Thái tử nhìn chằm chằm vào nàng, lạnh nhạt hỏi: “Thế nào, sợ?”
Cố Cẩm Nguyên nghe hắn nói, biết mình phải nói, không sợ, có gì đáng sợ? Mặc dù nàng là nữ nhi của Ninh Quốc Công phủ, nhưng nàng lại không có chỗ dựa, trong Ninh Quốc Công phỉ, nhìn qua thì Cố Du Chính có thể thương tiếc nàng một chút cũng không biết có tâm tư gì, không biết có thể tin cậy được không --- hết lần này tới lần khác nàng vẫn khinh thường.
Nàng thật sự là hai bàn tay trắng, nếu Thái tử có thể thượng vị, nàng còn có gì phải lo lắng.
Trước mắt giống như có một con đường sáng đang vẫy chào đón nàng, nhưng nàng lại do dự.
Nhìn Thái tử, nàng nhíu mày: “Không phải ngươi đã thích ta từ trước chứ?”
Chẳng lẽ nói cái không giải thích được kia, thật ra là yêu sao?
Nghĩ đến loại khả năng này, Cố Cẩm Nguyên cũng cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, làm sao có thể, hắn và nàng vốn không quen, cũng chưa gặp qua, lần đầu tiên hắn nhìn thấy mình, bộ dạng liền không giải thích được.
Nhưng Thái tử chỉ yên lặng nhìn nàng, chỉ yên lặng trong chốc lát, rồi đột nhiên nói: “Cố Cẩm Nguyên, rốt cuộc ngươi là hạng người gì, ta thật sự nhìn không thấu.”
Cố Cẩm Nguyên càng nhíu mày, hắn mới là người khiến cho người khác nhìn không thấu.
Thái tử tiếp tục nói: “Ngươi biết không, nếu như vừa rồi ta muốn, ngươi tuyệt đối sẽ chạy không thoát.”
Giọng nói trầm tĩnh mà quả quyết, làm cho trong lòng Cố Cẩm Nguyên lộp bộp một tiếng.
Đúng vậy, hắn nói đúng.
Nàng tuyệt đối không chống lại được một nam nhân ngày ngày luyện võ cưỡi ngựa, sức lực hắn mạnh mữ, vừa rồi có thể tùy ý xử trí mình.
Thái tử nhìn Cố Cẩm Nguyên: “Ngươi thật sự là không biết trời cao đất rộng, ngươi không có một chút đề phòng nào với nam nhân sao?”
Cố Cẩm Nguyên bị nghẹn,
Bỗng nhiên Thái tử lại nhớ tới cái gì đó, trầm giọng nói: “Cho dù từ nhỏ lớn lên với nhau, cũng phải đề phòng, Cố Cẩm Nguyên, ngươi phải nhớ kỹ, nam nhân là nam nhân, cho dù là nam nhân nào đều phải đề phòng. Ngươi quá tự cho mình là đúng, không có một chút tự giác của cô nương gia!”
Cố Cẩm Nguyên nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn một hồi lâu: “Ta biết, hôm nay ta sai, chính là không đề phòng ngươi.”
Nhưng nàng cũng không có cách nào đề phòng, mạng nhỏ của nàng không còn, còn đề phòng cái gì?..!
Nàng cắn môi, cười lạnh một tiếng: “Ngươi thích làm sao thì làm, dù sao ngươi cũng đã bỏ qua cho ta, đã bỏ qua thì ta đi đây!”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Nàng không tin bằng hai chân của mình nàng không tìm ra được một cái sơn động, tại sao nàng phải cùng một chỗ với hắn?
Không giải thích được, bệnh thần kinh, bại hoại!
Ai biết nàng vừa đi chưa bao lâu, chợt nghe thấy một hồi tiếng “tê tê tê”.
Nàng dừng bước, đột nhiên ý thức đươc cái gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ngẩng mặt lên, nhìn về phía xung quanh, xung quanh đều là núi cao, núi non trùng trùng điệp điệp, Tây Sơn này khá lớn, nếu một hai người chết, căn bản tìm cũng tìm không thấy.
