Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 23: Người thân nhất.




Lúc trước dù là chuyện mang bầu chạy trốn của Triệu Phiên Phiên hay câu chuyện truyền kỳ hỗn giới giải trí của Giang Tư Hàn, La Bối đều đứng trên góc độ của người ngoài cuộc.Cô không vui sướng cũng không đau khổ,luôn coi mình trở thành người qua đường Giáp cho nên có thể hoàn toàn thoải mái đứng xem chuyện xưa phát triển.Mà sau khi cô xem chuyện của Phương Cảnh Châu lại không thể bình tĩnh như vậy.
Triệu Phiên Phiên hay Giang Tư Hàn thì bọn họ đều đã là người trưởng thành có suy nghĩ độc lập, có năng lực tự bảo vệ chính mình.
Phương Cảnh Châu không giống vậy,bé chỉ vẫn là một đứa trẻ năm tuổi, cái gì cũng không hiểu.Dù đã biết về sau bé có tiền có thế, có sự nghiệp thành công  nhưng La Bối vẫn rất đau lòng, thậm chí còn sợ hãi.Cô không thể tưởng tượng được một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu như vậy sẽ có một ngày trở thành người lãnh khốc,vô tình.
Trong giấc mơ của cô, Phương Cảnh Châu sẽ sống cô độc sống suốt quãng đời còn lại, bé chưa từng yêu ai cũng không có người thực sự yêu bé.Bà ngoại tuy rằng nuôi bé nhưng không yêu bé, cũng chỉ cố gắng cho bé ăn no mặc ấm, sau đó cho bé đọc sách.Bà không biết đứa nhỏ này từ lúc còn rất nhỏ tâm lý đã vặn vẹo,mà có biết cũng không có năng lực thay đổi.Sau khi lớn, Phương Cảnh Châu coi phụ nữ là đồ chơi,cho rằng tất cả phụ nữ đều dơ bẩn, đều ái mộ hư vinh, bởi vì chưa từng yêu người nào cho nên chưa bao giờ dùng chân tình cũng khinh thường dùng.
Khi La Bối đi vào toilet,bởi vì Phương Cảnh Châu không với tới bồn rửa tay nên phải đứng lên một chiếc ghế nhỏ để đánh răng.
Bé cười với La Bối lộ ra cái lợi hồng hồng,bên miệng là một vòng bọt kem đánh răng.
Sau khi rửa mặt xong, La Bối nắm tay bé đi ăn bữa sáng.
Gần đây bé mũm mĩm lên không ít, tay nhỏ cũng bụ bẫm hơn.Trên bàn có năm quả trứng,bé cầm một quả,bắt đầu vụng về bóc vỏ:
"Bối Bối,hôm nay chị không phải đi làm ạ?"
La Bối miễn cưỡng ngăn chặn cảm xúc trong lòng,giống như thường ngày xoa nhẹ đầu bé:
"Ừ, hôm nay chị không đi làm,sau khi ăn cơm xong chị đưa em đi chơi công viên giải trí được không?"
Phương Cảnh Châu vô cùng vui vẻ.Thật ra bé vẫn luôn muốn đi chơi công viên giải trí nhưng bé không dám mở miệng, sợ Bối Bối chê bé phiền toái.
Phương thức biểu đạt sự vui sướng  của trẻ con so với người lớn trực tiếp hơn nhiều.Bé vui sướng ôm La Bối,hôn vào má cô,đôi mắt to sáng trong, lấp lánh,vui vẻ cảm ơn:
"Cảm ơn Bối Bối!"
La Bối có chút chua xót.Trẻ con sinh ra trên thế giới này, vốn dĩ là một tờ giấy trắng,chấm nét mực thế nào là thuộc về người lớn.
La Bối có thể im lặng làm người qua đường người giáp trong những chuyện không liên quan đến mình nhưng trong chuyện của Phương Cảnh Châu, cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Có lẽ bởi vì cô can thiệp mà tương lai của Phương Cảnh Châu sẽ không xuất sắc như trong truyện bởi vì chính sự ích kỷ ,lạnh nhạt của nam chính nên anh mới có thể vẫn luôn giữ được sự phán đoán tỉnh táo nhất.Cho dù là lợi dụng những người bên cạnh không thương tiếc.Sự thành công của anh vừa do anh thực sự ưu tú nhưng một phần quan trọng là do tính cách ích kỉ,lương bạc đó.
Một người sẽ có thành tựu gì được quyết định bởi chính bản chất con người của hắn.
La Bối chắc chắn nếu cô không quan tâm Phương Cảnh Châu để câu chuyện phát triển như trong mộng,cô nhất định sẽ hối hận.Cô không thể trơ mắt nhìn Phương Cảnh Châu biến thành một con người máu lạnh có tâm lý vặn vẹo.Vậy thì cô sẽ vi phạm nguyên tắc của mình một lần.
