Mệnh Phượng Hoàng

Chương 36




Ta giật mình, nhìn về phía có tiếng nói. Thấy Hàn Vương đang đứng sừng sững dưới cây hòe cao lớn trước mặt, chiếc mặt nạ màu bạc phản chiếu dưới ánh đèn, sáng rực.

Ta rất tò mò, sao lúc này y lại ở đây? Chẳng lẽ chỉ vì đợi ta?

Nhìn kĩ lại, ta kinh ngạc phát hiện Thanh Dương không ở bên cạnh y. Không biết vì sao, trong lòng ta có chút ngạc nhiên, cảm thấy không thể hiểu nổi, ta luôn thấy Thanh Dương một tấc cũng không rời y mà.

Một tấc không rời… Ha, vì sao tại lại có suy nghĩ như vậy nhỉ?

Hàn Vương dũng mãnh, thiện chiến như thế còn sợ ở một mình ư?

Y không bước tới, ta cũng không bước qua, chỉ sững người trong giây lát rồi cất bước đi thẳng, khẽ nói: “Bản cung có việc, xin vương gia cứ tự nhiên!” Chuyện chiều nay, ta vẫn chưa quên đâu, y đưa Thanh Dương khí thế bừng bừng chặn đường ta, còn nói lòng dạ ta nham hiểm…

Không ngờ một lúc sau, ta nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo của y. Ta không quay đầu, không biết rốt cuộc y có ý gì.

Ta bất giác bước nhanh hơn để bỏ lại người phía sau, nhưng không ngờ bước chân của y cũng càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng, ta không kìm được, giận dữ nói: “Vương gia đi theo bản cung như vậy rốt cuộc là có ý gì? Chuyện ở bãi săn hôm nay mọi nhười đều hiểu rõ, vương gia không nói, bản cung cũng sẽ không nhắc đến!” Ta cảm thấy giận dữ, đối diện với y luôn khiến ta có cảm giác hoản loạn.

Đôi mắt đen thẫm đó dường như có thể hiểu rõ mọi thứ trong con người ta. Đối diện với y, ta đánh mất sự bình tĩnh vốn có, gào lớn xong, đến cơ thể ta cũng khẽ run lên.

Tang Tử à Tang Tử, mi rốt cuộc làm sao vậy? Ta há miệng thở, bước chân không dừng lại, vẫn đi như bay.

Y cười lành, cũng không nhắc đến lời nói của ta ban nãy, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Xem ra giao tình của nương nương và Tấn Vương không tệ nhỉ, bằng không, sao Thái hậu lại muốn người đi?”

Ta giật mình, đến việc ta đi đâu y cũng biết, thậm chí còn đoán đúng suy nghĩ muốn ta đi của Thái hậu.

Đưa Dao Phi đến hòa thân, Bắc Tề quả nhiên đã có chuẩn bị, thậm chí ngay từ đầu y đã đoán được Thái hậu sẽ nghĩ cách không cho Phất Dao tiến cung làm phi. Vậy thì khả năng duy nhất đương nhiên là ban hôn cho người khác. Người khác là ai, chắc chỉ cần nhìn cảnh Tấn Vương giận dữ rời Liên Đài các hôm nay, thông minh như Hàn Vương còn cần ai chỉ cho nữa!

Ta không quay đầu, chỉ lạnh lùng nói: “Đây là việc của thiên triều, không nhọc lòng vương gia bận tâm!”

“Thiên triều? Hừ!” Y khẽ “hừ” một tiếng. “Triều chính trước nay là việc của nam nhân, sao có thể để nữ tử như nương nương tham gia?”

Ta cười giễu. “Bản cung qua đó, sao vương gia có thể khẳng định là vì chính sự của thiên triều?”

Y sững người trong giây lát, ta lại lặng lẽ bước nhanh hơn.

Đột nhiên y đuổi theo, trầm giọng nói: “Hôm nay ở Liên Đài các, hắn đã vui với niềm vui mới, vì sao nương nương còn giúp hắn?”

Lời của y khiến ta giật mình. Vui với niềm vui mới, ha ha, y ắt hẳn đang nói tới Dao Phi! Ha, ta giúp Hạ Hầu Tử Khâm ư? Chỉ bởi Thái hậu sai Tình Hòa kêu ta qua chỗ Tấn Vương, ta không nghĩ nhiều đã vội vã đi. Bây giờ nghe Hàn Vương nhắc tới, ta mới phát hiện khi ta ra khỏi cửa cũng chưa từng nghĩ đến, song lời nói của Hàn Vương lúc này là có ý gì?

Điều y nên quan tâm chẳng phải là người trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm sao? Sao còn quan tâm đến chuyện của ta?

Niềm vui mới của Hạ Hầu Tử Khâm, đối với y, đối với Bắc Tề, không phải việc tốt, đáng chúc mừng sao? Cười gằn một tiếng, nhìn y, ta mỉa mai: “Sao vương gia cho rằng chỉ dựa vào một Dao Phi là có thể khuấy đảo hậu cung của thiên triều? Bản cung nói cho ngài biết, không nữ nhân nào có thể lật đổ giang sơn của thiên triều!”

Tuy ta oán trách hành động trên yến tiệc của Hạ Hầu Tử Khâm tối nay nhưng vẫn tin tưởng hắn không phải người hồ đồ, không thể không nhận ra dã tâm của Hoàng đế Bắc Tề!

Ánh mắt y lấp lánh nhưng không phải tức giận vì lời nói của ta, y cười, nói: “Đàn Phi không đau lòng ư?”

Kinh ngạc nhìn người trước mặt, ta nói nhiều đến vậy, y lại hỏi ta một câu như thế. Ta đau lòng hay không thì có liên quan gì tới y?

Trong lòng bỗng nhiên tức giận, vì sao ta cảm thấy hôm nay y đến chỉ là muốn cười nhạo ta? Còn nhớ lúc ban ngày y từng nói, vì ta giữ được thánh sủng nơi hậu cung thiên triều nên y muốn xem xem, bây giờ Hạ Hầu Tử Khâm đã có Dao Phi bên cạnh, sủng phi hết hạn như ta đây sẽ thế nào?

