Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 22: Người mẹ vô trách nhiệm.




La Bối chân thành hoài nghi em gái kia có thể là muốn theo đuổi Chu Kiến Quốc nên mới thuê anh làm việc?.
Chu Kiến Quốc nói mình chưa tốt nghiệp tiểu học thì cô không tin.Đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ,cô vẫn cảm thấy Chu Kiến Quốc là một người có năng lực và rất lợi hại.Nhưng mỗi người đều có bí mật, Chu Kiến Quốc không muốn nói,cô cũng sẽ không hỏi.
Sau khi tắm xong, Chu Kiến Quốc lại chuẩn bị ra ngoài đi giao cơm hộp.
Buổi sáng mỗi ngày,anh đến công trường làm việc, buổi chiều mới trở về, ăn cơm tắm rửa xong lại đi giao cơm hộp đến hơn 10 giờ,trong thời gian nghỉ ngơi còn có thể đi giao nước.La Bối cảm thấy người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi lăn lộn như vậy.
Chu Kiến Quốc lại có suy nghĩ của chính mình: "Cô không cảm thấy ngủ rất lãng phí thời gian sao?"
La Bối nghĩ thầm, ngủ mà cũng lãng phí thời gian sao? Cuối tuần cô có thể ngủ cả hai ngày trên giường cũng được.
"Tôi từng đọc được một nghiên cứu,những người bình quân mỗi ngày ngủ bảy đến tám giờ sẽ có tuổi thọ cao trong khi những người ngủ hơn 10 giờ một đêm thì có 80% sẽ chết sớm.Khoảng hơn 10 giờ mỗi ngày tôi sẽ về nhà sau khi giao cơm hộp, đánh răng, rửa mặt, tắm rửa  không vượt qua hai mươi phút, bởi vì bận rộn cả ngày, cho nên tôi đi vào giấc ngủ cũng rất nhanh,chưa đến 11 giờ tôi đã ngủ rồi.Buổi sáng 6 rưỡi thì tỉnh. Một ngày tôi ngủ khoảng bảy,tám giờ, tôi thấy rất hợp lý."


"Hơn nữa, theo thống kê, đại đa số người trẻ tuổi ngủ trước 12 giờ rất ít,trong khoảng thời gian này,dù là lên mạng hay xem TV đều rất lãng phí thời gian."
Anh nói có bằng chứng,số liệu, La Bối rất bội phục.
Đến cô cũng sắp bị tẩy não rồi.
Ngày nay,người trẻ tuổi có thể ngủ trước 11 giờ thực sự không nhiều.
Chu Kiến Quốc sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật.
Sau khi nghe Chu Kiến Quốc nói,La Bối thành thật nói: "Tôi cảm thấy về sau anh nhất định sẽ thành công."
Cô tỷ mỷ tìm tòi thì đúng là chưa từng gặp người nào có trí tiến thủ như anh.Hầu như mọi người đều làm việc sáng tám giờ đến,chiều năm giờ tan.Rất nhiều người sau một thời gian tiến vào xã hội,sự nhiệt tình trong công việc cũng sẽ chậm rãi biến mất.Người như Chu Kiến Quốc vừa làm việc với lịch trình dày đặc lại còn rất hưởng thụ loại trạng thái này thì cô thật sự chưa gặp.
Cô nghĩ kể cả Chu Kiến Quốc chưa tốt nghiệp tiểu học như anh kể nhưng chỉ bằng sự nỗ lực này thì thành tích trong tương lai của anh chắc chắn sẽ không tồi.
Chu Kiến Quốc vui vẻ nói:
"Cảm ơn lời chúc của cô."
Rất kỳ lạ là anh cũng không quá có chấp niệm đối với mục tiêu trở nên giàu có,anh chỉ đơn thuần thích loại cảm giác nỗ lực kiếm tiền này thôi.
Suy nghĩ cẩn thận thì con người anh đối với việc ăn uống không có yêu cầu cao, sạch sẽ là được, đối với ở cũng vậy như hiện tại anh ở tầng hầm cũng cảm thấy rất tốt.
Mọi người đều trêu anh cố gắng như vậy là để vì tích góp cưới vợ.Anh không phủ nhận nhưng trong lòng anh biết không phải như vậy.
