Mệnh Kỵ Sĩ

Quyển 1 - Chương 9: Quy tắc thứ 9 của Sun knight




Tiếng cánh cửa gỗ ọp ẹp mở ra đến từ ngôi nhà nhỏ tồi tàn, trông như thể nó sẽ sụp ngay khi có gió thổi qua. Sau đó dưới cánh cửa lộ ra một khuôn mặt một cô bé màu hồng, trong miệng của cô còn đang cắn một cây kẹo mút dâu mà còn lớn hơn đầu của cô.

“Pink, từ bây giờ ta đồng ý làm đồ đệ của ngươi, học tập tử linh pháp thuật.” Ta nghiêm túc nói.

Cô gái nhỏ sững sờ, ngoắc ngón tay với ta, ý bảo ta ngồi xổm xuống.

Gì? Không lẽ làm đồ đệ còn phải tiến hành nghi thức gì trước mới được? Ta hoài nghi ngồi xuống, lúc này Pink lại ngoắc ngoắc ngón tay bảo ta đến gần hơn, ta làm theo di chuyển khuôn mặt lại gần.

Sau đó, cô ta đặt ngang tay trên trán ta, la lên: “Chết rồi! Sun, trán của ngươi nóng quá, hầm hập như thế này, hèn gì ngươi vừa mới nói lảm nhảm!”

“Đó là bởi vì ngươi là người chết, nên tay lạnh…”

Pink thu tay của mình lại, sau khi nhìn nó một chút, hiểu ra nói: “Nói cũng phải, suýt quên mình là người chết, nhưng…”

Cô ta hoài nghi mà liếc ta một cái: “Ngươi chắc ngươi không có phát sốt chứ?”

Ta đảo cặp mắt khinh khỉnh, khó chịu nói: “Dưới che chở của thần Ánh Sáng, từ lúc 10 tuổi ta chưa từng bị phát sốt.”

“Oh!” Pink gật đầu, hết sức hiểu biết nói: “Vậy chính là có chuyện gì muốn ta giúp ngươi? Lần này hạ quyết tâm ghê gớm thật, kể cả “chính mình trước khi chết” cũng định bán luôn rồi?”

Ta vội vã nói rõ nội dung khế ước: “Ta chỉ nói muốn học tử linh pháp thuật từ ngươi, nhưng ta vẫn muốn tiếp tục làm Sun knight!”

“Sun knight kiêm chức học nghề tử linh?” Pink lắc lắc đầu, thở dài nói: “Chuyện như thế cũng chỉ có ngươi dám làm, không sợ thần Ánh Sáng nhà ngươi giáng sét đánh chết ngươi?”

“Ta tin rằng thần Ánh Sáng sẽ thấu hiểu nỗi khổ tâm của ta!” Ta nghiêm túc nói, sau đó bổ sung rõ: “Huống chi, đã mấy trăm năm không có ai nhìn thấy Ngài rồi, ta tin rằng Ngài sẽ không dễ dàng giáng trần vì chút việc cỏn con này.”

Pink liếm liếm kẹo mút, đối với chuyện này không có ý kiến, hại da đầu ta có chút tê dại, trong thoáng chốc thật sự nghiêm túc xem xét tính khả năng thần Ánh Sáng sẽ giáng sét đánh ta cao bao nhiêu…

Không xui xẻo như thế chứ! Ta lắc lắc đầu, hỏi Pink: “Thế nào? Nhận hay không nhận?”

“Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?”

“Ta muốn…”

♦♦♦♦

Sau khi thỉnh cầu Pink xong, ta trở về Thần Điện, tất nhiên, ta đã bỏ mũ áo trùm xuống, nếu như lại có một gã nào nhầm ta thành Death knight, ta nhất định sẽ điên lên mà đem cái gã đó biến thành “dead” knight.

Tiếp đến, ta còn phải đi thỉnh cầu một người, người này trái lại so với Pink càng dễ đối phó, cho nên ta cũng không quá phiền não.