Đúng không, Hàn Vương?

Ta phẫn nộ thu hồi ánh mắt, nhìn tấm mặt nạ màu bạc ấy, trong lòng càng tức giận. Song ta biết ta không thể tháo được chiếc mặt nạ ấy, mà ta cũng sẽ không làm chuyện vô vị đó. Ta im lặng bước đi, không nói một lời, y cũng không rời, vẫn đi theo.

Gió dường như thổi lớn hơn nhưng ta không cảm thấy lạnh, chỉ hơi váng vất. Ha, lẽ nào đúng như Triêu Thần nói, ta đã say rượu rồi ư? Cũng may ý thức của ta vẫn luôn tỉnh táo.

©STENT

Ta khẽ lắc lắc đầu, lúc này mới nhớ ra phía sau còn có một người đang đi theo. Ta nghiêng mặt, không muốn nghĩ y đã nói gì trước đó, chỉ nói: “Vương gia đi cùng bản cung một đoạn đường như vậy, cũng nên dừng lại được rồi!”

Dường như y hơi sững người, cười nói: “Bản vương về Nghi Tử uyển, không phải vừa khéo cùng đường với nương nương ư?”

Đúng thế, y muốn về Nghi Tử uyển, quả thật là cùng đường, song sao ta luôn cảm thấy y cố ý nhỉ?

Y và ta cùng đi, cảm giác vô cùng khó xử, rốt cuộc y đang nghĩ gì?

Đột nhiên ta dừng bước, trong mắt y lộ vẻ ngạc nhiên. Ta khẽ nói: “Bản cung muốn đợi cung tỳ của mình, vương gia cứ đi trước đi!”

Y cười, nói: “Nương nương rất sợ đi cùng bản vương à?”

Không phải sợ mà đó là cảm giác không diễn tả được, khiến ta cảm thấy bất an.

Cũng không biết Triêu Thần đã gặp phải chuyện gì, đến bây giờ vẫn chưa đuổi kịp. Đầu hơi váng vất, ta định ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh nhưng vì nơi này không có đèn nên lúc xoay người, ta không nhìn rõ bậc thềm dưới chân, bỗng bước hụt.

Ta giật mình, nghe thấy người phía sau kêu “cẩn thận”, tay y lập tức giơ ra ôm lấy eo ta. Ta sợ hãi vùng vẫy, y cũng không đứng vững, cả hai cùng ngã xuống bậc thềm.

Khoảnh khắc sắp tiếp đất, y cố gắng che chở ta trong vòng tay khiến ta đập mạnh vào lồng ngực y, y khẽ rên lên một tiếng. Ta vội ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện dưới mặt đất càng tối tăm, tầm nhìn của ta trở nên mơ hồ.

“Vương gia sao rồi?” Ta vội vàng hỏi y.

“Không sao…”

Không biết có phải là ảo giác của tay hay không, ta cảm thấy dường như y phải nghiến răng để nói ra câu ấy, như thể đang cố gắng chịu đựng điều gì đó, hơi thở của y lập tức trở nên gấp gáp. Có thứ gì đó sền sệt, dính dính chảy từ cổ ta. Ta kinh hãi, y làm sao vậy?

“Vương gia!” Ta nghe thấy giọng nói của Thanh Dương gấp gáp truyền đến, sau đó thấy nữ tử như lao người tới. Ánh mắt nhìn ta đầy vẻ giận dữ, nàng ta nghiến răng đẩy ta ra khỏi người y, khom mình dìu y dậy.

Y không nhìn ta nhưng ta thấy rõ ràng, bàn tay y túm lấy Thanh Dương run rẩy. không biết vì sao, lòng ta bỗng trở nên hoang mang, rối loạn, thử vài lần vẫn không đứng lên được.

Hai người trước mặt vội vã rời đi. Lúc này ta mới biết, hóa ra Thanh Dương không phải không ở đó mà là đứng trong góc tối. Nàng ta đang bảo vệ y.

Ta chống tay đứng lên, xoa xoa cổ theo bản năng. Dưới ánh đèn tối mờ, ta mơ hồ nhìn thấy thứ dính dính đó, cảm thấy trong lòng chấn động, không cần nhìn rõ ta cũng biết trên tay ta toàn là máu.

Ngước mắt, bóng dáng hai người ấy đã không còn, ta cắn răng đứng dậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Nương nương!”

Ta đang nghĩ ngợi thì nghe thấy giọng nói của Triêu Thần vọng lại từ một nơi không xa.

Do dự giây lát, cuối cùng ta cũng lên tiếng: “Triêu Thần, bản cung ở đây!”

Lúc này nàng ta mới nhìn thấy ta đang đứng ở bậc thềm phía dưới, liền đặt hộp đồ ăn trong tay xuống, chạy tới. “Nương nương, sao người lại ở đây? Hình như nô tỳ vừa nhìn thấy có người vội vã rời đi, là ai vậy? A…” Nàng ta đột nhiên hét lớn.

Ta biết nhất định nàng ta đã nhìn thấy máu trên người ta.

“Nương nương!” Triêu Thần vội đỡ ta đi lên, nàng ta lo đến mức bật khóc. “Nương nương, người sao thế? Sao… sao lại có máu?”

Ta lắc đầu, cũng không biết nên giải thích chuyện ban nãy như thế nào, chỉ nói: “Đây không phải là máu của bản cung.”

Nghe thấy vậy, Triêu Thần mới lộ vẻ kinh hãi, kéo tay ta nhìn kĩ, lại nhìn cổ của ta, khi khẳng định đó thực sự không phải máu của ta mới từ từ thả lỏng cơ thể đang căng ra vì lo lắng.

Nàng ta vừa lấy khăn tay lau cho ta vừa thấp giọng hỏi: “Nương nương, vừa nãy xảy ra chuyện gì?”

Chuyện vừa nãy đến ta cũng chưa kịp phản ứng lại nên không nói nhiều, chỉ hỏi: “Sao ngươi đuổi theo chậm thế, bản cung đợi ngươi một lúc rồi.”

