Mệnh Kỵ Sĩ

Quyển 5 - Chương 3: Bất tử vu yêu tội ác thứ ba: “phá hủy tàn sản người khác”




Sau khi trở về Thánh Điện, ta không thể chờ đợi được nói lời từ biệt với u linh và độc lưỡi.

“Cậu sẽ không len lén chuồn ra khỏi Thánh Điện chứ?” Earth mười phần hoài nghi mà đánh giá ta nói: “Judge bảo tôi giám sát chặt cậu.”

“Tôi phải về phòng rồi!” Ta khó chịu nói: “Cậu không yên tâm thì dứt khoát theo vào đi!”

Earth lập tức kéo Cloud lại, cảnh giác nhìn ta nói: “Không được, Cloud cậu cũng đừng đi, gã này vừa mới xé áo Ice, chúng ta đi vào không phải là cừu vào miệng cọp sao?”

“…”

Ngươi cũng tính như là cừu? Vậy trên thế giới đã không có cọp rồi! Ta nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ nói: “Tôi nói rồi, tôi không hề có tí hứng thú với đàn ông!”

Earth nhún vai, sau đó kéo theo Cloud, như bay mà rời khỏi.

Lại có thể dùng Cloud làm lá chắn! Nếu như không phải Cloud chặn lại, ta chắc chắn cho tên Earth kia một phát nhũ băng, dù sao “Sun knight không biết ma pháp”, cho nên phát nhũ băng này nhất định là Ice knight trưởng phát xuất ra!

Dù sao cũng không ai dám tìm Ice knight trưởng lạnh như băng chứng thực.

Ta nổi giận đùng đùng xoay người qua, bụng lập tức réo một tiếng, bây giờ đại khái là thời gian ăn tối đi? Hèn gì trên hành lang không có người nào, ta cũng đi lấp đầy bụng trước rồi nói sau.

Nhưng mới đi vài bước, ta đột nhiên cảm thấy một thứ gì đó tràn ngập hắc ám thuộc tính, vị trí ở ngay khúc rẽ của hành lang mà thôi.

Nhưng trong Thánh Điện làm sao lại có thứ hắc ám thuộc tính? Eh… Mặc dù cũng có khả năng là Roland, chẳng qua hình dáng đó không giống là người, tứ chi chống đất, giống như một con thú, kích thước loại này hẳn là không phải chó… ngựa? Nhưng trên hành lang Thánh Điện làm sao lại có ngựa?

Khoan khoan! Hắc ám thuộc tính? Ngựa?

“Tiểu Bạch?” Ta thốt ra.

Ta vừa hô, nó lập tức bắt đầu nhảy đi, ta nhìn thử trái phải, bây giờ là thời gian ăn tối, trên hành lang Thánh Điện không có người nào, lúc này mới vội vàng chạy bộ đuổi theo, ta nhẹ giọng gọi nó, nó lại hoàn toàn không dừng lại, nhưng ta cũng không dám lớn tiếng gọi to, nếu như bị người khác nghe thấy thì sẽ khó để giải thích rồi.

Nó cứ như thế chạy thẳng tới vườn hoa của Thánh Điện, còn lánh vào trong bụi cây.

Ta vừa gọi nó, vừa đem cự ly của cảm tri phóng xa, sau khi phát hiện trong vườn hoa không có lấy nửa người, ta lên tiếng hô to: “Tiểu Bạch, đừng trốn nữa, là ta.”

Ta đi tới trước bụi cây, trên tay phát ra Thánh quang, muốn dẫn dụ con ngựa tham ăn đó.

“Tiểu Bạch, có muốn ăn một chút Thánh quang không nào?”

Ta gạt bụi cây ra, nhưng trong bụi cây lại không có cái gì, càng đừng nói đến con ngựa lớn như Tiểu Bạch. Ta tăng mạnh cảm tri, nhưng vẫn không có phát hiện bất cứ thứ gì, nhưng vừa rồi rõ ràng là có… Là cảm tri của ta sai sao? Hay là ai đang làm trò quỷ?

“Sun?”

Ta không có xoay người, dù sao đã biết người gọi ta là Roland rồi, xoay người thật sự là một cử động không cần thiết. Ta trực tiếp mở miệng hỏi: “Có chuyện tìm tôi?”

Nghe vậy, Roland không có trả lời, đổi lại đột nhiên xông lên mấy bước, bẻ vai ta qua, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Huh? Tôi chỉ là đang ngắm hoa.” Ta không hiểu gì hết, cậu ta đang lo lắng cái gì?

“…Ngắm hoa?”

Biểu tình của Roland vô cùng cổ quái, cuối cùng, cậu ta nhắc nhở ta: “Sun, cậu không nhìn thấy.”

Đáng chết! Ta đã quên.

“Tôi, tôi đang ngửi hoa!” Ta nói bừa: “Hoài niệm một chút dáng vẻ hoa gì đó…”

Roland đột nhiên ngây người, biểu tình của cậu ta thực sự rất khó hình dung, nhưng ước chừng mà nói, chính là đột nhiên trở nên rất, rất dịu dàng… Một gã trước sau luôn tuân thủ kỵ sĩ đạo cứng rắn đột nhiên lộ ra biểu tình dịu dàng, thật làm cho da gà ta rớt đầy đất.

“Nó nhìn lên giống cái gì?” Roland đột nhiên hỏi một câu.

“Cái gì?” Ta sửng sốt, cái gì nhìn lên giống cái gì?

“Thế giới trong mắt của cậu.” Roland nói xong, cười lắc đầu nói: “Phải nói là thế giới trong đầu cậu.”

“Cậu biết đó, đối với người không biết cảm tri mà nói, cái này thật sự rất khó hình dung…” Ta nhìn trái nhìn phải, muốn tìm thứ để ví dụ, sau khi cúi đầu nhìn thấy bùn đất, ý tưởng ta chợt lóe, thốt lên: “Đúng rồi, thuộc tính giống như các loại hạt cát không giống nhau, ở trong mắt tôi, tất cả mọi thứ đều là do hạt cát tích tụ lên, như lâu đài cát bọn trẻ con nghịch cát làm ra.”