Huống hồ, hôm nay lại nổ ầm ầm, còn không biết xảy ra chuyện lớn gì, nếu một nữ nhi Ninh Quốc Công phủ mất tích, ai sẽ nhớ tới.
Nàng không chút do dự, xoay người, chạy trở về.
“Làm sao vậy?” Thái tử nhíu mày thản nhiên hỏi.
“Có rắn độc.” Cố Cẩm Nguyên hít sâu một hơi: “Nơi này có rắn độc, rất nhiều rắn độc.”
Có rắn độc, hơn nữa không phải một con, Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, cho dù mình có cách đuổi rắn đi, nhưng một nữ tử yếu đuối, muốn sống an toàn, cũng không có khả năng.
“Ngươi nhìn thấy?”
“Ngươi đã sớm nhìn thấy?” Cố Cẩm Nguyên nghi ngờ nhìn Thái tử: “Không phải ngươi thả rắn độc chứ?”
“Ta rảnh rỗi như vậy sao?”
Được rồi, Cố Cẩm Nguyên không nói gì nữa.
Thái tử đi tới, cầm tay của nàng: “Lên ngựa.”
Luc này, Cố Cẩm Nguyên không vùng vẫy.
Thời điểm mấu chốt, người phải biết rõ sự thật, tuyệt đối không phải là lúc đùa giỡn, nếu như không có Thái tử, nàng tuyệt đối không có cách nào sống sót ra khỏi đây.
*
Lần nữa lên ngữa, thật sự là Cố Cẩm Nguyên vẫn còn sợ cưỡi ngựa, nhưng lúc này, cưỡi ngựa tốt hơn ở dưới mặt đất đối mắt với những con rắn độc kia.
Trong lúc đó nàng bị hai cánh tay của Thái tử che chở như trước, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn phía dưới, liền thấy rắn độc màu xanh màu đen dài nhỏ cao cao đứng thẳng ngẩng đầu, ánh mắt âm u nhỏ lóe sáng, cái lưỡi phun ra làm cho lòng người sợ hãi.
Không biết từ lúc nào trong tay Thái tử đã thêm một cây gậy cỗ, có rắn độc cố gắng công kích đến, tay hắn nâng lên liền đánh bay con rắn độc này.
Thậm chí Cố Cẩm Nguyên nhìn thấy chất lỏng của rắn độc văng khắp nơi, không khỏi âm thầm thở ra một hơi.
Loại độc của rắn này, một khi dính phải, chỉ sợ là sẽ chết, cho dù biết giải dược, cũng không có khả năng tới kịp!
Đầu tiên là tiểng nổ ầm ầm, sau đó là rắn độc, rốt cuộc Tây Sơn này làm sao vậy?
Đây không phải khu vực săn bắn của thiên tử sao?
“Nhắm mắt lại, không nên nhìn.” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền đến từ phía trên.
“… Được.” Cố Cẩm Nguyên đành phải nhắm mắt lại.
Lúc nàng nhắm mặt lại, nam nhân phía sau cầm áo choàng đến, bao phủ lấy nàng.
Trước mắt nàng là một màu đen, cái gì cũng đều nhìn không thấy.
Ngựa chạy trốn, xóc nảy, mình sít sao dựa vào lồng ngực nóng của nam nhân, thậm chí nàng còn có thể cảm nhân được, khi hắn vung cành cây lên đánh những con rắn độc kia, theo đó tiếng gió bén nhọn điên cuồng, thân thể của hắn cũng căng cứng theo, cứng rắn giống như một tảng đá.
Giờ khắc này, nàng không còn giận hắn một chút nào nữa.
Tuy hắn có chút kỳ quái, tuy rằng cũng có chút, nhưng ít ra hắn đang cứu mình.
Khi có một cái áo khoác một cây gậy, hắn cầm gậy lên, đem áo choáng bao lấy mình.