Ta cười với một tên Thánh kỵ sĩ đi trên hành lang, nói: “Anh em Thánh kỵ sĩ của ta, thần Ánh Sáng ngự trên cao ở trung tâm thế giới, mỉm cười quan sát chúng nhân, thật là một ngày tràn ngập ánh sáng rực rỡ, nguyện cậu cũng cảm nhận được sự ấm áp của thần Ánh Sáng.”

Thánh kỵ sĩ bị ta ngăn lại hết sức hưng phấn, mang giọng điệu cung kính và sùng bái hồi lễ: “Cũng nguyện cho ngài cảm nhận được sự ấm áp của thần Ánh Sáng, Sun knight trưởng, hôm nay khí trời đúng là rất tốt, hy vọng có thể thuận lợi bắt được Death knight.”

Ta gật đầu: “Anh em của ta, không biết cậu có biết người anh em Storm knight trưởng giờ đây đang đắm chìm dưới ân huệ nơi nào của thần Ánh Sáng?”

Thánh kỵ sĩ trở nên căng thẳng, có chút không chắc chắn hỏi: “Er… xin hỏi, ngài là hỏi Storm knight đang ở đâu sao?”

Ta gật đầu.

Thánh kỵ sĩ thả lỏng một hơi trả lời: “Storm knight trưởng ba ngày qua đều ở trong phòng phê công văn.”

“Anh em Thánh kỵ sĩ của ta, Sun vô cùng biết ơn với lời nói đầy thiện chí và tử tế của cậu, nguyện cho cậu lúc nào cũng cảm nhận được sự ấm áp của thần Ánh Sáng.” Ta lịch sự cảm ơn, liền trực tiếp xoay người rời khỏi.

“Sun knight trưởng, ngài thực quá khách khí rồi!” Thánh Kỵ Sĩ mang ánh mắt sùng bái đưa mắt nhìn ta rời khỏi.

Ta đi thẳng tới trước cửa phòng Storm, gõ gõ cửa.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra chầm chậm như không thể chậm hơn, sau đó xuất hiện một khuôn mặt xám trắng gần như death knight, nếu không phải chắc chắn rằng Death knight không có quầng thâm quanh mắt, ta thật sự sẽ cho rằng Storm đã trở thành Death knight thứ hai trong Diệp Nha thành rồi.

Ta đang muốn lên tiếng nói, nhưng bị Storm một cái phất tay chặn lại, cậu ta thều thào nói: “Sun, xin cậu dùng lời ngắn gọn nhất có thể để nói rõ, nếu không, tôi đảm bảo tôi sẽ thiếp đi trong vòng ba giây.”

Ta suy nghĩ một chút, rồi nói đúng ba chữ: “Hãy giúp tôi.”

“Tôi có thể từ chối không?” Storm run rẩy đôi môi nhợt nhạt từ việc thức đêm quá độ hỏi.

Ta lại suy nghĩ một chút, đem lời nói rút ngắn đến hai chữ: “Mệnh lệnh.”

“… Đúng là ngắn gọn.”

Sau khi dặn dò Storm xong, ta hết sức yên tâm rời khỏi đi làm chuyện tiếp theo phải làm, mặc dù cái gã Storm đó bộ dạng thoạt nhìn như một giây sau sẽ ngã chết.

Chẳng qua không cần lo lắng, cho dù thật sự ngã chết, cậu ta cũng sẽ biến thành Death knight, sau đó bò lên làm cho xong việc, cái gã này chính là người chăm chỉ làm việc như thế, không giống với hình ảnh Storm knight tự do tự tại của mình một chút nào.

Khi ta đang muốn lén lút tìm nơi để biến thân thành “Supreme Dragon” thì từ đầu kia của hàng lang truyền tiếng bước chân trật tự đều đặn, cùng với chút tiếng thì thầm, tiểu đội kỷ luật nghiêm minh như thế cũng chỉ có tiểu đội của Judge knight trưởng.

Quả nhiên đúng vậy, không bao lâu, Judge knight trưởng dẫn theo hai mươi mấy Thánh kỵ sĩ đi tới, như mọi khi nói với ta: “Nguyện ngài sớm có ngày lĩnh hội được tác phong nghiêm khắc của thần Ánh Sáng, Sun knight trưởng.”

