Lúc học tiểu học Thư Nhĩ chưa bao giờ mách lẻo với thầy cô hay cha mẹ, nếu có xung đột với bạn học đều ngầm giải quyết. Không nghĩ tới khi ngoài đời thực của cô đã tốt nghiệp cấp ba lại làm ra những chuyện cô chưa từng làm ở tiểu học.
Chẳng qua là do có người che chở nên mới tùy hứng.
Những lời này của Thư Nhĩ vừa ra khỏi miệng, ánh mắt Hoắc Triều đã đảo qua đám người kia, sau khi xác định được nam sinh trong miệng Thư Nhĩ thì ánh mắt anh dần lạnh lẽo.
Vẻ mặt tên nam sinh to con mờ mịt, chẳng qua anh ta đang tức giận chuyện Thư Nhĩ đoạt danh hiệu Nữ Thần Học Đường của Trương Bối Bối nên mới muốn dạy dỗ cô một chút. Từ cấp hai anh ta đã biết mình thích Trương Bối Bối, làm sao lại cam lòng để Trương Bối Bối bị một học sinh chuyển trường gây khó dễ chứ?
Anh ta muốn để cho Thư Nhĩ đang huênh hoang thu liễm một chút, đừng quá kiêu ngạo. Làm người mà quá kiêu ngạo, sớm hay muộn cũng sẽ bị người ta dạy dỗ thôi. Giống như anh ta, muốn cho cô một bài học.
Căn tin nhiều người như vậy nên anh ta không dám làm chuyện gì quá đáng. Vốn dĩ anh ta tính đợi nữ sinh này đi đến nơi ít người rồi mới ra tay, không nghĩ tới cô lại xảo quyệt như vậy, biết ở nơi đông người mới an toàn nên vẫn luôn ăn vạ ở đây không đi. Chẳng qua vừa rồi anh ta chỉ mới đụng vào bả vai cô có một chút? Sao bây giờ đã biến thành anh ta đánh cô rồi?
Đây có thể coi là đánh sao? Nhiều lắm chỉ có thể coi là khiêu khích thôi!
Nếu anh ta thật sự đánh cô, tướng tá anh ta như thế thì bây giờ cô có thể hoàn hảo đứng đây à?
Hoắc Triều kêu Thư Nhĩ và Ninh Manh đi ra bên ngoài căn tin đợi. Đợi hai người đi rồi, anh không chút hoang mang bước lên, ở trước mặt mọi người trong căn tin, không nói hai lời trực tiếp động thủ. Tay phải anh nắm cổ áo tên nam sinh to con, làm một cú quăng qua vai lưu loát, đem tên nam sinh cao hơn mình 5cm ngoan độc quật ngã xuống đất.
Cân nặng nam sinh kia không nhẹ, vừa rơi xuống đất, một lượng lớn tro bụi bay lên.
Xung quanh vang lên những tiếng kinh hô nhỏ, bạn học ồn ào tránh né, sợ cơn bão này sẽ lan đến người vô tội như mình.
Chủ tiệm hốt hoảng chạy từ trong quầy đi ra, sốt ruột hỏi, “Sao vậy, sao vậy? Bạn học, ở trong trường học không thể đánh nhau đâu, sẽ bị xử phạt đó.”
Hoắc Triều mắt điếc tai ngơ với những lời chủ tiệm nói.
Xử phạt thậm chí là thôi học cũng chẳng có chút uy hiếp nào với anh.
Tay phải anh nắm lấy cổ tay phải nam sinh kia, hỏi từng chữ, “Mày vừa dùng tay nào? Là tay này hả? Hay là tay kia?”
Tên nam sinh to con bình thường ở trong trường học làm càn, đa số bạn học đều không dám trêu chọc anh ta, sau một thời gian dài, anh ta tự cho rằng mình là một nhân vật lớn rồi.
Nhưng giờ này khắc này, nhìn vào ánh mắt Hoắc Triều, trong lòng anh ta không hiểu sao lại có chút kinh sợ.
Ánh mắt Hoắc Triều quá sâu quá trầm cũng quá lạnh, khiến người ta nhìn không thấy đáy.