Chỉ là… tránh ở dưới áo choàng, Cố Cẩm Nguyên có thể cảm nhận được, bước đi của con ngựa này bắt đầu chao đảo, tần suất Thái tử vung gậy cũng nhiều hơn.
Điều này nói rõ có thể càng ngày càng nhiều rắn độc.
“Ngươi ---“ Cố Cẩm Nguyên cố gắng nghĩ ra cách.
“Không có việc gì.” Giọng nói bình tĩnh của nam nhân: “Bên kia có một sơn động, chúng ta hãy đến chỗ đó trước!”
“Được…”
Nói xong, nam nhân thúc ngựa đi về phía trước, một lát sau, hắn đột nhiên ôm lấy nàng, thả người nhảy xuống.
Tâm Cố Cẩm Nguyên đều bị nâng lên, vội vàng nắm chặt cánh tay của hắn.
Trong chốc lát, bọn họ đã rơi xuống trên tảng đá.
Một khắc khi bọn họ rơi xuống, Cố Cẩm Nguyên nghe thấy con ngựa kia đau đớn gào thét và tiếng đổ ầm ầm.
Nàng nhìn thấy con ngựa kia giãy dụa ngã xuống, rất nhiều rắn độc tiến đến, kế tiếp là một màn vô cùng thê thảm.
Nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt di chuyển, nhìn về nơi mình đang đứng.
Đây là một vách núi bên cạnh núi cao, trên vách núi dựng đứng cố động, trong động chắc là chỗ ở của con gì đó, bên trong có cỏ khô lông chim, lộ ra mùi tanh.
Bởi vì nơi này cao hơn so với bên ngoài, những con rắn độc kia không thể tới, có thể nghỉ ngơi một chút.
Cố Cẩm Nguyên nắm chặt áo choàng, nhìn Thái tử.
Bây giờ Thái tử trong mắt nàng hoàn toàn không giống trước kia, bây giờ là ân nhân cứu ạng,
Không thể không thừa nhận, hắn là một người rất có biện pháp, đầu óc tốt, sức lực tốt, phản ứng cũng nhạy bén, người giống như hắn, cho dù ở Sa Dục khẩu, cũng có thể sống tốt được.
“Những con rắn độc này nhiều lắm, phải nghĩ cách đuổi bọn chúng đi.” Thái tử nhíu mày, càng nắm chặt cây gậy trong tay, nhìn chằm chằm rắn độc phía dưới.
Những con rắn độc kia vẫn còn đang kiêu ngạo phun lưỡi rắn về phía hắn.
“Có một cách, có lẽ có thể thử.” Có Cẩm Nguyên nhíu mày nghĩ: “Nhưng ta không mang theo lửa!”
“Cách gì?”
“Ta nhớ, có thể dùng lông gà nướng, loại rắn này sợ mùi lông gà nướng, tuy ở đây bây giờ không có lông gà, nhưng mà ---“ Nàng quay đầu nhìn trong sơn động: “Có thể đốt lông chim này, có lẽ có chút tác dụng?”
Thái tử trầm ngâm nhìn qua, ánh mắt rơi vào trên con ngựa kia.”
Vừa rồi chạy trên đường, con ngựa kia thật ra đã trúng độc rồi, hắn là ở một khắc trước khi con ngựa ngã xuống, tìm đến chỗ sơn động này, nhưng đồ cái gì, hắn cũng chưa kịp cầm.
Hành lý của hắn, máu hươu, cũng có đá lửa, thậm chí đồ ăn.
Cố Cẩm Nguyên nhìn theo ánh mắt hắn, cũng thấy được bọc hành bị đã bị rắn độc bao vây, lập tức nắm chặt tay áo của hắn: “Không được, quá nguy hiểm!”
Thái tử nhíu mày, cúi đầu nhìn tay của nàng.
Móng ngón tay đã bị gẫy hai cái, trên tay có vết trầy, lưu lại nước bùn, bây giờ đôi tay này nắm chặt tay áo của hắn, không cho hắn đi.
Hắn không ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ nhìn cánh tay kia: “Vì sao, có phải sợ ta chết đi không ai che chở cho ngươi?”