“Đêm nay, Death knight sẽ tới hoàng cung báo thù.” Ta cúi đầu nói.

Nghe vậy, Judge knight trưởng dừng chân lại, dừng lại đột ngột như thế, nhưng hai mươi mấy thánh kỵ sĩ đằng sau cậu ta cũng đồng loạt đứng lại, một chút dáng vẻ giật mình và hỗn loạn cũng không có.

Judge chỉ phất tay một cái, tiểu đội của cậu ta không nói một lời, trực tiếp vòng qua chúng ta rời khỏi.

Đợi tất cả mọi người đều rời khỏi, Judge lập tức hỏi ta: “Cậu xác định?”

“Ừ!” Ta gật đầu, cái gã Roland làm việc luôn luôn dứt khoát, nói muốn đi làm, đảm bảo liền thật sự lập tức đi làm.

Judge có chút hoài nghi nhìn ta hỏi: “Cậu đã hạ quyết tâm muốn bắt hắn rồi?”

“Tôi là Sun knight, Judge knight trưởng.” Ta bình tĩnh nói với cậu ta: “Sun knight tuyệt đối không cho phép người đã chết can thiệp vào kẻ sống, dù cái kẻ sống kia tội vốn không thể tha.”

Judge knight bình tĩnh trả lời: “Đêm nay, tôi sẽ phái người mai phục ở hoàng cung bảo vệ vị kia, đồng thời bắt death knight.”

Ta liếc nhìn cậu ta một cái: “Thật không đơn giản, cậu đã tra ra là ai giết Roland rồi?”

“Phải.” Judge đơn giản giải thích: “Tôi bắt được người trông coi pháp trường, hỏi rõ tình huống của thi thể, biết được hắn là bị ngược sát, vừa lại bảo Storm đi điều tra quý tộc có liên quan đến con trai thứ ba của bá tước Gerland và có thói quen ngược sát độc ác, tình nghi chỉ có ba người: Quốc vương bệ hạ, Đại Vương Tử điện hạ và Bá tước Gerland.”

Storm đáng thương, bị ta oanh tạc còn chưa tính, lại còn bị oanh tạc thêm bởi Judge, hèn gì cậu ta có một bộ dạng muốn chết không sống.

“Vậy cậu làm sao phán đoán ra là người nào?” Ta tò mò hỏi.

“Kỳ thực dựa trên một số chuyện gần đây, tôi đại khái đã biết là ai rồi, nhưng để chắc chắn, tôi để cho Ice, người đã thấy Death knight, chọn ra trong số Thánh Kỵ sĩ người giống nhất, vẽ cho sắc mặt tên đó tái nhợt một chút, rồi mang hắn đi chào hỏi ba người kia, còn bảo hắn làm ra hành vi quỷ quái.”

Judge lắc đầu thở dài nói: “Mặc dù phương pháp giả thần giả quỷ này không thỏa đáng, nhưng lại rất hiệu quả, dễ dàng xác định hung thủ là ai, hung thủ đó đã sợ đến nỗi run rẩy cả người.”

“Đúng là lợi hại!” Ta tán thán từ đáy lòng, chính ta thế nhưng là sau khi nói chuyện với Roland, mới phát hiện hung thủ là ai.

“Nếu Sun cậu đã hạ quyết tâm, vậy đêm nay sẽ do tiểu đội Sun và tiểu đội Judge cùng nhau mai phục ở hoàng cung.” Judge cẩn thận quyết định: “Dù sao, vị đó mặc dù tội không thể tha, nhưng lại không thể có chút tổn thương nào, nếu không sẽ dẫn đến bão táp lớn.”

“Tôi đồng ý, nhưng tôi muốn mang thêm Blaze và Earth.”

Judge có chút khó hiểu hỏi: “Tôi có thể hiểu lý do muốn mang Earth, năng lực bảo hộ của cậu ta có thể đảm bảo người đó không bị tổn thương, nhưng sở trường của Blaze là u linh, không phải sinh vật undead.”

