Thím Trần còn chưa cắm chìa khoá vào cửa thoát hiểm đã nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi đang xách một giỏ trái cây đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại:
"Tôn đại sư,cuối cùng hôm nay ngài cũng ở nhà,em gái tôi nhờ tôi nhất định phải cảm ơn ngài.Nếu không phải có ngài tính cho một quẻ nhân duyên thì có khi hiện tại nó vẫn còn độc thân đấy. Trước kia tôi còn không tin mọi người trong thôn nói ngài lợi hại,bây giờ tôi thật sự phục rồi,ngài tính thật sự chuẩn."
"Ngài chờ một chút,tôi sẽ đến ngay đây."
Thím Trần không biết thế nào, ma xui quỷ khiến gọi người trẻ tuổi kia lại:
"Cậu thanh niên này,cậu cũng ở toà nhà này sao?"
Chu Kiến Quốc vừa quay đầu thì nhìn thấy thím Trần,lạnh nhạt gật đầu: "Vâng,cháu mới chuyển đến."
Vừa nghe thấy Chu Kiến Quốc ở cùng toà nhà với con gái mình,thím Trần càng nhiệt tình hơn:
"Con gái của thím cũng ở đây, thật là trùng hợp,thím mới vừa nghe thấy cháu nói chuyện với một đại sư à?"
"Đúng vậy,mọi người thôn Thành Trung đều biết nhưng thím có đi hỏi cũng không ai nói cho thím đâu.Đại sư rất bận rộn,mọi người đều phải xếp hàng,cháu phải đợi hơn nửa tháng mới đến lượt đấy."
"Thật sự rất lợi hại sao?"
Chu Kiến Quốc gật đầu có lệ:
"Thím à,thím có chuyện gì nữa không,cháu phải đi trước, đại sư lập tức phải đi xa,cháu còn phải thay em gái cảm ơn ngài ấy."
Nói xong anh chuẩn bị đi ngay,thím Trần không quan tâm đến việc nấu ăn nữa, vội vàng đi theo:
"Cháu à,cháu dẫn thím đi một chuyến được không,thím xin đại sư tính cho một quẻ."
Chu Kiến Quốc vội vàng xua tay: "Thím đừng đi theo cháu,tính cách đại sư không tốt,kể cả thím có đi qua cũng không được việc gì đâu."
"Thím đi với cháu,nếu đại sư không tính cho,thím cũng không trách cháu.Coi như cháu xem chúng ta ở cùng một toà nhà mà giúp thím đi."
Chu Kiến Quốc nhướng mày nói: "Thím không sợ cháu lừa thím à?"
Thím Trần đánh giá Chu Kiến Quốc, tuy rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong nhưng trên đời này hầu hết mọi người người đều sẽ như vậy.
Bề ngoài của Chu Kiến Quốc rất có tính lừa dối người khác,một quý công tử đường hoàng,không dính khói lửa nhân gian,cả về tướng mạo hay khí chất đều không giống một kẻ lừa đảo.
Hơn nữa bà chỉ là một phụ nữ trung niên ở huyện thành, trên người cũng không có tiền,lừa bà thì được cái gì chữ!
Thím Trần rất tự tin vào con mắt nhìn người của mình nên lập tức nói: "Không đâu,cháu và con gái thím ở cùng một toà nhà, là hàng xóm,hàng xóm với nhau thì sao lại lừa gạt được.Thím nhìn cháu cũng không giống kẻ lừa đảo, trên người thím cũng chỉ có hơn một trăm tệ,có là kẻ lừa đảo thật cũng không để ý đến thím."
Từ xa La Bối đã nhìn thấy Chu Kiến Quốc đang nói chuyện với thím Trần ở dưới lầu,cô đi qua, nghi hoặc nhìn bọn họ:
"Hai người quen biết à?"
Thím Trần thấy La Bối tới nên kéo tay cô nói: "Cậu thanh niên này là khách thuê nhà cháu à?"
La Bối gật đầu:
"Đúng vậy."
Thím Trần lại càng yên tâm hơn.
Đều là người quen,vậy thì không thể là lừa đảo được.
Chu Kiến Quốc hỏi lại La Bối:
"Thím ấy thuê ở tầng mấy vậy sao tôi chưa thấy bao giờ?"
"Đây là mẹ của Trần tiểu thư ở phòng bên cạnh nhà tôi,bà ngoại của tiểu Cảnh Châu."
"Ôi,thím à,sao cô không nói sớm là mẹ của Trần tiểu thư?" Chu Kiến Quốc thay đổi thái độ thân thiết kéo tay thím Trần:
"Cháu còn từng giao hai lần nước với cơm hộp cho Trần tiểu thư.Cô ấy là người tốt, mỗi lần đều rót nước cho cháu,được rồi, không nói nhiều nữa,cháu đưa thím đi gặp đại sư."
