Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 51: Yêu thương.




P/s: Thương bé Cảnh Châu😢
La Bối phát hiện hôm nay Chu Kiến Quốc rất kỳ lạ, liên tục nhìn về phía cô,đến khi cô quay ra nhìn lại thì anh lập tức dời tầm mắt đi.
Sau vài lần như vậy, La Bối lau lau mặt, hỏi: "Trên mặt tôi có gì à?Sao anh cứ nhìn tôi làm gì?"
Chu Kiến Quốc vốn dĩ đang chột dạ, lúc này nghe La Bối nói thế thì nhảy dựng lên, "Tôi nhìn cô bao giờ?"
La Bối: "......Anh không cần kích động như vậy,tôi chỉ hỏi một chút thôi mà."
Chu Kiến Quốc vẫn luôn biết anh không phải một người đàn ông bình thường.Anh không có hứng thú với phụ nữ nhưng đừng hiều lầm,anh càng không yêu thích đàn ông.Ít nhất trước mắt,anh còn chưa muốn dùng tinh lực và thời gian để lãng phí cho một chuyện không có ý nghĩa như yêu đương.Cũng bởi vậy mà dù ngày nào cũng tiếp xúc với người vô cùng xinh đẹp như La Bối nhưng anh vẫn có thể đối đãi bình thường,thậm chí có đôi khi nóng nảy còn sẽ không kiêng nể gì mà dạy bảo cô.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ mơ thấy La Bối,hơn nữa còn là loại giấc mơ này.Quan trọng là trong mơ,anh còn rất hưởng thụ,thậm chí lúc mới tỉnh mộng,lúc ý thức còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh,anh vẫn còn chưa thoát ra khỏi mộng.
Gặp quỷ.
Dọc theo đường đi, Chu Kiến Quốc đều rất trầm mặc.Dù Phương Cảnh Châu có náo loạn thì anh cũng không phản ứng lại.
Chu Kiến Quốc buồn bã không có tinh thần,đầu gục xuống, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Anh đột nhiên phát hiện thật ra mình cũng chỉ là một người đàn ông bình thường,sắc đẹp vẫn có ảnh hưởng nhất định đến anh,anh không phải người bất khả chiến bại.
Chu Kiến Quốc phi thường rõ ràng nếu giấc mộng kia chỉ là nhất thời,qua mấy ngày tâm trạng của anh lại khôi phục bình thường thì còn tốt nhưng nếu anh không thể xử lý được tâm tình của mình thì coi như xong.Tất nhiên không phải anh cảm thấy có suy nghĩ như vậy với La Bối là một chuyện tội lỗi mà là đứng trên góc độ của một thương nhân mà có ý nghĩ nam nữ với đối tác thì sẽ rất phiền phức.
La Bối thấy bộ dáng Chu Kiến Quốc uể oải, ỉu xìu thì hỏi: "Anh làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
Cô còn định nâng tay lên sờ thử trán anh.
Chu Kiến Quốc nhìn cô như nhìn quỷ,lập tức lui về phía sau, vẻ mặt cảnh giác, "Không có việc gì."
Anh nói không có việc gì nhưng lại nhìn chằm chằm tay của cô, trắng nõn thon dài, móng tay mượt mà,cổ tay rất nhỏ,đeo một cái lắc tay trông thật đẹp mắt.
Tầm mắt di chuyển nhìn lên mặt cô.
Nếu La Bối có tiến vào giới giải trí cũng nhất định sẽ trở thành một mỹ nữ nổi bật.Cô rất ít khi trang điểm, làn da của cô rất trắng cũng rất non mịn, lúc này trời nóng nên gương mặt trắng nõn điểm thêm chút hồng hào làm anh nghĩ đến một loại quả rất quý trong siêu thị là quả mật đào.
Chu Kiến Quốc quen biết La Bối lâu như vậy nhưng chưa từng nghiêm túc đánh giá cô.Anh vẫn luôn biết cô rất xinh đẹp nhưng chưa từng tỷ mỷ nhìn cô.
Cô cho người ta một cảm giác tươi mát,sạch sẽ,lúc này cô chỉ mặc đơn giản một chiếc áo thun màu trắng kết hợp với váy ngắn cạp cao, tóc tùy ý búi sau đầu, nhìn giống học sinh.
Chu Kiến Quốc lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn quầy bán quà vặt cách đó không xa, liền nói: "Tôi đi mua nước uống,hai người có muốn uống gì không?"
La Bối lắc đầu, "Thôi,tôi mang theo nước rồi."
Phương Cảnh Châu nhấc tay, "Cháu muốn uống Coca."
