Mệnh Phượng Hoàng

Chương 1




Năm mười hai tuổi, ta trèo lên tường bao, ném cục đá to vào người đi bên ngoài, sau đó nhanh chóng trốn mất, che miệng cười xấu xa.

Một canh giờ trước, người tự xưng là thần toán[1] đó đã bước vào cổng Tang phủ. Ta quên mất vẻ mặt của ông ta khi đó như thế nào, chỉ nhớ chòm ria mép của ông ta rung rung. Ông ta nói: “Chúc mừng Tang lão gia! Chúc mừng Tang lão gia! Tang phủ nhà lão gia ẩn giấu mệnh phượng hoàng!”

[1] Thần toán: thần bói toán.

Mệnh phượng hoàng, đó là cốt cách hoàng hậu. Ông ta nói Tang phủ có người được định sẵn số mệnh làm hoàng hậu.

Cha cười đến nỗi rung cả người, sai gia đinh thưởng cho ông ta thật hậu hĩnh rồi lập tức lệnh cho người đi gọi Tang Thiên Phi và Tang Thiên Lục đến. Khi ta biết chuyện thì họ đã đi về phía tiền sảnh rồi. Ta rất tức giận, ta cũng là nữ nhi của Tang gia, sao lại không gọi ta chứ?

“Tam tiểu thư, cô không cần đi, lão gia không…”

A hoàn chưa nói xong, ta đã hung dữ lườm cho thị một cái rồi quay người chạy về phía tiền sảnh.

Trên đường đi, đám người hầu cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, ta coi như không thấy. Mấy năm nay, bọn họ cười nhạo ta cũng đủ rồi. Ta là tam tiểu thư của Tang gia nhưng thân phận còn không bằng một a hoàn, chỉ bởi ta là con gái của tiểu thiếp, mà tiểu thiếp này còn xuất thân từ chốn thanh lâu. Mẹ ta đã mắc bệnh qua đời từ khi ta còn rất nhỏ. Nhiều lúc ta có chút hận bà. Nghe nói năm đó, thực ra cha chỉ muốn chơi bời chứ không hề muốn cưới bà nhưng khi có ta, bà nói không thể để ta không có cha, muốn ta được nhận tổ nhận tông.

Nhưng còn bây giờ?

Lặng lẽ trốn bên cửa sổ, ta thò cổ vào xem. Cha không gọi ta, nếu ra ngoài, ta chắc chắn sẽ bị một trận đòn đau. Ta vẫn là đứa biết thân biết phận.

Cha kéo Thiên Phi và Thiên Lục lên phía trước, cười nói: “Ngài xem, đây là con gái lớn của ta, tên Thiên Phi. Đây là con gái út của ta, tên Thiên Lục.”

Con gái út? Ta như bị giáng một gậy vào đầu, khẽ nắm chặt hai tay. Rõ ràng cha còn một người con gái nữa, ta mới là con gái út của ông. Ta cắn chặt môi, hóa ra ông chưa từng thừa nhận ta ư?

Vị thần toán đó cười lớn, quan sát tỉ mỉ hai thiếu nữ trước mặt.

Thiên Phi đã mười bốn tuổi, có vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ khuê các khi đứng trước người lạ. Nhìn người trước mặt, tỷ ta không khỏi nhíu mày, khẽ hỏi:

“Cha, ông ấy là ai?”

“Kìa, không được vô lễ!” Cha khẽ quở trách.

Thiên Lục bằng tuổi ta, vóc người chưa phát triển nhưng đã có dáng vẻ của một mỹ nhân. Ta vô thức sờ lên mặt, nếu muốn nói mẹ ta để lại cho ta cái gì thì đó chính là gương mặt. Ta xinh hơn họ nhưng cha chưa từng để ý.

Cha hướng ánh mắt về phía vị thần toán kia, hỏi: “Ngài xem, ai có mệnh phượng hoàng?”

“Điều này…” Vị thần toán chần chừ một lát, giơ tay sờ ria mép, lại cười lớn. “Tang lão gia, đây là thiên cơ bất khả lộ! Thứ cho tại hạ không thể nói!”

“Ờ, ờ…” Cha như rất hiểu lời ông ta, thực sự không hỏi thêm nữa. Song nhìn vẻ mặt của ông, ta biết ông đã đạt được thứ mình muốn. Đều là con gái của ông, ai mang mệnh phượng hoàng thì có gì quan trọng chứ?

Nghĩ tới đây, ta buông bàn tay đang che miệng, không cười nữa.

Sự việc đã qua được mấy ngày, ta vẫn nhớ hòn đá ném chính xác vào đầu vị thần toán hôm đó nhưng trong lòng vẫn không thể hả giận. Ta biết, vì một câu nói của ông ta, hai tỷ tỷ của ta có thể một bước lên mây, còn ta càng bị quên lãng.

Nhưng, ta không cam lòng!

“Tam tiểu thư! Ôi chao, sao cô lại trốn ở đây? Nhanh nhanh, phu nhân gọi cô đấy!” Nhìn sắc mặt a hoàn, hình như đã tìm ta rất lâu rồi.

Trong lòng ta hơi sợ hãi, phu nhân tìm ta chắc không phải chuyện tốt đẹp gì. Song ta vẫn phải đi theo a hoàn vì không còn sự lựa chọn nào khác. Ta không muốn bị đánh, ta sợ đau.

Ta theo a hoàn vào phòng phu nhân, thấy ta bước vào, bà ta liền đặt chén trà đang uống dở xuống, bình thản nói: “Đến rồi à?”

“Phu nhân tìm con có chuyện gì ạ?” Ta cúi đầu nói. Bà ta trước nay không cho phép ta gọi là “đại nương”, nói con gái của tiểu thiếp sao có thể xứng gọi bà ta là mẹ, hơn nữa, thân phận tiểu thiếp này lại thấp kém, ti tiện đến vậy. Nhưng nói thật lòng, ta chẳng thèm!

