Mệnh Công Chúa

Chương 46






 
Sau khi Thư Gia Nhĩ quăng cặp sách xuống rồi hai tay ôm ngực, lẳng lặng nhìn bọn họ diễn trò, đợi chữ cuối cùng của Lưu Yên dừng lại, cô mới cười như không cười, "Nói xong chưa?"
 
Thư Nhĩ ghen ghét nhìn thoáng qua Thư Giai Nhĩ, nhưng nét mặt cô ta vẫn tỉnh bơ, nhanh chóng giấu sự đố kỵ vừa thoáng qua xuống, vẻ mặt cô ta cực kỳ ôn hoà, như là một người chị gái hiểu chuyện muốn hướng em gái có tư tưởng phản nghịch đang lầm đường lạc lối vào con đường chính đạo, khuôn mặt tràn đầy tự mãn, "Cậu đừng nên nổi nóng, mẹ...Dì Lưu chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi."
 

Thư Giai Nhĩ ngồi xuống trên tay vịn của sofa, giọng điệu mang theo vài phần kinh ngạc, "Tôi biết, chỉ là trong lòng tôi hơi thắc mắc thôi."
 
Thư Nhĩ thuận thế hỏi, "Thắc mắc chuyện gì?"
 
Thư Giai Nhĩ cười nhẹ, "Sao kết quả thi của cô lại kém tới vậy? Chỉ thi được có 649 điểm?"
 
Thư Nhĩ, Lưu Yên: !!!
 
Nụ cười trên mặt Thư Nhĩ có hơi không duy trì nổi, nhưng cô ta cảm thấy chắc chắn Thư Giai Nhĩ đang phô trương thanh thế, cô đoán Thư Giai Nhĩ là loại người vô cùng khắt khe với người khác, nhưng lại vô cùng khoan dung với bản thân, thi được 500 điểm là đã thấy tốt lắm rồi, còn khi nhìn thấy người khác thi được 649 điểm thì nhẹ nhàng nói chỉ có nhiêu đó điểm.
 
Loại người như vậy cũng là loại người mà Thư Nhĩ ghét nhất, không nhìn thấy sở đoản của bản thân, cũng không nhìn tới sở trường của người khác.
 
Chấp nhận người khác ưu tú hơn mình khó vậy sao?
 
Thư Nhĩ không tin Thư Giai Nhĩ ở tại nơi toàn giáo viên trình độ kém mà lại có thể thành Phượng Hoàng xuống núi, điểm thi toàn quốc cao hơn cô.

 
Chuyện này vốn không thể nào xảy ra.
 
Thư Thương ồ lên một tiếng, cậu ấy không tự nhiên mà hỏi, "Vậy… Chị, chị thi sao rồi?"
 
Ánh mắt bọn họ lập tức dồn lên trên người Thư Giai Nhĩ.
 
Thư Giai Nhĩ nhàn nhạt nhỏ giọng, "Nhắc tới cũng thấy xấu hổ, cuộc thi lần này chị chỉ hạng ba của khối, 686 điểm, thấp hơn một hạng so với mong muốn của chị, cũng tạm ổn thôi." Nói tới đây, Thư Giai Nhĩ nhìn về phía Thư Nhĩ, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc, "Thư Nhĩ, tôi nghĩ từ nhỏ cô đã được tiếp thu sự giáo dục hoàn mỹ nhất, sao thành tích lại không bằng một người đến từ nông thôn là tôi vậy, không ngờ cuộc thi đơn giản như vậy mà điểm của cô thấp đến thế."

 
Gương mặt Thư Nhĩ đỏ bừng, không thể tin mà hét lên, "Không thể nào đâu!"
 
Thư Giai Nhĩ mỉm cười một tiếng, "Không thể nào? Cô có muốn nhìn bài thi của tôi không? Cảm giác về sự ưu việt của cô đến từ đâu? Cảm giác về sự ưu việt của cô là đoạt đồ của tôi mới có thể có được, nhưng đáng tiếc, dù cho như vậy thì cô cũng không bằng tôi. Mới thi có 649 điểm mà cũng dám nói chuyện thành tích trước mặt tôi à?"
 