Chu Kiến Quốc liếc mắt nhìn bé, "Ba tệ rưỡi,đưa tiền đây."
Phương Cảnh Châu: "......Vậy cháu không uống nữa."
Chu Kiến Quốc chạy đến quầy bán quà vặt mua một lọ nước khoáng lạnh, vặn nắp nhưng lại không uống mà để dội lên mặt.
Thật đúng là lạnh lẽo vào tận trong tim.
Ít nhất bây giờ anh đã tạm thời bình tĩnh lại rồi.
Chỉ là một giấc mộng thôi mà!Dù sao anh cũng là một người đàn ông trưởng thành,ai mà còn chưa từng có một giấc mộng xuân chứ.Anh cũng chỉ là do bị ảnh hưởng từ Phương Cảnh Châu thôi.Nếu bị giấc mộng này điều khiển thì mới đúng là định lực của anh quá kém.
La Bối chỉ là bạn tốt đồng thời là bạn làm ăn của anh thôi.Bọn họ còn phải cùng nhau phát triển sự nghiệp,dù anh đối với La Bối hay La Bối đối với anh, tốt nhất đều không nên có tình cảm riêng tư gì, như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Phương Cảnh Châu và La Bối thấy anh dùng nước khoáng rửa mặt. La Bối ngẩng đầu lên nhìn trời,đã vào tháng 10 cũng qua lập thu rồi, tuy vẫn còn mặc áo ngắn tay nhưng cũng không nóng như mùa hè.
Chắc anh là đàn ông nên thấy nóng hơn!
Phương Cảnh Châu kéo tay La Bối, nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua em nói chuyện với chú Tiểu Chu."
La Bối nhìn bộ dáng như ông cụ non của bé mà muốn cười, nhưng cô vẫn giả bộ nghiêm túc hỏi: "Được,vậy em có thể nói với chị,hai người nói chuyện gì được không?"
"Có thể,bí mật gì em cũng có thể nói với Bối Bối." Phương Cảnh Châu cũng không nhớ mình có hứa hẹn phải giữ bí mật với Chu Kiến Quốc không, dù sao bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, "Em hỏi chú Tiểu Chu là có thích chị không,chú ấy bảo là có thích!"
La Bối vô cùng bình tĩnh mà sờ đầu nhỏ Phương Cảnh Châu, "Ừ,rồi sao?"
"......Em không nhớ rõ." Sau một giấc ngủ,Phương Cảnh Châu chỉ nhớ được chi tiết quan trọng nhất trong câu chuyện thôi.
La Bối gật gật đầu, "Chị biết rồi."
Cô không cần suy nghĩ đã biết Chu Kiến Quốc cố ý đùa Phương Cảnh Châu mới trả lời như vậy.
Phương Cảnh Châu còn nói thêm: "Bối Bối,em muốn nhanh lớn lên. Như vậy về sau có người bắt nạt chị thì em có thể bảo vệ chị.Chú Tiểu Chu nói phải uống nhiều sữa bò, không được kén ăn, còn phải đi ngủ sớm một chút,vậy thì mới cao như chú ấy được."
La Bối nhéo tay bé, "Chú ấy nói đúng,em phải uống sữa,đi ngủ sớm còn không được kén ăn."
"Vậy thì sẽ cao như chú Tiểu Chu ạ?" Phương Cảnh Châu suy nghĩ nói, "Thật ra chú Tiểu Giang cũng rất cao, nhưng em cảm thấy chú ấy không lợi hại bằng chú Tiểu Chu."
La Bối tò mò hỏi: "Vì sao em lại cảm thấy như vậy?"
"Không biết nhưng em cảm thấy vậy."
Cảm giác của trẻ con rất kỳ lạ.
***
Giang Tư Hàn ở đoàn phim nghe nói chuyện La Bối và Chu Kiến Quốc đi thăm Phương Cảnh Châu.
Anh cũng muốn đi nhưng người còn đang ở đoàn phim,không đi được, chỉ có thể sau khi kết thúc công việc trở về khách sạn lên xem vòng bạn bè.
Chu Kiến Quốc đã add wehchat với Giang Tư Hàn nhưng bản thân Chu Kiến Quốc cũng chẳng hay đăng cái gì.
Mấy ngày nay La Bối đều đăng tin tức mới. Giang Tư Hàn click mở hình ảnh, trong đó một bức là ba người chụp ảnh chung ở công viên giải trí, ba người đều mang chiếc bờm hoạt hình ngộ nghĩnh, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu, hơn nữa ba người đều siêu đẹp,kể cả không dùng app chỉnh sửa cũng vẫn đẹp.