Phu nhân khẽ “ừ” một tiếng nhưng không phải nói với ta, bà ta quay sang người bên cạnh, nói: “Cứ theo số đo của nó đi!”

“Vâng!” Người bên cạnh gật đầu.

Lúc này ta mới nhìn rõ, ta biết người này, ông ta chính là thợ cả Trần chuyên may y phục cho người trong phủ. Ông ta có đôi tay rất khéo léo, có thể may rất nhiều bộ quần áo đẹp. Ta rất ngưỡng mộ, ước ao có ngày mình cũng được mặc quần áo ông ấy may. Có điều ta biết rõ, đây tuyệt đối không phải quần áo may cho ta. Ba ngày sau là sinh nhật của Thiên Lục, bộ quần áo này chắc được đặt làm cho nàng ta, chẳng qua gọi ta đến làm mẫu mà thôi, bởi nàng ta và Thiên Phi đều phải học cầm kỳ thi họa, lấy đâu ra thời gian mà đo quần áo chứ!

Từ khi vị thần toán đó tới, yêu cầu của cha đối với họ ngày càng cao, cái gì cũng mời thầy giỏi nhất trong thành đến dạy. Còn ta cảm thấy có chút hối tiếc, từ trước đến nay ta không được coi trọng, cũng không chịu cầu tiến, không ai dạy thì ta cũng không học. Thậm chí ta không biết một chữ nào. Ta là một nha đầu hoang dã điển hình.

Sau này ngẫm lại, khi đó ta không thể trách cha được, chức vị hoàng hậu sao có thể để một người như ta đảm nhiệm chứ? Song ta vẫn không cam lòng, mặc dù vị thần toán đó chỉ nói mệnh phượng hoàng nằm trong Tang gia, ta cũng đường đường chính chính là nữ nhi của Tang gia, chưa đi đến bước cuối, ai biết chứ?

Ta không nói câu nào, ngoan ngoãn để người thợ cả ấy đo đi đo lại. Phu nhân cúi đầu uống trà. Trước mặt người khác, ta vẫn rất khôn ngoan, bởi nếu gây họa sẽ bị ăn đòn. Ta đã nhớ sâu sắc rồi.

Bước ra khỏi phòng của phu nhân, a hoàn tiễn thợ cả, không quản ta nữa.

Mười hai năm nay, đây là lần đầu tiên ta tới gần căn phòng ấy. Đó là nơi các tỷ tỷ của ta học tập.

Ta rón rén bước vào sân, trong phòng vọng ra tiếng cười đùa. Ta lại gần hơn nữa, nghe thấy giọng một nam nhân: “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu[2] .”

[2] Quan thư 1. Trích Kinh thi của Khổng Tử.

Ta vốn không hiểu mấy thứ nho nhã này, đang muốn nghe người đó giải thích thì bị giật mình bởi tiếng quát: “A, Tang Tử, ngươi ở đây làm gì?”

Ta kinh ngạc ngước lên, thấy Thiên Phi đang trừng mắt nhìn mình. Từ trước đến nay, tỷ ta đều gọi cả họ lẫn tên ta, có điều, phải chăng ta nên vui mừng vì cuối cùng tỷ ta chưa quên họ “Tang” của ta?

Thiên Lục và nam nhân kia cũng nhìn về phía này. Nam nhân đó để chòm râu ngắn, khoảng ngoài ba mươi tuổi, dáng vẻ nho nhã.

Ông ta hỏi: “Cô bé ấy là a hoàn trong phủ à?”

Nghe thấy hai từ “a hoàn”, Thiên Phi khẽ che miệng, bật cười, nói: “Tiên sinh nói thế nào thì là thế ấy, tiên sinh nói gì đều đúng cả!” Lời tỷ ta nói đầy vẻ châm chọc.

Ta và bọn họ, đừng nói tới ăn mặc, ngay cả cái tên đã rất khác nhau rồi, chẳng trách bị người ta tưởng là a hoàn. Thiên Phi, Thiên Lục, cái tên dễ nghe biết bao! Còn tên ta, gì mà Tang Tử chứ! Nghe quản gia cũ nói, cha không muốn đặt tên cho ta, đây là mẹ ta đặt.

Ta nắm chặt tay thành nắm đấm, ta không phục, song không thể cãi nhau với tỷ ta. Từ khi còn nhỏ ta đã hiểu phải âm thầm nhẫn nhịn như thế nào. Ta chỉ cúi đầu im lặng.

Thiên Phi chưa thỏa lòng, tiếp tục nói: “Còn phá rối gì hả? Không thấy ngươi đang quấy rầy chúng ta nghe tiên sinh giảng bài à? Còn không đi?”

“Ngươi mau về đi!” Thiên Lục nói nhỏ.

Ta nghiến răng, cuối cùng quay người chạy đi.

Nghĩ đi nghĩ lại, ta tới thư phòng tìm mấy cuốn sách, lật lật, một chữ cũng không biết. Ta thở dài, xem ra không có ai dạy, ta hoàn toàn không biết gì. Ta chưa từng khát khao được học tập như bây giờ bởi ta không muốn bị người khác coi thường nữa.

Chuyện Tang gia có mệnh phượng hoàng được truyền đi rất nhanh, dù có phải tin nhảm hay không thì cũng khiến người khác quan tâm, chú ý.

Ngày Ba mươi tháng Bảy là sinh nhật của Thiên Lục.

Ngày này náo nhiệt hơn so với những năm trước. Họ nội, họ ngoại cùng với láng giềng đều có mặt, xem ý cha, chắc là muốn tổ chức tiệc mấy ngày liền. Ta vẫn mặc quần áo cũ giống như a hoàn, nép sau cột mái hiên, lén nhìn ra ngoài.