Để lại La Bối đừng đó hỗn loạn trong gió.
Rốt cuộc thì Chu Kiến Quốc đang làm cái gì?
Khi cô còn đang thắc mắc, di động trong túi rung lên, là Chu Kiến Quốc gửi tin nhắn wechat:
"Kế hoạch chính thức bắt đầu, vừa rồi cô phối hợp rất tốt."
La Bối gửi lại một biểu tượng hỏi chấm, biểu đạt sự nghi hoặc của mình.
Nhưng Chu Kiến Quốc không nhắn lại.
***
Chu Kiến Quốc đưa thím Trần đi lòng vòng gần hai mươi phút, rẽ trái rẽ phải đi vào một toà chung cư có chút cũ nát, ấn thang máy lên lầu, qua một lúc lâu mới có người ra mở cửa.
Người này nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi,đeo kính gọng vàng, mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn rộng thùng thình, trong tay còn cầm một quyển sách cổ đã ố vàng.
Chu Kiến Quốc lập tức cung kính hô: "Tôn đại sư, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi chứ?"
*******
Tôn đại sư vừa thấy thím Trần, lập tức nhíu mày,giọng nói cũng không tốt:
"Sao cậu còn dẫn thêm người đến đây? Tôi nói rồi, hôm nay không tính thêm cho ai nữa."
"Đây là mẹ của một người hàng xóm của tôi,thím ấy muốn đi theo đến đây, tôi cũng không ngăn cản được."
Thím Trần lập tức nói: "Tôn đại sư, tôi biết bình thường ngài rất bận, muốn đoán mệnh đều phải xếp hàng,tôi cũng không muốn làm hỏng quy củ của ngài, chẳng qua hai ngày nữa tôi phải về quê nên mới nhất thời sốt ruột bảo Tiểu Chu đưa tôi đi cùng,xin ngài đừng trách."
Tôn đại sư trầm mặc trong chốc lát: "Vào đi, xem như bà có tâm, hôm nay tôi sẽ tính cho bà một quẻ."
Thím Trần tươi cười rạng rỡ nói cảm ơn liên tục, đi phía sau Chu Kiến Quốc vào cửa nhưng bà lập tức nghĩ đến một vấn đề quan trọng nên kéo tay áo Chu Kiến Quốc, thấp giọng nói: "Tiểu Chu, đại sư đoán mệnh không rẻ nhỉ?Bây giờ thím không mang nhiều tiền,cháu cho thím mượn trước, trở về thím trả cháu ngay."
Chu Kiến Quốc còn chưa nói gì.
Tôn đại sư đột nhiên quay đầu:
"Tôi không phải bọn giang hồ bịp bợm, ai nói tôi đoán mệnh phải nhất định cần tiền?! Nếu bà nghĩ tôi là kẻ lừa đảo ven đường chuyên lừa tiền thì mời bà trở về đi."
Thím Trần ngẩn ra, một là không nghĩ tới lời nói của mình bị đại sư nghe thấy,hai là không nghĩ tới đại sư đoán mệnh mà không cần tiền......
Vậy là sau khi nghe xong,thím Trần càng cung kính hơn so với vừa rồi.Bà gặp quá nhiều thầy đoán mệnh nhưng hầu hết đều là lừa tiền.Người đoán mệnh mà không cần tiền vẫn là lần đầu tiên gặp được,nhưng thật ra người có tài thật sự cũng không thèm để ý mấy đồng tiền của bà nhỉ?
Chu Kiến Quốc lập tức nói bên tai thím Trần: "Đại sư chỉ lấy tiền của quý nhân,dân nghèo như chúng ta thì chỉ cần thành tâm,ngài đều không lấy tiền."
Còn chưa bắt đầu,thím Trần đã tin hơn phân nửa.
Chu Kiến Quốc đắc ý suy nghĩ, tài ăn nói và kỹ thuật diễn này của anh đúng là không tồi.Làm khuân vác ở công trường đúng là nhân tài không được trọng dụng, cẩn thận nghĩ lại, không phải lúc trước anh làm bán hàng đa cấp đấy chứ?Nếu không thì sao anh có thể nghĩ ra cách hay và thuyết phục như vậy chứ?
Kể cả có làm bán hàng đa cấp,dù đúng là đang lừa dối người khác nhưng cũng là vì cứu đứa bé mà......
"Bà muốn tính cái gì?" Tôn đại sư lãnh đạm hỏi.
********
Thím Trần biết bà đã đắc tội đại sư,tính tình đại sư cũng không tốt nên cẩn thận nói: "Tôi muốn tính nhân duyên cho con gái."
"Vậy bà viết ngày tháng năm sinh xuống đây."
Tôn đại sư đưa cho bà giấy và bút.
