Mệnh Kỵ Sĩ

Quyển 6 - Chương 9: Tiêu diệt vu yêu tuần thứ chín: “lựa chọn sai lầm”




A!

Ta bật cười, mặc dù nụ cười bị điện giật có hơi vặn vẹo. Ta thế nhưng không chỉ tụ tập hắc ám thuộc tính để che chắn tầm nhìn, đồng thời cũng tụ tập không ít thủy thuộc tính, chỉ là thủy thuộc tính lại đều tụ tập ở bên cạnh ta mà thôi.

Có lẽ năng lực Charlotte sử dụng hắc ám ma pháp mạnh hơn so với ta rất nhiều, nhưng cô ta chắc chắn không giống như ta khắp nơi học loạn ma pháp mà lại còn luôn dùng loạn!

Trong không khí bên cạnh ta lan tràn thủy thuộc tính, chỉ cần một chút dòng điện là có thể, dòng điện rộng khắp như thế cho dù là tấm màn hắc ám của Charlotte cũng đỡ không được! Mặc dù những lôi điện lan tràn này cũng không mạnh, nhưng đối với tế ti thuần túy sử dụng ma pháp chưa từng rèn luyện thân thể mà nói, loại dòng điện này cũng đủ làm cô ta tê dại vài giây rồi.

Thế nhưng ta là Thánh kỵ sĩ năng lực chịu đòn tốt nhất, chút dòng điện nhỏ này thoải mái giống như xoa bóp!

Ta bay đến bên cạnh Charlotte, mặc dù bên người cô ta vẫn có phòng bị tấm màn hắc ám, nhưng bởi vì cô ta xua tan hắc ám thuộc tính trong cơ thể, khiến cho tấm màn hắc ám cũng không như trước, ta chẳng qua dùng nhũ băng đập một cái, tấm màn đã vỡ nát.

Tấm màn hắc ám vừa vỡ, Charlotte cũng đột nhiên thanh tỉnh, mặc dù ta lập tức chém ra chủy thủ trên tay, nhưng cô ta đã kịp thời né tránh, chủy thủ chỉ sượt qua cổ của cô ta, ngay tiếp theo cô ta liền tuôn ra lượng lớn hắc ám thuộc tính, khiến ta bị nổ đến văng ra vài thước, bị thương còn nặng hơn so với Charlotte.

Charlotte khó có thể tin nói: “Thủy thuộc tính, lôi điện và chủy thủ? Ngươi, ngươi lại có thể bỏ qua sử dụng thuộc tính hắc ám mạnh nhất của Ma Vương, đổi lại dùng những mánh khóe nhỏ này, ngươi đang nghĩ cái gì thế?”

Vết thương trên cổ cô ta đã không còn chảy máu rồi, vết thương ta tạo ra thật đúng là nông. Nhưng không sao, ta dùng máu đổi với Thánh Y của Rồng thế nhưng không chỉ có chủy thủ.

“A?” Thân thể của cô ta đột nhiên lung lay một cái, sau đó dùng biểu tình kinh hãi trừng ta, la hét: “Ngươi đã làm cái gì?”

Charlotte hình như chỉ cần la hét thì nhất định đi đôi với công kích, nhưng công thế bây giờ của cô ta hoàn toàn là công kích lung tung, ta tùy tiện né tránh đã tránh được hết.

May là đoán không sai, Thánh Y của Rồng quả nhiên là một bộ trang phục chuyên dụng của thích khách đáp ứng đầy đủ mọi thứ, chẳng những có chủy thủ, thậm chí còn có thuốc độc! Hơn nữa thuốc độc còn có hai mươi mấy loại có thể chọn, ta đương nhiên là chọn loại kịch độc khiến cho Charlotte cho dù không chết cũng sẽ lập tức mất đi lực hành động, bằng không người xuống địa ngục trước có thể sẽ là ta!

Ta triệu đến thủy thuộc tính, sau đó dùng băng xiềng xích kết đông đóng băng Charlotte, cô ta chẳng những không có phản kháng, hơn nữa còn thiếu chút nữa té xuống, may là có băng xiềng xích giữ lại cô ta, nếu không cô ta chắc chắn sẽ té gãy rất nhiều xương cốt, nhưng cho dù là không té gãy xương, kết cục của cô ta cũng vẫn thế mà thôi.

Độc này thật là lợi hại, khó trách Thánh Y của Rồng nói phải trả năm trăm gram máu.