Mấy tháng gần đây Hoắc Triều khiêm tốn, thiếu chút nữa đã làm anh ta quên, người trước mắt này, là một nhân vật tàn nhẫn tuyệt đối không thể trêu chọc. Khi Hoắc Triều hoành hành ngang ngược, hô mưa gọi gió ở Nhất Trung, thậm chí ở các khu vực xung quanh, có cả nhóm đàn em thì anh ta còn chưa luyện ra được cơ bắp khí thế này. Tên nam sinh to con vội vã muốn nói đây chỉ là hiểu lầm, anh ta chưa kịp làm gì với nữ sinh kia hết, nhưng anh ta chưa kịp nói gì, người xung quanh đã nghe được một tiếng rắc giòn vang.
Đây là tiếng cổ tay bị người ta hung bạo bẻ gãy, làm da đầu người ta tê dại.
Xung quanh nháy mắt rơi vào yên tĩnh, ngoại trừ tên to con đang nằm lăn lộn trên mặt đất, bởi vì đau đớn mà rên rỉ thì không có bất kì người nào dám nói chuyện. Không phải bọn họ không muốn mà là không dám.
Mấy ngày nay Hoắc Triều của Nhất Trung vì một nữ sinh mà vung tiền như rác, lại đặt trà sữa và gà rán cho cô, còn vì cô phát lì xì cho bạn học, mọi người xung quanh còn tưởng rằng anh đổi tính, thành một nhị thế tổ chỉ biết tiêu tiền, ăn chơi trác táng. Có vẻ do mấy ngày nay anh quá tốt nên thiếu chút nữa bọn họ đã quên mất “chiến tích vĩ đại” trước kia của anh.
Hoắc Triều chưa từng thay đổi, thời điểm anh trẻ tuổi khinh cuồng, khiến một đám người vào phòng cấp cứu, cũng đưa mình vào ICU, ở lại khoảng một tháng mới xuất viện.
(*) ICU là từ viết tắt Tiếng Anh của Intensive Care Unit tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực.
Từ đó về sau, anh đã thu liễm rất nhiều. Nhưng bây giờ Hoắc Triều giận đỏ mặt vì hồng nhan, có vài phần tàn nhẫn như trước kia, không, thậm chí còn đáng sợ hơn lúc trước nữa.
Có lẽ đến buổi tối cả trường đều sẽ biết Hoắc Triều không chỉ vung tiền như rác vì nữ sinh kia, mà còn vì cô mà tức sùi bọt mép.
Sau khi Hoắc Triều nhẹ nhàng, qua loa bẻ gãy cổ tay đối phương, anh rút một thẻ ngân hàng trong bóp mình ra. Thái độ tùy tiện, quăng thẻ trên người tên kia, “Bên trong có năm mươi ngàn, tiền thuốc men của mày.”
Anh chậm rãi đứng dậy, trong mắt còn vài phần tàn độc, “Đừng có chọc cô ấy, hiểu chưa?”
Anh không biết vừa rồi nam sinh này đã dùng tay nào chạm vào Thư Nhĩ, nếu đã không biết, vậy thì cứ bẻ cả hai tay đi.
-
Thư Nhĩ ở bên ngoài chờ tới sốt ruột, ban đầu bên trong còn rất ồn ào, nhưng đột nhiên lại chẳng có chút tiếng động nào.
Cô nhón mũi chân lên muốn nhìn một chút xem bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng xa quá nên chẳng thấy chút gì.
Cô vừa sốt ruột kiễng chân nhìn vào bên trong, vừa hỏi Ninh Manh bên cạnh, “Sao chúng ta phải đi ra xa như vậy chứ?”
Hình như Ninh Manh đã đoán được vài phần ý của đại ca, có lẽ là do sợ chuyện kế tiếp sẽ dọa tới Thư Nhĩ chăng?
Ninh Manh nhỏ hơn Hoắc Triều một lớp, vốn cũng không hiểu Hoắc Triều, hơn nữa nửa năm gần đây Hoắc Triều lại làm người khiêm tốn, không hung ác như vậy cho nên cô cũng không biết nếu Hoắc Triều tàn nhẫn lên sẽ đáng sợ thế nào. Nhưng cô từng nghe mấy đàn chị trước kia nói qua, Hoắc Triều chơi rất liều, bởi vì đánh nhau ẩu đả đua xe nên đã vào viện mấy lần, lần ở lâu nhất chính là một tháng, tuyệt đối là một kẻ tàn nhẫn.
Lần ở bệnh viện một tháng đó hình như là do người khác nói một câu “Hoắc Triều có mẹ sinh không mẹ dạy, là cô nhi”, sau đó thì bị Hoắc đại ca dạy cách làm người.
