Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 63: Khách hàng lớn.




Tác giả: Lâm Miên Miên
Editor: Lili
Khách hàng là thượng đế, nếu khách hàng tự nguyện muốn chịu rét thì bọn họ cũng không có cách nào.

La Bối cầm một lọ nước khoáng bình thường muốn đưa cho ông lão, lập tức tài xế của ông đứng bên cạnh nhanh chóng giành trước nhận lấy, hắn cầm chai nước khoáng, chần chừ nói với ông lão: "Ông chủ, đây không phải hãng nước ngài thường uống, ngài có cần mang nước đến đây không?"
La Bối đứng bên cạnh chỉ có thể im lặng.

Đúng vậy, đã có tiền mua siêu xe thì chắc chắn là đại gia vậy thì đối với chất lượng sinh hoạt hàng ngày khẳng định rất cao.

Loại nước cô đưa chỉ có 5 tệ 1 chai, có lẽ bình thường ông lão chưa bao giờ uống, chắc có uống thì cũng uống kiểu nước khoáng Hermes.

Nhưng ông lão lại lắc đầu: "Không cần, uống cái này là được."

La Bối muốn mang ghế dựa ra nhưng hành động của tài xế còn nhanh hơn, giúp cô mang ghế dựa dọn tới bên ngoài, ông lão thuận thế ngồi xuống, cô nhìn thoáng qua, nói như thế nào nhỉ, ông lão này thật sự không giống người thường, lúc ông đứng thì lưng thẳng tắp, lúc ngồi cũng giống vậy, không một chút buông thả, hoàn toàn không giống một người già, kể cả người trẻ tuổi như cô cũng không có cái tinh thần như vậy.
Chu Kiến Quốc đã thay đổi quần áo công nhân rửa xe.
Rất kỳ quái, lúc anh đứng trước chiếc xe này thì cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu, đáng lẽ người như anh khi đứng trước một chiếc siêu xe nghìn vạn thế này thì phải càng cẩn thận vì sợ xảy ra vấn đề mới đúng nhưng anh không có, trong mắt anh, loại xe này so với chiếc xe mười mấy vạn của La Bối thay đi bộ kia không có gì khác nhau, ít nhất nó cũng không làm anh cảm thấy sợ hãi.

La Bối đứng ở một bên, quan sát biểu cảm trên mặt ông lão.

Nếu không biết còn tưởng rằng ông đang xem một buổi biểu diễn nào đấy, biểu tình tràn ngập hưởng thụ, dường như chỉ cần nhìn Chu Kiến Quốc giúp ông rửa xe, là một việc làm ông thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.

"Cô bé, tên kia là ông chủ cửa hàng bảo dưỡng xe này sao?" Đang lúc La Bối nghĩ mình suy nghĩ quá nhiều thì ông lão quay sang nói chuyện với cô.

Cô vội vàng trả lời: "Vâng ạ, anh ấy là ông chủ."

"Mở cửa hàng này chắc vất vả lắm nhỉ?" Ông cụ cười tủm tỉm nhìn La Bối: "Ngày mùa đông còn phải rửa xe."

Tuy ông lão nói như vậy nhưng vẻ mặt sẽ làm người khác hiểu lầm, bởi vì vẻ mặt của ông rất vui vẻ, lúc này lại xem Chu Kiến Quốc rửa xe còn nở nụ cười.

La Bối cười gật đầu: "Bây giờ làm ăn có cái gì là không vất vả đâu ông."

"Nói đúng, người trẻ tuổi nhất định phải vất vả một chút, thoải mái để dành cho chúng ta."

Chắc là do thời tiết lạnh, ông mới vừa ho khan một tiếng, tài xế lập tức đi cầm áo khoác giúp ông phủ thêm, ông cụ lại nhìn về phía La Bối, cẩn thận đánh giá: "Cô bé, nhìn cháu hình như mới tốt nghiệp đại học đúng không."

"Vâng ạ, cháu mới tốt nghiệp năm ngoái."

La Bối cảm thấy tuy ông lão này có chút kỳ lạ, nhưng cô có thể cảm giác được, ông đối với Chu Kiến Quốc và cô đều có một loại thân thiện khó nói, loại tình cảm này làm cho cô thấy rất thoải mái, rồi trong lúc vô tri đã mất cảnh giác với ông cụ.

"Cháu với tên kia là cùng hợp tác kinh doanh hả?"

"Vâng."

Ông lão lại cười, lúc này đứng lên, tài xế vội vàng đi theo phía sau, đúng là rất nhanh nhẹn.

Ông đi đến bên xe, vừa nhìn Chu Kiến Quốc rửa xe, vừa nói: "Nơi này rửa sạch sẽ một chút, rửa không sạch sẽ tôi sẽ không trả tiền."

Chu Kiến Quốc: "......"