Lúc này, Charlotte thoạt nhìn đã toàn thân vô lực, cả người mềm nhũn mà mắc ở trong băng xiềng xích, hơn nữa đuôi mắt còn có chút bắt đầu tràn ra nước mắt, trong miệng thì thào: “S-Sun knight…”

“…”

Ta không còn cố ý đè thấp giọng nữa, mở miệng nói: “Charlotte, là ta.”

Cô ta sửng sốt, ta bay đến phía trước cô ta, tháo mặt nạ xuống rồi lại vén mái tóc tán loạn ra sau tai, để cho cô ta có thể nhìn thấy mặt của ta một cách rõ ràng.

“Sun knight… thì ra là thế.” Ngoài dự liệu của ta, cô ta cũng không có phẫn nộ hoặc là trách ta lừa gạt mình, ngược lại còn hết sức khát vọng nói: “Lần này anh thật sự đã tới.”

Lần này?

“Anh, anh là thật sự không nhớ tôi, hay chỉ là giả vờ?”

“Thật sự không nhớ.” Ta lắc đầu, nghĩ thế nào cũng không có lấy một chút ấn tượng.

“Làm sao lại… Khi còn bé, bởi vì tôi vô thức mà tụ tập hắc ám thuộc tính, cho nên lúc nào cũng bị nói là con bé xui xẻo. Ngày đó tôi lại bị những đứa trẻ khác bắt nạt, anh đúng lúc đi ngang qua hơn nữa còn ra tay giúp tôi, chẳng qua kiếm thuật của anh thật sự rất kém cỏi đó, A! Kết quả chúng ta cùng nhau bị đánh.”

Huh? Đó nghe lên thật sự rất giống là ta.

“Nhưng đợi sau khi những đứa trẻ kia vừa đi, anh lập tức chữa lành thương tích của chúng ta, chúng ta cùng nhau chơi cả ngày, cuối cùng anh còn cho tôi kẹo mút, nói với tôi tương lai anh sẽ là Sun knight, đến lúc đó anh sẽ lấy tôi làm cô dâu, xem ai còn dám nói tôi là con bé xui xẻo.”

Ta bật thốt lên: “Không thể nào, cô nhận lầm người rồi, nếu như đã xảy ra chuyện như thế, ta tuyệt đối sẽ không quên.”

Cô ta lại hình như không có nghe thấy, chỉ là tự lẩm bẩm một mình: “Anh nói buổi tối phải theo lão sư đi tìm chị gái, ngày mai lại tới tìm tôi, nhưng tôi mãi vẫn không chờ được, mãi vẫn không chờ được anh.”

Ta sửng sốt, là sự tình của ngày đó? Nhớ lão sư nói sau khi ta ngất đi, tỉnh dậy lại một chút cũng không nhớ, chẳng lẽ ngay cả chuyện gặp Charlotte cũng đã quên?

Khụ, khụ…

Charlotte lại đột nhiên không ngừng ho khan, ho ra toàn là máu, cô ta thở hổn hển vài hơi, thì thào: “Túi, túi, kẹo mút…”

Ta vươn tay vào trong túi áo bào của cô ta, kẹo việt quất bên trong đã vỡ thành một đống mảnh vụn, ta chọn ra mảnh lớn nhất, sau đó nhét vào trong miệng Charlotte, đồng thời thi triển trì dũ thuật với cô ta, thần thuật mặc dù có trị độc, nhưng ta giờ phút này thi triển không ra.

Charlotte cười: “Thật là ngọt! Sun knight, vấn đề anh vừa mới hỏi tôi… nếu như tôi thật sự lựa chọn cùng anh nói chuyện yêu đương, anh sẽ yêu tôi sao?”

Ta sửng sốt, thành thật trả lời: “Có lẽ sẽ, ta từng cảm thấy cô rất đáng yêu.”

“A! May là tôi không làm như thế, Sun knight làm sao có thể yêu Ma Vương đây? Nếu như yêu tôi, anh nhất định sẽ rất đau khổ đi? Cho nên tôi muốn bắt anh, nhốt anh ở trong lâu đài, còn muốn sinh mười hai đứa con với anh, sau đó dùng danh hiệu của Mười Hai Thánh kỵ sĩ đặt tên cho chúng, anh nhất định sẽ tức giận muốn chết, mỗi ngày tìm tôi cãi lộn… Ha!”