Trong sân, cha nhiệt tình tiếp đãi những người có vai vế. Thiên Phi và Thiên Lục đứng bên cạnh, ông giới thiệu hai người bọn họ. Các tỷ tỷ của ta lúc thì che miệng cười, lúc lại cúi đầu thẹn thùng, dáng vẻ xinh đẹp, lay động lòng người.

“Cố đại nhân đến…” Gia đinh kêu to, vội vàng khom người dẫn một vị mặc triều phục vào, gọi cha ta. “Lão gia, lão gia! Cố đại nhân đến rồi! Cố đại nhân đến rồi!”

“Ôi, Cố đại nhân!” Cha ta lập tức nở nụ cười nịnh bợ, giục Thiên Phi và Thiên Lục nhanh chóng bước lên.

Ta biết, những vị khách này cùng lắm chỉ có tiền, cha ta cũng có tiền, vì vậy bây giờ ông rất thích quyền lực.

“Cố đại nhân, tiểu nhân vẫn tưởng người bận chuyện công vụ nên không đến được! Không ngờ…” Cha cười tới mức các múi thịt hai bên má rung rung. “Người có thể đến, quả thật đã nể mặt tiểu nhân rồi!”

Cố đại nhân xua xua tay, ý bảo người bên cạnh lui ra, nhìn hai tỷ tỷ của ta rồi lên tiếng: “Tang lão gia, hãy tìm một nơi để nói chuyện.”

Cha sững người một lúc mới phản ứng lại, vội vàng gật đầu. “Được, được! Đại nhân, mời qua bên này!” Ông đưa tay ra làm tư thế mời, nghiêng người lùi nửa bước, lại dặn dò Thiên Phi và Thiên Lục vài câu mới cất bước rời đi.

Ta thấy tò mò, liền rón rén đi theo họ. Cha dẫn vị đại nhân đó vào thư phòng. Lúc này, các gia đinh, a hoàn đều bận rộn ở tiền sảnh, nơi này chỉ còn lại tiếng ve sầu không ngừng kêu râm ran. Ta biết rõ nếu bị cha phát hiện mình nghe lén họ nói chuyện, ta nhất định sẽ gặp họa, nhưng dường như có một sức mạnh cứ đẩy ta về phía trước.

Họ nhất định nói về chuyện mệnh phượng hoàng, nhất định thế. Đó cũng là chuyện từ trước đến nay ta không thể quên được.

Ta nín thở, lặng lẽ bước vào, áp chặt tai lên cửa.

Cha nói: “Không biết Cố đại nhân có chuyện gì quan trọng muốn nói với tiểu nhân?”

Cố đại nhân nói: “Nghe nói nửa tháng trước từng có vị thần toán phán lệnh thiên kim là người có cốt cách hoàng hậu? Có việc này không?”

“Ha ha, không ngờ đến đại nhân cũng biết việc này!” Cha cười, đáp, giọng nói đầy vẻ tự hào.

Ta cười nhạt. Chuyện Tang gia ẩn giấu mệnh phượng hoàng, chẳng phải chính cha truyền ra ngoài ư, bây giờ còn vờ vĩnh nói vậy!

Không ngờ sau một lúc yên lặng, căn phòng truyền ra tiếng vang lớn như tiếng ai đập bàn. Cố đại nhân giận dữ nói: “To gan!”

Câu nói ấy khiến ta giật nẩy mình. Cố gắng bịt miệng mới không bật ra tiếng, lẽ nào ta đoán sai ư? Chuyện Tang gia có mệnh phượng hoàng không phải ai nghe thấy cũng vui ư?

Cha cũng bị làm cho chết khiếp, hồi lâu mới run cầm cập, nói: “Đại… đại nhân…”

Cố đại nhân khẽ “hừ” một tiếng. “Cốt cách hoàng hậu há có thể nói xằng? Nếu để quan trên biết, sợ ông có vài cái đầu cũng không đủ gánh!”

Ta càng không hiểu, vì sao không thể để quan trên biết? Hoàng hậu chẳng phải chính là người được gả cho hoàng thượng ư? Ôi, không đúng, đương kim hoàng thượng đã có hoàng hậu rồi, vậy thì người có mệnh phượng hoàng tiếp theo phải được gả cho thái tử. Nhưng không để quan trên biết, sao gả cho thái tử được chứ?

Ta nghe không hiểu nhưng cha dường như đã hiểu. Nhìn qua khe cửa, ta thấy ông quỳ “phịch” một cái, dập đầu, nói: “Đại nhân, tiểu nhân vô tri, mong đại nhân chỉ bảo!”

Cố đại nhân cúi đầu nhìn cha, xoay người ngồi xuống, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Tang lão gia à Tang lão gia! Ông biết có bao nhiêu người muốn trở thành chủ nhân của Đông cung không? Nếu chuyện mệnh phượng hoàng là thật, ông cho rằng những người đang nhòm ngó vị trí đó có động thủ không?” Ông ta nói tới động thủ, còn làm động tác cắt cổ, ta nhìn thấy mà sợ đến toát mồ hôi. Dù ta ngu dốt hơn nữa cũng hiểu đó là ý gì.

Toàn thân cha run rẩy, ông lắp bắp: “Vậy… vậy như thế nào mới tốt đây?”

“Ha! Ông cũng đừng quá lo lắng, may mà lời đồn chưa đi quá xa, bản quan đã kịp thời ngăn chặn.” Cố đại nhân đắc ý nói. “Chỉ mong sau này ông thông minh hơn một chút!”

Cha nghe thấy lời đồn đã được ngăn chặn, hai mắt liền sáng rực, vội gật đầu, nói: “Vâng, vâng! Sau này tiểu nhân nhất định sẽ nghe lời đại nhân dặn dò!”