Nàng ta ngước mắt nhìn ta, biết ta không muốn nhắc tới chuyện ban nãy, cũng biết điều không hỏi, chỉ đáp: “Lúc nô tỳ đi ra, không cẩn thận làm đổ bát canh giải rượu nên sai người đổi bát khác. Sau đó, nghĩ rằng bên ngoài có gió, nương nương lại uống rượu, nô tỳ trở lại lấy áo khoác. Nhưng nô tỳ không nghĩ nương nương lại có thể đi nhanh như vậy, nô tỳ không dám chạy nhanh quá vì sợ canh trong hộp sánh ra.”

Cũng chẳng trách lâu thế nàng ta mới đến. Nếu không phải vì muốn bỏ lại Hàn Vương, ta cũng đâu cần đi nhanh như vậy!

Nhìn tấm áo khoác trong tay nàng ta, ta vội nói: “Khoác lên cho bản cung!”

Máu dính trên y phục không thể gột sạch ngay được, ta liền lấy áo khoác để che đi. Dù sao cũng không thể quay về thay y phục rồi mới qua Độc Hiên cư.

Triêu Thần khoác áo cho ta rồi xoay người, bưng bát canh nóng trong hộp đưa cho ta. “Nương nương mau uống đi, bây giờ chắc cũng không còn nóng nữa!”

Ta gật đầu, nhận lấy rồi uống cạn. Nếu không phải vừa nãy ta chếnh choáng thì sẽ không có chuyện không nhìn thấy bậc thềm dưới chân rồi bước hụt, ngã xuống như vậy.

Hàn Vương…

Nhớ tới nam tử đã bảo vệ ta trong vòng tay lúc trước, không biết vì sao, ta lại bắt đầu lo lắng một cách vô cớ. Chỉ ba bậc thềm, không thể tính là cao, dù có thể ngã nhưng sao có thể thổ huyết chứ?

Khẽ nắm chặt hai tay, Triêu Thần nghi hoặc nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương!”

“Ừ!” Ta sực tỉnh, hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta đi.”

“Vâng!” Nàng ta vội cầm hộp thức ăn lên, đi theo dìu ta: “Nương nương cẩn thận!”

Đến Độc Hiên cư, ta kinh ngạc phát hiện bên trong yên tĩnh khác thường, cung nhân thấy ta tiến vào, đều cung kính hành lễ.

Triêu Thần hỏi: “Vương gia đâu?”

Cung tỳ đó cúi đầu, nói: “Vương gia ở trong phòng ngủ ạ!”

Ta không dừng lại lâu, xoay người đi vào trong. Triêu Thần đưa hộp thức ăn trên tay cho cung tỳ đó rồi sải bước đuổi theo.

Tới cửa phòng ngủ, ta ngập ngừng giây lát, cuối cùng ra hiệu cho Triêu Thần gõ cửa. Ta khẽ gọi: “Vương gia!”

Một lát sau mới thấy cửa phòng mở ra, người bên trong quả nhiên là Vãn Lương. Nàng ta nói: “Nương nương, người đến rồi!”

Ta không đi vào, chỉ hỏi: “Vương gia đâu?”

Nàng ta nhìn vào trong, khẽ nói: “Đang ngồi ở bên trong ạ!”

Ta gật đầu rồi mới bước vào, nghe thấy giọng Tấn Vương truyền ra: “Nương nương không cần vào đâu, người trở về nói với mẫu hậu, bản vương là thần tử, tất nhiên một câu cũng không dám nói.”

Ta giật mình, e rằng ngoài miệng y không dám nói nhưng tất cả đều cất giấu trong lòng.

Liếc nhìn hai cùng tỳ, họ đều biết ý lui ra. Ta hít sâu một hơi, cuối cùng đẩy cửa bước vào.

Ta vừa bước được vài bước, thấy bàn tay y giơ cao, một tiếng “xoảng” vang lên, cả bộ đồ uống trà trên bàn bị hất xuống đất, những mảnh vỡ còn bắn tới mũi chân ta. Ta giật mình, lùi lại nửa bước theo phản xạ. Nước bắn tung tóe từ cốc trà bị vỡ, thấm lên tấm thảm trải sàn rồi dần loang ra.

Tia áy náy lóe lên trong mắt y, nhưng y nhẫn nhịn không bước lên, chỉ phẫn nộ nói: “Hoàng đô không phải địa bàn của bản vương, vì thế bản vương nói, không ai nghe cả!”

Ta biết y trách ta đã tiến vào.

Ta khom lưng nhặt mảnh vỡ dưới đất, khẽ cất tiếng: “Một cốc trà ngon thượng hạng khi đặt trước mặt ngài, ngài sẽ cảm thấy vị của nó tươi mát, vấn vít, chưa thưởng thức nhưng đã cảm thấy hương thơm lưu lại. Thế nhưng một khi bất cẩn làm vỡ, ngài sẽ phát hiện ra đó chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước…”

Ta đứng lên, tiện tay vứt mảnh cốc vỡ trong tay lên bàn, thấy y lộ vẻ kinh ngạc. Ta bước lên, nói: “Còn nhớ hôm đó, khi vương gia vừa tiến cung, bản cung mời vương gia uống trà, bản cung đã nói cảm ơn vương gia vì trong lòng vương gia có thiên triều, có Hoàng thượng…”

Y nhìn ta, lạnh nhạt nói: “Trong lòng Hoàng thượng không có bản vương.”

Ta không đáp, chỉ nói: “Trước đây vương gia cũng từ gặp Phất Hy, chẳng phải ư? Vương gia đương nhiên hiểu chuyện giữa nàng ấy và Hoàng thượng hơn cả.” Vừa nãy, khi ở Liên Đài các, ta cũng nhất thời hồ đồ.

Từng gặp Phất Hy há chỉ có ba người Hạ Hầu Tử Khâm, Thái hậu và Ngọc Tiệp dư? Tấn Vương và Hiển Vương đương nhiên cũng từng gặp.

“Nương nương muốn nói gì?”