Móng tay Thư Nhĩ đâm sâu vào lòng bàn tay mình, chỉ có đau đớn kịch liệt này mới khiến cho cô ta không mất khống chế tại nơi đây.
 
686 điểm!
 
Sao có thể chứ!
 
Làm sao cô có thể thi toàn quốc được thành tích tốt như vậy?
 
Lưu Yên cũng kinh ngạc trong chốc lát, "Tai nhỏ, con...Thư Nhĩ cũng không tệ."
 
Thư Giai Nhĩ cười như không cười, "Không tệ à? Ngại quá, cô ta có thành tích như vậy, con thật sự cảm thấy quá tệ. Con nói rồi, tính tình con không tốt, chính cô ta tự đưa mặt tới, con không đánh chẳng phải sẽ lãng phí phần khổ tâm của cô ta sao?"
 
Lưu Yên cảm thấy Thư Giai Nhĩ nói chuyện càng lúc càng quá đáng, có ý định ngăn lại, "Tai nhỏ!"
 
"Vị phu nhân này, bà có xem tôi là con gái à? Bà có tôn trọng tôi không? Ngày ngày đều cho cô ta đến nhà, ai là người khó chịu đây? Cô ta tới một lần, tôi oán hận một lần, các người khiến tôi khó chịu, vậy các người cũng đừng mong vui vẻ! Nói thật, tôi cảm thấy cha mẹ mắt mù tim đen không biết con của mình bị đánh tráo mười mấy năm vốn đã không xứng làm cha mẹ, sau khi cha mẹ tìm lại được con ruột của mình lại vẫn thiên vị đứa con nuôi mười mấy năm lại càng không xứng làm cha mẹ!"
 
Những lời của Thư Giai Nhĩ khiến Lưu Yên á khẩu không nói nên lời. 
 
Không khí quá căng thẳng, Thư Thương rụt đầu lại không dám lên tiếng.
 
Lúc này, dường như cậu cũng ý thức được sự không cam lòng và căm phẫn của chị gái. Cậu không kìm nổi mà nghĩ, nếu cậu là Thư Giai Nhĩ, cậu sẽ thế nào?
 
Nếu có ai đó đến chiếm đoạt vị trí của mình mười mấy năm, đoạt đi sự yêu thương của cha mẹ, mặc dù mình đã về cũng không có được sự quan tâm nên có, cậu nghĩ có lẽ cậu cũng sẽ không chịu nổi.
 
Thư Giai Nhĩ quay đầu nhìn về phía Thư Nhĩ, khoé môi cong lên, "Cô muốn chơi với tôi à? Được, tôi chơi với cô tới cùng! Để xem đến cuối cùng cô có gánh nổi hậu quả này không!"
 
Một đám quần chúng ăn dưa vô tội thò đầu ra nhìn, cảm thấy như đang xem một vở kịch lớn.
 
Người giúp việc, người làm vườn, đám người đầu bếp đều cảm thấy Thư Giai Nhĩ có lẽ là người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất trong số tất cả các thiên kim bị tráo đổi.
 
Cô tự tin, mạnh mẽ, lúc tranh thủ quyền lợi của bản thân thì không hề nhân nhượng.
 
Nhưng mà loại năng lực chiến đấu này vẫn là dựa vào năng lực bản thân cô. 
 
Một đứa trẻ từ dưới quê lên, thành tích lại cao hơn nhiều so với Thư Nhĩ tiểu thư vốn đã được tiếp thu nền giáo dục tốt nhất từ nhỏ.
 
Sự thật chứng minh, gen di truyền thật sự rất quan trọng. 
 
Dĩ nhiên, nếu Thư Giai Nhĩ biết phán đoán và suy luận của mọi người, chắc chắn cô sẽ cười nhạt.
 
Sau khi cô tuôn ra lời nói tàn nhẫn thì đi thẳng lên lầu, Thư Thương lén nhìn Thư Nhĩ, lại lén nhìn thoáng qua Lưu Yên, cuối cùng vẫn nghe theo con tim mách bảo, nhặt lấy cặp sách của Thư Giai Nhĩ trên mặt đất, lạch bạch chạy theo sau Thư Giai Nhĩ lên lầu rồi.
 