Ta lắc đầu: “Sợ cậu không biết, Judge, tôi đã đối mặt nhìn thấy qua Roland, hắn đã sắp trở thành Death Lord rồi, nếu là bởi vì không giải quyết được chấp niệm của hắn, mà ngay tại đó biến thành Death Lord, có thể triệu hồi sinh vật hắc ám như u linh, chúng ta sẽ rất phiền phức.”

“Ừ, vẫn là cậu quen thuộc sinh vật undead hơn, làm như vậy rất chu đáo.” Judge gật đầu, bổ sung nói: “Tôi cũng rất mừng rằng cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm phải từ bỏ người bạn ngày xưa, đây cũng không dễ dàng.”

“Phải, không dễ dàng.” Ta bình tĩnh trả lời: “Cực kỳ không dễ dàng, hơn nữa đó lại là Roland.”

“Đợi sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ rất vui lòng nghe cậu nói về những chuyện lúc còn sống của vị Roland này.” Judge gật đầu, sau đó tạm biệt ta: “Nguyện cho người bạn của cậu sớm ngày an nghỉ.”

Nói xong cậu ta liền đi khỏi.

Sau khi nhìn Judge rời khỏi, ta quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh sáng mặt trời vẫn còn đang tràn đầy, tốt lắm! Thời gian còn sớm, đủ để ta sau khi hoàn thành sự tình, lại trở về triệu tập tiểu đội Sun của ta.

♦♦♦♦

Sau khi giải quyết chuyện với Storm và Judge, ta bây giờ chỉ còn một việc để làm, chính là lẻn vào hoàng cung đi tìm ra nơi Roland bị ngược sát.

Nếu như Roland nói, người đó là tội phạm quen ngược sát, vậy chắc chắn có chỗ chuyên môn dùng để ngược sát, nếu như có thể tìm thấy nơi này, nắm được chứng cứ, vậy mới có biện pháp vạch trần tội ác ngược sát của người đó.

Mặc dù nói, hoàng cung được canh phòng nghiêm ngặt, chẳng qua ta tốt xấu gì cũng từng đi lại trong hoàng cung vô số lần.

Lão vua heo ú đó thỉnh thoảng lại muốn gây họa, mỗi lần đều phải xuất động ta đi lảm nhảm cho tới khi hắn phát ngấy, sau đó đến lượt một tên mười hai thánh Kỵ sĩ đi theo ta xuất lời đe dọa, phần lớn đi theo ta đều là Storm knight, nhưng khi sự tình thật sự nghiêm trọng đến một cái giới hạn, đó sẽ là Judge knight.

Ngoại trừ việc khuyên nhủ cho con heo đó, ta cũng thường đến đây để tạo mối giao lưu tốt đẹp giữa hoàng cung và thần điện, cái gì mà sinh nhật của hoàng hậu, vũ hội trưởng thành của con gái bá tước, cuộc đi săn đầu tiên của vương tử và vân vân những chuyện linh tinh đều thuộc phạm vi nghiệp vụ của ta.

Tóm lại Sun knight chính là tấm biển sống biết đi của Thần Điện Ánh Sáng.

Còn chưa kể tới, hoàng hậu là mẹ đỡ đầu của lão sư ta, lão sư của ta năm đó thế nhưng là cùng Đại Vương Tử điện hạ xưng anh em với nhau, cho nên, lão sư của ta thường thường mang theo ta đến hoàng cung cho những hoạt động giải trí, hoa mỹ mà nói là giúp Thần Điện Ánh Sáng và hoàng cung làm mối quan hệ giao lưu tốt đẹp, trên thực tế lại là cùng hoàng hậu mỹ lệ, công chúa và một đống quý cô uống trà chiều…

Ahem! Cho nên, ta sống 23 năm trên đời này, nơi quen thuộc nhất ngoại trừ Thần Điện Ánh Sáng, chính là tòa hoàng cung này rồi.

Cho nên, giới bị của hoàng cung đối với ta mà nói không phải là vấn đề, bởi vì ta là từ cửa lớn quang minh chính đại đi vào, thủ vệ hoàng cung hai bên còn cung kính hành lễ với ta đây!

“Hỡi thánh y của rồng, nhân danh truyền nhân của rồng, ra lệnh ngươi, phát động!”