Nếu cả cuộc đời chỉ cố gắng vì một cái phòng ở thì thật sự không thú vị.
***


Triệu Phiên Phiên rất thương Phương Cảnh Châu.Dù sao cô cũng đã làm mẹ nên không thể hiểu được hành vi này của Trần Lan.Có người mẹ nào đổ cho con mình là ăn trộm trước mặt người ngoài chứ? Lại có người mẹ nào sẽ nhốt con mình trong phòng tối vài ngày chứ? Không bật đèn, không nói với bé câu nào, không để ý tới bé,chuyện này so với đánh mắng bé còn tàn nhẫn hơn.
Phương Cảnh Châu cũng thật sự có bóng ma tâm lý.
Bé rất mẫn cảm với chữ ' ăn trộm', cho dù chỉ nghe nhân vật trong phim truyền hình nói,bé cũng sẽ sợ hãi trốn vào một góc.Nghiêm trọng hơn là hiện tại bé ngủ nhất định phải bật đèn,bé rất sợ bóng tối.
Đúng như Chu Kiến Quốc nói, Trần Lan lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.Nếu để Phương Cảnh Châu tiếp tục sống với cô ta mà luôn có một ngày La Bối không thể can thiệp được vậy thì Phương Cảnh Châu sẽ phải gặp khốn cảnh như thế nào nữa chứ?Không ai có thể đoán được nhưng chắc chắn sẽ không tốt hơn so với hiện tại.
La Bối đoán Trần Lan chia tay với bạn trai, mà rất có khả năng lý do là bạn trai kia của cô ta đã biết sự tồn tại Phương Cảnh Châu.Nên cô ta cho rằng, sở dĩ cuộc đời mình trở thành như vậy đều do Phương Cảnh Châu làm hại.Vì thế mà từ thái độ không quan tâm và không kiên nhẫn lúc đầu đã trở thành chán ghét và căm hận của hiện tại.
Cô gọi điện thoại cho mẹ Trần Lan nói tóm tắt mọi chuyện xảy ra.
Mẹ Trần Lan sốt ruột nói sẽ lập tức đi tàu hỏa đến đây ngay.
La Bối cũng không biết cô làm như vậy có kết quả gì không.Cô không biết đối với một người mẹ thì con gái hay cháu ngoại quan trọng hơn.
Tính cách Trần Lan như vậy chắc chắn có liên quan đến hoàn cảnh sinh hoạt trước đây của cô ta.
Ngày hôm sau Trần Lan cũng biết mẹ cô ta sắp đến đây.Lúc ra cửa vừa lúc đụng phải La Bối, tuy rằng cô ta vẫn có chút kiêng kị La Bối nhưng trong lòng vẫn không nuốt được cục tức nên nhất thời không nhịn được, nói: "La Bối,có phải cô quản cũng quá rộng rồi không?Cô muốn nuôi trẻ con,tôi cho cô làm bảo mẫu miễn phí.Vậy mà cô còn gọi mẹ tôi, còn nói tôi ngược đãi nó. Đây dù sao cũng là việc của nhà tôi,tay cô cũng duỗi quá dài rồi đấy."
"Đó còn không phải ngược đãi sao? Trước mặt người ngoài nói bé là ăn trộm còn nhốt bé ở trong phòng vài ngày, không cho bật đèn, đúng vậy,cô không đánh bé, cũng không mắng bé, nhưng loại hành vi này của cô là ngược đãi tâm lý. Trần Lan, tôi khuyên cô nên đi khám bác sĩ tâm lý đi." La Bối cảm thấy cũng không cần khách sáo với cô ta, có người trời sinh chỉ dám bắt nạt kẻ yếu:
"Mặt khác,cô nghĩ cảm thấy cuộc sống của cô không như ý là do Cảnh Châu nhưng cô phải rõ ràng sở dĩ cô gặp tình cảnh hiện tại là do chính cô tạo thành.Bởi vì không phải bé muốn cô sinh bé ra,bé không có quyền lựa chọn, vậy người phải gánh vác hậu quả và trách nhiệm chính là cô.Cô không thể đem thất bại của mình phát tiết trên người một đứa bé."
Trần Lan tức giận, hốc mắt đỏ bừng: "Cô thì biết cái gì,cô chưa từng làm mẹ đơn thân thì dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi!"
