Mệnh Hoàng Hậu

Chương 26: Mẹ con thương lượng trước một chút.




Một khắc khi Cố Lan Phức quỳ xuống, Cố Cẩm Nguyên nhíu mày, lão thái thái sửng sốt, Hồ Chỉ Vân thì trợn tròn mắt.

Lúc bà ta chưa gả, là người thân phận cao quý được sủng ái yêu thương, hôm nay chấp chưởng Ninh Quốc Công phủ nhiều năm, càng nuôi tính tình nói một không hai, chuyện này bà ta đã nói với lão thái thái, không phải thương lượng, chỉ là thông báo mà thôi, kế tiếp làm sao bây giờ, dĩ nhiên là bà ta sẽ đi nói chuyện với Cố Du Chính, nếu chỗ Cố Du Chính không được, bà ta muốn tìm người nhà nương gia bà ta ra mặt.

Tóm lại, chuyện bà ta đã muốn làm, nhất định có thể thành công.

Bà ta đã nghĩ kỹ, ai phản đối, nàng ta nên xử trí thế nào.

Nhưng bây giờ, bà ta không ngờ tới, người đầu tiên lên tiếng phản đối lại là nữ nhi thân sinh của bà ta?

Không phải đã nói tốt rồi sao?

Không phải trước đó chính nàng ta đã đồng ý rồi sao?

Không phải chính nàng cũng muốn gả cho Thái tử đó sao?

Hồ Chỉ Vân coi như là người đã trải qua sự đời, gặp chuyện đều bình tĩnh thong dong, nhưng lúc này, bà ta không thể phản ứng kịp, tại vì nữ nhi của mình đang ở trước mặt mọi người đâm bà ta một đao, nói cho bà ta biết, nàng muốn gả cho Nhị hoàng tử, không muốn từ hôn.

Hồ Chỉ Vân chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng đều giấu ở trong bụng, bà ta nhìn nữ nhi của mình, có chút không thể tin vào tai mình.

“Lan Phức, con làm gì vậy? Vẫn chưa chịu đứng dậy?”

Nhưng mà Cố Lan Phức không đứng lên.

Ngày đó, nàng ta ở Duệ Viễn hầu phủ đánh mất đại nhân, nhưng nàng ta không nghĩ sẽ buông tha, nàng liền đi tìm Nhị hoàng tử, nhưng mà Nhị hoàng tử vẻ mặt lạnh nhạt, rất xa lạ với nàng ta.

Nàng ta khóc lóc một hồi trước mặt Nhị hoàng tử, cuối cùng Nhị hoàng tử không nói gì, chỉ là sắc mặt cực kỳ khó chịu.

Tất nhiên nàng ta biết rõ, Nhị hoàng tử này là người tính tình dịu dàng, làm người lương thiện, đã cùng mình định ra hôn sự, hắn nhất định sẽ không dễ dàng từ hôn với mình, huống hồ sau lưng mình còn có Ninh Quốc Công phủ.

Nàng ta trước khóc một phen tỏ vẻ áy náy khóc có thể bình an, cuối cùng nhìn Nhị hoàng tử không quá mức tức giận, sau đó liền vội vàng trở về phủ.

Trở về trong phủ, nàng ta có chút rối rắm.

Rốt cuộc là muốn nói hay không muốn nói với mẫu thân, nói với mẫu thân về chuyện trong mộng kia?

Nàng ta muốn nói, nói xong, nàng ta có thể giải thích vì cái gì nàng ta không muốn gả cho Thái tử mà muốn tiếp tục gả cho Nhị hoàng tử.

Nhưng…

Cố Lan Phức nhớ đến chuyện mà nàng ta đã thấy trong mộng kia, về mẫu thân mình, về chuyện của Hồ gia nhà nương gia mẫu thân.

Nàng ta hiểu được, nếu như mình muốn nói rõ ràng những chuyện kia, khó tránh khỏi sẽ phải nói ra những chuyện xảy ra sau đó, mà những chuyện kia đều dính đến nhà nương gia mẫu thân, thậm chí còn dính đến bí mật của mẫu thân.

