Mệnh Kỵ Sĩ

Quyển 5 - Chương 1-1: Mở đầu: mặt trời bị phong ấn




Giới thiệu vắn tắt:

Ta là một gã kỵ sĩ, chính xác mà nói, là Sun knight của Thần Điện Ánh Sáng.

Thân là một Sun knight, chính là phải có một mái tóc vàng xán lạn, mắt xanh thẳm, tính cách đầy lòng trắc ẩn và tươi cười sáng chói.

Vĩnh viễn mang tươi cười nói: “Thần Ánh Sáng nhân từ sẽ tha thứ tội ác của bạn” là một cái số mệnh của Sun knight.



Trong Diệp Nha thành, sinh vật undead chạy tán loạn,Trầm Mặc Chi Ưng của Hỗn Độn Thần Điện viếng thăm

Độc giác thú hóa đen xuất quỷ nhập thần, vu yêu ẩn trong chỗ tối

Đối với những hắc ám sinh vật này, chỉ cần bọn chúng thành tâm sám hối,

Thần Ánh Sáng nhân từ đều sẽ tha thứ và bao dung những sinh vật thân thể sa vào bóng tối này…

Nhưng, Thần Ánh Sáng hiện tại đi nghỉ, hiện tại là Sun knight quản lý!

Mở đầu: Mặt trời bị phong ấn

“Đứng lại!”

Ta ngừng bước chân, mặc dù những người đó đối với ta không hề có tính uy hiếp, chẳng qua dừng lại cùng bọn họ chơi đùa cũng là mục giải trí không tệ.

“Nhìn chúng tôi… quay người lại, mở mắt nhìn chúng tôi!” Nghe ra, người đó cố gắng muốn nén kích động trong lời nói, nhưng vẫn làm không được, cuối cùng, hắn gần như là gào lên đem lời gào cho hết.

“Tại sao?” Ta vẫn không làm như thế, chỉ là cười nói: “Ta vừa lại không cần làm như thế, ta có thể nhìn thấy các ngươi, tất cả đều thấy rất rõ ràng.”

Đúng vậy, tất cả đều rõ ràng. Điện đường sau lưng ta ban đầu là một công trình kiến trúc đồ sộ chỉnh tề, cửa có hai cánh cửa đá khổng lồ, nếu như cửa khép lại, ở giữa sẽ hợp thành cái biểu tượng mặt trời thật lớn, hai bên dựng theo cả một hàng cột, phía sau cột đá là mặt tường to lớn hình quạt kéo dài ra, khiến cho phía trước công trình kiến trúc biến thành quảng trường hình quạt.

Nhưng cho dù là cửa, cây cột hay bức tường, tất cả đều điêu khắc theo trang trí nhàm chán, hại ta còn phải tốn thêm nhiều công sức đi cảm tri những thứ vô dụng kia!

Chẳng qua bây giờ xem ra đã tốt hơn nhiều, tất cả cây cột đều đổ trên mặt đất, hoa văn đã sớm bị mài phẳng rồi, hai cánh cửa đá thật lớn sớm đã bị ta nổ mất, cả tòa điện đường đã biến thành một đống đá lớn, thế này cảm tri lên đã thuận lợi hơn nhiều, chỉ cần cảm tri hình dạng đại khái, để cho mình bước đi không bị khối đá vấp ngã là được, về phần trên khối đá có hoa văn gì, điêu sức gì đều không quan trọng nữa.

“Sun! Quay người lại nhìn chúng tôi!”

Đúng là gã phiền toái!

Ta dứt khoát dịch chuyển tức thời đến trước mặt hắn, gần như chỉ cách mười phân, sau đó mở hai mắt ra, đem hơi thở nói chuyện cũng nhổ vào mặt hắn: “Như mong muốn của ngươi. Dám gọi ta lại, dám ra lệnh cho ta mở mắt, ngươi đã có chuẩn bị chịu chết rồi sao?”

Hô hấp của đối phương trở nên dồn dập, hoảng loạn nói: “Mắt của cậu…”

“Như thế nào?” Ta đùa cợt nói: “Cũng là màu đen sao? Cái này rất kỳ lạ à? Ta cũng không phải chỉ có mắt mới biến sắc.”