Cô ta bật cười, khuôn mặt tươi cười siêu đáng yêu, sau đó cũng không còn mở miệng nói chuyện nữa.

Ta lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng khẽ sờ vào khuôn mặt cô ta, nhỏ giọng nói: “Đáng tiếc cô chọn sai rồi, cho dù là yêu Ma Vương, ta chung quy cũng sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”

Giữa trán Charlotte đột nhiên bay ra một thứ, nói không được là thứ gì, miễn cưỡng giống như là mảnh vỡ của bảo thạch, sau đó mảnh vỡ kia đột nhiên bổ nhào về phía ta, mặc dù ta kịp thời nghiêng đầu xuống, nhưng miếng mảnh vỡ này vẫn là xoay lại bay vào trong trán.

Ta vội vàng vươn tay sờ, lại không mò được bất cứ thứ gì, cho dù sử dụng cảm tri, trong đầu cũng chỉ có bộ não, hoàn toàn không có thứ gì khác.

Chẳng lẽ đó chính là mảnh vỡ của vật chứa sao?

“Charlotte!”

Stephen lao tới, nhìn thấy Charlotte sau đó liền sửng sốt, hắn ngẩn ngơ nhìn một hồi, rồi một cái vươn tay, vậy mà dùng địa ngục hỏa đốt thi thể.

Ta sửng sốt, nhưng cũng không ngăn cản hắn. Hai ta cứ thế lẳng lặng mà nhìn thi thể hóa thành tro bụi.

Stephen quay đầu nhìn ta, nói: “Sun knight. Ha! Thật sự là cái che đậy tốt, mặc dù của ta nghĩ cũng không tệ, chỉ tiếc chậm một bước, Charlotte đã nhìn thấy ngươi thậm chí không phải ngươi thì không được, đầy đầu óc chỉ muốn nhanh lên một chút quay về Diệp Nha thành tìm Sun knight!”

“Nhưng ta thật sự không nhớ được cô ta.” Ta bạt mạng suy nghĩ, nhưng nghĩ làm sao cũng không nhớ ra chuyện có liên quan đến Charlotte.

Stephen cau mày hỏi: “Là vu yêu của ngươi đã phong ấn ký ức của ngươi?”

“Không phải.”

“Là Pink, hay là Red? Ở lúc người ứng cử chinh chiến lẫn nhau, cô ta làm sao có thể không ở bên cạnh ngươi?”

“Red. Cô ta bị ta phong ấn rồi.”

“Cô gái yêu ngươi bị ngươi giết đi còn chưa tính, ngươi lại ngay cả vu yêu của mình cũng không bỏ qua, ngươi thế nhưng thật sự thích hợp làm Ma Vương!” Hắn dùng giọng điệu chế giễu nói xong, rồi lại thở dài, thì thào: “Charlotte không thích hợp cũng không muốn làm Ma Vương, ta ngay từ đầu đã rõ rồi. Nhưng ta làm sao có thể nhìn cô ta bị người ứng cử khác giết chết? Ngươi biết không? Nếu ngươi lên làm Ma Vương, ta thậm chí phải nghe mệnh lệnh của ngươi, nghe theo ngươi cái người giết chết đứa trẻ quý báu của ta! Ta nguyền rủa ngươi sẽ chết trên tay người ứng cử khác, ngươi cái tên vô sỉ này!”

Được nhắc nhở như thế, ta đột nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu, hỏi: “Có phương pháp gì có thể không giết chết người ứng cử, nhưng lại có thể cho Ma Vương sinh ra không?”

Stephen sửng sốt, sau đó cười ha ha, nói: “Có, đương nhiên là có! Nhưng ngươi cam lòng bỏ qua lực lượng ngạo nghễ hết thảy sao? Hay là ngươi muốn để cho Charlotte người yêu ngươi từ bỏ lực lượng của cô ta? Ta nói cho ngươi, cô ta sẽ không từ bỏ, chỉ có lực lượng mới có thể đảm bảo ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh cô ta.”

Ta biết, cho nên ta cũng tuyệt đối không thể để cho cô ta nhận được lực lượng, ta không chút nào muốn bị nhốt ở lâu đài cả đời.

“Mỗi một người đều muốn khống chế người khác, hơn nữa không người nào muốn bị người khác khống chế, cho nên cũng không ai có thể từ chối tiếp nhận lực lượng của Ma Vương! Một khi trở thành Ma Vương, ngươi thế nhưng không chỉ mạnh hơn gấp ba mà thôi, mà là sẽ mạnh hơn bây giờ gấp mười! Đến lúc đó không có bất cứ người hay sự vật nào có thể ngăn ngươi làm bất cứ chuyện gì, cho dù là đối mặt với một quân đội của quốc gia, ngươi cũng sẽ không thua! Ngươi có thể khống chế mọi thứ!”