Nghe thấy lời của ta nói, Roland nhíu chặt mày, rất lâu, cậu ta mới rặn ra lời nói: “thế giới của hạt cát xếp lên… Nghe lên rất không ổn, chẳng qua, lại vừa vặn trái ngược với tôi.”

“Trái ngược?”

Roland nhàn nhạt nói: “Mọi người thoạt nhìn đều tràn đầy sức sống, tràn ngập sắc thái, chỉ có chính tôi mới là thứ hạt cát xếp lên.”

“Không đâu à! Cậu rất dễ coi!” Ta thốt ra, nhìn thấy cậu ta lộ ra biểu tình nghi hoặc, vội vàng giải thích: “Bởi vì tôi không phân biệt được đẹp xấu, thứ thuộc tính càng tinh khiết theo tôi nhìn càng xinh đẹp, hắc ám thuộc tính của cậu rất cao, cho nên…”

Roland bật cười: “Lời này của cậu nếu như bị Earth nghe thấy, cậu ta vừa lại muốn khắp nơi rêu rao “sở thích đặc biệt” của cậu rồi.”

“…Vừa lại muốn? Vậy thằng khốn kia đã rêu rao khắp nơi rồi sao!”

Roland khẳng định mà gật đầu, ta nổi khùng, gầm lên: “Earth thằng khốn đó, duyên phụ nữ của tôi đã đủ kém rồi, không cần hắn lại tới phá đám!”

“Duyên phụ nữ sao?” Roland cười khổ nói: “Nếu như cậu muốn vậy tốt hơn tặng hết cho cậu.”

“… Có mấy cô đang theo đuổi cậu?”

Cậu ta giơ tay lên bắt đầu đếm, sau đó lại giơ lên tay kia tiếp tục đếm, đếm đếm đếm…

Thần Ánh Sáng hỡi! Giáo dục căm ghét sinh vật undead của Thần Điện đúng là thất bại, những ngày này, phụ nữ đều muốn đàn ông chết không muốn đàn ông sống rồi!

“Đùa thôi.” Roland dừng lại động tác đếm, cười nói: “Chỉ có năm người mà thôi.”

“Chỉ” có năm người… Ta ngay cả một người cũng không có! Đúng là không có thiên lý, tại sao Roland luôn che mặt cũng có năm người phụ nữ đang đeo đuổi cậu ta, ta trông đẹp trai như thế, địa vị cao như thế, là người ưu nhã như thế, còn trắng đến phát sáng, lại không có lấy nửa người!

“Có phụ nữ đeo đuổi còn không tốt?” Ta tức tối nói: “Tôi muốn đeo cũng không được đây!”

“Cậu quên tôi là gì rồi sao?” Roland có điểm bất đắc dĩ nói.

Đúng rồi, Roland là Death knight, có phụ nữ deo đuổi cậu ta sợ rằng vẫn thật không phải chuyện tốt, bởi cho dù cậu ta đối với người ta cũng có cái ý kia, cũng vẫn không thể đem người ta “làm sao”, cậu ta đã chết, ăn uống bài tiết là việc cũng không cần, tự nhiên cũng không thể sản sinh dục vọng gì với phụ nữ.

Ta với Roland trên phương diện nào đó mà nói, vẫn thật là rất đồng bệnh tương lân, một người mất đi sinh mệnh, một người mất đi thị lực, cậu ta mất đi sinh mệnh nhưng vẫn còn đi lại trên thế giới, ta mất đi thị lực, vẫn còn dùng cách khác để “nhìn” thế giới.

“Roland, cậu còn nhớ chuyện của cậu trước khi biến thành Death knight không?”

Vừa nghe thấy câu hỏi của ta, biểu tình của Roland hình như có chút ngạc nhiên.

“Tôi hôm nay gặp phải một Death knight khác.” Ta vội vàng giải thích: “Cảm giác có chút kỳ quái, Death knight cũng không phải sinh vật undead rất thường thấy, cho nên tôi liền nghĩ đến tùy tiện hỏi thử cậu mà thôi.”

Roland lúc này mới gật đầu nói: “Lúc tôi tỉnh lại chỉ có nhìn thấy Pink, cô ta hạ lệnh muốn tôi đi quét dọn giặt quần áo, nhưng tôi khi đó rất hỗn loạn, giống như một người điên, có một khoảng thời gian rất dài đều không biết mình đang làm cái gì, mãi đến về sau có một lần, cô ta muốn tôi đi giả vờ công kích cậu, tôi nghe thấy tên của cậu, nhớ tới cậu là Sun knight, biết đâu sẽ nói cho tôi biết nên làm gì, cho nên đã đi, chuyện tiếp theo cậu cũng biết rồi.”

Nghe lên cùng quá trình Pink nói cũng không có khác biệt lắm, nhưng ta vẫn cứ luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, hay chỉ là bởi vì bây giờ ta đang hoài nghi cô ta, cho nên thoạt nhìn chuyện gì cũng rất khả nghi?

“Nếu như cậu hỏi xong rồi, vậy tôi đi trước đây.” Roland giơ lên một xấp giấy trên tay mình, nói: “Tôi phải đem công văn sửa xong đi đưa cho Storm, cậu ta bảo tôi hôm nay nhất định phải đưa cho cậu ta.”

Sau khi ta gật đầu, Roland liền bắt đầu cất bước, đi ngang qua bên cạnh ta, ta không nhịn được mở miệng gọi lại cậu ta: “Roland.”

“Huh?” Roland ngừng chân lại, quay đầu nhìn ta.

Ta do dự một chút mới nói: “Hứa với tôi, cho dù thế nào cũng đừng thương tổn Mười Hai Thánh kỵ sĩ.”

Thân thể Roland đột nhiên cứng đờ, cậu ta thẳng tắp mà nhìn vào ta, chậm rãi nói: “Cậu không tin tôi?”

“Không, tôi tuyệt đối tin tưởng cậu.” Ta vội vàng làm sáng tỏ.