Tuy rằng trong lòng Ninh Manh tò mò, nhưng cũng không dám nhìn, sợ nhìn thấy chuyện gì vi phạm quy định, an ủi, “Tai nhỏ, cậu đừng vội, đại ca sẽ giải quyết.”
Thư Nhĩ cũng rất tin tưởng điều này.
Một lát sau, Hoắc Triều đi ra, quần áo chỉnh tề, tóc tai cũng không lộn xộn. Nhìn qua không có gì khác, nhưng hình như lại có chút không giống nhau.
Hình như, trên người anh còn vài phần hơi thở tàn độc?
Nhưng mà Thư Nhĩ không sợ anh, cô cho rằng nam chính giống như miêu tả trong sách, là kẻ ngốc nghếch, lắm tiền, mắt mù.
Cô vội đi đến, hỏi, “Anh trai, anh dạy dỗ anh ta rồi phải không?”
“Ừ.”
Dạy cho anh ta một bài học là được rồi, quá trình cụ thể nếu Hoắc Triều không muốn nói, Thư Nhĩ cũng sẽ không hỏi. Dù sao cô tin Hoắc Triều sẽ tìm được một cách xử lý hoàn mỹ cho cô.
Bọn họ vừa mới đi đến khu dạy học bên kia, Hứa Trần và Triệu Chi Phong đã dùng vẻ mắt nhiều chuyện đi đến.
Triệu Chi Phong, “A Triều, vừa rồi cậu còn chưa ăn cơm xong, đã chạy đi đâu đó?”
Hứa Trần, “Sợ cậu ăn chưa no, tôi đã mua một phần cơm đem về, cơm mới ra lò, vẫn còn nóng đó.”
Triệu Chi Phong, “Vừa rồi là ai nhắn tin cho cậu đó? Không phải là tên Phó Trầm kia lại bắt đầu làm chuyện xấu nữa rồi hả?”
Hoắc Triều không nói gì về chuyện ở căn tin vừa rồi, chỉ nói một câu không có gì với bọn họ, sau đó anh nói với Thư Nhĩ, “Em về phòng học đi.”
Thư Nhĩ ừ ừ gật đầu.
Hoắc Triều dừng lại hai giây, nói thêm một câu, “Có việc thì tìm tôi.”
Thư Nhĩ cười lộ ra một chiếc răng khểnh, khuôn mặt tinh xảo mang theo vài phần tiên khí bởi vì chiếc răng khểnh này mà có thêm vài phần gần gũi, “Anh trai, anh thật tuyệt.”
Tuy rằng mấy đương sự chưa nói chuyện xảy ra ở căn tin nhưng lúc đó ở đó có quá nhiều người. Mọi người mỗi người một câu, đã ngay lập tức khôi phục lại hiện trường lúc đó. Ngay cả chi tiết cũng đều nói rõ ràng rành mạch.
Mọi người nghe xong, cảm thấy đúng là gừng càng già càng cay, tuyệt đối không thể trêu chọc vào được.
Nhưng bây giờ nguyên nhân đánh nhau của “gừng già” này đã thay đổi.
Trước kia anh toàn đánh nhau vì nhiều lý do nhưng hiện tại chỉ có một, đó chính là ra mặt cho một nữ sinh.
Tuy rằng bộ dạng đại ca đánh nhau tàn nhẫn nhưng khi nghĩ lại thì cảm thấy anh rất ngầu.
Làm cho mọi người đặc biệt ghen tị với nữ sinh kia.
Đánh nhau giỏi lại đẹp trai, tràn ngập cảm giác an toàn còn siêu nam tính nữa.
Loại nam sinh như vậy cần tìm ở nơi nào?
Đoán chừng trong hai mươi triệu dân sống ở Bắc Kinh thì chỉ có một Hoắc Triều như vậy, không thể tìm được người thứ hai.
Vì vậy, gần như lúc tan học, cả học sinh lẫn giáo viên đều đã biết, Hoắc Triều vì Thư Nhĩ mà ra tay dạy dỗ một nam sinh, ra tay tàn nhẫn, không chút lưu tình.
Dự tính anh sẽ sớm bị xử phạt.
Bởi vì trước đây có quá nhiều tin tức về Hoắc Triều, hơn nữa bây giờ là thời đại thông tin cho nên chuyện này không chỉ lan truyền nhanh chóng trong trường mà còn lan truyền với tốc độ điên cuồng ở các trường khác.