“Thế nào? Nghe lên còn tuyệt hơn so với tưởng tượng của ngươi chứ?” Stephen cười hỏi: “Cho dù sớm biết có phương pháp, nhưng ngươi thật sự chịu từ bỏ sao?”

Ta lặng yên rồi nói: “Ta không muốn khống chế mọi thứ, ta chỉ muốn bảo vệ người ta coi trọng.”

“Người ngươi coi trọng hẳn là không ít đi?” Stephen nhẹ giọng nói: “Vậy lý do ngươi trở thành Ma Vương thế nhưng so với Charlotte còn đầy đủ hơn nhiều. Người Charlotte muốn bảo vệ chẳng qua chỉ là bản thân và ngươi mà thôi, lấy lực lượng người ứng cử Ma Vương của cô ta vậy mà cũng làm không được, mà ngươi thì lại muốn bảo vệ bao nhiêu người đây?”

Rất nhiều… ta nắm chặt hai tay, nghĩ đến Leaf, Judge, cánh tay mất đi của lão sư, còn có quốc vương bệ hạ. Cho dù ta có lực lượng của người ứng cử Ma Vương, bọn họ lại vẫn bị thương, thậm chí còn đã chết!

“Giết ta.”

Ta giật mình, khó hiểu mà nhìn Stephen.

“Ta sẽ đổi lại cỗ thi thể phụ nữ.” Stephen nhàn nhạt cười, nói: “Tên thật của ta là Sweet Corpse, Corpse là thi thể, Sweet là hương thơm. Ám kỵ sĩ Stephen chỉ thuộc về Charlotte, không phải thuộc hạ của ngươi cũng không phải của người ứng cử khác.”

Sweet Corpse?Tên của những vu yêu này làm sao đều quái như thế? Ta mở miệng nói: “Được, nhưng ngươi phải nói cho ta, tên của các ngươi có ý nghĩa đặc thù gì sao?”

Sweet không hề gì gật đầu, nói: “Red Corpse, cỗ thi thể phụ đầu tiên của cô ta chết do mất máu quá nhiều, toàn thân trên dưới đều bị máu nhiễm đỏ, Pink Corpse, thi thể cô ta dùng chính là bị khí độc độc chết, cho nên thi thể có làn da màu hồng, thi thể của ta thì là một quý phu nhân bị hạ thuốc độc chết, cho dù đã chết, trên thi thể cũng mang theo lượng lớn mùi nước hoa.”

Thì ra kỳ thực đều là “corpse” sao? Ta gật đầu, vung tay lên liền khiến cho Sweet biến thành một cây đuốc địa ngục hỏa, nhưng sau khi ra tay lại đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề, vội vàng hỏi: “Các ngươi có phải là đặc biệt thích sử dụng thi thể của một bé gái? Vì sao?”

“Ngươi không biết?” Sweet bốc cháy cười nói: “Hình tượng Hỗn Độn thần thường sử dụng nhất chính là bé gái…”

Hắn nói đến một nửa, cả khối thân thể đã đột nhiên hóa thành tro rồi.

Oh! Thì ra là bởi vì Hỗn Độn thần thích ngụy trang thành bé gái à? Ta còn tưởng rằng bộ dạng Hỗn Độn thần hẳn là khoác áo bào đen vừa lại vô cùng âm trầm.

Trong tro bụi, một đoàn hắc ám thuộc tính nho nhỏ chậm rãi dâng lên, ta vươn tay bắt được đoàn hắc ám thuộc tính đó.

“Red ở trong dây chuyền của ta.” Cầm theo linh hồn của vu yêu, ta giải thích với hắn: “Sau khi biết chân tướng, ta cảm thấy hình như có chút áy náy với cô ta, cho nên không muốn để cho cô ta cô đơn một mình mà ở trong dây chuyền, tốt hơn dứt khoát đưa ngươi vào cùng với cô ta.”

Linh hồn liều mạng mà giãy dụa, nhưng vẫn không đủ để vùng khỏi tay ta. Ta dường như trở nên mạnh hơn so với trước kia? Là do mảnh vỡ của Charlotte tan vào trong đầu ta sao?