Cố Cẩm Nguyên vẫn nắm chặt tay áo của hắn không thả: “Dù sao cũng đừng đi, quá nguy hiểm, chúng ta lại nghĩ cách khác.”
Lông mi của hắn nâng lên, rốt cuộc ánh mắt cũng rơi vào trên mặt nàng.
Đôi mắt đen của nàng nhìn mình chằm chằm, quật cường mím môi, nói với mình không cần phải đi.
Hắn lại đưa tay, cầm tay nàng, gỡ tay nàng ra khỏi ống tay áo của mình.
Xong, khi Cố Cẩm Nguyên chưa kịp phản ứng, hắn thả người nhảy xuống, cả người giống như chuồn chuồn lướt nước, đạp lên trên một tảng đá, sau đó dùng tảng đá kia làm bàn đạp, tung người nhảy về phía bọc hành lý.
Tay áo tung bay, đám rắn độc kia cũng đã nhận ra, bắt đầu xuất hiện khác thường.
Cố Cẩm Nguyên nắm cặt thay thành nắm đấm, chăm chú nhìn.
Nếu như hắn xảy ra chuyên, nàng phải làm gì?
Tuy hắn đáng ghét như vậy, nhưng hắn cứu mình, mình hẳn là phải nghĩ biện pháp cứu hắn?
Không có lý do gì để hắn liều chết đi lấy lửa, nàng lại ở đây nhìn hắn chết.
Nàng đột nhiên nhớ tới Lô thị vệ trưởng kia, nhớ tới tiêu trúc hắn cho mình,
Sẽ hữu dụng sao, hắn sẽ giúp mình sao?
Mấu chốt là …Xảy ra chuyện lớn như vậy, mình thổi, hắn có thể nghe được sao?
Lúc nghĩ đến đây, bọc hành lý đã vào tay Thái tử, bọc hành lý vào tay hắn, dĩ nhiên là đã trúng phải không ít độc và vây công, hắn vung gậy lên, không ngừng đánh bay những con rắn độc kia, một gậy lại một gậy vung lên, lực đạo mãnh liệt, trong khoảng thời gian ngắn chỉ thấy chất độc văng khắp nơi, cảnh tượng cực kỳ bi thảm.
Trái tim Cố Cẩm Nguyên bị treo cao, nàng nắm chặt tay, nghĩ gọi hắn mau trở lại, ngàn vạn lần đừng trì hoãn, nhưng lại nàng hô to sẽ làm hắn phân tâm.
Ngay tại lúc này, hắn ngẩng đầu, ở trong nguy hiểm, liền cứ như vậy yên tĩnh nhìn nàng.
“Ngươi mau tới đây, mau tới đây! Rắn, rắn đôc!” Lúc này Cố Cẩm Nguyên thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn bị ngu ngốc sao? Vì sao lại đứng yên không động?
“Ngươi điên rồi! Chỗ đó, rắn độc! Rắn!” Cố Cẩm Nguyên thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đây là điên sao?
Một khi những chất độc kia bắn lên người hắn, hắn nhất định sẽ không toàn mạng! Hắn bị cắn một cái, cũng sẽ mất mạng!
Tranh thủ thời gian trở lại!!
Thái tử Tiêu Tranh cầm gậy đứng, nhìn qua Cố Cẩm Nguyên ở phía trên.
Nàng mặc váy màu xanh lá mạ, mơ hồ giống như Cố Cẩm Nguyên ở đời trước, đứng ở trong khe núi, giơ tay lên đưa tiễn hắn.
Ở khoảng cách quá xa, cho nên hắn không thể nhìn rõ, Cố Cẩm Nguyên kia đang vẫy tay với hắn.
Nhưng bây giờ, hắn nhìn rõ rồi, hắn đã thấy ánh mắt rưng rưng của nàng, nàng gấp đến muốn khóc.
Nàng là thất sự lo lắng cho mình.
Hắn cầm gậy đánh bay một con rắn độc định đánh lén, tung người trở lại bên cạnh nàng.