Ta tự cười giễu mình: “Vương gia hà tất phải giả vờ hồ đồ? Hôm nay, Dao Phi rất giống Phất Hy ngày trước, vương gia cho rằng vì sao Bắc Tề chọn nàng ta làm quận chúa hòa thân với thiên triều ta? Người đời đều biết, Hoàng đế Bắc Tề không có con nối dõi, nếu chỉ là tìm người hòa thân, các tiểu thư có xuất thân cao quý hơn Dao Phi ở Bắc Tề còn rất nhiều, nhưng sao lại là nàng ta?”

Thực ra không cần nói ra, ta tin trong lòng Tấn Vương hiểu rõ hơn ai hết.

Song y lại nghiến răng, nói: “Nhưng bản vương là nam nhân!”

Ta biết chứ, hành động này của Hạ Hầu Tử Khâm chẳng khác gì đoạt vợ của người khác. Nếu lần trước không đề cập đến chuyện ban hôn thì bây giờ sẽ không có cục diện như thế này. Nhưng khi Hoàng đế Bắc Tề tung tin ra, chắc chắn cũng đã nhận định Thái hậu sẽ tìm mọi cách không để quận chúa tiến cung. Song không ngờ Thái hậu lại chọn Tấn Vương.

Ngồi xuống bên cạnh y, ta cười giễu. “Nam nhân, nữ nhân đều như nhau cả. Vương gia đang phẫn nộ, bản cung cũng đau lòng.”

Cuối cùng y cũng kinh ngạc nhìn ta, hồi lâu sau mới cười bất đắc dĩ. “Mẫu hậu thật sự không nên gọi nương nương đến.”

Ta cười. “Bản cung cũng không muốn đến nhưng Thái hậu lại cảm thấy bản cung thích hợp, sai người tới bảo bản cung qua đây. Bản cung đến rồi, lại phát hiện không biết nên an ủi vương gia thế nào, chỉ bởi trong lòng bản cung cũng đang phẫn nộ.”

Phẫn nộ tất cả mọi thứ Hạ Hầu Tử Khâm làm ngày hôm nay, phẫn nộ Dao Phi đã ẩn náu giỏi đến thế.

Y hơi lộ vẻ xúc động. “Phẫn nộ nhiều không?”

Ta nhìn y, chỉ nói: “Tuyệt đối không ít hơn vương gia. Có điều cũng nên trách chính bản cung đã phòng bị chưa chu đáo. Nhưng nghĩ kĩ một chút thì Dao Phi có gương mặt như thế, dẫu hôm nay Hoàng thượng không nhìn thấy nàng ta, nhưng sau này thì thế nào? Bản cung cho rằng, hôm nay Hoàng thượng lật lọng vẫn còn hơn sau này người tranh giành nàng ta với vương gia.” Nếu thật sự có ngày đó thì thiên triều sẽ loạn.

Tất cả mọi việc ngày hôm nay không như dự tính ban đầu của ta, nhưng cuối cùng, Tấn Vương vẫn nhẫn nhịn, không gây loạn trên điện.

Y thở dài, lên tiếng: “Khi đó bản vương đã nói, có cô là may mắn của Hoàng thượng.”

Lần này, y không gọi ta là “nương nương” khiến ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Ta im lặng, y lại nói: “Ha, lần này bản vương chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, đúng không?” Y dừng lại giây lát, rồi nói với chính mình: “Đúng vậy, ai bảo người là vua, ta là thần…”

Không nhẫn nhịn, y còn có thể làm thế nào? Lẽ nào thực sự vì một nữ nhân mà huynh đệ tương tàn ư?

“Vương gia…”

Ta vừa định lên tiếng thì thấy y giơ tay tỏ ý ta không cần nói, đôi mắt sâu thẳm nhìn ta, khẽ cười, nói: “Con mắt của mẫu hậu trước nay luôn tốt như vậy!”

Một lát sau, y nói tiếp: “Bản vương đã thọ giáo rồi. Bản vương vẫn còn một chuyện, hôm nay nương nương đã đến, bản vương xin nói thẳng.”

Nhìn y, ta không ngắt lời.

Y khẽ cười. “Bản vương muốn hỏi xin nương nương một người!”

Ta giật mình, y không nói rõ, ta cũng biết người đó chắc chắn là Vãn Lương. Nhưng ban đầu Thái hậu muốn Vãn Lương tiếp cận y là để giám sát Phất Dao khi Phất Dao cùng y trở về đất phong, còn bây giờ Hạ Hầu Tử Khâm không ban hôn, Tấn Vương lại lên tiếng muốn xin Vãn Lương. Ha, thật là tạo hóa trêu ngươi mà!

Lòng ta thắt lại, ta nghiến răng nói: “Được, bản cung giao Vãn Lương cho vương gia!” Lúc để Vãn Lương cố gắng tiếp cận y đã khó, bây giờ từ chối cũng rất khó.

Y gật đầu, nói: “Nương nương không cần lo lắng, bản vương sẽ đối xử tốt với nàng ấy. Chỉ có điều, bản vương cũng cần phải nói rõ với nương nương, Vãn Lương không thể làm chính phi của bản vương.”

Ta biết, ta đương nhiên hiểu rõ điều này. Do dự giây lát, cuối cùng ta cũng gật đầu.

Khi rời khỏi Độc Hiên cư đã rất muộn.

Hai cung tỳ đi theo ta ra ngoài, đột nhiên ta dừng lại, nói với Vãn Lương: “Ngươi ở lại đi, bản cung đã đồng ý với vương gia, để ngươi cùng vương gia trở về đất phong.”

Vãn Lương sợ hãi đến nỗi mở tròn mắt, vội nói: “Nương nương…”

Ta ngắt lời nàng ta: “Vương gia tự mở lời, bản cung không tiện từ chối. Vãn Lương, vương gia đã hứa với bản cung sẽ đối xử tốt với ngươi.”

“Nương nương…”

Ta cười rồi quay người. “Được rồi, ngươi vào đi, bản cung về trước!”

Nói xong, ta không ở lại thêm nữa, sải bước ra ngoài.