Ta thử tụ tập hắc ám thuộc tính, quả nhiên càng dễ dàng hơn so với trước.

Cảm tri hình như cũng trở nên càng mạnh, cho dù ở dưới sự bao phủ của hắc ám thuộc tính dày đặc như thế, ta vẫn có thể nhìn thấy vị trí của mọi người một cách rõ ràng thậm chí là biểu tình rất nhỏ của họ. Bọn họ giơ theo vũ khí, thoạt nhìn rất nhạ dị, bởi vì Death knight trên quảng trường ngã xuống một loạt.

Charlotte và Stephen đều bị hủy diệt rồi, cho nên Death knight hẳn là sẽ không đứng lên nữa.

Cảm giác thế nhưng thật không tệ!

Ta vui vẻ mà bay qua chỗ mọi người. Mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng bọn họ đương nhiên không nhìn thấy cái gì, hắc ám thuộc tính ta tụ tập đều vẫn chưa có tan đi đây! Ta cũng vẫn không định tản đi thuộc tính, bởi vì bây giờ thế nhưng còn có một đống người trốn ở bên cạnh nhìn lén. Hừ! Sớm muộn phải cho bọn chúng đẹp mắt, nhất là Awaitsun!

Mỗi một người đều nhíu mày nhìn bầu trời, khi ta bay đến phía trên bọn họ thì tán đi một phần thuộc tính, để cho bọn họ có thể nhìn thấy ta. Vừa nhìn thấy ta, vùng lông mày của bọn họ liền nới ra.

Vừa hạ xuống, Judge liền đi tới, hỏi: “Giải quyết rồi?”

Ta gật đầu, hỏi: “Yên lặng vĩnh hằng đâu?”

Judge sửng sốt, vội vàng lấy dây chuyền từ trên cổ mình xuống đưa cho ta, sau khi ta tiếp lấy yên lặng vĩnh hằng, cậu ta thoạt nhìn hình như thở phào một hơi.

Ta đem linh hồn của Sweet nhét mạnh vào trong dây chuyền, mặc dù không biết cảm tình của Sweet và Red có tốt hay không, chẳng qua cho dù cảm tình không tốt, ở bên trong gây gỗ hẳn là cũng đỡ hơn so với cô đơn một mình.

Ta vươn tay muốn đem dây chuyền trả lại cho Judge, cậu ta lại đột nhiên căng thẳng, chẳng qua ngay tiếp theo vừa lại buông lỏng rồi.

Cậu ta tiếp lấy dây chuyền, đồng thời cũng rút Thái Dương thần kiếm ra, cười nói: “Tôi quên mất, đáng lẽ đưa Thái Dương Thần Kiếm cho cậu trước, chờ sau khi cậu hấp thu quang thuộc tính biến thành tóc vàng, sau đó mới đeo lại dây chuyền, trình tự như thế mới chính xác đí?”

Ta không có tiếp nhận Thần Kiếm, chỉ là lắc đầu nói: “Judge, tôi nghĩ rõ rồi, tôi muốn làm Ma Vương.”

Judge cả mặt ngạc nhiên, sau đó gào to: “Mọi người rút vũ khí ra, hình thành vòng vây, mục tiêu là Sun knight trưởng!”

Mọi người theo phản xạ rút vũ khí ra, di chuyển vị trí… Khi bọn họ hồi thần lại, phát hiện đối tượng bao vây là ta, mỗi một người đều sững sờ, hạ vũ khí trên tay xuống, sau đó hoang mang bất an mà nhìn ta vừa lại nhìn Judge.

“Mọi người hãy nghe tôi nói!”

Ta bình tĩnh nhìn quanh mọi người, giải thích: “Trầm Mặc Chi Ưng từng nói với tôi, sự sinh ra của Ma Vương có thể cứu vãn thế giới, nhưng một Ma Vương kinh khủng lại có thể hủy diệt nửa cái thế giới. Nếu như tôi đem vị trí Ma Vương nhường cho một người khác, hắn nếu như là làm xằng làm bậy đến một mức độ khiến Thần Điện Ánh Sáng không xuất binh thảo phạt hắn không được, đến lúc đó chúng ta vẫn không tránh được phải chiến đấu với hắn, có lẽ còn sẽ có người bỏ mạng!”