Nghĩ đến bí mật kia, sắc mặt Cố Lan Phức trắng bệch.

Nàng ta không có cách nào, không thể nói ra được, một khi nói ra, mẫu thân vì bí mật kia, nàng ta cũng không thể cam đoan người bị vứt bỏ có phải là mình hay không.

Cho nên Cố Lan Phức chỉ có thể tiếp tục giấu kín, dứt khoát một chữ cũng không nói.

Làm một nữ nhân bởi vì thích Nhị hoàng tử mà kiêu căng tùy hứng vẫn tốt hơn làm một nữ nhân biết bí mật kia.

Cố Lan Phức ngẩng mặt lên, nhìn qua mẫu thân mình: “Mẫu thân, nữ nhi đã được hứa hôn cho Nhị hoàng tử, sinh là người của Nhị hoàng tử, chết là ma của Nhị hoàng tử, nếu cửa hôn sự này bởi vì nữ nhi vô dụng mà bỏ qua, nữ nhi tình nguyện đập đầu chết ở chỗ này!”

Những lời này, nói rất rõ ràng rành mạch.

Hồ Chỉ Vân nghe xong trong lòng liền lạnh lẽo.

Nữ nhi của nàng làm sao vậy?

Trên mặt bà ta thậm chí còn có chút mờ mịt, ngẩng đầu nhìn lão thái thái, cũng nhìn Cố Cẩm Nguyên.

Cố Cẩm Nguyên yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, rất dịu dàng yên tĩnh, thậm chí còn lệch cái đầu, giống như đang nghiêm túc xem kịch.

Hồ Chỉ Vân đột nhiên có một loại cảm giác muốn thổ huyết, lúc trước bà ta muốn Cố Cẩm Nguyên nhận lấy, không phải là muốn lợi dụng nàng sao? Kết quả hiện tại, nàng lại giống như đang nhìn trò hay của mình?

Lão thái thái thở dài: “Cần gì chứ, hài tử đã muốn gả cho Nhị hoàng tử, cửa hôn sự này cũng đã nói xong, ngươi cần gì phải lấy gậy đánh uyên ương? Tuy nói làm hài tử phải nghe theo lời phụ mẫu, nhưng người làm phụ mẫu cũng nên thông cảm cho hài tử.”

Lời này cũng nói được… Hồ Chỉ Vân cười, năm đó không phải ngươi cũng chia rẽ con người với Lục Thanh Tụ đó có? Có tư cách gì nói ta?

Nhưng rốt cuộc bà ta cũng nhịn xuống, làm tức phụ, không thể nói như vậy.

Hiện tại chuyện bà ta muốn giải quyết chính là nữ nhi của bà ta.

Bà ta một mực tạo cơ hội, để cho Nhị hoàng tử qua lại với Cố Cẩm Nguyên, bà ta cho là nữ nhi của mình nhất định sẽ cố gắng tác hợp cho Nhị hoàng tử và Cố Cẩm Nguyên, cơ hội hai lần, bà ta cũng hoài nghi, vì sao chuyện này không hề tiến triển.

Bây giờ, bà ta đã hiểu, nữ nhi của bà ta vốn bằng mặt không bằng lòng?

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

Bà ta lạnh mặt nói: “Mẫu thân, nhi tức xin được cáo lui trước.”

Nói xong, trực tiếp nhìn qua Cố Lan Phức đang khóc lóc trên mặt đất: “Đi.”

*

Về chuyện sau đó của Hồ Chỉ Vân và Cố Lan Phức, Cố Cẩm Nguyên không biết, nhưng ít nhiều gì cũng có thể đoán được một chút.

Mấy ngày nay, tâm tình của Hồ Chỉ Vân cũng không quá tốt, Cố Lan Phức cũng một mực đóng cửa không ra ngoài, nàng nghĩ, mẫu nữ hai người này lại đại náo một hồi rồi.