Roland lúc này mới buông lỏng xuống, rồi lại bổ sung: “Tôi hứa với cậu, tuyệt đối sẽ không thương tổn Mười Hai Thánh kỵ sĩ.”

Ta gật đầu, Roland liền xoay người rời đi, nhìn bóng lưng cậu ta, bước chân cậu ta rời đi vẫn có chút cứng ngắc, xem ra, câu hỏi của ta vẫn là tổn thương cậu ta.

Roland, tôi thực sự tin tưởng cậu.

“Tôi chỉ là không tin chính tôi…” Ta thì thào.

Trở về phòng, hôm nay ra ngoài, cho nên vẫn là đắp cái mặt nạ, tránh cho phơi nắng đen.

Mặc dù bây giờ trắng đến phát sáng, chẳng qua cũng là phải bảo dưỡng cho tốt, mới có thể đủ tiếp tục phát sáng, nhất là hiện tại còn phải cùng Awaitsun cái gã anh tuấn đến không có thiên lý kia đoạt tín đồ, cho nên vấn đề bảo dưỡng tuyệt đối không thể coi nhẹ!

“Đúng rồi, còn có vấn đề của Awaitsun.”

Ta vừa trộn mặt nạ, vừa nghĩ nên làm sao cắt đuôi Earth và Cloud, sau đó một mình đi tìm Awaitsun, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy, nếu như bị Judge phát hiện ta cắt đuôi hai người bọn họ, cậu ta có lẽ sẽ nhốt ta một năm đi!

Đại khái là một năm qua những chuyện ta làm đều có chút hơi quá đáng, cho nên cậu ta cũng càng ngày càng nghiêm khắc, thậm chí đã học được gạt ta rồi!

Kế tiếp, vừa đun nước sôi, ta vừa trộn nguyên liệu đắp mặt nạ, vẫn nghĩ không ra nên làm thế nào cắt đuôi u linh và độc lưỡi, mà sẽ không bị nhốt một năm.

Ta đi tới trước tủ, lấy ra một lọ nguyên liệu cuối cùng —– tinh dầu oải hương, trong lúc lấy, trong ngăn tủ lại rớt ra một quyển sách nhỏ.

Ta nhặt sách từ trên đất lên, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là quyển sách nhỏ Red cho ta, phía trong ghi lại rất nhiều tử linh pháp thuật, ban đầu ta tưởng rằng đây là quyển mà Pink đã cho ta, Red chỉ là cầm lấy trả ta mà thôi, chẳng qua lật xem kỹ mới phát hiện, cái quyển Red cho tốt hơn, ghi lại rất nhiều tử linh pháp thuật mà quyển của Pink không có, ví dụ như triệu hồi Death knight gì đó.

Ta lật đến trang triệu hồi Death knight, bên trên ghi lại rất nhiều những thứ nghi thức cần: Một khối thi thể hoàn hảo và có oán niệm sâu đậm; một viên bảo thạch ám thuộc tính, dùng để thay thế trái tim Death knight; địa điểm cần là nơi hắc ám thuộc tính dày đặc, tụ tập lượng lớn hắc ám thuộc tính dùng để thay thế cho máu…

Trong sách còn vẽ một cái ma pháp trận vô cùng phức tạp, càng khoa trương chính là trong đó lại có thể viết cần dùng máu tươi trẻ sơ sinh chưa đủ tháng để vẽ ma pháp trận, xung quanh trận còn phải thắp mười hai cây nến mỡ người… cái thứ gì vậy chứ!

Ta nhăn mặt, thì thào: “Phiền phức như vậy? Death knight triệu hồi ra còn phần lớn không nghe lời? Hèn gì Death knight trên đời này lại ít như vậy, nếu như ta là tử linh pháp sư, còn lâu mới sẽ tốn khí lực đi triệu hồi loại con rối không nghe lời này!”

Khoan khoan!

Trình tự phiền phức như vậy? Nhớ Pink cô ta từng nói qua…

“Cộc cộc ——”

Ta liếc mắt nhìn qua, người xuất hiện sau cửa là Quang tế sư, một trong trợ thủ đắc lực của Giáo Hoàng, kỹ năng thiện trường nhất là phong ấn và thuần thuật phụ trợ. Nhưng ngay cả như vậy, thần thuật phụ trợ của bà ấy có thể vẫn không bằng ta, ta không thiện trường hơn chính là thần thuật trên phương diện phong ấn.

Ta mở cửa, thái độ đặc biệt cung kính một chút, mặc dù địa vị của ta so với Quang tế sư cao hơn một bậc, nhưng Quang tế sư này đã là một cụ già lục tuần rồi, đối với bề trên, đương nhiên không thể bởi vì địa vị cao hơn mà coi thường người ta… lão già Giáo Hoàng kia ngoại lệ, dù sao hắn thoạt nhìn chỉ có mười lăm tuổi, ta coi hắn là bề dưới!

“Buổi tối tốt lành, Quang tế sư, thật là buổi tối mỹ lệ, mặc dù không có ánh sáng, nhưng lại khiến cho người càng thêm chờ mong ánh mặt trời ngày mai dâng lên.”

“Buổi tối hôm nay đúng là mát mẻ dễ chịu, cảm tạ chúc phúc của thần Ánh Sáng. Sun knight trưởng, dây chuyền của ngài đã phong ấn xong.” Quang tế sư cười nói đồng thời cũng đưa lên một sợi dây chuyền, một sợi dây chuyền bảo thạch.

Đó là yên lặng vĩnh hằng, nhưng dáng vẻ đã không còn là tùy tiện dùng sợi dây buộc như trước, mà là dùng kim loại viền quanh, trên kim loại còn khắc đầy chú văn, tràn ngập quang thuộc tính. Mặc dù sợi dây chuyền này có lẽ thiết kế rất đẹp, nhưng trong mắt ta, bản thân yên lặng vĩnh hằng mới là đẹp nhất, trang sức khác căn bản là không trọng yếu.