Sau khi tìm được cái góc tối bên trong hoàng cung, mặc cái áo hút máu đen bạc xen kẽ, ta định lẻn vào hoàng cung, tìm kiếm cái nơi đó…

Chủ thượng, tại hạ tên là thánh y của rồng, không phải là áo hút máu.

“Á! Dọa chết ta rồi.” Ta vuốt vuốt ngực, đừng sợ đừng sợ! Ta mắng: “Không có chuyện gì đừng lên tiếng, suýt nữa làm ta tưởng rằng bị người phát hiện rồi.”

Vâng, chủ thượng.

Mặc dù nói, bây giờ đang là ban ngày, mặc một bộ hắc y thực sự không phải là hành động sáng suốt, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn mặc trang phục Sun knight rồi bị người ta phát hiện hành động mờ ám.

Huống hồ, cho dù hiện tại là ban ngày, trên hành lang hoàng cung vẫn có một đống lớn trang sức phẩm khổng lồ lộn xộn có thể giúp ta ẩn núp, ví dụ như, cái bình hoa còn cao hơn người này (đây có thể cắm hoa sao?), bộ khôi giáp siêu nặng cho dù kỵ sĩ mặc vào có muốn đi cũng không nhúc nhích nổi (lúc đầu chế tạo nó rốt cuộc là vì cái gì?), còn một đống lớn vật phẩm điêu khắc.

Nếu thật sự trốn không được, cũng không sao.

Lão sư của ta thường nói: “Con trai, con không nên cho rằng hoàng cung là cái tường đồng vách sắt gì đó, cũng có lẽ lúc bắt đầu kiến tạo thì nó là như vậy đi, nhưng mỗi một quốc vương sẽ muốn mở một cái mật đạo chạy thoát thân chỉ có mình biết, tiện thể mở thêm cái mật thất để làm chuyện riêng tư… qua mấy chục đời vua, như vậy sẽ có mấy chục mật đạo và mấy chục cái mật thất. Mặc dù mật đạo và mật thất này đều có chữ “mật”, nhưng con cũng đừng cho rằng những cái đó thực sự là bí mật gì. Tin ta đi, cho dù là quốc vương hiện thời, đảm bảo cũng không biết rõ bằng người bên cạnh mình là hoàng hậu và công chúa.”

“Vậy lão sư ngài vì sao lại biết đây?” Ta hết sức khó hiểu.

“Đương nhiên là công chúa nói cho ta.”

“Vậy tại sao công chúa lại nói cho lão sư ngài đây?”

“Không nói cho ta biết, vậy ta phải làm sao lẻn vào hoàng cung cùng nàng trộm tình… Xùy! Trẻ con không cần biết nhiều như thế, ghi nhớ rõ ràng vị trí lối vào của mật đạo với mật thất là được.”

“Vâng, lão sư.”

Giờ nghĩ lại, lão sư của ta thật không phải đèn cạn dầu. Vì sao hả?

Bởi vì khi đó trong hoàng cung chỉ có hai vị công chúa, một người gần 50 tuổi, là em gái chưa lấy chồng của quốc vương, người kia thì 15 tuổi là con gái của quốc vương, mà lão sư của ta khi đó khoảng ba mươi mấy tuổi, thật không biết ông rốt cuộc là gặm cỏ non hay là cỏ non bị gặm … ahem! Lạc đề rồi, tóm lại, ta đoán địa điểm ngược sát hẳn là cái mật thất nằm không xa phòng ngủ của người đó.

Trước tiên ta định thử vận may, vị đó hẳn là sẽ lợi dụng mật thất có sẵn thay vì mở cái khác, dù sao, căn cứ vào số lượng mật thất với mật đạo mà lão sư nói cho ta, cả tòa hoàng cung này căn bản gần như rỗng ruột rồi, có lẽ ngay cả kiến trúc sư hoàng thất cũng không dám xuống tay đào lỗ một cách vô tư, để tránh cả tòa hoàng cung sụp đổ ngoài ý muốn.