Triêu Thần vội vã đi theo, nhíu mày hỏi: “Nương nương, vì sao Tấn Vương muốn Vãn Lương?”

Lúc này ta mới nhớ ra chưa từng nói về việc này với Triêu Thần, nhưng ta không đáp, chỉ nói: “Trước tiên không về Thu Ngọc cư, bản cung qua chỗ Thái hậu đã!” Bà muốn ta qua Độc Hiên cư, vậy thì ắt muốn ta qua hồi báo.

Triêu Thần cũng không hỏi nữa, chỉ yên lặng đi bên cạnh ta.

Đi được một đoạn đường, nàng ta nhỏ giọng hỏi: “Nương nương không say chứ?”

Ta cười, lắc đầu: “Bản cung nào giống người say?”

Lúc này nàng ta mới cười ngượng nghịu.

Thái hậu quả nhiên vẫn chưa đi ngủ. Thiển Nhi trông thấy ta tới, vội dẫn vào trong phòng.

Ta bước lên hành lễ, Thái hậu liền cho tất cả mọi người lui ra. Bà đứng lên, hỏi thẳng ta: “Thế nào, Tử Úc có bất mãn không?”

Tuy bà nói “bất mãn” nhưng sao ta không nhận ra “ý tại ngôn ngoại” của bà chứ? Điều bà hỏi rõ ràng là Tấn Vương có suy nghĩ khác vì chuyện lần này không?

Ta cúi đầu, nói: “Bẩm Thái hậu, thần thiếp… không biết!”

Đây là lời nói thật, tuy ta chưa nhận ra điều gì ở Tấn Vương bây giờ nhưng một khi y trở về đất phong thì sẽ như thế nào, ta không thể biết. Điều Thái hậu lo âu chẳng phải chính là chuyện sau khi y trở về ư?

Thái hậu im lặng trong giây lát, bước lên trước, kìm giọng nói: “Vậy Đàn Phi cho rằng có nên để nó trở về đất phong không?”

Lời của bà khiến ta giật mình kinh hãi. Không để ý trở về đất phong, vậy chính là… giết.

Ta vội nói: “Thái hậu, việc này tuyệt đối không thể!”

“Hả?” Bà nhìn ta, lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi nói xem vì sao không thể?”

Vội sắp xếp lại suy nghĩ, ta mới lên tiếng: “Người Bắc Tề biết Thái hậu sẽ e ngại thân phận của Dao Phi, không muốn cho nàng ta tiến cung làm phi, họ tuy không biết Thái hậu chỉ hôn quận chúa cho ai, nhưng dù thế nào, điều bọn họ muốn chẳng phải là Hoàng thượng bất hòa với người đó ư? Bây giờ, ly gián Tấn Vương và Hoàng thượng, điều người Bắc Tề hi vọng nhất chính là hai người họ đánh nhau. Giờ đây, tuy Tấn Vương ở hoàng đô, Thái hậu chiếm ưu thế, nhưng việc hôm nay, Hiển Vương cũng biết, khó bảo đảm sau này sẽ không truyền ra ngoài tin tức Hoàng thượng sát hại Tấn Vương vì một nữ nhân. Hay là đến Hiển Vương mà Thái hậu cũng muốn trừ bỏ?”

Sắc mặt Thái hậu thay đổi, ánh mắt nhìn ta đột nhiên hiện lên tia giận dữ. Ta biết rõ câu nói vừa rồi đã quá mức cho phép, nhưng đạo lý chính là như vậy, cho dù Thái hậu đồng ý hay không, ta đều phải nói như thế. Bởi trong tiềm thức ta cũng hi họng Tấn Vương có thể an toàn rời đi.

Thái hậu tuy có chút giận dữ nhìn ta nhưng không nói lời nào.

Ta bạo gan nói tiếp: “Thái hậu chẳng những không nên làm khó vương gia mà còn phải vỗ về, để Tấn Vương biết người cũng không đồng ý hành động ngày hôm nay của Hoàng thượng, người phải để Tấn Vương thấy, điều người không muốn thấy nhất chính là huynh đệ bọn họ không quan tâm đến giang sơn của Hạ Hầu gia chỉ vì Dao Phi. Người càng phải để Tấn Vương thấy, y và Hoàng thượng là con cháu của Hạ Hầu gia, việc họ nghĩ đến đầu tiên nên là giang sơn của Hạ Hầu gia.” Còn vỗ về thế nào, người thông minh như Thái hậu, không cần ta nói.

Nếu không, ngày nào đó thiên triều xảy ra chuyện, Hạ Hầu Tử Khâm chắc chắn sẽ mất một trợ thủ đắc lực.

Rất lâu, rất lâu sau, ta mới nghe thấy Thái hậu thở dài, nói:

“Ngươi nói xem, sao ai gia có thể yên tâm cho nó về?”

Trái tim vừa được thả lỏng một chút, bà có thể nói như vậy, ta liền thở phào, vội nói: “Thái hậu yên tâm, vẫn theo kế hoạch cũ, để Vãn Lương theo y về đất phong, chỉ cần có biến động nào, chúng ta sẽ là người nhận được tin tức đầu tiên.”

Thái hậu ngạc nhiên nhìn ta. Ta nói như vậy, tất nhiên bà sẽ hiểu, chắc chắn Tấn Vương đã mở lời.

Lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ta nói chuyện như vậy với Thái hậu. Bà không nói, ta biết bà còn đang suy nghĩ, liền biết ý im lặng, chỉ lặng lẽ đứng đợi bà quyết định. Căn phòng yên tĩnh một cách lạ thường, các cung nhân canh giữ bên ngoài cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, xung quanh chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu trong sân.

Cũng không biết bao lâu sau, Thái hậu quay người ngồi xuống, thở dài: “Đàn Phi, ngươi thực sự khiến ai gia kinh ngạc, ai gia tưởng hôm nay cho dù là ngươi cũng sẽ không bình tĩnh được như vậy. Đến ai gia cũng mất bình tĩnh.”