Vì vậy thời gian dùng bữa mấy ngày nay, Cố Cẩm Nguyên đều bình tĩnh ôn hòa, bên môi mang theo ý cười, ngược lại là hai mẹ con kia, trầm mặt, một lời cũng không nói.

Vì vậy, lão thái thái phàn nàn không ít, lắc đầu thở dài, chỉ nói không biết người làm mẹ đang nghĩ gì, thở dài: “Đây là một ngày không có hòa bình à!”

Một ngày không có hòa bình?

Cố Cẩm Nguyên đi đến song nguyệt hồ, nhìn bóng dang của mình trong hồ, không khỏi nghĩ, thời điểm mình chưa tới, chắc hẳn bọn họ trôi qua rất thoải mái.

Chính mình đến đây, bọn họ cảm thấy một ngày không có hòa bình rồi.

Ai kêu bọn họ muốn đón mình tới, chẳng lẽ không biết thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó sao?

Còn Thái tử kia…

Nhớ tới Thái tử, Cố Cẩm Nguyên không khỏi nhớ tới ngày đó, hắn nhíu mày nhìn mình, tuy ánh mắt tràn đầy lạnh lùng chế nhạo, nhưng trong phút chốc, đáy mắt lại nổi lên một chút dịu dàng.

Dịu dàng lóe lên rồi biến mất, nàng cũng không thế nhìn thấy rõ ràng, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được.

Vì sao hắn lại nhìn mình như vậy?

Cố Cẩm Nguyên nghĩ đến lần đầu tiền nhìn thấy Thái tử, ngày đó, hắn lạnh nhạt như vậy, ngay cả mắt cũng chưa từng nhìn.

Nhưng thuộc hạ của hắn giúp mình kéo xe ngựa ra, cái này chắc hẳn là do hắn ra lệnh mới đúng.

Tuy nhiên hắn thật sự nghĩ giúp mình.

Đang nghĩ như vậy, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy bên cạnh mình xuất hiện thêm một người.

Song nguyệt hồ sóng nước mênh mông, ánh sáng ngày xuân hắt xuống, phản chiếu ánh sáng vàng, ảnh ngược nhưng lại giống như tùng, đứng thẳng, giống như có thể chứa đựng một cái đầm nước.

ở trong Ninh Quốc Công phủ người có khí thế như vậy, mặc trên người trang phục như vậy cũng chỉ có Cố Du Chính.

Nàng quay đầu, khẽ hành lễ, cung kính nói: “Phụ thân.”

Cố Du Chính chắp tay sau lưng, nhìn nữ nhi này.

Vừa rồi lúc hắn đến, thật ra cố ý tăng nhanh bước chân, nhưng nàng lại giống như không có phát hiện ra được.

Mặc dù mới gặp qua vài lần, nhưng hắn cũng có thể nhận ra, nữ nhi này cực kỳ giống Lục Thanh Tụ, cực kỳ nhạy bén, là chuyện gì, có thể làm cho nàng hao tâm tốn trí mà suy nghĩ như vậy, ngay cả có người đến gần cũng không phát hiện ra?

Cố Du Chính nhìn chằm chằm vào bóng dáng trong nước, lạnh nhạt hỏi: “Vừa rồi đang suy nghĩ gì?”

Cố Cẩm Nguyên: “Cũng không có gì.”

Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ dịu dàng, như bão cát nagyf xuân quyets qua trước mặt liễu rủ.

Cố Du Chính ở bên cạnh quay đầu nhìn sang, hôm nay nàng ngược lại cực kỳ yên tĩnh, giống như chim chóc mệt mỏi, thu lại cánh chim, cứ như vậy vô tình sống ở đầu cành.

Cố Du Chính: “Hai ngày nữa, chính là xuân săn.”

Lông mi Cố Cẩm Nguyên khẽ động: “Xuân săn?”

Cố Du Chính thấy thần thái trong mắt nàng, ánh mắt lập tức trở nên ấm áp: “Ngươi thích xuân săn sao?”