Ta không hiểu, vì sao Cố đại nhân lại muốn giúp Tang phủ như vậy?

“Như vậy thì tốt!” Cố đại nhân gật đầu, nói. “Chuyện này ta biết, ông biết. Chờ tới lúc lệnh thiên kim lên ngôi hoàng hậu…”

Đang nghe ông ta nói, đột nhiên sau lưng ta có tiếng động, chưa kịp biết là chuyện gì đã nghe thấy cha nghiêm giọng hỏi: “Ai?” Sau đó là tiếng bước chân của ông.

Giây phút đó, hai chân ta như bị đóng đinh tại chỗ, nhất thời không thể động đậy.

Bỗng có một bàn tay giơ ra, túm lấy cổ tay ta, khẽ nói: “Cô ngốc à? Còn không mau chạy!” Ta còn chưa kịp hoàn hồn đã bị người ta kéo đi.

Ta quên cả vùng vẫy, quên cả kêu gào, chỉ nghĩ nếu bị cha phát hiện, ta sẽ thảm thế nào.

Không biết bị kéo chạy bao lâu, tới khi dừng lại, ta chỉ còn nghe thấy tiếng thở hổn hển của hai người.

“Cô thật ngốc! Lúc nghe trộm người lớn nói chuyện, nên cơ trí một chút!” Bên tai ta vang lên tiếng quở mắng kèm theo tiếng cười.

Lúc này ta mới nhìn rõ, người trước mặt cũng chỉ là một đứa trẻ, lớn hơn ta một hoặc hai tuổi. Ánh mắt hắn sáng rực, hai má ửng hồng. Thấy ta im lặng, hắn lại nói: “Lúc cha ta và người khác đóng cửa nói chuyện, ta cũng thường nghe lén, nhưng ta chỉ bị bắt một lần rồi ăn một trận đòn. Có điều ta cũng đã ghi nhớ, sau lần đó không còn bị cha ta tóm được, ha ha!” Hắn nói xong liền bật cười, vẻ rất đắc ý.

Nhờ có hắn, cảm giác căng thẳng, sợ hãi vừa rồi đã biến mất, ta cười, nói: “Vừa nãy ngươi cũng nghe lén à?”

“Làm gì có!” Hắn ta thề thốt không chịu nhận. “Ta thấy cô chăm chú lắng nghe, muốn qua xem, không cẩn thận đá phải chậu hoa.” Hắn lè lưỡi, dáng vẻ ngại ngùng.

Thì ra âm thanh lúc đó chính là tiếng chậu hoa bị vỡ. Ta hơi tức giận, có điều nể hắn vừa giúp nên không thể giận nữa. Ta nhìn hắn, toàn thân là lụa là gấm vóc, chắc là thiếu gia nhà giàu. Nghiêng đầu suy nghĩ, ta bật cười, nếu không phải người có tiền, có thế, sao hôm nay lại được cha mời đến chứ?

“Cô cười cái gì? Ta… ta không cố ý đá vào chậu hoa đó!” Hắn phồng má nói, có phần bối rối.

Hóa ra hắn cho rằng ta cười vì chuyện này!

Ta che miệng, xua xua tay, hỏi: “Ngươi tên gì?”

Hắn hơi sững lại, hồi lâu mới nói: “Khanh Hằng.” Sau đó, hắn hỏi: “Vậy còn cô?”

“Tang Tử.” Ta cũng trả lời mà không hề suy nghĩ.

Hắn ta kinh ngạc nhảy lên. “Ôi, cô họ Tang? Phủ này cũng họ Tang đấy!”

Ta lườm hắn, điều này cũng đáng để ngạc nhiên sao? Ta lùi vài bước, nhảy lên lan can, khoanh tay, nói: “Bởi ta chính là tam tiểu thư của Tang phủ!”

“Hả?” Dường như hắn rất ngạc nhiên, tròn xoe mắt, hỏi. “Nhưng Tang phủ có tam tiểu thư à?”

“Ngươi!” Ta nắm chặt hai tay, cổ tay nổi gân xanh.

Ta không hề biết, hóa ra ở bên ngoài cha chưa từng thừa nhận ta. Bước ra khỏi cổng, không ai biết Tang phủ còn có một vị tam tiểu thư.

Nhiều năm sau, thi thoảng nghĩ lại chuyện này, ta không kìm được mà cười nhạo chính mình. Hóa ra, một kẻ sống sờ sờ như ta lại bị bụi phủ mười hai năm!

Không ai biết Tang phủ có tam tiểu thư. Không ai biết nàng ta tên Tang Tử…

“Xin… xin lỗi!” Hắn ta có phần lúng túng, cúi đầu nói xin lỗi. “Sau này… sau này ta nhất định sẽ nhớ, cô là tam tiểu thư của Tang phủ.”

Ta cắn môi. Tang Tử ta nhất định sẽ không sống lặng lẽ mà không ai biết đến như vậy nữa, nhất định không!

Ta bỗng ngẩng đầu, nhảy xuống kéo tay hắn, hỏi: “Ngươi từng gặp Thiên Phi và Thiên Lục rồi, đúng không?”

Hắn ngẩn ra một lúc, cuối cùng gật đầu.

“Vậy, ta với bọn họ, ai xinh hơn?” Ta vừa nói vừa giơ tay chỉnh lại mái tóc rối, để lộ gương mặt xinh xắn rồi cười tươi với hắn.

“Cô xinh hơn!” Hắn như đang nghiến răng nói. “Sau này, ta sẽ tặng cô rất nhiều, rất nhiều y phục đẹp, được không?” Ánh mắt hắn đột nhiên sáng bừng, lấp lánh.

Tặng ta rất nhiều quần áo đẹp hơn quần áo ta mặc ư? Ta nghe thấy vậy thì vừa có chút vui mừng vừa có chút tức giận.