Ta lén lén lút lút đi trên hành lang, không có chuyện gì liền lách vào trong mật đạo đi, sau đó lại lách ra, tiếp tục lách vào một cái mật đạo khác. Trên đường đi còn suýt nữa đụng vào một đôi nam nữ đang ôm hôn nhau, may là bọn họ đang hôn rất hăng say, nên không có chú ý rằng có nhiều thêm một người là ta, ta vội vàng quẹo vào một ngã rẽ khác của mật đạo…

Khoan khoan! Ta nhíu mày nghĩ, đôi nam nữ đang trộm tình mới nãy… hình như một người trong đó là công chúa điện hạ?

Chính là công chúa 15 tuổi năm đó, không biết có phải là đối tượng trộm tình của lão sư ta hay không, cô ta năm nay tính ra cũng hơn 25 tuổi rồi, lại vẫn còn không chịu lấy vương tử quốc gia khác, thì ra là bởi vì có người yêu rồi à… Xem ra địa vị của người kia chắc chắn không cao, cho nên hai người đành trộm tình trong mật đạo rồi.

Xem ra những mật đạo và mật thất này thực sự đúng như lão sư ta nói, căn bản không coi là bí mật lớn lắm, căn bản là khu trộm tình.

Ta vừa lợi dùng mật đạo hành tiến, vừa suy xét vị trí mật thất đông đảo mà lão sư nói cho ta, căn phòng của vị đó có không ít mật thất xung quanh, nhưng có lối ra vào thiết lập trong phòng ngủ, chỉ có ba cái mật thất, hai cái trong đó có thể lợi dụng mật đạo bên ngoài mà tiến vào, có một cái bị khóa, chỉ có bên trong phòng ngủ có một cái lối ra vào.

Ta định đi dò xét hai cái mật thất có mật đạo có thể tiến vào trước.

Ở trong mật đạo vòng đông vòng tây không ít đường, may là có lực ghi nhớ hơn người của ta, mật đạo lộn xộn như thế cũng tìm được đường đi. Không lâu sau, ta bước vào một gian mật thất trống trải. Theo trí nhớ của ta, đây hẳn là một trong những nơi ta muốn tìm.

Nhưng, ta thấy lưới nhện trong này kết còn chặt hơn vải áo choàng của ta, hẳn không phải trong này.

Ý định tiếp theo của ta là từ trong này tiến vào phòng ngủ, rồi sau đó lại từ phòng ngủ tiến vào hai cái khác, nhưng nhìn thấy lưới nhện tầng tầng lớp lớp trước mắt, vừa nghĩ đến ta phải chui vào trong, ta thật muốn phóng lửa đốt sạch chúng cho rồi.

Nhưng hoàng cung có ma pháp sư, nếu ma pháp ta thi triển bị ma pháp sư cảm nhận được, như vậy chạy đâu cho thoát nữa, ta vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn dùng tay xé lưới nhện, sau khi trải qua nhiều nỗ lực và đau khổ, toàn thân phủ đầy mạng nhện, cuối cùng mới đi tới được phía bên kia mật thất, ta ngồi xổm xuống để kiểm tra cửa ngầm…

“Bị khóa rồi.”

Ta thật muốn khóc khi phát hiện ra sự thật này, ôi! Ta sớm nên đoán ra, đường đường là hoàng thất làm thế nào có thể mặc kệ một mật thất có thể đi thông vào phòng của chính mình đây?

“Hy vọng cái mật thất khác không có bị khóa lại.”

Ôm theo kỳ vọng này quay trở lại, tiếp tục xoay sở đi tới một mật đạo khác, không nghĩ đến cái mật đạo này so với cái trên nhỏ hơn rất nhiều, gần như chỉ cao có nửa người ta mà thôi, ta chỉ có thể quỳ xuống mà bò qua nó, khi ta bò đến cuối, cái gian mật thất đó căn bản chỉ là một cái lỗ trống với chiều cao và chiều rộng không tới hai thước, đừng nói ngược sát, muốn chen hai người vào cũng rất miễn cưỡng.

Ta ngẩng đầu để kiểm tra cửa ngầm, cửa ngầm trong này nằm ở trên nóc, may là nó không bị khóa, chắn hẳn cái mật đạo này tương đối ẩn mật, kể cả chủ nhân của phòng ngủ cũng không biết, ta nhẹ nhàng đem cửa ngầm mở ra một cái khe, cái cửa ngầm này thật là nặng quá! Nhìn trái phải một chút, tốt lắm! Bên trong phòng ngủ nửa người cũng không có.