Hắn lại một hơi bác bỏ: “Không phải màu đen, là…”

“Ta không muốn nghe!” Ta gầm lên xong, đùa cợt nói: “Dù sao ta không nhìn thấy màu sắc gì ngươi nói, cho nên toàn bộ thế giới đều chỉ cần có một loại màu sắc là đủ rồi, đó chính là màu đen, màu đen, màu đen! Ha ha ha!”

Ta đột nhiên bộc phát ra hắc ám thuộc tính, đem cả người hắn nổ bay đi, hắn vốn đã bị trọng thương, hoàn toàn vô lực phản kích, sau khi trực tiếp bị nổ bay đi còn lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó che miệng ho khù khụ lên, ho ra toàn là từng ngụm máu.

Trong đám kỵ sĩ ngã đầy đất, vẫn có thể đứng lên chỉ còn lại hai người, hai người bọn chúng vừa nhìn thấy tên bị trọng thương đó ho ra một đống máu, lập tức lộ ra thần sắc sốt ruột, tiến lên nâng hắn dậy. Mặc dù vết thương trên thân hai người bọn chúng cũng không nhẹ, đỡ đến lảo đảo, nếu thật sự té ngã rồi, ta thấy thương thế của ba người bọn chúng trái lại sẽ càng nặng, đúng là ngu gần chết!

Ta đùa cợt nói: “Đúng là hai tên đần độn, nếu các ngươi cách xa người này một chút, không chừng có thể giữ lại được tính mạng.”

Ba người đều ngẩng đầu lên, tên ngu xuẩn được đỡ lấy gầm lên với ta: “Sun! Cậu thật sự muốn như vậy sao?”

“Ta là Grisia.” Ta khó chịu trả lời, phải làm thế nào mới có thể khiến cho gã này nhớ tên của ta? Ta rõ ràng đều gọi tên của hắn, hắn là… Er! Tên của hắn rốt cuộc gọi là cái gì… Đúng rồi, là Lesus!

Ta nhớ ra rồi, cười nói: “Lesus Judge, nếu ngươi quỳ xuống gọi ta một tiếng Grisia, ta có lẽ có thể cân nhắc bỏ qua cho ngươi.”

Lesus nhìn ta, biểu tình hình như là… đau lòng đi? Có lẽ phải, cũng có khả năng là ta cảm tri quá sâu sắc rồi, hắn chẳng qua là khó chịu mà thôi, biết đâu là đang suy nghĩ có cần quỳ xuống cầu xin ta hay không? Ha ha ha!

Lúc này, một trong hai người đỡ Lesus rống to: “Ngươi không phải Sun, cũng không phải Grisia, ngươi cái gì cũng không phải!”

Ta đột nhiên ngừng lại tiếng cười, lạnh lùng nhìn người nói chuyện kia, cái người đó là… Chikus. Không sai, chính là Chikus, hắn luôn là thích nói một số lời ta không thích nghe.

“Giết bọn chúng. Roland, toàn bộ bọn chúng…” Ta dừng lại một chút, chỉ vào Lesus nói: “Trừ hắn ra, ta muốn tự tay giết gã này! Ngươi bắt đầu trước, ta muốn hắn trơ mắt mà nhìn mọi người chết hết!”

“Vâng!” Roland từ bên cạnh ta đi tới, đi một mạch về phía bọn Lesus, trên tay còn cầm theo bảo kiếm tà ác gia truyền của hắn.

Kỳ lạ, hắn vừa rồi có ở chỗ này sao? Ta có chút nghi hoặc, theo lý thuyết, không có bất cứ vật nào người nào có thể giấu qua cảm tri của ta mới đúng, nhất là Roland hắc ám thuộc tính mãnh liệt như thế.

