liệu, ngẩng đầu phát hiện Trịnh Tuấn đang nghiêng đầu nhìn Lộ Trạch, “Thư kí Trịnh.”

“Vâng, sếp tổng.”

“Rất thắc mắc em ấy là ai?”

“Vâng? Không có không có.” Trịnh Tuấn vội vàng khoát khoát tay, tuy rằng cậu ta bà tám không phải là chuyện bí mật, nhưng nhiều chuyện là hành động không nên có ở một thư kí.

“Vậy sao? Mà nếu mọi người tò mò thì tôi cũng sẽ không nói cho mọi người biết, dời hết lịch hẹn ngày hôm nay, tôi phải ra ngoài một chuyến.”

“Vâng.” Trong lòng Thư kí Trịnh vừa âm thầm lên án sếp tổng quá độc ác, vừa mở miệng trả lời.

.