Ta thầm giật mình, Thái hậu cũng nói ta bình tĩnh. Ha hôm nay có quá nhiều người nói ta bình tĩnh. Thế nhưng ai biết bàn tay giấu trong tay áo của ta không ngừng run rẩy. Vì có quá nhiều người, có quá nhiều chuyện…

Thái hậu vẫy tay ý bảo ta qua, ta do dự giây lát mới bước lên. Bà chậm rãi nắm lấy tay ta. Lúc này, bà ngẩng đầu nhìn ta, ngạc nhiên bật cười.

Ta cũng cười, khẽ nói: “Thần thiếp chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử bình thường.”

Ta cũng biết sợ, biết đau lòng, nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay khiến ta tuy ngoài mặt thể hiện sự kiên cường, song cũng không kìm được cảm thấy đau đớn.

“Nữ tử…” Thái hậu lẩm bẩm, đột nhiên cười giễu, nói: “Hoàng thượng hôm nay bất thường như vậy, ngươi cho rằng thực sự chỉ vì người có tướng mạo giống Phất Hy ư?”

Ta không biết Thái hậu có ý gì, nhất thời ngẩn người.

Ánh mắt bà lộ rõ sự tức giận, nghiến răng nói: “Nó và Phất Hy không phải chị em song sinh, sao có thể giống nhau như vậy? Ai gia dám khẳng định, đó chính là Phất Hy, chắc chắn không phải Phất Dao!”

Lời nói của bà khiến toàn thân ta chấn động. Không phải Phất Dao, vậy chính là Phất Hy… Ha, chuyện ta không hy vọng nhưng cũng chính là chuyện ta hi vọng nhất cuối cùng đã xảy ra.

“Ai gia không biết vì sao nó không chết, vì sao nó có thể trở thành Phất Dao tới hòa thân với thiên triều, nhưng điều duy nhất ai gia có thể khẳng định, chính là thân phận của nó! Ai gia đã chứng kiến nó trưởng thành, ai gia tuyệt đối không thể nhìn nhầm!” Bà thở gấp vài hơi rồi mới nói tiếp. “Tin rằng lúc Hoàng thượng vén áo khoác của nó ra thì đã biết rõ. Nó tuyệt đối không thể vì Phất Dao mà ngỗ ngược với ý tứ của ai gia như vậy.”

Cuối cùng ta cũng biết vì sao hôm nay trên đại điện, Dao Phi đã gọi hắn tiếng “biểu ca” trước, e rằng nàng ta chỉ vì muốn Hạ Hầu Tử Khâm khẳng định được Phất Dao chính là Phất Hy.

Nàng ta đã thắng vì Hạ Hầu Tử Khâm nhận ra nàng ta. Cho dù là năm năm hay bao nhiều lần năm năm đi nữa, chỉ cần nàng ta xuất hiện, hắn sẽ nhận ra nàng ta ngay giây phút đầu tiên.

Thái hậu bỗng nói: “Đàn Phi, Hoàng thượng đối với ngươi không phải vô tình, điều này ai gia có thể nhận ra.”

Ta cười chán nản. “Nhưng Thái hậu, Phất Hy đã trở về.”

“Hừ, ngươi cho rằng sau này, hậu cung bao nhiêu phi tần như vậy, tất cả sẽ thờ ơ ư? Thái hậu nghiêm giọng nói. “Ai gia không thích nó! Sau này ở trong cung, ai gia cũng sẽ không để nó sống yên ổn! Đàn Phi, nhớ lời ai gia, ngươi nhất định không được động đến nó!”

Ta không phải không hiểu nỗi khổ tâm của Thái hậu, bà muốn ta không động thủ, muốn ta bàng quan ngồi xem hổ đấu. Nhưng e rằng ta không dây vào nàng ta, nàng ta lại không kiềm chế được! Có điều, Hạ Hầu Tử Khâm chắc chắn sẽ bao dung mọi thứ với nàng ta, đó chính là tình yêu mà hắn cất giữ suốt năm năm. Sau bao năm mới có lại được, hắn nhất định sẽ vô cùng quý trọng.

Còn nhớ ngày đó, hắn nói với ta, khi ấy hắn đã không bảo vệ tốt cho nàng ta… Vậy thì bây giờ, nàng ta đã trở về, cho dù có mục đích gì, hắn cũng sẽ dốc sức bảo vệ nàng ta chu toàn, chỉ bởi vì hắn tuyệt đối không cho phép bi kịch diễn ra một lần nữa.

Thái hậu nắm chặt tay ta, nói: “Ngươi có nhớ ai gia từng nói với ngươi, không phải cứ nhất thời nhận được ân sủng của quân vương là đã giành được hạnh phúc cả đời? Đàn Phi, ngươi là một nữ tử thông minh.”

Ta vẫn nhớ Thái hậu từng nói, bà nhận ra ta là người biết nhìn xa trông rộng. Nhưng ta không biết, khi khả năng nhìn xa trông rộng gặp phải vấn đề tình cảm thì còn có thể lý trí trước sau như một hay không?

Hạ Hầu Tử Khâm thực sự có tình cảm với ta ư? Thế thì khi hắn ôm Dao Phi có còn nhớ đến ta hay không?

Lùi lại nửa bước, ta quỳ trước Thái hậu, thấy rõ trong mắt bà lộ vẻ kinh ngạc. Ta cúi đầu nói: “Hôm nay thần thiếp to gan, Thái hậu nói thần thiếp là người thông minh, vậy thì thần thiếp cũng muốn nói với Thái hậu, thần thiếp làm việc gì cũng hy vọng có thể biết rõ là có đáng hay không.”

Ví như ta ở lại bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm, có đáng không? Nếu hắn không yêu ta, vậy thì tất cả mọi thứ trước kia đều là gửi gắm nhầm chỗ.

Bà nhìn ta, lên tiếng: “Ngươi muốn làm gì?”

Ta vẫn cúi đầu. “Thần thiếp muốn biết Hoàng thượng thật sự có tình cảm với thần thiếp không?”

Thái hậu bật cười. “Đi đi, ai gia không cản ngươi.”