Ta cố ý hẩy tay hắn ra, hơi giận dữ nói: “Ngươi chê ta mặc xấu hả?” Bất giác cúi xuống nhìn y phục của mình, quả thật đứng cạnh hắn, ta kém xa. Ta không tránh được cảm giác mất mát trong lòng.

“Không… không phải! Tang Tử, không phải đâu! Cô nghe ta nói…”

“Im miệng!”

Vẻ mặt hắn đầy hoảng hốt, vội vàng giải thích nhưng bị ta vô tình ngắt lời. “Sau này không được gọi ta là Tang Tử!” Hắn gọi ta là Tang Tử sẽ khiến ta nhớ tới dáng vẻ của Thiên Phi lúc tỷ ta kêu tên ta, châm biếm và hạ thấp ta.

Hắn sững người, ánh mắt lấp lánh, rồi cười cười, lên tiếng: “Vậy… vậy… sau này ta sẽ gọi cô là Tam Nhi.”

Tam Nhi?

Chưa có ai gọi ta như vậy, ta nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu.

“Vậy ta gọi ngươi là Khanh Hằng!”

“Ừ!” Hắn gật đầu thật mạnh.

Trẻ con chung quy cũng chỉ là trẻ con. Ta giơ tay về phía hắn, nghiêng đầu cười. “Đi chơi không?”

“Ừ!” Hắn gật đầu, giơ tay ra. Nhưng khi hai bàn tay vừa chạm vào nhau liền nghe thấy tiếng bước chân liên hồi vọng đến từ phía sau, bọn ta cùng quay lại, kinh ngạc nhìn.

Thấy đám gia đinh vội vàng chạy đến, thở hổn hển, nói: “Cố thiếu gia, Cố đại nhân có việc gấp phải về, lệnh cho bọn tiểu nhân tới đón người.”

“Ngươi họ Cố?” Ta hỏi.

Hắn gật đầu, dí dỏm lè lưỡi. “Xem ra hôm nay không chơi được rồi. Tam Nhi, hôm khác nhất định ta sẽ tới tìm cô, chờ ta nhé!” Xoay người đi theo gia đinh, hắn còn không ngừng quay đầu cười với ta.

“Cố… Hóa ra là con trai của Cố đại nhân.” Nhìn bóng dáng hắn, ta lẩm bẩm.

Yến tiệc còn chưa bắt đầu, Cố đại nhân đã vội vàng rời đi. Cha có chút không vui nhưng không tiện biểu lộ ra ngoài.

Hai hôm sau, ta một mình chơi trò quăng túi cát trong sân, nghe thấy gia đinh vừa gọi lớn vừa chạy vào: “Lão gia, lão gia! Không hay rồi! Hoàng thượng băng hà rồi! Hoàng thượng băng hà rồi!”

Hoàng thượng đã băng hà, tất cả đều đột ngột. Hôm trước, có lẽ Cố đại nhân nhận được tin truyền ra từ trong cung mới vội vàng rời đi? Ta vội ném túi cát trong tay, chạy ra ngoài.

Cha túm lấy tên gia đinh, vội hỏi: “Vậy còn thái tử? Có phải thái tử đã đăng cơ rồi không?”

“Thái tử… thái tử…” Gia đinh nhìn cha, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. “Tin tức chỗ Cố đại nhân nói, tối qua Đông bị cung cháy, thái tử… thái tử đã…”

“Khốn kiếp!” Cha phẫn nộ hét lớn, đẩy tên gia đinh ngã xuống đất.

Hoàng đế đã băng hà, thái tử cũng chết.

Vậy thì… các tỷ tỷ của ta?

Nhìn về phía có tiếng bước chân vội vàng của Thiên Phi và Thiên Lục, một đứa bé như ta che miệng, cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Mệnh phượng hoàng… Mệnh phượng hoàng…

Bây giờ, đến thiên tử cũng không còn, ở đâu còn có mệnh phượng hoàng đây?

Ta liếc thấy Thiên Phi và Thiên Lục đều cúi đầu, vặn xoắn chiếc khăn tay, mím môi không nói. Bọn họ không còn vênh váo, tự đắc như trước, đột nhiên ta thấy hả giận. Trước nay ta không biết, chuyện hoàng đế và thái tử cùng chết lại khiến ta được hả giận như vậy. Ta xoay người, lén chạy ra ngoài, không để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của ta lúc này, ta nghĩ, nhất định ta cười vô cùng rạng rỡ.

Không khí ở Tang phủ hôm nay nhuốm màu trầm lặng, trừ ta.

Thiên Phi và Thiên Lục không tới thư phòng đọc sách như mọi khi, còn ta vẫn trở về mảnh sân nhỏ, một mình chơi với bao cát. Khẽ ngân nga điệu hát dân gian, trong lòng vô cùng vui sướng.

Không có mệnh phượng hoàng, vậy thì chí ít, khoảng cách giữa ta và bọn họ sẽ không lớn đến vậy.

Tuy cha cũng hoang mang, lo lắng chờ Cố đại nhân đến nhưng chỉ phí công vô ích.

Ngoài thái tử, tiên đế chỉ còn Công chúa Chiêu Dương, không có người con trai nào khác. Nghe nói tiên đế đột ngột băng hà, đến di chiếu cũng không để lại.

Ngoại thích Hạ Hầu gia độc chiếm hoàng quyền.

Năm ngày sau, thế tử của Hạ Hầu gia đăng cơ, đổi quốc hiệu thành Chu, tức năm thứ nhất niên hiệu Nguyên Quang. Lúc này mới cử hành quốc tang. Di thể của tiên hoàng đặt trong quan tài băng mấy ngày, thời tiết lại nóng như vậy, đã hơi có mùi khó chịu.