“Đừng buông vũ khí!” Judge mở miệng cảnh cáo mọi người: “Sun nói cho tôi biết, cho dù cậu ta không muốn tiếp nhận Thái Dương thần kiếm, cũng cần tôi cố nhét Thần Kiếm vào trong tay cậu ta!”

Nghe vậy, mọi người lại nắm chặt vũ khí, thần tình dường như kiên định rất nhiều.

“Tôi lúc đó đã quá ích kỷ!” Ta hô lớn: “Các cậu ngẫm lại xem! Nếu như tôi là Ma Vương, chẳng những có thể cứu vãn thế giới, cũng không cần lo lắng Ma Vương có thể sẽ làm gì quá đáng… Các cậu có thể tin tưởng tôi, được không? Tôi Ma Vương này sẽ không lạm sát kẻ vô tội, cũng sẽ không hủy diệt thế giới, tôi sẽ là Ma Vương tốt nhất! Tôi có thể cam đoan các cậu, Diệp Nha thành, tất cả mọi người đều sẽ không bị thương tổn.”

Biểu tình của mọi người dao động rồi, thậm chí ngay cả lực nắm vũ khí cũng giảm bớt.

Ta nhìn Judge, kiên định nói: “Judge… Lesus, tôi muốn làm Ma Vương. Mặc dù không muốn nói như thế này, nhưng tôi làm Ma Vương so với làm Sun knight tự do hơn nhiều, cảm giác vô cùng vui sướng, hơn nữa nếu làm như thế, đối với mọi người, thậm chí là đối với cả thế giới cũng là chuyện tốt, cho nên tôi căn bản không có lý do phải kiên trì không làm Ma Vương.”

Judge vẫn không có biểu tình gì.

Ta thành khẩn thỉnh cầu: “Judge… Không, Lesus, thân là Judge knight, cậu nên biết cái gì mới là tốt nhất, cho nên, để tôi đi làm Ma Vương đi.”

Cậu ta yên lặng trong chốc lát sau đó đột nhiên nói một câu: “Tôi mặc kệ.”

Ta sửng sốt, vội vàng hỏi: “Cái gì?”

Lesus đột nhiên lộ ra biểu tình phẫn nộ, còn rống giận: “Tôi mặc kệ cậu có lý do gì, có lý lẽ gì, vui sướng hay không vui sướng, muốn làm cái gì hay không muốn làm cái gì! Tôi cũng không phải vì vui sướng mới tiếp tục làm Judge knight, nếu lúc đầu cậu đã quyết định làm Sun knight, vậy mặc kệ là vui sướng hay thống khổ, cậu cũng phải gánh vác trách nhiệm của Sun knight, gánh đến khi cậu về hưu, gánh đến khi cậu chết mới thôi!”

Nghe vậy, ta chỉ có lặng yên chống đỡ, nhìn ánh mắt của Lesus, hẳn là không thương lượng được rồi.

“Lesus, cậu còn nợ tôi hai cái yêu cầu.”

Thật sự rất không muốn lợi dụng cái này, chẳng qua Lesus lại khiến ta không có lựa chọn, chỉ có thể mở miệng: “Yêu cầu thứ hai của tôi là… Ugh!”

Lesus lại có thể đánh ta? Ta bị một đấm đánh trúng mặt, cả người té trên đất, còn chưa kịp phản ứng, cổ lại bị người một tay chế trụ, người chế trụ ta lại là Lesus, hơn nữa cậu ta còn giơ theo Thái Dương thần kiếm, mũi kiếm lại còn nhắm ngay ta!

Ta sửng sốt, khó có thể tin rống: “Lesus, cậu muốn làm cái gì?”

Mọi người cũng tới tấp la lên còn chạy tới.

“Judge knight trưởng?”

“Dừng tay! Đó là Sun mà!”

Nhưng Lesus vậy mà không nghe khuyên can của bất cứ ai, thậm chí không thèm để ý tình nghĩa bạn bè, không chút do dự đem kiếm tiến vào trong ngực ta.

“A—–”

Ta đau đến la lên, nhưng Lesus lại không chút lưu tình mà áp trụ thân kiếm không buông, thậm chí lúc ta muốn phát động công kích, cậu ta còn đè kiếm càng sâu, làm cho ta đau đến không thể nào công kích.

“Judge knight trưởng!”

“Cậu đang làm cái gì? Mau dừng tay! Sun cậu ta đâu có thương tổn chúng ta chứ!”

“Mau dừng tay, cậu muốn giết chết Sun sao?”

Lesus rống át mọi người: “Tụ tập Thánh quang!”