Đến ban đêm, gần 90% học sinh trung học ở Bắc Kinh đều biết chuyện.
Lúc Thư Nhĩ* biết chuyện, đã là 9 giờ tối.
Cô ta vừa mới tham gia một tiệc tối về, lớp trang điểm trên mặt vẫn chưa rửa, chiếc váy xinh đẹp vẫn chưa được cởi ra, cô ta đã nhận được điện thoại đến từ bạn tốt.
Bạn tốt tru lên như sói ở trong điện thoại, “Ahhhh, Thư Nhĩ*, gần đây tớ mới biết được Bắc Kinh có nam sinh siêu cấp đẹp trai, vì sao đến hôm nay tớ mới biết được sự tồn tại của anh ta ahhh!”
Ngay từ đầu Thư Nhĩ* cũng không có để nam sinh này ở trong lòng.
Gia cảnh hơn người, khuôn mặt thanh thuần, từ nhỏ đến lớn cô ta không thiếu người theo đuổi, có thể nói, tình cảm và sự yêu thích của nam sinh đối với cô ta mà nói là quá dễ dàng có được nên không hề có tính khiêu chiến. Là một người thành công trong cuộc sống, cô ta không nghĩ rằng sẽ có chàng trai nào có thể thoát khỏi sự quyến rũ của cô ta và trở thành ngoại lệ.
“Nhất Trung ở phía Bắc, chúng ta ở phía Nam, giống như cách một thành phố, vì sao lúc trước tớ không chọn Nhất Trung chứ. Ahhh, chàng trai này quả thật là báu vật, Jack Sue* siêu cấp đẹp trai.”
*Jack Sue: là một biến thể từ “Mary Sue”, tương tự “Tom Sue”, ám chỉ nhân vật nam chính được buff siêu ảo lòi, thường dùng để cho tác giả tự sướng.
Thật ra Thư Nhĩ* không có chút hứng thú nào, nhưng trong miệng vẫn là phụ họa nói với bạn tốt, “Ừm, sau đó thì sao?”
“Sau đó, cậu biết gì gọi là ngàn vạn cưng chiều không? Đó chính là những gì anh ta đã làm cho nữ sinh đó! Trước đó không lâu anh ta vì nữ sinh đó mà vung tiền như rác, tiêu hơn mười vạn, hôm nay lại vì nữ sinh kia mà giận đỏ cả mặt, bẻ gãy cả hai tay tên nam sinh đã ức hiếp nữ sinh kia. Ôi dáng vẻ đó, chắc chắn là ông chủ tương lai rồi. Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất là, anh ta rất đẹp trai nha!”
Thư Nhĩ* vẫn trả lời cho có, “À, đẹp trai bao nhiêu?”
“Đẹp hơn anh Minh Khiêm của cậu một vạn lần.”
Minh Khiêm là hot boy khoa tài chính của đại học Q, là một người đẹp trai, dịu dàng, hòa nhã, diện mạo coi có thể như là ngàn dặm mới tìm được một.
Thư Nhĩ* cười khúc khích, “Bộ lọc của cậu quá mạnh rồi đó.”
(*) Bộ lọc: Kiểu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Bạn tốt ở bên kia hô to, “Thư Nhĩ*, thật sự không phải là do bộ lọc của tớ mạnh đâu, đợi đến khi cậu gặp được người thật, cậu sẽ biết.”
Thư Nhĩ* trêu ghẹo, “Vậy cậu đã gặp được người thật chưa?”
“Chưa, nhưng mà tớ đã nhìn qua video người khác quay lén anh. Khí chất, giá trị nhan sắc kia, dáng người kia, hoàn toàn có thể đè bẹp Cố Minh Khiêm xuống đất.”
Điều này có chút thú vị.
Thư Nhĩ* có chút tò mò, “Cậu biết tên nam sinh kia là gì không?”
“Hình như là cái gì Hoắc Triều, đúng rồi, nữ sinh được cưng chiều kia tên cũng đồng âm với cậu, cũng là Thư Nhĩ. Thiếu chút nữa tớ đã cho rằng cậu chính là vai chính kia rồi, làm tớ giật cả mình ha ha ha ha ha. Tớ còn tưởng rằng cậu quen bạn trai lúc nào sao không chịu nói cho tớ nữa đó!”