Sau khi chơi điên cuồng ở công viên giải trí một ngày, La Bối đưa Phương Cảnh Châu đi ăn ở cửa hàng KFC mà bé vẫn ao ước.
Tuy loại đồ ăn này không tốt cho sức khỏe nhưng thỉnh thoảng cũng nên thỏa mãn trẻ con một lần.
Phương Cảnh Châu rất hưng phấn, chơi đến mồ hôi ướt đẫm cũng không muốn về nhà.
"Bối Bối, hôm nay là ngày vui vẻ nhất của em!" Phương Cảnh Châu vừa gặm cánh gà vừa nói.
Vẻ mặt của bé,đôi mắt của bé toát lên sự thiên chân mà chỉ ở tuổi của bé mới có.
"Em còn nhỏ,thời gian còn nhiều lắm,sau này sẽ còn càng nhiều chuyện vui vẻ hơn." Đây là lời chúc phúc cũng như mong chờ chân thành nhất của La Bối đối với Phương Cảnh Châu.
Cô giành tình cảm và sự quan tâm cho bé bởi vì bé vẫn là một đứa trẻ cho nên có một số việc cô thật sự không thể làm như không thấy.
Tuy rằng không có văn bản nào quy định nhưng La Bối vẫn luôn cảm thấy làm một người trưởng thành phải có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo vệ trẻ con.
"Bối Bối,em không thể vẫn luôn ở nhà chị à?"
Trên đường trở về, Phương Cảnh Châu đột nhiên hỏi La Bối.
La Bối không muốn lừa dối bé,gật đầu nói:
"Đúng vậy, bởi vì em không phải con trai chị cũng không có quan hệ họ hàng với chị.Chị rất muốn vẫn luôn chăm sóc em nhưng chị đã tìm hiểu rồi dù chị có muốn nuôi em cũng không đủ điều kiện."
Phương Cảnh Châu nắm chặt tay La Bối, trầm mặc một lúc mới nói: "Bối Bối,chị là người thân nhất của em."
Chị là người đối tốt nhất với em cũng tốt hơn bất luận người nào.
Người bé thích nhất cũng là Bối Bối.
"Chị sẽ nói chuyện với mẹ em." La Bối nhéo cái tay bụ bẫm của bé, an ủi.
***
Dựa theo phát triển của cốt truyện, Trần Lan thay đổi chính là trong một năm này.
La Bối không có trách nhiệm đi cứu giúp một người như vậy.Cô ta muốn sa ngã là chuyện của cô ta,không ai có thể quản được.
Nhưng chắc chắn một chuyện Phương Cảnh Châu nhất định phải rời xa Trần Lan.
Chu Kiến Quốc cũng rất quan tâm chuyện này,đúng lúc gặp La Bối ở tầng một nên mời cô đi uống nước.
Hai người cùng đi đến một quán nước gần đó.Chuyện của Phương Cảnh Châu La Bối không nói cho Triệu Phiên Phiên và bà nội vì sợ bọn họ lo lắng nhưng kỳ lạ là cô lại rất yên tâm khi bàn bạc với Chu Kiến Quốc.
Sau khi nghe La Bối nói quyết định của mình,  Chu Kiến Quốc lắc đầu:
"Tôi nghĩ tốt nhất cô không nên làm như vậy, không tốt cũng không thích hợp."
"Sao lại như thế?"
Trong kế hoạch của La Bối,cô sẽ tìm thời gian nói chuyện với Trần Lan về sau cho Phương Cảnh Châu sống tại nhà cô, không cần Trần Lan trả phí sinh hoạt,còn học phí của bé nếu Trần Lan muốn trả thì trả,không muốn trả thì thôi.
Thật ra La Bối cũng không phải một người lương thiện đến không có điểm mấu chốt.Thông thường cô giúp đỡ người khác cũng sẽ biết điểm dừng,sẽ không giống như bây giờ, muốn phụ trách tương lại của Phương Cảnh Châu,như vậy có khác gì nuôi một đứa con?
Trong hiện thực cũng có những người tốt nguyện ý nuôi dưỡng trẻ mồ côi nhưng lại có bao nhiêu người có dũng khí gánh vác sinh mệnh của một người chứ?
Thời đại này, kết hôn,sinh con rồi nuôi con ruột của mình đã phải cố gắng hết sức rồi chứ đừng nói là nuôi con của người khác.Nhưng La Bối không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.Trong mơ,ngay cả bà ngoại Phương Cảnh Châu cũng không phải thực sự muốn nuôi bé vì đứa bé này là minh chứng cho việc con gái bà chưa lập gia đình đã sinh con.Nếu bà đồng ý thì Trần Lan đã sớm đưa bé về quê rồi,sao lại còn phải mang theo nhiều năm như vậy.Sau khi Trần Lan qua đời,bà ngoại Phương Cảnh Châu bà ngoại cũng chỉ đem tưởng  niệm đối với con gái chuyển dời đến trên người đứa bé,tuy không phải vô cùng yêu thương nhưng cũng chăm sóc tỷ mỷ.