Thư Giai Nhĩ lập tức ý thức được sau lưng có một cái đuôi nhỏ đi theo, nhưng mà cô không để ý.
 
Sau khi về phòng, Thư Thương đưa cặp sách cho Thư Giai Nhĩ, cẩn thận hỏi, "Chị, em có thể xem bài thi của chị không?"
 
Thư Giai Nhỉ tỏ vẻ không sao cả, nhún nhún vai, "Ở trong cặp đó, tự xem đi."
 
Được sự cho phép của chủ nhân, Thư Thương gấp gáp kéo dây kéo cặp ra, tìm bài thi.
 
Nhìn vài tờ giấy thi tràn ngập những dấu tích, Thư Thương hơi hơi há to miệng.
 
Thư Giai Nhĩ đều nói sự thật, cô không có nói dối!
 
Không thể nghi ngờ, việc đọc một bài thi có tỷ lệ chính xác cao chính là một loại hưởng thụ, Thư Thương thưởng thức một hồi rồi mới nói, "Chị, chị thật lợi hại."

 
Tiếng chị này càng thật lòng thật dạ hơn lúc trước một chút.
 
Một lúc lâu sau, Thư Thương còn nói, "Chị, tối nay ông ngoại và bà ngoại sẽ đến nhà, chị có muốn chuẩn bị trước không?"
 
Thư Giai Nhĩ lập tức bị gợi lên hứng thú, "Ông ngoại và bà ngoại sẽ đến à?"
 
Thư Thương gật đầu.
 
Thư Giai Nhĩ lập tức hỏi Thư Thương một vài thông tin.
 
Thư Thương cũng không gạt cô, cô hỏi cái gì đáp cái đó, cung cấp đầy đủ tất cả thông tin cho cô.
 
Thời gian nhanh chóng đã đến tối.
 
Sau khi ăn cơm xong, Thư Giai Nhĩ không về phòng, mà kiên nhẫn ngồi cùng Thư Thương ở phòng khách.
 
Có mấy lần Lưu Yên muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, bà là một người mạnh mẽ quyết đoán ở trong thương trường, là nữ cường nhân nói một không nói hai, lần đầu tiên cảm thấy khó khăn khi đối diện với chuyện giữa đứa con gái ruột và đứa con gái nuôi 17 năm.
 
Hèn gì người ta đều nói thanh quan khó quản việc nhà. Việc nhà thật sự không thể đơn giản xử lý trái phải rõ ràng như vậy.
 
Cho dù là đối mặt với hai đứa con ruột, hai chén nước cũng khó giữ sự công bằng, đừng nói tới tình huống hiện tại còn phức tạp hơn nhiều.
 
Buổi tối, khoảng bảy giờ rưỡi, bóng dáng hai ông bà đã đến nhà họ Thư. Mấy năm gần đây hai ông bà đều dưỡng lão ở nước ngoài, lần này cũng vì chuyện của Thư Giai Nhĩ mà cố ý về nước.
 
Bọn họ vừa đến, trên gương mặt Thư Giai Nhĩ lập tức hiện lên nụ cười niềm nở xinh đẹp ngọt ngào. Thường nói, người lớn tuổi đều thích đứa nhỏ biết cười ngọt, cho rằng đó là việc đáng mừng. Giọng nói Thư Giai Nhĩ ngọt ngào, mềm mại, đầu tiên là ngoan ngoãn chào hỏi, không hề có một chút xa lạ, "Ông ngoại, bà ngoại."
 
Năm nay bà ngoại đã bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, nhưng tinh thần của bà vẫn khỏe mạnh, nhìn xương cốt, thân thể vẫn rất khỏe khoắn. Bà thấy cô gái nhỏ cười vô cùng xinh đẹp thì tâm trạng lập tức tốt hơn, nếu Thư Giai Nhĩ bày ra bộ dạng đăm chiêu ủ dột, vừa tới đã kể khổ thì ngược lại không chiếm được cảm tình của bà.
 