“Cái gì?” Mọi người sửng sốt.

“Tôi nhân danh Judge knight ra lệnh các cậu lập tức tụ tập Thánh quang đến trên người Sun knight trưởng!”

Ta đau đến thậm chí không thể nào tập trung cảm tri, dưới tình huống nhìn không thấy chỉ có thể rống to: “Buông tôi ra… Ặc!”

Lesus lại vừa đè thân kiếm xuống.

“Tin tưởng tôi.” Giọng Lesus truyền đến: “Cũng tin tưởng Sun knight trưởng của chúng ta!”

Thánh quang trên thân Thái Dương thần kiếm vô cùng nóng, làm cho cả vết thương như thể đang bị hỏa thiêu, đau đến mồ hôi lạnh của ta chảy ròng ròng, căn bản không thể nào cảm tri động tác của mọi người, nhưng ta lại có thể cảm giác thấy bên người bắt đầu có Thánh quang vây quanh, Thánh quang thậm chí từ vết thương len vào trong cơ thể ta, đem hắc ám thuộc tính gạt bỏ ra ngoài.

Quá trình đau đớn đến như thể bị lửa thiêu đốt, ta chỉ có thể không ngừng van nài mọi người dừng tay:

“Lesus, ngừng tay!”

“Blaze cứu tôi! Leaf, tôi đau quá…”

“Roland! Đừng nghe Lesus nói, tôi mới là thủ lĩnh Thánh Điện!”

“Á…”

◊◊◊◊

Hắc ám thuộc tính bị xua tan hết, trong cơ thể ta lại là Thánh quang tràn đầy, cũng không biết tóc ta bây giờ là màu gì? Là màu đen hay màu trắng? Hẳn là không phải tóc vàng rồi, ta không có đem Thánh quang vây quanh ở trên tóc.

Sau khi hắc ám thuộc tính bị đuổi ra gần như hết, luồng cảm giác thiêu đốt đó đã biến mất, mặc dù Thái Dương Thần Kiếm còn cắm ở trên người ta, chẳng qua không có luồng cảm giác thiêu đốt đó, chút đau đớn này trái lại vẫn ở trong phạm vi có thể chịu đựng, nói thế nào ta cũng là Thánh kỵ sĩ có năng lực chống đỡ đả kích mạnh nhất!

Ta có chút uể oải nói: “Judge, mặc dù tôi không đau như thế nữa, chẳng qua cậu vẫn là rút kiếm ra đi, nếu không tôi không thể trị liệu vết thương.”

Judge cúi đầu nhìn ta, sau đó móc ra yên lặng vĩnh hằng đeo lên cổ ta, nhưng vẫn không rút Thái Dương thần kiếm ra. Biểu tình của cậu ta vô cùng ngưng trọng, mặt mày nhăn đến có thể kẹp chết muỗi.

“Tôi đã biết chung quy sẽ có một ngày bị cậu cho một trận đau đớn, mà còn phải nói “xin lỗi, tôi sai rồi”.” Ta dừng lại một chút, nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi, còn có cám ơn cậu đã không để tôi đi.”

Judge ngẩn người, lúc này mới rút kiếm ra, đau đến ta thiếu chút nữa thét lên.Cậu không thể nhẹ nhàng một chút sao?

Chẳng qua một giây sau, ta thật sự muốn hét lên, Judge cậu ta, cậu ta sau khi bỏ kiếm ra lại có thể cúi đầu ghé vào trên vai ta… Hẳn, hẳn là không phải đang khóc chứ?!

Cậu ta không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ là tựa trán lên vai ta, còn lợi dụng mái tóc đen buông xuống che khuất mặt mình, nhưng tóc lại không cản được cảm tri của ta, ta vẫn thấy được thần tình của cậu ta… Còn có một chút xíu thủy thuộc tính ở khóe mắt.

Cậu ta dùng giọng nhỏ đến chỉ có ta có thể nghe thấy: “Sun, tôi không biết mình làm đúng hay là làm sai, một kiếm này đâm xuống, nếu như cậu vẫn kiên trì muốn đi…”

Ta lập tức ngắt lời cậu ta: “Cậu không có làm sai! Lesus Judge luôn là đúng. Mười mấy năm qua, có lần nào cậu đã sai?”

Cậu ta bật cười nói: “Một lần sai lầm liền bị cậu đòi ba cái yêu cầu, đến nay cũng chưa có trả hết, tôi làm sao dám sai nữa?”