Lúc này, Roland giơ kiếm xông lên phía trước, tốc độ nhanh giống như một vệt bóng, mãi cho đến khi hắn một kiếm chém vào Chikus,ta mới thật sự thấy rõ thân ảnh của hắn, Chikus cũng hoàn toàn phản ứng không kịp, một kiếm này chém vào bả vai hắn, thân kiếm thậm chí chém thẳng xuống trước ngực hắn, sợ rằng cũng đem cả trái tim hắn chém thành hai mảnh rồi.

Ngay cả kêu lên cũng không kịp, Chikus trực tiếp ngã xuống.

“Blaze!”

Một người khác đỡ lấy Lesus là Elmairy, hắn kích động gào to, muốn xông lên phía trước, nhưng Roland rút bảo kiếm từ trên người Blaze ra, trở tay chính là một kiếm, vậy mà trực tiếp đem đầu của Elmairy chém xuống.

Ta cười điên cuồng mà đi lên phía trước, bây giờ chỉ còn lại Lesus thôi, gã này… Ta muốn tự tay giải quyết hắn!

Đột nhiên, một bóng người chợt lao tới, che ở trước mặt Lesus, đó là Ecilan, hắn dang hai tay bảo vệ Lesus, sau đó hô to với ta: “Sun, mau dừng tay, cậu biết cậu bây giờ đang làm cái gì không? Mười Hai Thánh kỵ sĩ sẽ không giết hại Mười Hai Thánh kỵ sĩ, đây là lời cậu đã nói!”

Ta hừ lạnh một tiếng, Roland lập tức xông lên phía trước, chém ra hai kiếm, ở trên ngực Ice vẽ ra một cái vết thương hình chữ X thật to, vết thương sâu thấy xương.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn rút kiếm lùi lại, Ecilan cũng chậm rãi ngã xuống, đương nhiên, là ngã xuống sẽ không bao giờ đứng lên nữa.

“Ngừng tay! Ngừng tay đi!”

Lesus thoạt nhìn đau khổ tột cùng, hắn lấy ra một thanh kiếm lấp lánh Thánh quang… kỳ lạ, vừa rồi trên tay hắn có cầm thanh kiếm này sao? Ta lại có điểm nghi hoặc rồi. Nhưng sau đó, lời của Lesus nói lập tức dẫn dắt lực chú ý của ta.

“Grisia, Grisia! Cậu làm ơn, cầm lấy Thái Dương Thần Kiếm! Cầm lấy nó!”

“Nếu ngươi đã gọi tên của ta… Được rồi, như ngươi mong muốn.”

Ta đi lên phía trước, vươn tay nắm Thái Dương Thần Kiếm, Thánh quang tràn đầy ở trên làm cho ta vô cùng khó chịu, gần như là cảm giác chói mắt, trên tay thì có cảm giác nóng, nhưng lại không đau.

Lúc này, Lesus lộ ra biểu tình mang theo hi vọng, thử dò hỏi: “Sun?”

Sau khi ta nhìn hắn cười một cái, nhìn thấy Lesus cũng lộ ra tươi cười, nhưng sau đó hắn vừa lại cúi đầu nhìn thi thể đầy đất, đau buồn mà nói: “S-Sun… cậu đừng quá tự trách, hết thảy cái này đều không liên quan đến cậu, tất cả đều phải trách người hại cậu.”

“Không, có liên quan với ta.” Ta cười nói: “Bởi vì là ta hạ lệnh bảo Roland giết bọn chúng.”

Lesus cứng đờ.

Lúc này, ta đem Thái Dương thần kiếm đâm về phía trước, trước khi Lesus hoàn toàn chưa có chuyển động, thân kiếm đã ngập vào trong ngực hắn, chỉ thừa lại chuôi kiếm còn ở bên ngoài.

Hắn lảo đảo vài cái, lại vẫn đứng thẳng, còn ngẩng đầu lên, cười thảm mà nói: “Grisia… không, ngươi không phải là Grisia, cho dù là Grisia, cậu ta cũng sẽ không giết bọn ta, Grisia đã chết rồi, sớm đã chết rồi, ngươi chỉ là, là..”

Ta là…?

Lesus, Lesus! Đừng ngã xuống, nói cho ta biết…

Ta rốt cuộc là cái gì?