Lúc đầu, ta không biết tốn bao nhiêu miệng lưỡi mới có thể lấy nó lại từ trong tay Judge, nếu như không phải mang danh hiệu của lão sư ra, phần lớn cậu ta vẫn không chịu trả ta.

Dù sao, viên bảo thạch này từng làm cho ta biến thành, biến thành… có lẽ nó không nên ở trên tay của ta, nhưng nó thực sự quá đẹp! Hơn nữa nếu không nhanh chóng lấy lại nó, Judge nói không chừng sẽ đem bảo thạch đi tiêu hủy, về sau, lúc lão sư tìm ta đòi bảo thạch, sẽ biến thành ta cũng bị tiêu hủy luôn.

Quang tế sư tò mò hỏi: “Mặc dù tôi không hiểu tại sao ngài muốn phong ấn viên bảo thạch này, bản thân viên bảo thạch này không hề tà ác, trái lại có hiệu quả trấn tĩnh, đuổi ma và phong ấn vân vân.”

“Đuổi ma và phong ấn?” Tại sao ta cảm thấy hoàn toàn trái ngược? Nó lần trước rõ ràng khiến cho ta hút một đống lớn hắc ám thuộc tính.

“Đúng vậy.” Quang tế sư gật đầu, giải thích: “Chính xác mà nói, nó là vật phụ trợ phong ấn vô cùng tốt, đáng tiếc tôi không biết sử dụng thủy thuộc tính, nếu đem viên bảo thạch này giao đến tay ma pháp sư thủy thuộc tính, phối hợp với ma pháp trận, có thể dễ dàng phong ấn hắc ám thuộc tính của cả một hang núi, đối với phong ấn hắc ám chi địa là vô cùng hữu dụng.”

Quang tế sư nhìn ta, hình như rất mong chờ ta sẽ đem viên bảo thạch này quyên tặng miễn phí cho Thần Điện Ánh Sáng… Đùa à! Ta vẫn không muốn bị lão sư tiêu hủy!

Ta mỉm cười nói: “Hết sức tiếc nuối, Sun chỉ là giữ giùm, không phải sở hữu vật này.”

“Thì ra là thế.” Quang tế sư hơi lộ ra biểu tình thất vọng, nhưng sau một giây, bà ấy lại cười nói: “Mặc dù đáng tiếc, nhưng không thể cưỡng cầu.”

Ta chần chờ một chút, vẫn mở miệng nói: “Xin hỏi thêm ngài một cái vấn đề cuối cùng, nếu viên bảo thạch này có công dụng phong ấn, xin hỏi, nó có thể đem hắc ám thuộc tính của cả một hắc ám chi địa phong tiến vào trong thân thể một người không đây?”

Quang tế sư lập tức lắc đầu trả lời: “Cho dù bảo thạch có thể có loại công năng này, cũng không có bất cứ người nào có thể hấp thu nhiều hắc ám thuộc tính như vậy, cho dù là sinh vật undead cũng không được, sợ rằng mới hấp thu một chút, đã nổ tung rồi.”

Không được sao? Ta có chút thất vọng, nhưng mặt ngoài vẫn bảo trì tươi cười nói: “Thì ra là thế, cảm tạ ngài vì Sun xua tan mây mù nhìn thấy mặt trời, nhận được hồi đáp từ ái như thế, cho dù là ban đêm, Sun cũng cảm nhận được hơi thở của ánh sáng, giống như đích thân thần Ánh Sáng ở trước mắt tỏa ánh sáng rực rỡ, khiến cho Sun trở nên sáng tỏ, quét đi bóng tối tận trong lòng.”

Quang tế sư không hổ là bề trên, bà ấy chẳng những nghe hết đoạn nói nhảm này, nghe xong còn lộ ra mỉm cười nói: “Không cần khách khí, may là lần trước Judge knight trưởng đã hỏi qua vấn đề tương đồng, nếu không tôi cũng không thể cho ngài đáp án nhanh như vậy.”

Ta sửng sốt: “Judge knight trưởng cũng hỏi qua việc này?”

“Đúng vậy.” Quang tế sư gật đầu.

Judge tại sao không có nói cho ta biết? Hẳn sẽ không là vẫn chưa kịp nói? Ta có chút băn khoăn hỏi: “Xin hỏi, Judge knight trưởng khoảng chừng là lúc nào hỏi ngài?”

Quang tế sư lộ ra thần sắc khổ tư, nói: “Hmm! Hình như có một khoảng thời gian rồi… A! Đúng rồi, khoảng chừng hai ba ngày sau khi ngài trở về.”

Hai tuần trước sao? Ta giương lên nụ cười, nói: “Cảm tạ ngài, vì đã bớt thời gian giúp đỡ Sun, Sun cảm thấy vinh hạnh sâu sắc, tràn ngập ý cảm tạ.”

“Không cần khách khí.” Quang tế sư cười cười, sau khi khom người nói tạm biệt với ta, lúc này mới xoay người rời đi.

Ta đóng cửa lại, cúi đầu nhìn “yên lặng vĩnh hằng” trong tay, bảo thạch được kim loại tràn ngập quang thuộc tính quấn quanh, kim loại đó đem lượng lớn thủy thuộc tính cầm cố lại, mặc dù không tránh được có một chút thủy thuộc tính vẫn lộ ra, chẳng qua, chút thủy thuộc tính này cũng không đến mức sẽ thu hút chú ý của người khác.

Nước bên cạnh sôi rồi, lượng lớn hơi nước từ trong nồi không ngừng thoát ra, bởi vì nói chuyện với Quang tế sư trì hoãn không ít thời gian, mặt nạ pha xong đã bắt đầu khô từ mặt ngoài rồi.

Chẳng qua ta lại không thể dời mắt khỏi yên lặng vĩnh hằng, nó thật sự là cực kỳ đẹp, mặc dù bị phong ấn, nhưng ta lại có thể “nhìn thấy” rõ thủy thuộc tính không hề lẫn tạp chất đó, mỹ lệ như thế… Từ sau khi mất đi thị lực, ta chưa bao giờ cảm thấy có vật nào là đẹp.