Nét mặt bà rất bình tĩnh nhưng ta chỉ tin vào phán đoán của bản thân ta. Đối diện với Hạ Hầu Tử Khâm, đối diện với tình cảm này, ta chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ. Cuối cùng ta cũng biết vì sao khi hắn hỏi ta có yêu hắn hay không, ta đã sợ hãi đến thế. Hóa ra, chỉ bởi bản thân ta cũng không thể khẳng định, đừng nói đến chuyện tin tưởng hắn yêu ta.

Ta dập đầu với Thái hậu. “Thần thiếp muốn cảm ơn Thái hậu đã bằng lòng dung túng cho thần thiếp một lần.”

Trước nay ta chưa từng nghĩ rằng, ta và Thái hậu cũng có ngày hôm nay.

Bắt đầu từ giây phút Thái hậu tát ta ở Hy Ninh cung hôm đó, đối với bà, ta từ kính nể trở thành thấu hiểu, thấu hiểu cõi lòng bà với tư cách là mẫu nghi thiên hạ, với tư cách là một người mẹ.

“Đứng lên đi!” Thái hậu lãnh đạm nói.

Ta đứng lên, nghe bà nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ngươi về nghỉ ngơi đi!”

“Vâng!” Ta vâng lời, quay người đi ra cửa, rồi đột nhiên xoay người, nới với bà. “Thái hậu, thần thiếp còn một chuyện. Thần thiếp muốn lấy cớ Thái hậu tạ ơn Bắc Tề để qua Nghi Tư uyển thăm dò ý tứ của Hàn Vương.

Ta đã nghĩ ra từ lâu, muốn tới Nghi Tư uyển, chi bằng mượn lời Thái hậu, quang minh chính đại đến đó, như vậy ta càng không sợ Hạ Hầu Tử Khâm không biết!

Thái hậu suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu. Ta tạ ơn rồi đẩy cửa bước ra.

Triêu Thần vội bước lên, khẽ hỏi: “Nương nương không sao chứ?”

Ta mỉm cười. “Bản cung có thể có chuyện gì chứ?”

Nàng ta dìu ta, lại nhỏ giọng nói: “Vậy bây giờ chúng ta trở về Thu Ngọc cư ạ?”

“Không, tới Nghi Tư uyển!” Ta khẽ nói.

Triêu Thần giật mình, buột miệng hỏi: “Nương nương, đêm đã khuya, sao người có thể qua đó?”

Đúng vậy, đêm đã khuya, ta thân là phi tần của thiên triều, không thể tới tẩm cung của vương gia Bắc Tề. Song ta cần phải đi tối nay, chẳng phải thói ghen tuông của Hạ Hầu Tử Khâm là lớn nhất ư? Bất luận là Cố Khanh Hằng hay Tấn Vương hoặc là Tô Mộ Hàn chỉ nghe danh chưa thấy người, hắn đều đã tức giận, đã phẫn nộ, ta rất muốn xem xem, nhận được tin buổi tối ta qua chỗ Hàn Vương, hắn sẽ như thế nào?

Cùng lắm ta vĩnh viễn mất đi cơ hội được hắn yêu thương, nhưng so với tình cảnh bây giờ, chi bằng ta đánh cược một lần. Đời người, chẳng phải đều từ đánh cược mà ra ư?

Ta biết Thái hậu sẽ dung túng ta lần này. Việc ta qua Nghi Tư uyển tối nay sẽ có người giúp ta phong tỏa tin tức, trừ chỗ Hạ Hầu Tử Khâm. Còn nữa, chính ta cũng có suy nghĩ riêng, muốn xem Hàn Vương rốt cuộc có chuyện gì?

Triêu Thần thấy ta im lặng, lại lo lắng gọi một tiếng: “Nương nương…”

Ta không trả lời, chỉ bước đi thật nhanh. Triêu Thần cuối cùng không nói nữa, song thỉnh thoảng vẫn lặng lẽ nhìn ta.

Đi thẳng vào Nghi Tư uyển, bên trong, cung tỳ của Bắc Tề nhìn thấy ta, hoảng hốt ngăn lại: “Đàn Phi nương nương, mong nương nương dừng bước!”

Ta nhìn nàng ta chằm chằm, trầm giọng nói: “Ngăn cản bản cung làm gì? Bản cung phụng mệnh Thái hậu, đặc biệt đến cảm ơn Hàn Vương!”

Nghe ta nhắc đến Thái hậu, mặt cung tỳ đó biến sắc, song vẫn không dám cho ta vào. Ta liếc Triêu Thần một cái, Triêu Thần bước lên, đẩy nàng ta ra. Ta vừa đi thẳng vào trong vừa nói: “Nếu ngươi không tin thì có thể tự đi hỏi Thái hậu, hoặc có thể hỏi thẳng vương gia của các ngươi xem có thể ngăn bản cung vào không.”

“Nương nương! Nương nương…” Cung tỳ vội vã đuổi theo ta, nhưng cuối cùng vẫn không dám bước lên kéo ta lại.

Ta nắm tay Triêu Thần đi vào nhưng thấy một bóng người chợt xuất hiện, nhìn kĩ, thấy Thanh Dương đã đứng chắn đằng trước. Cung tỳ phía sau nhất thời nín thinh, Thanh Dương liếc nàng ta một cái, tức giận nói: “Không biết vương gia đã nghỉ ngơi rồi à?” Nàng ta vừa dứt lời, trước mắt ta lóe lên tia sáng trắng, “phập” một tiếng, một chiếc phi tiêu cắm thẳng vào ấn đường của cung tỳ.

Cung tỳ trợn tròn mắt, ngã ngửa ra sau.

“A!” Triêu Thần không kìm được, kêu lên.

Ta cũng rất sợ hãi, chưa từng nghĩ Thanh Dương lại có thể giết người không chớp mắt. Lời nàng ta vừa nói chẳng qua là nói cho ta nghe, kì thực, cung tỳ đã chết kia không liên quan. Khẽ mím môi, ta chưa từng nghĩ, chỉ vì ta hành động theo ý mình mà có thể khiến một sinh mạng biến mất dễ dàng như vậy.