"Đúng,tôi chưa từng làm mẹ nhưng tôi biết một người trưởng thành phải vì quyết định của mình mà trả giá, là chính cô muốn sinh bé, là chính cô lựa chọn làm mẹ đơn thân, không có ai ép cô, vậy cô dựa vào đâu mà bắt một đứa bé gánh trách nhiệm này chứ?Bé có làm sai gì sao?Sai duy nhất của bé là lựa chọn cô làm mẹ!"
Trước khi đi, La Bối quay đầu lại nhìn Trần Lan gằn giọng:
"Không ai chỉ trích việc cô không yêu bé nhưng nếu cô cố ý thương tổn bé,tôi nghĩ ông trời cũng không thể làm ngơ đâu."
Nói xong cô cũng không quan tâm phản ứng của Trần Lan mà đi xuống lầu.
***
La Bối rất bội phục Chu Kiến Quốc.
Gần đây đột nhiên một quán trà sữa trở nên nổi tiếng.Khi cô đến cửa quán,nhìn đội ngũ xếp hàng rất dài, đang chuẩn bị đi quán khác mua thì nghe được có người gọi tên mình.
Cô quay lại nhìn thì ra là Chu Kiến Quốc.Lúc này đáng nhẽ anh phải làm việc ở công trường chứ?
"Anh không đi làm à?" La Bối hỏi.
"Chiều nay được nghỉ, hình như là có vụ tranh chấp gì đấy."
La Bối gật đầu:
"Anh cũng xếp hàng mua trà sữa sao?"
"Tôi không thích uống cái này, không có dinh dưỡng. Gần đây,quán trà sữa này không phải rất nổi tiếng sao?Tôi thay người ta xếp hàng mua lấy phí vất vả."
La Bối: "............"
"Cô có muốn uống không? Khoảng hơn mười phút nữa là đến lượt tôi rồi,cô uống gì, tôi mua cho." Chu Kiến Quốc dừng một chút lại nói:
"Yên tâm, tôi không thu phí vất vả của cô đâu."
Rốt cuộc anh có bao nhiêu công việc chứ!!
La Bối nhìn Chu Kiến Quốc cố gắng,nỗ lực kiếm tiền như vậy,thật sự thấy xấu hổ.
Anh lại còn thay người ta xếp hàng mua trà sữa......
Người này nếu không giàu thì thật là trời cao không có mắt!
Lúc đang xếp hàng, một đôi nam nữ đằng sau đang thảo luận thị trường chứng khoán,người con trai tự tin nói chính mình mua cổ phiếu kia nhất định sẽ tăng,có thể sẽ đủ tiền mua phòng ở,tuy người con gái cảm thấy không chắc chắn nhưng cũng chưa nói gì chỉ khuyên hắn phải cẩn thận.
"Sẽ không tăng mà giảm." Chu Kiến Quốc thấy La Bối nghe nghiêm túc liền nhỏ giọng nói bên tai cô: "Cô đừng mua."
La Bối không có ý định mua cổ phiếu nhưng nghe Chu Kiến Quốc nói chắc chắn như vậy,cô có chút nghi hoặc, liền hỏi: "Sao anh biết?"


Chu Kiến Quốc nói đơn giản lý do.
Nhưng La Bối không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp......
"Tôi càng ngày càng không tin anh chưa tốt nghiệp tiểu học."
Thật ra chính Chu Kiến Quốc cũng không rõ vì sao anh sẽ hiểu những cái này, thậm chí hai ngày trước ở trên đường gặp hai người nước ngoài, bọn họ nói tiếng Anh,anh cũng đều nghe được, hiểu được.
Có lúc anh cũng sẽ tò mò rốt cuộc mình là ai?Nhưng không ai quen anh,anh cũng không muốn lãng phí quá nhiều tâm lực trên vấn đề này.
Hình như tính cách anh trời sinh là như thế rồi,anh cảm thấy không cần lãng phí thời gian trên sự việc không có ý nghĩa.
Nếu không có ký ức, cũng thật sự nghĩ không được, vậy thì không cần nghĩ nữa.
Dù trước kia anh là ai, ít nhất anh muốn bảo đảm trước mắt khi chưa biết chính mình là ai,cuộc sống cũng trôi qua thật tốt.
***
Buổi tối,sau khi cách mấy tháng La Bối lại một lần nằm mơ.
