Memento

Chương 15: Tín nhiệm tràn đầy




Bạch Ngọc Đường bên mặc quần áo, bên nói đại khái chút tình hình hiện tại, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi không lừa cậu, là thật đó! Tôi lấy nhân cách ra cam đoan!” Bạch Ngọc Đường cảm thấy Triển Chiêu sẽ không tin, anh biết cho dù Triển Chiêu bề ngoài hòa nhã thế nào, vô hại cỡ nào, kỳ thật bên trong vẫn là một cảnh sát thận trọng đa nghi giỏi giang. Hiện tại hối hận thời điểm tới nên bảo Công Tôn cho mình cái chứng minh, cho dù một tờ giấy có chữ Công Tôn cũng tốt.

Triển Chiêu đầu hơi nghiêng một chút, dùng ngón tay day day thái dương, Bạch Ngọc Đường vội vàng kéo cánh tay anh xuống: “Đừng nghĩ, là thật đó, tôi có thể gọi điện cho Công Tôn, cậu nghe anh ấy nói cho cậu biết!”

Triển Chiêu lắc đầu: “Không cần, tôi đã biết! Nên ăn sáng thôi! Cậu không phải bảo Nguyệt Hoa đang ở nhà tôi sao? Tôi đi xem!” Xoay người ra khỏi phòng.

Bạch Ngọc Đường còn đắm chìm trong hưng phấn cực độ ban nãy, Triển Chiêu nhớ rõ mình, chính mình dùng hơn hai tháng đã khiến cậu ấy nhớ rõ mình, ngây ngô cười mà mặc quần áo tử tế mở cửa đi ra.

Triển Chiêu đang cùng Đinh Nguyệt Hoa đứng ở sân nói chuyện, Đinh Nguyệt Hoa cầm giấy đưa Triển Chiêu, Triển Chiêu chăm chú nhìn. Thấy Bạch Ngọc Đường đi tới, gật đầu: “Cậu ngồi trước đi, lát nữa liền ăn sáng!”

Đinh Nguyệt Hoa kỳ quái nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, bỗng ý thức được vừa rồi Triển Chiêu căn bản không hỏi bất cứ chuyện gì về Bạch Ngọc Đường, hơn nữa tựa hồ sớm biết mình đã ở nhà anh. Còn tưởng lấy tính cách Triển Chiêu, buổi sáng rời giường phát hiện bên cạnh có người xa lạ này, thế nào cũng sẽ nghi hoặc đi, cho dù Bạch Ngọc Đường đã giải thích cho anh, Triển Chiêu cũng không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, buổi sáng ngày đầu tiên đến nhà Triển Chiêu thì Đinh Nguyệt Hoa đã nếm thử sự đa nghi của Triển Chiêu rồi.

“Chiêu ca, Bạch Ngọc Đường là ngày hôm qua tới, em chiếm khách phòng, cho nên anh ấy cùng anh chen chúc…” Đinh Nguyệt Hoa nhỏ giọng nói.

Triển Chiêu gật đầu: “Ừm, sáng nay cậu ấy nói rồi, chính là cậu ấy nói cho tôi biết cô đã ở nhà giúp tôi! Theo trên giấy viết, cô đã chiếu cố tôi ba ngày rồi! Thật đã làm phiền cô!” Triển Chiêu lộ ra nụ cười ôn hòa.

Đinh Nguyệt Hoa đầy bụng nghi hoặc, nhưng vẫn cười cười: “Chiêu ca đừng khách khí với em, hôm nay muốn ra ngoài một chút không?”

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, người kia đứng ở cửa phòng bếp, bộ dáng tựa hồ muốn giúp đỡ, Triển Chiêu thật sự nghĩ không ra bộ dáng chàng trai chỉ mặc đồ trắng này ở phòng bếp hỗ trợ, cười cười, thuận miệng nói: “Ra ngoài một chút cũng tốt!” Người đã đi về phía phòng ăn.

Đinh Nguyệt Hoa đứng tại chỗ trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo.

Triển Chiêu đi đến phía sau Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ anh: “Đừng làm loạn, tôi đến đi!”

Bạch Ngọc Đường lui về phía sau hai bước, Triển Chiêu vào phòng bếp nói: “Vương tẩu, cần cháu hỗ trợ không?”

Bạch Ngọc Đường ngồi ở trước bàn ăn, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng Triển Chiêu, nhớ tới buổi tối hôm trước hai người dây dưa thân mật, bỗng lộ ra một nụ cười: Trong lòng Triển Chiêu, kỳ thật là có Bạch Ngọc Đường mình đi!

Triển Chiêu bưng trứng tráng đi ra: “Cười cái gì vậy? Bộ dáng quỷ quái!”

“Vậy sao?” Bạch Ngọc Đường sờ sờ mặt mình: “Tôi có cười hả?” Ý cười trong giọng nói không giấu được.

Triển Chiêu cũng cười: “Cười như vậy…, khẳng định không nghĩ chuyện tốt!”

“Cười như nào?” Bạch Ngọc Đường cợt nhả hỏi: “Cậu biết tôi nghĩ cái gì sao? Chẳng lẽ chúng ta nghĩ giống nhau?”