Lúc ta nghe gia đinh mặt mày hớn hở thuật lại tất cả những điều đã biết, ta chép miệng, có ai ngờ đường đường là thiên tử, sau khi chết lại phải chịu uất ức như vậy?

Nửa tháng sau, Cố đại nhân mới lại đến.

Cha cứ như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng ra đón tiếp. Ta cũng rất hưng phấn, đơn giản chỉ nghĩ Cố Khanh Hằng có đến không?

Đi theo cha, ta lén trốn sau cột hành lang, chỉ thấy cha và Cố đại nhân hàn huyên với nhau nhưng không hề thấy Cố Khanh Hằng, không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Lúc ta định quay người, đột nhiên có người chạm vào vai ta, cười nói: “Tam Nhi!”

Ta kinh ngạc quay lại, thấy Cố Khanh Hằng đang híp mắt cười, lại giơ tay khẽ bóp mũi ta, cười toe toét. “Sao muội thích trốn ở chỗ tối để lén nhìn người khác thế?”

Vẻ mặt ta không vui nhưng trong lòng lại rất mừng, giả vờ đánh hắn một cái. “Ta thích, ngươi không quản được đâu!”

Hắn không hề tức giận, vẫn cười, nói: “Đến đây, đi theo ta!” Nói xong, hắn nắm tay ta, chạy ra ngoài.

“Này, làm gì đấy?” Ta hỏi, hắn không đáp, chỉ khẽ cười nhưng bước chân vẫn chạy nhanh như bay.

Khi tới cổng, ta hơi chần chừ, lực ở tay hắn không hề giảm, vẫn nắm chặt tay ta đi ra ngoài. Gia đinh đứng trước cổng thấy đó là công tử của Cố đại nhân, không ai dám nhiều lời.

Ta phát hiện một cỗ xe ngựa dừng bên ngoài, phu xe thấy Cố Khanh Hằng đi tới, vội kính cẩn cúi đầu lùi sang một bên.

Cuối cùng, Cố Khanh Hằng buông tay ta, trèo vào xe kéo ra một bọc đồ, đưa cho ta, cười nói: “Này, cho muội đấy!”

Cho ta? Ta mở to mắt nhìn, thấy hắn gật gật đầu.

Ta tò mò bước lên phía trước, nhận túi đồ hắn đưa, cẩn thận mở ra. Cảm giác tơ lụa trơn trượt lướt qua ngón tay, vừa mềm mại vừa ấm áp, những họa tiết thêu phức tạp chạm vào ngón tay làm ta đau nhưng ta vẫn nở nụ cười…

Y phục rất đẹp, rất đẹp…

Ta nhìn tới nỗi ngơ ngẩn, thích đến phát điên lên được. Từ trước tới giờ ta chưa từng nhìn thấy nhiều y phục đẹp thế này, hơn nữa còn là cho ta.

Cố Khanh Hằng khẽ đẩy ta, vui cười, hỏi: “Tam Nhi, thích không?”

Ta gật đầu thật mạnh. “Thích, ta rất thích!”

“Vậy muội mặc thử nhé?” Thấy ta nói thích, Cố Khanh Hằng càng vui mừng, đẩy ta lên xe thử y phục mới, dáng vẻ còn sốt ruột hơn cả ta. Ta đồng ý, vội vã nhảy lên xe.

Ta buông rèm xe, thấy Cố Khanh Hằng ở bên ngoài nói vọng vào: “Vốn dĩ ta định đoán xem số đo của muội thế nào để may y phục, không ngờ lúc tới tìm thợ cả Trần, ông ta nói ông ta có số đo của muội rồi. Thật quá tốt!”

Thợ cả Trần? Đó chẳng phải là thợ cả may quần áo cho Thiên Lục hôm sinh nhật nàng ta ư? Khi ấy ông ta đã may theo số đo của ta mà!

Hít sâu một hơi, có phải vận may của ta đến rồi?

Cài chiếc cúc cuối cùng, giơ tay vén bức mành xe, ta cười rạng rỡ với Cố Khanh Hằng. “Khanh Hằng, thực sự rất vừa!”

Người ở trước mặt sững lại hồi lâu mới khẽ nói: “Tam Nhi, muội… thực sự rất xinh đẹp!” Ta nghiêng đầu, thấy má hắn ửng hồng, cực kỳ đáng yêu khiến ta muốn giơ tay bẹo một cái.

Nhảy xuống xe, chống nạnh, ta nói với giọng tự hào: “Đương nhiên, ta vốn xinh đẹp mà!”

Ta rất giống mẹ, ai cũng nói mẹ ta rất xinh đẹp, vậy thì nhất định ta cũng rất đẹp.

Cố Khanh Hằng vẫn nhìn ta hồi lâu, khẽ bật cười, nghiêm túc nói: “Sau này ta sẽ tặng muội rất, rất nhiều y phục đẹp!”

Trong lòng ta vui mừng nhưng lại nói: “Vì sao ngươi muốn tặng ta y phục đẹp?”

“Ừm…” Hắn nghĩ một lát rồi cười. “Vì muội thích.”

“Chỉ cần ta thích thì ngươi sẽ tặng ta sao?”

“Đúng vậy, chỉ cần muội thích, cái gì ta cũng sẽ tặng!”

Đây chỉ là một câu nói tùy tiện của trẻ nhỏ nhưng cũng là lời hứa hắn dành cho ta. Nhiều năm về sau, ta vẫn có thể cảm nhận sâu sắc, những điều Cố Khanh Hằng nhận lời với ta thì chưa bao giờ thất hứa.

Cẩn thận ôm bọc y phục mới, ta vui sướng trở về phòng cất kĩ rồi mới đi ra.

Cố Khanh Hằng rất nghe lời, ngồi trong sân chờ ta. Thấy ta chạy đến, hắn đứng lên, nở nụ cười ngọt ngào.