Ta không thể dời tầm mắt, không thể đi đắp mặt nạ, cũng không thể không suy nghĩ… Nếu như nói, phong ấn đã có thể làm cho thủy thuộc tính không tiết ra ngoài, tại sao lão sư muốn giao bảo thạch cho ta giữ?

Cái gọi là lý do muốn dùng quang thuộc tính của ta để che giấu thủy thuộc tính căn bản đã không tồn tại! Cho dù lão sư là Thánh kỵ sĩ, không biết chuyện ma pháp, nhưng Aidrizzt là một ma pháp sư cường đại, hắn không thể không biết.

Lúc ta nghĩ đến mức đầu cũng sắp vỡ, lại phát hiện một người quen thuộc đứng ngay ở ngoài cửa, trước khi hắn còn chưa gõ cửa, ta tiện tay đem yên lặng vĩnh hằng đeo lên cổ, bỏ mặt dây chuyền vào trong y phục, sau đó hướng về cửa hô: “Adair, vào đi.”

Qua một lát, Adair hô lớn: “Vâng, đội trưởng, tôi vào đây.”

Hắn mở cửa tiến vào, giống như mọi khi nghiêm trang đứng, chờ chỉ thị.

Thật sự đã lâu không nhìn thấy Adair rồi. Ta cười nói: “Ngươi trở về trước thời hạn, chẳng lẽ nghỉ ngơi không thoải mái sao? Nghe nói quê của ngươi là một làng nhỏ, hẳn là rất được nhàn nhã chứ?”

Adair cũng cười, cả người buông lỏng rất nhiều, nói: “Có chút không quen, không biết nên làm cái gì, đành phải mỗi sáng vẫn là chạy tám vòng, sau đó luyện kiếm nửa ngày, tiếp đến bị mẹ sai đi đốn củi, thỉnh thoảng giúp dân làng săn thú, gánh nước, sửa đồ vật…”

Nghe thế, ta khó chịu mà nói: “Cho ngươi nghỉ cũng uổng phí rồi, cái loại tính cách nhàn không được này của ngươi, sớm muộn cũng theo Storm cùng lao lực chết! Sau này không bao giờ cho ngươi nghỉ nữa, lãng phí thời gian ta có thể sai bảo ngươi!”

Nghe vậy, Adair nở nụ cười khổ, nhưng nụ cười của hắn lập tức liền biến mất, hắn nhìn ta, mặt mang vẻ lo lắng nói: “Đội trưởng, tôi nghe nói ngài…”

Ấp a ấp úng cả buổi, Adair lại vẫn nói không ra hắn rốt cuộc đã nghe thấy cái gì, nhưng ta để ý thấy hắn cứ luôn lén nhìn mắt ta, ta dùng giọng không hề gì nói: “Mắt của ta không nhìn thấy, nhưng đó không có trở ngại gì lớn, ta có cách khác có thể nhìn thấy. Nếu như ngươi tới tìm ta bởi vì đã nghe cái này, vậy ngươi có thể đi rồi.”

Adair ngẩn người, vội vàng nói: “Không phải, đội trưởng, Judge knight trưởng muốn tôi đến nói cho ngài một số chuyện.”

“Judge?” Ta nhíu mày, hỏi: “Chuyện gì?”

“Ở cái ngày ngài mất tích, ngài từng nói chuyện với tôi, khi đó, trên tay của ngài còn cầm theo Thái Dương thần kiếm.”

Nhưng ta hoàn toàn không nhớ có nói chuyện với Adair, xem ra đoạn trí nhớ này cũng biến mất rồi, ta vội vàng hỏi: “Ta đã nói với ngươi cái gì?”

“Lúc đó ngài mới từ bên ngoài trở về, thoạt nhìn có chút tâm thần không yên, nói muốn đi tìm gặp người bạn cũ…”Adair thấp giọng bổ sung: “Nhưng tôi chưa từng thấy ngài có dáng vẻ hoảng loạn như thế.”

Nếu như nói, có người nào am hiểu quan sát thần sắc của ta nhất, vậy khẳng định là Adair rồi. Ta hỏi tiếp: “Adair, ngươi có cảm thấy ta lúc đó là đang nói dối với ngươi không? Nói thật, đây rất quan trọng!”

Adair gật đầu, thành thật nói: “Tôi nghĩ ngài là đang nói dối, tôi cảm thấy thần thái khi đó của ngài giống như là vừa mới phát hiện chân tướng khiến người kinh hoàng nào đó, dáng vẻ giống như muốn đi tìm người tính sổ, cho nên trước trở về lấy vũ khí, chuẩn bị ra ngoài chém người.”

Cảm tạ giải thích rõ ràng như vậy của ngươi, giun trong bụng ta tính ngươi là một con!

Adair thấp giọng nói: “Đội trưởng, có một việc, tôi không có nói cho Judge knight trưởng, tôi nghĩ vẫn là trước báo cáo với ngài rồi tính sau. Khi đó, ngài còn nói với tôi, muốn tôi tìm người trường kỳ theo dõi Hell knight trưởng, nếu như anh ta có dị trạng, sẽ lập tức báo cáo với ngài.”

“Roland?”

Đầu tiên là Pink, trở lại là Judge và lão sư, bây giờ ngay cả Roland cũng… Cái này rốt cuộc là chuyện làm sao? Thật sự là bọn họ có vấn đề, hay là, hay là ta có vấn đề?

Adair nghi hoặc hỏi: “Đội trưởng, bây giờ còn muốn theo dõi Hell knight trưởng không?”

Ta trầm mặc một hồi, thế nhưng thật sự không biết mình trước khi mất trí nhớ tại sao hạ loại mệnh lệnh này, đành phải trước hỏi: “Trong khoảng thời gian ngươi không ở đây, có người đi theo dõi cậu ta không?”

“Có, tôi bảo Ed đi làm rồi.”

“Hell knight trưởng có chỗ gì khả nghi không?”

Adair nhìn thẳng vào ta nói: “Ed đã nói không ít chỗ khả nghi, nhưng…”

“Nhưng?”