Thím Trần viết ngày tháng năm sinh của Trần Lan,Tôn đại sư nhìn thoáng qua, mắt ông loé lên làm thím Trần thấy hơi sợ hãi:
"Có phải bà còn che giấu cái gì hay không?"
"Cái gì?"Thím Trần cũng sửng sốt.
"Xem bát tự của con gái bà, còn ở trạng thái chưa lập gia đình nhưng đã có duyên con cái, vì sao không nói trước chuyện này cho tôi?Bà không tin tôi?" Tôn đại sư ném tờ giấy lên bàn: "Tiểu Chu,cậu đưa bà ta đi,hôm nay tôi không tính nữa."
Lúc này thím Trần hoàn toàn bị dọa sợ, hơn nữa cũng hoàn toàn tin phục!
Đúng vậy, Tiểu Chu có thể biết con gái bà chưa kết hôn đã có con, nhưng từ lúc vào nhà đến bây giờ, Tiểu Chu không có lúc nào nói chuyện một mình với đại sư.Đại sư cũng không biết hôm nay bà sẽ đến cho nên việc con gái bà chưa kết hôn đã có con hoàn toàn là do đại sư tính ra !
Lúc này không cần Chu Kiến Quốc nói gì,thím Trần đã nhào tới nôn nóng nói: "Đại sư, không phải tôi cố ý,tôi tin ngài mà, cầu ngài tính một quẻ đi.Con gái tôi mệnh khổ, hiện tại còn không có tin tức gì về nhân duyên, tôi cũng là quá nóng vội, đại sư mong ngài không cùng tôi chấp nhặt!"
Một thời gian trước,thím Trần còn nghe con gái nói sắp cùng bạn trai bàn chuyện cưới hỏi.Nói thật,bà không quan tâm người bạn trai kia có điều kiện tốt có nhà, có xe gì đó hay không,bà chỉ cần người đó đàng hoàng,có công việc ổn định là được.Lúc ăn tết,con gái còn đi theo cậu ta về quê.Năm này là năm ăn tết vui vẻ nhất của nhà bà trong mấy năm gần đây, nghĩ đến chuyện con gái kết hôn,tảng đá đè trong lòng thím Trần cũng được gỡ xuống.Nhưng còn chưa tới mười lăm,con gái nói đã chia tay!Người làm mẹ như bà làm sao không đau lòng, không nóng nảy chứ?
Cho nên khi con gái nói chờ quan hệ của nó với bạn trai xác định thì đưa tiểu Cảnh Châu về quê,bà cũng đáp ứng luôn, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này.Lần này bà đến đây cũng là muốn khuyên con gái về quê.Tuy mang theo một đứa con thì không dễ tìm người tốt nhưng cũng không phải sẽ không tìm thấy,tìm người đã qua một lần kết hôn cũng được.Hơn nữa ở quê thì bà và chồng cũng có thể chăm sóc con gái.Nhưng con gái tâm cao khí ngạo, không muốn trở về,nhất định phải ở thành phố lớn......
Vừa rồi ở chợ,bà nghe người ta nói như vậy, cũng đã nghĩ tới đưa cháu ngoại về quê,để con gái ở lại đây từ từ tìm nhưng bà vẫn đang do dự.Bà hiểu nhất tính cách của con gái nếu cháu ngoại về quê thì rất có khả năng một mình con gái sẽ ở lại trong thành phố này,không bao giờ về nữa.Đối với thím Trần,tốt nhất là con gái và cháu ngoại cùng về quê, mà cháu ngoại đi theo bên người con gái, mới có cơ hội bức con gái về nhà.Đại sư liếc mắt nhìn thím Trần một cái: "Tôi chỉ có thể nói cho bà,về sau tiền đồ của cháu ngoại bà sẽ không tầm thường nhưng hai mẹ con bọn họ chỉ có duyên không có phận,có cố gắng ở bên nhau cũng chỉ phá hoại tương lai của nhau.Quan hệ mẹ con của bọn họ cũng không tốt đúng không?"
Mẹ Trần sợ hãi gật đầu.
"Chính vậy,bà cố gắng nuôi nấng cháu ngoại,bé là người có phúc khí, không được để hai mẹ con bọn họ ở cùng nhau.Kiếp trước oan gia kiếp này mẹ con, có duyên có phận thì tất nhiên là chuyện viên mãn nhưng hai người trời sinh không hợp, chớ có làm hỏng phúc vận của cả hai."
"Mặt khác,bà hãy chăm sóc cháu ngoại cẩn thận,tương lai rất có tiền đồ đấy,nỗ lực cho ăn học tử tế, về sau sẽ là một nhân tài khó gặp."
Tôn đại sư nói xong thì đôi mắt nhắm lại, phất tay nói:
"Không tiễn."