Triển Chiêu hừ một tiếng: “Tôi đi gọi ba mẹ ăn cơm, cậu cứ ở đấy mà nghĩ bậy bạ đi!”

Thấy Triển Chiêu bỏ đi, Bạch Ngọc Đường thân trên áp lên mặt bàn nói: “Làm sao cậu biết tôi nghĩ bậy bạ chứ…”

Đinh Nguyệt Hoa thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở phòng ăn đấu võ mồm, bỗng cảm thấy toàn thân lạnh buốt, ánh mắt hai người bọn họ, giống như nhau, là tràn đầy tín nhiệm lẫn nhau…

Ăn xong bữa sáng, Triển Chiêu nói với ba Triển mẹ Triển: “Ba mẹ, con muốn dẫn Bạch Ngọc Đường cùng Nguyệt Hoa đi ngắm cảnh quanh đây, hôm nay không cần làm cơm cho chúng con!”

Đương nhiên không ai không đồng ý.

Ba người khởi động xe của ba Triển ra ngoài, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu một đường đùa giỡn, Đinh Nguyệt Hoa vẫn uể oải, tới nơi rồi cũng không dậy nổi hứng thú, ngược lại Bạch Ngọc Đường lòng đầy vui mừng, cầm di động khắp nơi chụp ảnh lưu niệm cho Triển Chiêu.

“Không cần, nhà tôi ở bên cạnh, những ảnh chụp nơi này nhà tôi có một đống lớn đó! Vẫn là tôi chụp cho cậu với Nguyệt Hoa đi!” Triển Chiêu một bên nghiêng đầu không cho Bạch Ngọc Đường chụp nữa, một bên đi đoạt di động của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường kiễng chân đem di động giơ cao: “Di động của tôi, tôi muốn chụp ai thì chụp người đó…”

Đinh Nguyệt Hoa quay đầu nhìn hướng khác, cô không thể không thừa nhận, hình ảnh hai người này đứng cùng một chỗ quá hài hòa, Bạch Ngọc Đường áo phao trắng giống như tuyết, Triển Chiêu áo bông xanh giống như nước, bọn họ tựa hồ vốn là hai hình thái của một loại vật chất, chính mình, làm thế nào cũng không chen được vào loại hình ảnh duy mỹ ấy.

Bạch Ngọc Đường đến khiến nhà Triển Chiêu càng náo nhiệt hơn, buổi trưa ngày đầu năm, vốn định trước là năm người ăn cơm ở nhà bị mẹ Triển thay đổi thành ở khách sạn cao cấp, khi ba cô em họ thân thích trong nhà đến, Triển Chiêu liền biết tính toán của mẹ.

“Đây là Bạch Ngọc Đường bạn tốt của anh họ các con!” Mẹ Triển nhiệt tình giới thiệu.

Ba cô em họ như hoa như ngọc chỉ liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, cả ba khuôn mặt đỏ bừng.

Mẹ Triển giới thiệu cho Bạch Ngọc Đường đang xấu hổ: “Đều là đứa nhỏ, em họ của Chiêu nhi…”

Bạch Ngọc Đường mang theo nụ cười ấm áp lần lượt bắt tay.

Thời gian ăn cơm kế tiếp chính là mẹ Triển cực lực tán dương ba đứa cháu bên ngoại này, Triển Chiêu cười thầm, Bạch Ngọc Đường này thật đúng là khiến mọi người thoải mái. Đinh Nguyệt Hoa một bên phá lệ xua đi buồn bực mấy ngày trước, cười gắp thức ăn cho mấy cô em họ, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười khó thấy với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thu hồi xấu hổ lúc vừa mới bắt đầu ăn cơm, giờ phút này ngược lại xuất ra một thân trai chưa vợ, mặt mang nụ cười theo ý của mẹ Triển mà mời rượu mấy vị em họ, gắp thức ăn, ngẫu nhiên cũng sẽ hỏi công việc của nhóm bọn họ, bình thường giải trí ở đâu…

Tiệc nhà biến vị gần kết thúc, Bạch Ngọc Đường chủ động yêu cầu đưa mấy vị em họ về nhà, mẹ Triển vui mừng khôn xiết, trong lòng Triển Chiêu là lạ, không có tâm tư giễu cợt Bạch Ngọc Đường, chính là rầu rĩ nhìn Bạch Ngọc Đường lái xe đưa ba đứa em họ rời đi.

Về đến nhà, nâng tinh thần cùng ba mẹ nói chuyện, sau khi dặn Đinh Nguyệt Hoa theo kế hoạch ngày mai đặt vé máy bay, Triển Chiêu trở về phòng miễn cưỡng nằm ngửa ở giường. Trên giường còn lưu lại hương nước hoa dễ chịu trên người Bạch Ngọc Đường, mùi hương này nhắc nhở Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường có thể đã cùng mình ngủ vài ngày, kỳ thật thấy Đinh Nguyệt Hoa mỗi sáng đưa “bị quên” cho mình liền biết, mình và Bạch Ngọc Đường ngủ cùng một giường suốt năm ngày. Hương nước hoa trên người Bạch Ngọc Đường Triển Chiêu rất quen thuộc, khi đại học một học tỷ thích mình đã tặng mình loại nước hoa này, Burberry Weekend, một loại hương gỗ tràn ngập sức sống.