Chiếc xe này đã rất sạch sẽ rồi, không có một chút bụi bẩn, vậy mà người này còn muốn đến rửa xe, đúng là nhiều tiền không có chỗ tiêu.

Ngày mùa đông, Chu Kiến Quốc cọ cọ rửa rửa, tay đã đông lạnh đến đỏ bừng, tài xế ở một bên muốn nói lại thôi, nhưng nhìn ông lão lại im lặng.

Lúc Chu Kiến Quốc đi rửa lốp xe, không cẩn thận đụng vào tài xế, anh còn chưa mở miệng xin lỗi, vẻ mặt tài xế sợ hãi nói: "Xin lỗi, là tôi......"

Ông lão ho nhẹ một tiếng, tài xế lập tức không lên tiếng.

La Bối nghĩ thầm, người tài xế này đúng là rất chuyên nghiệp, cửa hàng bảo dưỡng oto này cũng khai trương được một thời gian rồi, cũng không phải chưa gặp loại khách hàng kỳ ba như vậy, cảm thấy chính mình bỏ ra mấy chục đồng rửa xe, là có thể hùng hùng hổ hổ vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, xem mình như lão gia thời cổ đại còn bọn họ là người hầu hạ, dù sao thái độ như vậy đặc biệt làm người chán ghét.

La Bối biết Chu Kiến Quốc rất vất vả, vội vàng chạy vào trong tiệm, từ trên bàn trà cầm bình giữ ấm mua cho Chu Kiến Quốc, lại chạy ra đi đến bên cạnh Chu Kiến Quốc, cô vặn nắp bình giữ ấm, lập tức toát ra khói trắng, nói với Chu Kiến Quốc: "Anh uống một ngụm đi cho đỡ lạnh."

Lúc này vốn dĩ trời đông giá rét, nước rửa xe lại lạnh, nên uống miếng nước làm ấm thân thể, nếu không đúng là đông lạnh thành đá luôn.
Trong tay Chu Kiến Quốc đều là nước và bọt, La Bối cầm khăn giấy lau tay cho anh, anh cũng vội vàng thừa dịp này uống nước, uống xong cảm thấy người ấm áp lên hẳn.

Bây giờ, người muốn rửa xe cũng có rất nhiều, một mình cậu học đồ không làm hết nên Chu Kiến Quốc cũng giúp đỡ rửa xe, tay anh đã đỏ lên vì đông lạnh, La Bối mua cho anh kem dưỡng da tay, anh lại nói đàn ông không dùng cái này, nếu không phải da mặt nứt nẻ khó chịu thì Chu Kiến Quốc cũng không muốn dưỡng ẩm.

"Tôi đi cắm túi chườm nóng, hôm nay anh phải bôi kem dưỡng da tay nếu không chắc chắn sẽ bị nứt da."

Chu Kiến Quốc không lắm để ý nói: "Được rồi."

Ông lão vẫn luôn đang nhìn hai người, La Bối xoay người lại, vừa lúc đối mặt với ánh mắt của ông, sự tìm tòi quá rõ ràng trong mắt ông làm cô không thể bỏ qua.
"Vợ chồng trẻ có khác, tình cảm rất tốt." Ông lão vui tươi hớn hở nói.

La Bối vốn dĩ muốn giải thích cô với Chu Kiến Quốc không phải quan hệ đó nhưng lại cảm thấy, đây chỉ là một ông lão xa lạ mà thôi, sau này có lẽ cũng không gặp lại nên không cần thiết nói nhiều như vậy, chỉ có thể xấu hổ cười cười rồi đi vào trong tiệm.

"Rửa sạch sẽ một chút, trong ngoài mỗi một góc đều không thể bỏ qua." Ông lão lại đi đến bên cạnh Chu Kiến Quốc: "Nếu cậu mở cửa hàng này thì phải làm được tốt nhất, kể cả rửa xe, cũng phải rửa đến sạch sẽ nhất!"

Sau đó là một bài giáo dục cằn nhằn.

Chu Kiến Quốc nghĩ thầm, đúng là quá vất vả, thu được có vài chục đồng rửa xe còn phải nghe nhiều giáo huấn với lải nhải như vậy.

Nhưng ai bảo khách hàng là thượng đế chứ, tuy anh bất mãn nhưng cũng không nói gì.

Ông cụ thấp giọng lầm bầm lầu bầu một câu: "Có tiến bộ."

Chu Kiến Quốc không nghe rõ, liền ngẩng đầu xem: "Ngài vừa rồi nói cái gì?"

"Tôi bào cậu rửa sạch sẽ một chút."

Chu Kiến Quốc ở trong lòng trợn mắt: "Vâng!"