Cố Cẩm Nguyên: “Cũng thích, lúc còn ở Lũng Tây, hài tử nhà hàng xóm sẽ đi săn.”

Nhưng nàng cũng biết, đi săn ở Lũng Tây với đi săn cùng Hoàng thượng là không giống nhau.

Người Lũng Tây là vì sống sót, vì khẩu phần lương thực, Hoàng thượng đi săn là vì tìm thú vui.

Cố Du Chính có thể cảm nhận được, giọng nói của nàng tuy bình thản đến không có tâm tình gì như trước, nhưng nàng là đang nhớ đến Lũng Tây.

Nàng sinh ra ở Lũng Tây, lớn lên ở Lũng Tây, bây giờ nàng lại ở đây, tuy nhìn mọi chuyện đều tốt, nhưng trong lòng lại nhớ mong nơi đs.

Giọng nói của hắn không khỏi nhẹ nhàng hơn: “Là sao? Ngươi sẽ cùng nhóm hài tử nhà hàng xóm đi săn sao?”

Cố Cẩm Nguyên: “Sẽ.”

Cố Du Chính: “Đi Sa Dụ Khẩu sao? "

Chợt nghe thấy ba chữ Sa Dụ Khẩu kia, trong lòng Cố Cẩm Nguyên liền chấn động, ở nơi xa xôi này, nghe được cái tên quen thuộc từ nhỏ, điều này làm cho nàng vô ý sinh ra một cảm giác thân thiết.

Nhưng rất nhanh nàng liền hiểu được.

Hắn biết rõ Sa Dụ Khẩu, bởi vì hắn từng sống ở chỗ đó, cùng với mẫu thân của mình.

Hắn đi rồi, mới có sự xuất hiện của mình, sau đó hắn lại đi.

Nhu hòa vừa xuất hiện trong đáy lòng bỗng nhiên không còn xót lại chút gì, nàng nhíu mày, nhìn Cố Du Chính, khẽ cười nói: “Vâng, phụ thân ngược lại vẫn nhớ, chắc hẳn phụ thân cũng từng đi qua Sa Dụ Khẩu?”

Chỉ một câu nói này, sắc mặt Cố Du Chính liền thay đổi.

Cố Cẩm Nguyên vẫn ung dung nhìn Cố Du Chính, nàng chỉ biết, người này không thích nghe cái gì nhất, nhưng điều này cũng không thể trách nàng, là hắn nhắc tới đề tài này trước.

Nhưng lần này Cố Du Chính không có tức giận, ít nhất không giống như lần trước, giống như bị người khác đạp trúng đuôi mèo mà tức giận.

Qua hồi lâu, hắn chỉ bình tĩnh nói: “Cẩm Nguyên, lần xuân săn này, Thái hậu khâm điển, muốn ngươi đi.”

Cố Cẩm Nguyên nghe lời này, hiểu rõ, đây là ban thưởng cho nàng sau lần thọ yến kia.

Cố Cẩm Nguyên chỉ dùng một chữ để trà lời: “À.”

Cố Du Chính chắp tay sau lưng, nhìn gió thổi trên mặt hồ Song Nguyệt.

“Ngươi có thể lựa chọn không đi.” Giọng nói của hắn trầm tĩnh: “Nhưng ngươi đã đến đây, thì nên biết ngươi sẽ phải đối mặt với cái gì.”

“Ta sẽ đối mặt với cái gì?” Cố Cẩm Nguyên không chút để ý hỏi lại.

Cố Du Chính giơ tay ở phía sau lên, tay của hắn dừng lại ở trên ống tay áo của Cố Cẩm Nguyên.

Cúi đầu, Cố Cẩm Nguyên nhìn thấy, trên ông tay áo của mình dính một lá liễu.

Cố Du Chính không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi là hài tử quá mức thông mình, ngươi muốn làm gì đều có thể.”

Tay lớn thon dài rõ ràng khớp xương nhặt xuống lá liễu cho nàng, hắn chậm rãi nói: “Chỉ cần ngươi thích.”