Nam chính là con nhà nghèo điển hình, trong nhà chỉ còn bà ngoại già yếu.Khi đi học,anh là học bá,khi chưa tốt nghiệp đã tự sáng lập công ty của mình.Khi chưa đến 30 tuổi, công ty thành công có mặt trên thị trường chứng khoán.Trong mắt người ngoài,diện mạo nam chính anh tuấn, thân hình cao lớn,không kém minh tinh.Anh có năng lực cũng có thủ đoạn, là một tổng tài có tiền có thế nhưng mà tính cách của anh lại vô cùng cổ quái.
Anh chán ghét và khinh thường phụ nữ, không có bạn bè, không tin bất luận kẻ nào, thậm chí từ trong lòng luôn coi thường những người bên cạnh  .
Lạnh nhạt vô tình, ích kỷ.
Nói là đại cực phẩm cũng không quá.Nhưng nếu khách quan mà nói thì sở dĩ anh biến thành người như vậy ngoại trừ do chính tính cách bản thân thì nguyên nhân quan trọng nhất là do chính mẹ ruột của anh.
Mẹ ruột nam chính là sinh viên đến từ một huyện nhỏ.Đáng nhẽ với nhan sắc của bà ta thì tương lai sẽ không kém nhưng bà ta yêu hư vinh, không cam lòng với cuộc sống bình thường,khinh thường chính gia đình của mình.Một lần ngẫu nhiên,bà quen cha ruột của nam chính,rất nhanh hai người Thoòng đồng với nhau, vốn dĩ bà ta cho rằng chính mình có thể gả vào nhà giàu làm thiếu phu nhân.Nhưng cha ruột nam chính lại cảnh cáo bà,ông ta muốn cùng người ông thích nhiều năm kết hôn, nếu bà dám cản trở thì sẽ làm cho bà biến mất khỏi thế giới này.
Lúc này bà ta bị dọa sợ,bà ta biết ông ở thành phố này cũng rất có địa vị,nhà vị hôn thê của ông ta càng hiển hách hơn.Nếu bà thật sự đến cửa gây sự,nhà người ta cũng sẽ chẳng quan tâm đứa nhỏ trong bụng này.Vốn dĩ bà định bỏ đứa bé đi nhưng sau khi đi vào bệnh viện, không biết như thế nào, lại không bỏ đứa bé nữa.Bà muốn sinh hạ đứa bé này, chờ sau khi nó lớn lên,nói không chừng còn được kế thừa tài sản thì sao?
Nhưng bà ta không nghĩ đến,khi nam chính hơn hai tuổi,hai nhà kia đều phá sản, cha ruột nam chính lập tức đưa vợ con ra nước ngoài không có tin tức gì.
Bà cũng không dám mang đứa trẻ đến nhà cha ruột nam chính vì sợ chính mình bị liên luỵ.
Một thời gian sau,bà ta quen một đối tượng không tồi cũng phát triển đến giai đoạn gặp cha mẹ.Nhưng em họ người đàn ông kia là bạn học cùng trường trước kia của bà nên biết chuyện của bà.Nhà trai không chấp nhận quá khứ của bà càng không chấp nhận chuyện bà còn có một đứa con vì thế đưa ra lời chia tay.
Bà ta đem tất cả oán giận đều phát tiết trên người đứa bé.Sau đó khi đứa bé được năm tuổi,bà ta tự sa ngã, bắt đầu thông đồng cùng rất nhiều loại đàn ông.
Mỗi ngày đều có đủ loại đàn ông tới trong nhà, nam chính còn là một đứa bé mà mỗi ngày đều có thể gặp cảnh tượng mẹ ruột thân thiết với người xa lạ.Trong lòng anh vô cũng chán ghét,anh không muốn mẹ ra ngoài cũng không muốn có người đến nhà.Anh muốn khoá kín cửa nhưng vô dụng cũng nghĩ tới rời nhà trốn đi nhưng lại không có khả năng.Khi nam chính mười tuổi,bà ta nhiễm bệnh, cảm thấy sống cũng không gì thú vị nên nhảy sông tự sát.
Nam chính được bà ngoại đưa về quê nhưng mà tính cách của anh dưới hoàn cảnh như vậy đã hoàn toàn vặn vẹo.