Chiến xe này vốn dĩ đã rất sạch sẽ, bên trong cũng vậy, không có tro bụi, căn bản không cần rửa, nhưng bởi vì ông lão này liên tục giáo huấn bên tai anh như ong mật vo ve vo ve, vốn dĩ rửa một cái xe cũng không cần lâu lắm nhưng bị ông cụ làm tốn mất mười phút.
Chu Kiến Quốc nghĩ thế này phải thêm tiền, ít nhất thêm năm đồng nếu không thì anh bị lỗ.

Chờ sau khi rửa sạch sẽ, ông lão cũng đi theo Chu Kiến Quốc vào trong tiệm.

"Của ngài rửa xe hết 30 tệ 1 lần." Chu Kiến Quốc bảo La Bối tính sổ: "Nhưng nếu ngài làm thẻ hội viên, đóng một ngàn thì lần này miễn phí, về sau có thẻ hội viện thì 1 lần 25 tệ."

Ông lão nhìn anh một cái, lại nhìn nhìn La Bối: "Nếu tôi làm thẻ hội viên nạp tiền sau đó các cậu bỏ trốn thì sao?"

Chu Kiến Quốc thật sự không biết nên nói cái gì: "Cửa hàng của cháu mới khai trương, ngài đừng trù ẻo chúng cháu. Kể cả cửa hàng phải đóng cửa thì chúng cháu cũng sẽ trả tiền thừa lại cho ngài, cháu làm ăn buôn bán sẽ không để mất uy tín."
Chu Kiến Quốc nói rất nghiêm túc.

Anh kinh doanh chính đáng, việc đầu tiên muốn giữ là chữ tín, nếu chỉ vì một chút tiền mà mất chữ tín thì chắc chắn về sau có kinh doanh gì đi nữa cũng không làm tốt.

"Vậy mỗi lần tôi đến rửa xe có thể chỉ định cậu rửa không?" Ông cụ lại hỏi: "Những người khác tôi không yên tâm."

Chu Kiến Quốc cảm thấy người này tuy hơi dài dòng nhưng khả năng muốn làm thẻ hội viên cao, anh sốc lên tinh thần, thái độ càng tốt: "Ngày nào, cháu cũng trong tiệm, xe của ngài quá quý, những người khác trong tiệm cũng không dám rửa nên tất nhiên cháu sẽ rửa."

Nghe đến đó, cuối cùng ông lão cũng vừa lòng.

"Nạp một ngàn tệ, miễn phí rửa một lần xe, vậy nếu tôi nạp 2000 tệ thì cos tặng cái gì không?"

Lúc này kể cả La Bối cũng dựng tai lên nghe, nhìn ông lão giống như nhìn thần tài.

"Rửa xe một lần, đánh bóng một lần."

"Nạp 3000 thì sao?"

"Đưa một bộ đệm xe."

"Vậy nạp 4000?"

"Đưa một bộ màng xe và đáng bóng 2 lần."

Ông lão nói với tài xế: "Nạp 5000, đưa tiền mặt cho cậu ta."
Tài xế nhanh chóng gật đầu, từ trong ví đếm 5000 tệ tiền mặt đưa cho La Bối.

La Bối có chút choáng váng, vậy nên hôm nay có đơn hàng lớn sao? Nạp một lần 5000 tệ luôn?

"Tôi nạp 5000 tệ, tôi muốn 3 lần rửa xe, màng xe, đánh bóng còn có bảo dưỡng, cẩn thận đừng làm hỏng xe của tôi." Ông cụ chỉ bình giữ ấm trong tay Chu Kiến Quốc: "Tôi muốn cái bình giữ ấm giống như vậy nữa."

La Bối: "Vậy để cháu đặt trên mạng 1 cái nữa. Hiện tại trong tiệm không có."

Ông cụ gật đầu: "Vậy lần sau rửa xe rồi tôi qua lấy, nhớ kỹ, phải giống nhau như đúc."

Nạp 5000 tệ, làm thẻ hội viên, cũng phải điền một số thông tin cơ bản.

Ví dụ như tên họ cùng thông tin để liên lạc, ngoài ra có thể điền hoặc không.

Ông cụ cầm lấy bút, ông dừng một chút, hình như do dự trong chốc lát, chỉ viết mỗi chữ Chu, lại để lại số điện thoại.

Lúc La Bối đăng ký còn rất kinh ngạc: "Ngài cũng họ Chu sao?"

Chữ của ông lão rất phù hợp với khí chất trên người ông, sắc bén có khí khái.

Tài xế đứng ở phía sau nghe được lời này, còn ngẩng đầu lên liếc nhìn ông lão một cái, sau lại cúi đầu.

Ông cụ ừ một tiếng: "Họ Chu."

La Bối nở nụ cười: "Vậy thật trùng hợp, anh ấy cũng họ Chu."

Tuy cả tên lẫn họ đều là anh bịa đặt.

"Phải không?" Ông cụ đóng nắp bút lại, cười cười, cũng không nói cái gì nữa.