Hít một hơi thật sâu, nhìn người trước mặt, ta lên tiếng: “Ngươi làm gì thế?”

Nàng ta khẽ cười. “Thanh Dương chỉ dạy dỗ một cung tỳ không nghe lời mà thôi, đã làm Đàn Phi nương nương sợ hãi! Sao vậy, nương nương, người đi nhầm chỗ hay sao?” Nàng nói xong, làm thế mời. Nàng ta đang đuổi ta đi.

Ha, thực ra nếu nàng ta không ra tay nhanh như vậy, không lấy sinh mạng của cung tỳ ra ép buộc, đối với ta còn có tác dụng, nhưng giờ người đã chết rồi, nếu ta lại nghe lời nàng ta quay về, người nằm dưới đất kia chẳng phải đã chết uổng sao? Thanh Dương cho rằng một người chết sẽ khiến ta sợ hãi đến mức phải rút lui ư? Nàng ta quá xem thường ta rồi!

Ngầng đầu nhìn nàng ta, ta lên tiếng: “Sao thế, ngươi vẫn chưa nghe thấy à? Bản cung phụng mệnh Thái hậu đến đa tạ vương gia, đa tạ Hoàng thượng của các ngươi đã dâng tặng lễ vật đáng kinh ngạc như vậy cho thiên triều.”

Nàng ta khẽ “hừ” một tiếng: “Sao Thái hậu có thể để nương nương qua đây vào giờ này?”

“Nếu không có sự cho phép của Thái hậu, bản cung là phi tử của thiên triều, sao dám qua đây vào giờ này?” Ta hùng hổ hăm dọa.

Cuối cùng nàng ta sững sờ, đáy mắt tràn đầy sự tức giận nhưng bị ta chặn không thốt nổi một câu.

Ta cười lạnh một tiếng, đi lướt qua nàng ta. Nàng ta sải bước đi lên, giơ tay chặn ta lại: “Đàn Phi nương nương!”

Lại gần nàng ta, ta trầm giọng nói: “Thanh Dương, đừng ngăn bản cung!”

“Nương nương!” Ta nghĩ nếu có thể, nàng ta cũng muốn giết ta như giết cung tỳ kia.

Ta chần chừ giây lát rồi quay đầu nói với Triêu Thần: “Ngươi lui ra trước đi!”

Triêu Thần vẫn đắm chìm trong nỗi sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng lại, lúc này nghe ta bảo lui ra, nàng ta vội vàng lắc đầu. Ta cau mày, bực bội nói: “Lui ra!”

Nàng ta sững người, hồi lâu sau mới không cam tâm lui xuống.

Thanh Dương nghi hoặc nhìn ta. Ta lại nói: “Hôm nay, cho dù bản cung nhìn thấy gì cũng sẽ không nói ra. Hàn Vương cứu bản cung một lần, bản cung cũng có thể giữ bí mật của ngài ấy.” Khi nói đến hai từ bí mật, đột nhiên ta giật mình, thật lạ lùng, vì sao ta có cảm giác như vậy?

Hàn Vương, y có bí mật không?

Tự cười giễu bản thân, ta định tiến lên nhưng Thanh Dương vẫn không nhường bước.

Lúc ta và Thanh Dương còn đang giằng co, cửa phòng đột nhiên bật mở, tấm mặt nạ màu bạc quen thuộc của Hàn Vương hiện ra. Y lãnh đạm nhìn ta, lên tiếng: “Nương nương muốn vào trong nói chuyện hay nói qua cánh cửa?”

“Vương gia!” Y vừa dứt lời, Thanh Dương liền kinh hãi kêu lên.

Y cười nhạt, giơ tay ra hiệu cho nàng ta lui xuống. Còn ta lại sững sờ. Người ở trước mặt đâu giống người đang xảy ra chuyện chứ? Tay ta bất giác vuốt cổ áo, nơi này còn dính máu của y. Chẳng lẽ thần trí của ta không tỉnh táo rồi ư?

Ta không kìm được, cúi đầu nhìn, lúc này máu đã biến thành màu đỏ sậm song vẫn còn rõ ràng, vì vậy đây không phải ảo giác, đó là chuyện thực sự đã xảy ra.

Lúc này y đã xoay người. Ta ngập ngừng trong giây lát rồi cũng cất bước theo vào.

Cổ tay ta bỗng bị Thanh Dương túm lấy. Ta nhìn nàng ta, nghiến răng hất tay nàng ta, sải bước vào.

“Thanh Dương, đóng cửa!” Y dặn dò.

Rất lâu, rất lâu sau ta mới nghe thấy tiếng đóng cửa, Y vẫn quay lưng về phía ta, còn ta không biết vì sao lại không tiến thêm một bước. Hai người im lặng hồi lâu.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Cuối cùng y cười giễu, nói: “Bản vương thật sự tò mò, sao Thái hậu có thể kêu nương nương đến đây vào giờ này?”

Không rõ vì sao, trong đầu ta bỗng hiện lên giây phút y ôm ta ngã xuống bậc thềm, mùi hương thoang thoảng trên cơ thể nam tử này, một mùi hương quen thuộc…

Cất bước tiến lên, ta giơ tay cởi áo choàng trên người xuống. Trong mắt y tràn ngập sự kinh ngạc, ta chỉ vết máu trên cổ áo, nhìn y, hé môi hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Y nhìn ta hồi lâu, bình tĩnh đáp: “Nương nương muốn hỏi điều gì?”

Quan sát kĩ người trước mặt, y của khi đó và y của bây giờ dường như là hai người khác biệt, điều duy nhất ta có thể giải thích được chính là Hàn Vương lúc này không phải Hàn Vương khi ấy. Song đây là suy nghĩ nực cười biết bao! Giọng nói của y rõ ràng là giọng nói của Hàn Vương! Đôi mắt khiến ta cảm thấy bất an của y cũng rõ ràng là đôi mắt của Hàn Vương!

Thấy ta không nói gì, đột nhiên y bật cười, tiến lên một bước, hỏi nhỏ: “Nương nương đang quan tâm tới bản vương à?”