Chu Kiến Quốc kiên nhẫn giải thích cho cô: "Hiện tại, Trần Lan đã không có điểm mấu chốt,cô ta không coi Cảnh Châu là con ruột của mình mà chỉ xem bé là một cái thùng rác để phát tiết cảm xúc.Bây giờ cô với Trần Lan đã xé rách mặt,cô muốn nuôi dưỡng đứa bé còn không cần cô ta trả phí nuôi dưỡng,chắc chắn cô ta sẽ đáp ứng  nhưng cô có nghĩ đến hậu quả sau đó không?"
"Bắt đầu cô ta có thể sẽ nghĩ cô ngốc nghếch, nhưng thời gian dài,cô ta sẽ cho rằng điều này là lẽ thường,thậm chí sẽ phát hiện tiểu Cảnh Châu là điểm yếu của cô,có thể sẽ lấy bé tới uy hiếp cô.Cô đừng thấy kinh ngạc, tôi cảm thấy người có thể ngược đãi chính con trai của mình, đều không phải người tốt lành gì.Ngày nay,cô thiện lương với người khác nhưng người thật sự biết cảm ơn lại không nhiều.Tôi có thể hiểu việc cô muốn giúp đỡ tiểu Cảnh Châu nhưng điều kiện tiên quyết là đừng để bản thân dính vào phiền toái."
La Bối gật đầu, Chu Kiến Quốc nói như vậy cô đều hiểu được.
"La Bối,cô là người tốt, nhưng cô không được để người khác lợi dụng lòng tốt của mình, kết quả là lòng thiện lương ngược lại sẽ làm thương tổn chính bản thân cô thậm chí trở thành một cây đao treo trên đầu cô.Tuy nghĩ như thế này có vẻ rất tàn nhẫn nhưng tôi vẫn nghĩ giúp đỡ người khác có thể, nhưng không thể tạo thành phiền toái cho mình, cho nên tôi nghĩ cô không cần nói chuyện với Trần Lan ngược lại có thể trông chờ vào bà ngoại Cảnh Châu."
"Ý của anh là gì?"
"Ý của tôi là so với việc cô nuôi tiểu Cảnh Châu còn không bằng để bé đi theo bà ngoại của mình, ít nhất danh chính ngôn thuận.Cô cũng nói, Trần Lan không thích về quê,đương nhiên kể cả có trở về thì trước mặt cha mẹ cô ta cũng không thể làm gì tiểu Cảnh Châu.Còn cô có thể thường xuyên liên lạc với tiểu Cảnh Châu, chờ đến kỳ nghỉ có thể đến thăm bé, hoặc đón bé đến đây chơi một đoạn thời gian."
"Cũng chỉ có thể làm như vậy." La Bối uống một ngụm nước: "Hai ngày nữa bà ngoại bé sẽ đến đây, đến lúc đó tôi......"
Cô cũng không dám bảo đảm, hiện tại Trần Lan còn chưa làm gì quá nghiêm trọng ,cũng chưa phát sinh chuyện gì,vậy thì bà ngoại Phương Cảnh Châu sẽ đưa bé về quê sao? Chỉ sợ không là không.
Chu Kiến Quốc giơ tay để cô tạm dừng nói chuyện: "Cô đừng có suốt ngày đi nói chuyện với người này,người kia, cô lại không phải giáo viên chủ nhiệm."
La Bối: "............"
"Tôi có một biện pháp rất tốt, bảo đảm bà ngoại tiểu Cảnh Châu cam tâm tình nguyện dẫn bé về quê." Chu Kiến Quốc nói với La Bối:  "Đương nhiên, lần này tôi muốn thu phí."
La Bối ngay từ đầu không nghĩ ra thì ra là anh lại muốn tự giới thiệu việc làm.
"Được, chỉ cần có thể để Cảnh Châu tránh xa Trần Lan,để bé có hoàn cảnh sinh hoạt tốt,tiền phí không quan trọng,nhưng chúng ta là hàng xóm,anh có phải nên giảm giá không ?."
"giảm giá 20%."
La Bối tỏ vẻ không thành vấn đề: "Tôi chuyển khoản WeChat cho anh hay vẫn là?"
"Tiền mặt." Chu Kiến Quốc nhấn mạnh nói: "Tôi chỉ lấy tiền mặt,tất cả công việc của tôi đều lấy tiền mặt."
Một mặt là do anh không có thẻ ngân hàng, mặt khác anh thích cảm  giác kiếm tiền ~
Nếu để trong tài khoản di động thì chỉ là một con số mà thôi.