Ta kéo hắn đi chơi trò ném túi cát, trước nay không ai chơi cùng ta, ta luôn chơi một mình. Hôm nay có người muốn chơi cùng, ta vui mừng còn chả kịp, chỉ là tên Cố Khanh Hằng thực sự không biết chơi, hắn chơi rất kém.

Lúc thì hắn vò đầu, lúc thì nghiến răng nhưng lần nào cũng không bắt được mà làm rơi túi cát. Ta mắng hắn ngốc, hắn cũng không giận, chỉ cười ngượng ngùng. Ta lắc đầu, không biết sao tính khí của hắn lại tốt như vậy, khiến ta không thể tức giận được.

Cầm túi cát trong tay, ta tùy tiện hỏi: “Khanh Hằng, cha ngươi làm chức quan gì?”

“Đại học sĩ.”

“Đại học sĩ là quan rất lớn à?”

“Ừ… Coi như lớn đi!”

“Ờ.” Thực ra “coi như lớn” thì là lớn đến nhường nào, ta không biết. Liếc một cái, thấy hắn vẫn đang cố gắng ném túi cát trong tay hết lần này đến lần khác, thậm chí trán dần đổ mồ hồi. Một lúc sau, ta lại hỏi: “Hôm nay cha ngươi đến làm gì?”

Hắn không nhìn ta, tập trung vào động tác, nói nhỏ: “Cha nói hoàng thượng vừa đăng cơ, muốn tuyển tú thì cũng phải đợi vài năm nữa. Hừ, cũng sẽ không quá muộn, chưa tới ba năm ấy! Ôi chao…” Túi cát sắp nắm được, chỉ vì bất cẩn một chút đã rớt khỏi kẽ tay.

Mà câu nói của hắn khiến ta ngơ ngẩn.

Hóa ra không làm phượng hoàng của tiên hoàng, không làm phượng hoàng của thái tử, còn có thể làm phượng hoàng của tân hoàng đế!

Mệnh phượng hoàng… Mệnh phượng hoàng…

“A!” Ta hét lớn một tiếng, căm giận ném túi cát trong tay xuống đất, bật dậy, nắm chặt hai tay.

Cố Khanh Hằng không hiểu vì sao, vội đứng lên theo, hỏi gấp: “Tam Nhi, muội sao thế?”

Ta có quần áo mới nên vui vẻ. Không ngờ hôm nay, có người còn nhận được tin tốt hơn ta, vui mừng hơn ta.

Nghĩ tới đây, ta không nói câu nào, quay người chạy đi.

“Tam Nhi!” Cố Khanh Hằng gọi lớn, ta không nghe thấy bước chân đuổi theo của hắn, chỉ thấy hắn nói: “Có phải tại ta chơi kém quá nên muội tức giận không?”

Ta không quan tâm tới hắn, Khanh Hằng đúng là tên ngốc.

Hôm đó, cuối cùng Cố Khanh Hằng không tới tìm ta. Sau này, ta nghe nói lúc Cố đại nhân rời đi, cha còn tiễn tới tận đầu phố. Ta nghĩ đúng như lời Cố Khanh Hằng nói, Cố đại nhân đến cũng chính vì chuyện này.

Ta ngồi ủ rũ trong sân, lúc đang xé cánh hoa trong tay, thấy Thiên Phi và Thiên Lục từ xa đi tới. Giây phút nhìn về phía ta, ánh mắt Thiên Phi lóe lên tia khác thường, song tỷ ta không nói lời nào, vẻ mặt đầy kiêu ngạo bước qua ta. Thiên Lục quay đầu như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Chiều muộn, có a hoàn vội vã chạy tới, kéo ta đi, nói: “Tam tiểu thư, phu nhân tìm cô đấy!”

Ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị kéo đi rồi.

Phu nhân tìm ta làm gì? Chẳng lẽ vì chuyện mệnh phượng hoàng, lại muốn may y phục cho Thiên Lục?

Có điều ta chỉ đoán đúng một phần, quả thực là vì chuyện y phục mới nhưng cũng là vì ta.

Vừa bước vào cửa, ta liền cảm thấy đằng sau có ai đẩy mạnh một cái, loạng choạng, ngã nhào xuống đất. Lòng bàn tay chà lên mặt đất, đau rát.

“Loại ti tiện! Chê bản phu nhân đối đãi ngươi không tốt à? Lại dám ăn trộm quần áo mới của Lục Nhi để mặc!” Giọng nói của phu nhân đầy vẻ tức giận. Ngước mắt, thấy bà ta nhìn thẳng vào ta, ánh mắt khóa trên y phục ta đang mặc.

Ta hiểu ý bà ta ngay lập tức. Bà ta muốn nói y phục trên người ta là đồ ăn trộm.

Nắm chặt tay, ta nửa ngồi dậy, nói lớn: “Không đúng, đây là y phục Khanh Hằng tặng con!”

“Khanh Hằng?” Phu nhân nhíu mày, xem ra bà ta chưa từng nghe đến cái tên này.

Trái lại, Thiên Phi ở bên cạnh biến sắc mặt, nghiêm giọng nói: “Ngươi muốn lừa ai hả? Cố thiếu gia sao có thể tặng y phục cho ngươi? Cho dù có đi nữa, làm sao hắn biết số đo của ngươi?” Tỷ ta nói một cách rõ ràng, mạch lạc rồi lại quay về phía phu nhân, nói: “Mẹ, nếu không phải con và Thiên Lục bắt gặp thì chúng ta sẽ không biết chuyện này! Thiên Lục cũng thật là… Còn muốn giấu cho nó! Hừ, con thấy thật chướng mắt!”