Hắn đè thấp giọng nói: “Ngoại trừ Hell knight trưởng là cái người chết, anh ta không có bất cứ chỗ gì khả nghi. Nhưng Ed rất lo lắng mà nói với tôi Hell knight trưởng rất cổ quái, anh ta gần như không ăn cơm, không uống nước, hoàn toàn không cần đi vệ sinh…”

“Đừng theo dõi Hell nữa.” Ta mặt vô biểu tình nói: “Thuận tiện nói với Ed, nếu để cho ta nghe thấy tin đồn Hell knight trưởng rất cổ quái, ta liền cho hắn biết đội trưởng của hắn càng cổ quái!”

Tôi nghĩ hắn đã biết rất rõ ràng rồi…

“Ngươi nói cái gì?”

“Vâng, đội trưởng, tôi lập tức đi cảnh cáo Ed!” Nói xong, hắn vội vàng mà xoay người định rời khỏi.

“Khoan đã!”

Adair dừng chân lại, xoay người hỏi: “Xin hỏi còn có gì căn dặn sao? Đội trưởng.”

Ta đánh giá hắn từ trên xuống dưới, chậm rãi hỏi: “Adair, ngươi, thích đắp mặt không?”

“Hả?”

◊◊◊◊

“Hell!”

Ta dừng chân lại, nhìn thấy Storm đi tới trước mặt ta, trên tay cậu ta còn bê theo một chồng công văn, cau mày hỏi: “Cậu vừa mới từ phòng Sun đi ra à? Mới rồi không phải Adair tiến vào sao?”

“Adair đã đi rồi.” Ta gật đầu, nói: “Chẳng qua cậu tốt nhất đừng đi vào, cậu ta đang…” Ta lấy tay làm động tác quệt ở trên mặt.

“Đắp mặt sao?” Storm nhíu mày nói: “Không sao, tôi nhìn quen rồi, dù sao cũng sẽ không tệ hơn màu hồng.”

Thì ra, màu hồng tệ nhất sao?

“Tôi trước đi tìm Sun đây.” Storm đi qua bên cạnh ta, sau đó vừa lại đột nhiên ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn ta, khi ta còn tưởng rằng chuyện đã bại lộ, cậu ta cười nói: “Đúng rồi, công văn hôm nay hoàn thành rất tốt, thật là cám ơn rồi.”

“Không cần khách khí.” Ta tỉnh bơ trả lời.

Ta đi tới chỗ rẽ của hành lang, sau đó đứng ở sau tường, vừa “nhìn” trộm, vừa nghe lén.

Truyền đến tiếng gõ cửa liên tục, Storm còn vừa hô gọi: “Sun, sun, mở cửa… Eh! Cậu làm sao ngay cả tóc cũng đắp rồi?”

“Sun” mở cửa, trên mặt và tóc hắn đều toàn là mặt nạ màu tím nhạt, ậm ờ trả lời: “Tóc cũng là phải bảo dưỡng!”

“Tùy cậu đi!” Storm đem toàn bộ công văn chất lên tay Sun, lạnh lùng nói: “Đem những công văn này sửa một cái, tôi cảnh cáo cậu, cho dù Adair trở về rồi, cậu cũng không được giao cho hắn đi làm, tôi đã đem phần của hắn đặt ở trên bàn hắn rồi.”

“…” ‘Sun’ lặng lẽ mà nhận công văn.

Nhìn đến đây, ta an tâm mà xoay người rời khỏi, định đi tìm Awaitsun — Trầm Mặc Chi Ưng, nhưng lại đột nhiên phát hiện mình căn bản không biết hắn ở đâu, đang muốn tìm đại người nào hỏi thử, người đâm đầu đi tới lại là Judge knight trưởng!

Tiêu rồi, một con giun khác tới!

Ta bất chấp đến cùng lên tiếng chào cậu ta, đang muốn bước nhanh rời khỏi, cậu ta lại mở miệng nói: “Tôi đang tìm cậu, Hell.”

“Oh?” Ta ngừng chân, cố gắng bảo trì bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn phiền cậu, buổi tối say này canh giữ ngoài cửa phòng Sun, đừng để cậu ta một mình chạy đi.”

Làm trò gì thế! Lại có thể tìm người canh ta… Mặc dù tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên biểu hiện, ta một hơi đáp ứng: “Được, không vấn đề.”

Judge và ta nhìn nhau một hồi, khi ta còn tưởng cậu ta sắp nhìn thấu ta, cậu ta lại chỉ về sau lưng ta, nói: “Cậu ngay bây giờ có thể qua rồi, Earth và Cloud đều không ở bên cạnh cậu ta, tôi sợ rằng cậu ta đang nghĩ muốn chuồn đi, tự mình một người đi tìm Trầm Mặc Chi Ưng rồi.”

Thật không hổ là giun trong bụng ta! Ta vội vàng nói: “Tôi vừa mới từ phòng Sun đi ra, cậu ta đang đắp mặt, trong chốc lát chắc sẽ không rời khỏi phòng, bây giờ tôi phải đi lấy công văn Storm cho tôi trước, buổi tối hôm nay phải sửa hết những công văn đó.”

Judge gật đầu nói: “Vất vả cho cậu rồi, tôi gần đây cũng có chút bận rộn, sợ rằng mài giũa kiếm thuật ba ngày một lần phải trước tạm ngừng.”

Thì ra Judge và Hell mỗi ba ngày là mài giũa một lần, thật không hổ là hai cao thủ kiếm thuật, bận rộn như vậy vẫn muốn so kiếm. Ta bất chấp đến cùng trả lời: “Vậy thật đáng tiếc, chẳng qua ngày tháng còn dài, chung quy sẽ có cơ hội.”

“Không sai.” Judge gật đầu nói: “Cậu mau đi lấy công văn đi, Sun có lẽ sắp đắp xong mặt rồi, cậu ta gần đây trắng như tờ giấy, chắc là không cần đắp quá lâu.”