Judge đứng dậy, đuôi mắt đã không còn thủy thuộc tính, khôi phục đến khuôn mặt Judge knight lãnh khốc như cũ, sau đó cậu ta vươn tay kéo ta dậy, chẳng qua động tác thật thô lỗ, vết thương của ta nứt ra càng lớn rồi, hại ta đau đến cúi gập người cả buổi không nói ra lời.

“Sun!” Leaf chạy đến bên cạnh ta, sau đó vội vàng thi triển trì dũ thuật với vết thương của ta.

Trì dũ thuật của Leaf thật sự không đủ lực, nhưng tiếp theo lại có mấy người phóng tới trì dũ thuật, vết thương của ta chớp mắt đã gần như khỏi hẳn.

Ta vừa mới đứng thẳng lên, mọi người liền bắt đầu mắng, Earth người thứ nhất chửi ầm lên: “Mất tích hơn một tháng, còn tưởng rằng cậu chết rồi, tôi cũng đã đào xong phần mộ cho cậu rồi!”

“Nhìn thấy người đẹp là liền quên đề phòng người ta hả?” Storm lạnh lùng nói.

Stone thở dài nói: “Phó đội trưởng của cậu vừa biết cậu mất tích, đã té xỉu ngay tại chỗ, không biết khuyên nhủ hắn bao lâu, hắn mới chịu mang theo những người khác di tản.”

“Ném hết mọi chuyện cho bọn tôi, cậu trái lại là ngủ rất thoải mái hả!”

“Phạt cậu coi một năm công văn!”

“Ba năm không được ăn đồ ngọt!”

“Dứt khoát giam giữ mười sáu năm, trực tiếp nhốt đến về hưu đi!”

Nhìn mọi người hình như còn định tiếp tục mắng, hình phạt cũng càng ngày càng khoa trương, ta vội vàng đánh lạc lực chú ý của mọi người, hô lớn: “Nói thêm đây! Các cậu vừa rồi nhìn tôi kêu thảm như thế cũng không tới cứu tôi!”

Mọi người sửng sốt, Storm người thứ nhất nhún vai nói: “Bởi vì cậu không có nghiêm túc hạ lệnh, nhưng Judge rất nghiêm túc mà!”

“Nói đúng đó! Mình không nghiêm túc hạ lệnh còn trách người khác hả?”

Hm, suýt nữa đã quên mọi người đều có năng lực phán đoán kỳ diệu.

Ta quay đầu nhìn về phía Roland, người duy nhất không có năng lực phán đoán, ai oán trách móc: “Roland, cậu lần này lại có thể không giúp tôi!”

“Huh?” Roland giật mình, sau đó lại cười nói: “Bởi vì cậu không có nghiêm túc hạ lệnh.”

Cái gì? Bây giờ ngay cả Roland cũng có thể phân biệt ta có nghiêm túc hạ mệnh lệnh hay không? Rốt cuộc là dựa vào đâu phân biệt? Ta vội vàng hỏi: “Các cậu rốt cuộc là làm sao phân biệt?”

Stone lắc đầu nói: “Không thể nói cho cậu, nếu không cậu sau này nhất định sẽ giả bộ nghiêm túc.”

“Không sai!” Storm lớn tiếng tán đồng: “Mọi người hãy thề với thần Ánh Sáng, bí mật này nhất định phải giữ đến khi Sun về hưu mới thôi!”

Mọi người vậy mà đồng thanh trả lời: “Thề với thần Ánh Sáng!”

__________________

Chú thích:

Tên của ba vu yêu đều có chữ “thi” của thi thể,

Phấn Hồng thi (Xác hồng, bình thường gọi là Phấn Hồng/Pink): pink corpse

Hồng Thi (xác đỏ): Red corpse

Thi Phân (Xác thơm): Sweet Corpse.

Cái đoạn “Tên thật của ta là Sweet Corpse, Corpse là thi thể, Sweet là hương thơm. Thật ra là  “Tên thật của ta là Thi Phân, thi của thi thể, Phân của phân phương (mùi thơm).

Tên giả của Hồng thi (thi trong thi thể) là Hồng thi (thi trong thi ca)

Tên giả của Thi phân (thi; thi thể – phân: mùi thơm) là Thi Phân (Stephen/ thi: thi hành – phân: phân chia).

Tuy đọc giống nhau nhưng cách ghi khác nhau (theo chữ TQ).