“Tỷ!” Thiên Lục kéo tay áo Thiên Phi, khẽ nói. “Em thấy đây cũng chẳng phải việc gì lớn, chúng ta nên bỏ đi!”

“Không phải việc lớn? Trong nhà có trộm còn không phải việc lớn?” Thiên Phi gào lên. “Bây giờ là vài bộ y phục, sau này sẽ là cái gì? Mẹ, phải dạy dỗ nó cho tốt mới được!” Mấy lời kháng nghị của tỷ ta sắc bén như muốn làm thủng màng nhĩ ta.

“Tỷ…”

“Tại sao lại bỏ qua?” Lần này là ta ngắt lời Thiên Lục, rõ ràng không phải ta ăn trộm, nếu bỏ qua, khác nào ta thừa nhận mình ăn cắp? Ta hung dữ trừng mắt nhìn Thiên Lục, xem ra nàng ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì! Y phục của nàng ta thiếu hay không, lẽ nào nàng ta không biết?

“Láo xược!” Phu nhân giận dữ đập bàn, đứng lên nói. “Ngươi còn không biết sai?”

“Con không sai!” Cho dù bà ta tức giận thì ta vẫn nói như vậy. Không phải ta làm, sao ta phải thừa nhận?

Phu nhân tức tới nỗi sắc mặt trắng bệch, gật đầu nói: “Ngươi không sai? Được!”

“Bốp bốp!” Bà ta vỗ tay, có a hoàn từ ngoài bước vào, trong tay bê một bọc đồ. Ta vừa nhìn liền nhận ra, đây chính là bọc quần áo Cố Khanh Hằng tặng ta.

Rõ ràng bọn họ đã lục soát phòng ta!

Phu nhân bước lên, thô lỗ kéo bọc đồ trong tay a hoàn. Do dùng lực quá mạnh, “soạt” một tiếng, y phục rơi hết xuống đất. Bà ta “hừ” mũi, cười. “Nếu ngươi không ăn trộm, y phục của Lục Nhi sao có thể không cánh mà bay? Nếu ngươi không ăn trộm, sao y phục có thể ở trong phòng ngươi?”

Không cánh mà bay? Đầu ta ong một tiếng, ở đâu ra chuyện trùng hợp đến vậy? Tất nhiên ta chẳng tin.

Ta lắc đầu, hét lớn: “Các người… các người đều muốn hãm hại ta! Ta không ăn trộm! Ta không ăn trộm! Ta không ăn trộm!”

“Ngươi!” Phu nhân bị ta làm cho tức giận tới mức người run rẩy, nghiến răng nói. “Xem ra hôm nay không dạy dỗ ngươi thì ngươi không biết hối cải! Người đâu, đánh cho ta!”

“Mẹ!” Thiên Lục hoảng sợ kêu lên, kéo tay bà ta, nói. “Đừng đánh muội ấy! Có thể… có thể Cúc Vận nhất thời quên y phục của con để ở đâu nên mới không tìm thấy! Y phục của muội ấy có lẽ thực sự là do Cố thiếu gia tặng!”

“Nhị tiểu thư!” Cúc Vận sợ hãi kêu lên nhưng khi thấy Thiên Lục nháy mắt ra hiệu, cuối cùng đành cúi đầu.

“Lục Nhi!” Trong ánh mắt phu nhân có phần thất vọng.

Thiên Phi kéo tay Thiên Lục, cười nói: “Có thật là Cố thiếu gia tặng không? Ha, bây giờ cũng không đến mức chạy đến Cố phủ hỏi nhỉ? Không thể bỏ qua cho ngươi được! Đánh đi!”

“Ngươi!” Ta đã hiểu, là Thiên Phi giở trò, nhất định là tỷ ta.

Tiếng gậy đập xuống càng lúc càng mạnh.

“A…” Ta cắn chặt môi, trốn đến nơi nào, bàn tay đen phía sau sẽ theo đến đó. Định đứng lên, chiếc gậy đập thẳng xuống chân ta.

Thiên Phi vẫn thấy chưa đủ, tỷ ta cười, bước lên phía trước, nhặt y phục dưới đất lên, vò vò, lại cười. “Chỉ có thợ cả Trần mới có thể tạo ra chất liệu này. Đây chính là quần áo may cho Thiên Lục!” Dường như tỷ ta đang trần thuật sự thật rằng ta ăn trộm y phục.

Sau đó, mắt tỷ ta bỗng lóe lên tia độc ác, chỉ thấy “xoẹt” một tiếng, y phục trong tay tỷ ta đã bị xé thành hai mảnh. Tỷ ta cười đắc ý. “Ha ha, quần áo bị ngươi cầm, Thiên Lục cũng không thèm nữa!” Nói xong lại cúi người nhặt bộ khác.

Ta làm sao có thể đồng ý, nhào qua, hét lên: “Không được xé! Không cho ngươi xé!” Đó là của Khanh Hằng tặng ta, đó là y phục hắn tặng ta!

“Bang!” Cây gậy đập xuống, sự đau đớn từ ngón tay lan tới mu bàn tay, tiếp tục lan rộng, tiếp tục sâu hơn.

Trong lòng ta, nơi sâu thẳm của linh hồn…

Oa…

Lần đầu tiên ta khóc trước mặt bọn họ. Trơ mắt nhìn y phục Cố Khanh Hằng tặng biến thành đống lộn xộn, từng mảnh rơi xuống tựa như trái tim bị xé nát.

Tiếng cười ngông cuồng của Thiên Phi váng vất bên tai ta, hồi lâu cũng không tan biến.

Vì sao tỷ ta đã có tất cả còn muốn giành chút đồ với ta như vậy? Vì sao tỷ ta không muốn cho ta cái gì? Vì sao…

Quyền lực, thân phận…

Hai tay càng lúc càng siết chặt, mang theo sự phẫn nộ tột cùng…