Đúng là không cần đắp quá lâu, mặc dù thật ra ta căn bản không có đắp, cho Adair hưởng miễn phí rồi. Ta gật đầu, sau đó không thể chờ được mà xoay người rời khỏi, tránh cho ở cùng giun trong bụng ta quá lâu, sẽ bị cậu ta phát hiện mặt thật của ta.

Đi trên hành lang, ta cứ luôn cảm thấy chỗ nào là lạ?

Ta cố gắng dùng cảm tri quan sát, mới phát hiện thì ra ánh mắt mọi người ném về phía ta không giống, trước kia, mọi người nhìn ta luôn là nhìn mặt hoặc tóc vàng lấp lánh, bây giờ lại không phải nhìn mặt, mà là nhìn thân thể… mặc đồ bó sát người vẫn là hơi quá ngạo mạn, thật không biết Roland là làm sao quen mặc bộ trang phục này chạy loạn ở Thánh Điện.

“Hell knight trưởng, xin chào.” Một Thánh kỵ sĩ đi tới chào hỏi, phía sau hắn còn có vài tên kỵ sĩ cũng đang trông ngóng, hắn hết sức cung kính mà dò hỏi: “Xin hỏi ngài có thời gian chỉ bảo chúng tôi kiếm thuật không?”

“Xin lỗi, trước mắt trong người có chuyện quan trọng, hôm khác được không?” Ta cố gắng suy nghĩ Roland rốt cuộc sẽ nói chuyện như thế nào, mặc dù có chút lo lắng bị nhìn thấu, chẳng qua vừa lại không muốn lập tức rời đi, bởi vì nhân cơ hội này, vừa vặn có thể xem thử Roland với mọi người rốt cuộc chung sống như thế nào.

Hình như từ sau khi ta chộp cậu ta tới làm Hell knight, lại không làm sao quan tâm cậu ta, trừ chuyện phó đội trưởng Dylan không phục lần trước, không biết cậu ta về sau còn có gặp vấn đề gì nữa hay không?

Roland đương nhiên cũng chưa từng tìm ta nói về vấn đề quan hệ với người khác… chẳng qua, cái tên ngoan cố này nếu như thật sự tìm ta thổ lộ chuyện quan hệ với người khác, ta có lẽ sẽ hoài nghi đầu cậu ta có phải là bộ phận nào đó làm xử lý chống rữa không tốt, bắt đầu mục nát rồi.

Roland khi còn sống không làm sao cùng người khác lui tới. Elliot từng nói qua như thế, không biết tác phong sau khi chết có thay đổi hay không?

“Được.” Thánh kỵ sĩ lộ ra biểu tình có chút thất vọng, nhưng vẫn là lộ biểu tình kỳ vọng nói: “Mong đợi lần sau có thể tiếp nhận chỉ giáo của ngài.”

Ta cười gật đầu. Xem ra Roland chung sống với mọi người cũng không tệ mà! Chắc hẳn không có gì phải lo lắng rồi, đang muốn trực tiếp kéo người hỏi thử Trầm Mặc Chi Ưng đang ở đâu, lại đột nhiên phát hiện cái người đang nhoài người bên cửa sổ kia rất quen mắt, hình như là…

“Xe, xe… Dylan!”

Người bên cửa sổ lập tức xoay người lại, quả nhiên là Dylan, phó đội trưởng tiểu đội Hell, sau khi hắn nhìn thấy ta, liền hô tiếng “Đội trưởng”, mang theo mỉm cười đi tới.

Xem ra, Roland cùng phó đội trưởng của cậu ta chung sống cũng không tệ, lần này ta thật sự yên tâm rồi. Ta cũng liền trực tiếp hỏi hắn: “Trầm Mặc Chi Ưng cư trú ở đâu? Sun knight trưởng bảo ta đi hỏi hắn một số chuyện.”

Nghe vậy, Dylan lại trầm mặt xuống nói: “Tôi không biết Trầm Mặc Chi Ưng cư trú ở đâu, nhưng hắn bây giờ đang ở quảng trường của Thánh Điện.”

“Hắn ở quảng trường?” Ta nghi hoặc hỏi: “Hắn ở đó làm cái gì?”

“Hắn…”

Dylan đang định trả lời, bên ngoài lại nổi lên một cơn rối loạn, tiếng người, tiếng bước chân hỗn tạp cùng một chỗ, hơn nữa nghe lên giống như là một đoàn người đang bạo động.

“Ice knight trưởng cũng thua rồi! Mau mau! Mau tìm người khác đi đánh!”

Một đống Thánh kỵ sĩ đột nhiên vọt vào hành lang Thánh Điện, lớn tiếng rêu rao khắp nơi, giọng nghe lên hình như tức đến nghiến răng nghiến lợi, đây thật sự rất không thường thấy, so với chức nghiệp khác, Thánh kỵ sĩ của Thần Điện Ánh Sáng luôn là nổi tiếng với phong cách nhẹ nhàng, nhưng bây giờ, biểu tình dữ tợn cùng giọng oang oang của bọn họ thoạt nhìn so với chiến sĩ còn muốn thô tục hơn.

Đột nhiên, một Thánh Kỵ sĩ nhìn thấy ta, biểu tình trên mặt hưng phấn như thể nhìn thấy thần Ánh Sáng, hắn lập tức la lớn: “Hell knight trưởng ở đây nè!”

Hắn vừa la như thế, những Thánh kỵ sĩ khác toàn bộ đều quay đầu nhìn ta, biểu tình trên mặt vui mừng như thể phát hiện đấng cứu thế! Cả đoàn người xông vể phía ta, còn từng đoàn vây quanh ta, trong miệng mỗi một người đều không ngừng nói.

“Hắn thật sự rất quá đáng rồi!”

“Cũng không nghĩ xem hắn thế nhưng là đang ở Thần Điện Ánh Sáng! Người của Hỗn Độn Thần Điện ở chỗ này mà ngạo mạn cái gì!”

“Cái tên mặt trắng kia, tưởng dễ coi một chút là ngon à!”