Ta vốn định nhẹ nhàng nhấc cả cái cửa ngầm này lên, nhưng phát hiện cái cửa này không di chuyển chút nào, ta sử dụng toàn bộ sức lực của mình, vất vả lắm mới nâng được khoảng mười phân, ta cố gắng di chuyển nó sang bên cạnh, cuối cùng cũng mở được cái cửa ngầm này sang một bên, ta gần như thấm ướt mồ hôi cả bộ y phục.

Phewww~~ Ngờ rằng nếu ta không có mặc thánh y của rồng để gia tăng sức mạnh, có lẽ còn lâu ta mới có thể mở được cái cửa ngầm này.

Khi ta thở hổn hển xong, lúc trèo lên trên phòng ngủ, mới phát hiện phía trên đầu cửa ngầm này vậy mà là một cái tủ được làm bằng đá cẩm thạch, còn cao hơn ta mười mấy phân, hèn gì nặng như thế!

Chẳng qua bây giờ không phải lúc oán giận, không biết khi nào chủ nhân căn phòng này sẽ trở về, ta vẫn là nhanh chóng làm gấp chính sự.

Không tốn bao nhiêu sức lực, ta tìm được mật thất được đóng kín đằng sau tấm gương dài ở trên tường, sau đó bước một bước vào nơi cuối cùng này, chỉ hy vọng rằng ta không có công toi…

Lập tức một cỗ mùi máu tanh xộc vào mũi, nồng nặc và còn mang theo mùi hôi thối.

Phía trước có một khối vải vóc dày nặng che khuất tầm nhìn của ta, nhưng không thể ngăn trở được cỗ mùi máu tanh đó, ta biết, ta tìm đúng nơi rồi.

Ta đi lên phía trước, vén khối vải ra…

Ta đờ đẫn cả người, đã tìm được chứng cứ, nên sớm đi một chút mới là cách làm an toàn, nhưng, ta lại chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn nơi này, nơi này không có lấy nửa cỗ thi thể, cũng không có cảnh tượng máu thịt man rợ gì, ngược lại, nơi này được lau chùi rất sạch, gông cùm và các loại hình cụ trên tường thậm chí còn được tra đầu, còn đang sáng bóng.

Cái giường gỗ ở giữa cũng phát sáng.

Đại khái là có cọ rửa làm sao cũng quét không đi vết máu phía trên, vết máu chồng chất hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng, máu ngưng kết trên cái giường gỗ đó đều đen bóng đến phát sáng.

Vách tường bốn phía và nền nhà, nhìn sơ cũng không có vết tích gì, nhưng, gào thét của kẻ chết lại từ nơi sâu thẳm trong vách tường xuyên thấu ra, xuyên thấu ra một cỗ mùi hôi thối như địa ngục.

Nơi nhìn thoáng qua tưởng chừng như sạch sẽ, nhưng lại khắp nơi lộ ra những ý niệm ô uế dơ bẩn, trong không khí tràn ngập gào thét không cam lòng của kẻ chết.

Ta không nhịn được lấy ngón tay quệt vào lớp đen bóng kia trên giường gỗ, lớp đen bóng này còn cứng hơn so với tưởng tượng của ta, tay của ta chẳng qua chỉ dính một ít màu đỏ đen mà thôi.

Ở đây, cũng có máu của Roland chăng?

“Roland, nếu như cậu chết ở nơi thế này, vậy tôi đã hiểu cậu vì sao lại biến thành Death knight, vì sao lại khăng khăng muốn giết hắn.”

Hốc mắt có chút ẩm ướt, nhưng ta cũng không muốn kiềm chế nước mắt, ta và Roland đều là trẻ mồ côi, cậu ta vừa lại chết bởi loại nguyên nhân không thể thấy ánh sáng này, cái chết của cậu ta chỉ có ta sẽ thương cảm đi.

Chỉ có ta rơi lệ vì cậu ta mà thôi.