Bà ngoại "A..." một tiếng, lấy quà tặng đã chuẩn bị từ sớm ra.
 
Quà tặng của bà ngoại là một cặp vòng tay chất lượng cực tốt, đều nói ngọc dưỡng người, vừa nhìn đôi vòng ngọc này đã biết giá trị vô cùng xa xỉ.
 
Quà ông ngoại cho đích thực là một túi tiền lì xì có trọng lượng rất nặng.
 
Sau khi nhận quà rồi, Thư Giai Nhĩ lập tức ngồi vào ghế sofa cùng bà ngoại.
 
Bà ngoại tỉ mỉ đánh giá nhan sắc của Thư Giai Nhĩ một phen, vừa nhìn vừa khen, "Gương mặt đứa nhỏ này thật xinh đẹp."
 
Miệng Thư Giai Nhĩ cực kỳ ngọt, "Có thể bởi vì con thừa hưởng vẻ đẹp của bà ngoại đó."
 
Ông ngoại nở nụ cười ha ha hai tiếng, "Lúc trẻ, bà ngoại con là một mỹ nhân vang danh bốn phương đó."
 
Bà ngoại lớn tuổi, làn da đã nhão, chỉ có thể mơ hồ nhìn được hai phần nhan sắc thời trẻ, nhưng hai phần này cũng đã đủ vừa lòng, hơn nữa, người lớn tuổi vốn không dựa vào giá trị nhan sắc để kiếm sống, khí chất quan trọng hơn.
 
Thư Giai Nhĩ trêu ghẹo nói, "Vậy chắc ông ngoại tốn không ít công sức để theo đuổi bà ngoại nha?"
 
"Đúng vậy, còn phải nói sao, lúc đó bà ngoại con được rất nhiều người săn đón."
 
"Vẫn là ông ngoại có kỹ thuật cao nhất, ôm được mỹ nhân về nhà, thật sự khiến người ngoài tức chết."
 
Lúc Thư Giai Nhĩ nói khiến người ngoài tức chết, hai mắt lấp lánh, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ, cũng nhận được tiếng cười thiện ý của hai ông bà.
 
Nếu Thư Giai Nhĩ đã muốn có quan hệ tốt với ai, vậy cô tuyệt đối sẽ là một người xứng với chức chuyên gia ca ngợi, ném loạn loại nịnh nọt này, không phải tất cả mọi người đều ăn, nhưng đại đa số các lão nhân gia đều ăn.
 
Thư Thương ở một bên nhìn cũng thấy đủ rồi.
 
Cậu đã chứng kiến một mặt ngang ngược oán hận, không nhường bất cứ ai của người chị này, nhưng chưa từng thấy qua bộ mặt dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời, có hiểu biết của cô.
 
Đúng lúc này, dì Trương bưng hoa quả ra cho bọn họ, nhìn thấy Thư Giai Nhĩ ngoan ngoãn như vậy cũng kinh hãi.
 

Đúng là cao thủ, thật sự là cao thủ trong cao thủ.
 
Cứ kiểu gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, người chơi cao cấp như vậy, Thư Nhĩ có thể chơi với cô sao?
 
Dù sao dì Trương cũng không tin Thư Nhĩ có thể thắng.
 
Có thể là do khuôn mặt và ngoại hình xinh đẹp ngọt ngào này của Thư Giai Nhĩ lọt vào mắt bà ngoại, thái độ bà ngoại rất hiền lành, "Sau khi về nhà đã quen chưa?"
 
Thư Giai Nhĩ chỉ quần áo trên người mình, cười nói, "Đã quen ạ, mẹ mua cho con rất nhiều quần áo mới."
 
Bà ngoại nhìn thoáng qua, "Đẹp." Bà ngoại cũng không nói láo, ngoại hình Thư Giai Nhĩ xinh đẹp, mặc cái gì nhìn cũng đẹp.
 
Thư Giai Nhĩ nghiêng đầu cười rất ngọt ngào, "Bà ngoại nhìn cũng đẹp."
 
"Bà ngoại đã già, sao có thể so với người trẻ tuổi tràn đầy sức sống như con được?"
 