“Hell knight trưởng, kiếm thuật của ngài là mạnh nhất, xin ngài nhất định phải đi đánh bại hắn!”

Một đống lời này thật là nghe xong đầu ta đầy mù mịt, cuối cùng nghe thấy một câu coi như hiểu được, vội vàng hỏi: “Muốn đi đánh bại ai?”

Thánh kỵ sĩ trầm mặc xuống, ánh mắt từng người căm phẫn, cuối cùng, do Thánh kỵ sĩ đầu tiên nhìn thấy ta làm người phát ngôn, hắn từng chữ từng chữ mà hô lớn: “Trầm Mặc Chi Ưng!”

Ta? Đi đánh bại Awaitsun? Dùng kiếm?

Khi ta bị đoàn người túm tụm đi vào quảng trường, Awaitsun đứng ngay ở giữa quảng trường, trên tay cầm thanh kiếm, thoạt nhìn rất có khí phách của một người đối mặt vạn người… Nhưng ta dám cam đoan Thánh kỵ sĩ ở đây nếu như cùng xông lên, không cần “vạn người”, Thánh kỵ sĩ bình thường ước chừng cần hai mươi người, nếu như là thành viên của tiểu đội Mười Hai Thánh kỵ sĩ, vậy nhiều lắm là mười người, nếu như bên trong có đẳng cấp cỡ Adair, vậy nhiều nhất là năm người, Awaitsun đã bị chết rất khó coi rồi.

Mặc dù ta rất muốn hô to “không bằng mọi người đánh hội đồng hắn đi” gì đó, chẳng qua mặc kệ là Hell knight hay diện mạo thật của ta, cũng không thể trước mặt mọi người hô lên kiểu này.

Ở trong loại đánh đấu luận bàn vì thanh danh này, thân là một Thánh kỵ sĩ, cũng không thể thật sự đi vây đánh một người.

Cho nên, mặc dù biểu tình của mọi người như thể muốn làm Awaitsun tan thành tro bụi, chẳng qua trái lại không người nào thật sự xông lên.

Awaitsun vừa nhìn thấy ta, biểu tình trên mặt rất rõ ràng vặn vẹo một chút, điều này làm cho ta có điểm nghi hoặc, hắn chẳng lẽ quen biết Roland?

Dylan đi lên phía trước, Thái độ bướng bỉnh bất tuân, cao ngạo mà nói: “Trầm Mặc Chi Ưng, kiếm thuật của ngươi khiến người khâm phục, nhưng xin đừng cho rằng Thánh Điện đã hết người có thể đánh bại ngươi, Hell knight trưởng là kỵ sĩ trưởng có kiếm thuật mạnh nhất của bọn ta, chưa bao giờ so kiếm thuật bị thua! Ngươi có dám khiêu chiến với ngài ấy?”

Awaitsun chỉ là gật đầu, không có nói lấy nửa câu.

Ánh mắt mọi người lập tức đổi lại nhìn ta chăm chú, ta có chút lúng túng mà giơ hai tay trống trơn lên, nói: “Ta không có mang kiếm.”

Dylan lập tức xoay người, rút kiếm bên hông hắn ra, cung kính dùng hai tay đưa lên nói: “Đội trưởng, xin dùng kiếm của tôi, mặc dù không bằng bảo kiếm của ngài, nhưng tôi tin rằng…” Hắn liếc Awaitsun một cái, cười nói: “Hẳn là dư sức rồi.”

Không sai, cho dù ta tay phải cầm Thái Dương thần kiếm, tay trái cầm ma kiếm của Roland, mà trên tay Awaitsun chỉ có một cây chổi, hắn muốn dùng kiếm thuật đánh bại ta vẫn là dư sức.

Nhưng ở dưới loại tình huống này, ta cũng chỉ có thể nhận kiếm, lại không biết tiếp theo nên làm thế nào đánh với người ta.

Thân là Hell knight trưởng, ta rốt cuộc có thể dùng ma pháp không? Đối với năng lực nên có của Hell knight thật sự không quen thuộc lắm, nếu như không thể dùng ma pháp, vậy hay là dứt khoát nhận thua cho rồi!

Nhận thua hay là dùng ma pháp, ta cũng còn chưa nghĩ xong, Awaitsun đã phóng tới rồi, tốc độ nhanh đến hù chết người, ta giơ kiếm, căn bản cái gì cũng nghĩ không ra, ngay cả động cũng không động một cái, nhưng hắn lại không ngừng mà vung kiếm, hơn nữa mỗi một kiếm đều không chém trúng ta, mà là cùng kiếm trên tay ta va chạm… hắn rốt cuộc đang làm cái gì?

Trong tiếng leng keng của lưỡi kiếm va chạm, Awaitsun nhỏ giọng nói: “Sun knight? Là ngài phải không?”

“… Uh!”

Thì ra bị hắn nhận ra rồi, suýt nữa đã quên, Awaitsun là người đã từng thấy qua ta mặc bộ y phục này.

“Quá tốt rồi, tôi đang không biết nên làm sao kết thúc.” Awaitsun thở phào nhẹ nhõm nói: “Nếu tiếp tục đánh bại Thánh kỵ sĩ, sợ rằng tôi thật đi không ra khỏi nơi này rồi, mặc dù muốn cố ý bị thua nhưng vừa lại không quá cam tâm… Nhưng nếu là ngài, vậy bị thua cũng là đương nhiên rồi, tôi đã từng bại bởi ngài.”

Khoan đã, tại sao là đương nhiên hả? Ta lần trước đánh bại ngươi thế nhưng là dùng con tin uy hiếp đấy! Sự giáo dục của Hỗn Độn Thần Điện các ngươi rốt cuộc là làm sao? Chỉ cần đánh thắng là được, thủ đoạn âm hiểm hèn hạ thế nào cũng không sao cả, phải không?

Nhưng hắn vừa nói xong, liền tự mình ngã văng ra ngoài, kiếm trong tay cũng bay đi. Hắn có một chút chật vật bò lên, sau đó tuyên bố với mọi người: “Ta chịu thua rồi.”