Triển Chiêu nằm trên giường bị mùi hương bao vây, cười khổ, chính mình căn bản không thích nước hoa, lọ nước hoa học tỷ đưa chỉ dùng qua hai lần sau đó bị mình đặt trên đỉnh giá sách, có lần lấy đồ không cẩn thận làm rơi xuống, vỡ nát, cả phòng đều loại hương cam nồng đậm này, chính mình thiếu chút nữa nôn ra, buổi tối thà ngủ ở sô pha phòng khách cũng không chịu trở về phòng, mở cửa sổ suốt ba ngày mới miễn cưỡng trở về phòng ngủ!

Nghĩ lại hồi ức đã lâu, Triển Chiêu dùng sức cắn cắn môi dưới, chính mình rõ ràng nhớ rõ toàn bộ chuyện từ nhỏ đến lớn, thế nhưng lại ở trước một lần nhiệm vụ bỗng nhiên mất trí nhớ, cái nhiệm vụ kia tựa hồ là hôm qua bố trí, hôm nay phải chấp hành, thế nhưng Triển Chiêu biết thật ra là chuyện đã rất lâu rồi. Bởi vì hôm nay anh xem qua lịch, cách nhiệm vụ lần đó đã hai năm, hai năm nay trong trí nhớ của mình không lưu lại cái gì, thời gian của mình giống như tạm dừng!

Bạch Ngọc Đường vào cửa liền thấy Triển Chiêu nằm ngang trên giường, đôi mắt màu hổ phách mở thật lớn nhìn trần nhà, trên khuôn mặt tái nhợt không chút biểu tình, khiến Bạch Ngọc Đường chợt có cảm giác nằm ở trên giường kỳ thật là một người không có ý thức.

Trong lòng căng thẳng, Bạch Ngọc Đường ngoảnh lại đóng cửa, vội vàng ở trên giường nửa quỳ bên người Triển Chiêu nói: “Miêu Nhi…, cậu làm sao vậy?”

Mắt Triển Chiêu chớp một cái, ánh mắt dừng tại trên mặt Bạch Ngọc Đường, khóe miệng giương lên: “Đã trở lại?”

Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên cảm thấy nụ cười trên mặt Triển Chiêu gai mắt như thế, người tuy cười, thế nhưng trong con ngươi tràn đầy tịch mịch cùng tuyệt vọng khiến Bạch Ngọc Đường nhớ lại buổi tối lần đầu tiên nghe Triển Chiêu hát kia, ánh mắt cũng vậy, cơ hồ khiến Bạch Ngọc Đường đau lòng hít thở không thông: “Miêu Nhi… Cậu lại đang nghĩ ngợi lung tung!”

“Không có!” Cánh tay Triển Chiêu dùng lực, khuỷu tay chống xuống giường nửa ngồi dậy: “Tôi không có tư cách nghĩ ngợi lung tung… Ô…”

Không có báo trước, Bạch Ngọc Đường đem môi dán lên miệng Triển Chiêu, ôn nhu tinh tế miêu tả hình dạng môi người kia.

“Bạch… Ô…” Đôi mắt mèo của Triển Chiêu mở thật lớn, vừa định quát bảo ngưng lại, lại cho Bạch Ngọc Đường cơ hội thừa cơ mà vào, lưỡi linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi cứng ngắc của Triển Chiêu, ở trong khoang miệng đâm lung tung, Bạch Ngọc Đường dùng hai cánh tay hữu lực ôm lấy hai vai Triển Chiêu, không cho người kia có cơ hội phản kháng…

“Nhắm mắt lại…” Thanh âm Bạch Ngọc Đường khàn khàn.

Triển Chiêu thừa cơ hạ giọng lạnh lùng nói: “Bạch Ngọc Đường, cậu làm cái gì!”

“Suỵt!” Bạch Ngọc Đường nheo lại cặp mắt hẹp dài, vẻ mặt quyến rũ: “Miêu Nhi, mặc kệ cậu nhớ hay không, chúng ta… chính là loại quan hệ này…” Âm cuối biến mất ở trong miệng hai người.

Triển Chiêu khiếp sợ, … Chính là… loại quan hệ này…? Mình và Bạch Ngọc Đường cư nhiên là loại quan hệ này?

Cảm giác Bạch Ngọc Đường càng ôm càng chặt, càng hôn càng sâu, Triển Chiêu dùng sức tránh Bạch Ngọc Đường, đẩy bờ vai không dám nhìn mặt người kia: “Bạch Ngọc Đường… Cho tôi thời gian, để tôi nghĩ chút!”

Bạch Ngọc Đường lẳng lặng nhìn anh, xoay người ngồi ở bên giường. Trong phòng nhất thời không có thanh âm.

Ngoài cửa, một bóng dáng xinh đẹp xoay người rời đi.