Thư Giai Nhĩ kéo kéo cánh tay bà ngoại, vô cùng thân thiết nói, "Khí chất trên người bà ngoại hiện tại là thứ mà con không thể nào học được nha."
 
Bà ngoại vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Thư Giai Nhĩ, giọng nói hoà ái, "Các miệng nhỏ này của con thật là ngọt."
 
Thư Giai Nhĩ và Thư Thương ở trong này thêm một lát, thì hai ông bà đã đuổi bọn họ đi, "Các con tự đi chơi trước đi."
 
Thư Giai Nhĩ biết chắc chắn ông ngoại và bà ngoại có chuyện muốn nói với Lưu Yên, lập tức thức thời rời khỏi, Thư Giai Nhĩ vừa đi, Thư Thương cũng vội vàng đi theo sau.
 
Sau khi hai đứa nhỏ đã không còn ở trong này, sắc mặt bà ngoại nghiêm lại, "Con bị sao vậy hả? Đứa nhỏ vốn không được nuôi bên cạnh, cũng không thân thiết với con, con muốn trong lòng đứa nhỏ này hoàn toàn đau khổ và thất vọng hay sao?"
 
Tuy Thư Giai Nhĩ không hề nhắc một chữ nào về Thư Nhĩ trước mặt hai ông bà, nhưng ít nhiều gì bọn họ cũng nghe thấy chuyện xảy ra. Thế hệ trước càng chú trọng con trai trưởng và cháu ruột, cũng càng chú trọng huyết thống hơn.
 
Vẻ mặt Lưu Yên khó xử, "Mẹ, con nuôi Thư Nhĩ mười bảy năm, cho dù là nuôi chó cũng có tình cảm, huống chi là nuôi người?"
 
"Nó có cha mẹ nó thương, con lo vớ vẩn gì đó?"
 
Lưu Yên lộ vẻ mặt khó xử, "Điều kiện kinh tế gia đình họ Thư* không tốt, hơn nữa nhà chúng ta không phải là không nuôi nổi hai đứa con gái."
 
"Quả thật nhà họ Thư ta nuổi nổi hai đứa con gái, nhưng tại sao con lại nuôi con giúp người ta vậy? Chuyện ôm nhầm đứa nhỏ năm đó đã điều tra xong chưa?"
 
Lưu Yên thở dài, "Là do người đàn bà kia cố ý ôm nhầm."
 
"Cái đồ não tàn này! Người ta có ý khiến con gái cô chịu khổ, cô lại còn muốn nuôi đứa con gái rẻ tiền đó?"
 
Lưu Yên nói đỡ cho Thư Nhĩ, "Mẹ, đây không phải lỗi của Thư Thư."
 
Giọng điệu bà ngoại nghiêm khắc thêm hai phần, "Vậy chẳng lẽ là lỗi của cháu ngoại ruột tôi à? Cháu ngoại tôi mới đúng là người vô tội nhất!"
 
Lúc này ông ngoại đột nhiên lên tiếng, "Đây là do người đàn ông trong gia đình không có năng lực, bố sẽ cho cậu ta một công việc khác tương tự với việc hiện tại, cho cả nhà bọn họ rời khỏi Thủ Đô đi. Còn về phần người đàn bà kia, ả cũng làm mẹ Thư Giai Nhĩ 17 năm, hơn nữa lại là mẹ ruột của Thư Nhĩ, chuyện trước kia có truy cứu lại cũng không còn ý nghĩa gì, cứ làm vậy đi. Còn về phần Thư Nhĩ, sau này không được nhắc tới tên nó trong nhà nữa, coi như chưa từng có người này."
 
Bà ngoại dứt khoát chốt luôn, "Như vậy cũng tốt, nhà chúng ta cũng rất đạo đức, không hề trả đũa bọn họ một chút nào, chỉ khiến bọn họ đổi chỗ ở và công việc đến một thành phố khác, thật sự là có lợi cho bọn họ rồi. Cứ làm vậy đi."
 
Từ đấy, vận mệnh cả nhà họ Thư* đã được quyết định xong.