Giang Tư Hàn tùy tay like, nghĩ nghĩ, lại lưu ảnh của La Bối và Phương Cảnh Châu vào máy.
Trong bộ phim truyền hình này, Giang Tư Hàn đóng vai nam số 4, suất diễn không nhiều, cho nên nếu thuận lợi thì giữa tháng 10 là có thể đóng máy.
Tuy một số diễn viên ở đoàn phim vẫn cô lập và xa lánh anh,nhưng sau khi Giang Tư Hàn nói chuyện với La Bối cũng đã thả lỏng tâm tình, mỗi ngày chỉ nghiêm túc đóng phim.Trước mặt nhiều người còn thỉnh thoảng có fans thăm ban, Thời Xuyên cũng sẽ không gây khó dễ.Sau khi Lưu ca biết tình huống ở đoàn phim cũng chỉ thở dài một hơi, nói với anh không cần so đo với Thời Xuyên,rốt cuộc anh ta cũng là tiền bối hơn nữa còn là nghệ sỹ tuyến một.
Giang Tư Hàn kỳ thật vô cùng chán ghét những thị phi của giới giải trí.Anh ở đoàn phim cũng nghe nói qua không ít tin tức.Trước kia anh sống trong hoàn cảnh rất đơn giản, thế giới của anh cũng rất thuần túy,chỉ có âm nhạc, không có ngươi lừa ta gạt, không có ngươi tranh ta đấu, tuy cuộc sống có nghèo khổ, nhưng cũng rất nhẹ nhàng.Bây giờ,anh có công việc,cuộc sống cũng càng ngày càng tốt hơn nhưng anh cũng không thích cuộc sống như vậy, thậm chí còn cảm thấy phiền chán.
Cũng may anh đã chậm rãi thích diễn kịch,anh có thể đem bản thân hoàn toàn đắm chìm trong nhân vật.
Đạo diễn càng ngày càng tán thưởng anh, nói anh là một hạt giống tốt,chỉ cần có thời gian,nỗ lực của anh nhất định sẽ có thành tựu.
La Bối cũng biết Giang Tư Hàn ở đoàn phim không quá vui vẻ, nhưng cô cũng không biết nên an ủi anh như thế nào, bởi vì đó là một thế giới mà cô không quen thuộc,cô không rõ chuyện gì thì làm sao có thể đồng cảm với anh.Mà cổ vũ, an ủi cũng chỉ có thể nói một lần còn nói lần thứ hai thì chính cô cũng cảm thấy không thú vị.
Nhưng mà,cô biết, đây là con đường duy nhất mà Giang Tư Hàn phải đi để có thể thành công.Chỉ có trải qua tất cả những chuyện này,anh mới có thể trở thành ảnh đế.
La Bối và Chu Kiến Quốc cũng chỉ tính toán ở huyện nhỏ này ba buổi tối,mùng một lái xe lại đây thì sáng sớm mùng 4 sẽ trở về.Trước một ngày rời đi, Phương Cảnh Châu rất buồn bã.
Nhưng bé luôn luôn hiểu chuyện, cũng không chơi xấu, chỉ trở nên vô cùng trầm mặc.
La Bối đưa bé đi xem đài phun nước ở quảng trường, một lúc sau, Phương Cảnh Châu mới nói: "Bối Bối,có phải sinh con rất đau không chị?"
Sao bé lại nói đến vấn đề này chứ, La Bối gật gật đầu, "Đúng, rất đau rất đau, so với tiêm còn đau hơn rất nhiều lần."
Phương Cảnh Châu ôm cánh tay La Bối, nhỏ giọng nói: "Bối Bối,chị từng nói với em,lúc mẹ em sinh em rất đau,em đã nghĩ kỹ rồi,em không ghét mẹ nữa bởi vì em làm mẹ đau nhưng em cũng không yêu mẹ vì mẹ cũng làm em đau."
La Bối đột nhiên không biết nên nói gì để an ủi bé.
"Bối Bối,chị không cần lo lắng cho em,em có rất nhiều bạn, ông ngoại bà ngoại cũng rất thương em," Phương Cảnh Châu nhìn La Bối,trong đôi mắt đen bóng tràn đầy ý cười, "Khi nào chị sinh em bé,em sẽ mua kẹo,mua kem cho chị ăn,vậy thì chị sẽ không đau nữa."
Mắt La Bối cay cay, vì bé hiểu chuyện, cũng vì những lời quan tâm ngây thơ của bé.
"Bối Bối hy vọng mỗi ngày tiểu Cảnh Châu đều vui vẻ."
"Em cũng hy vọng mỗi ngày Bối Bối đều vui vẻ."