*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit&Beta: NiMi
Nguyên tắc số 1: Đối với khách hàng, vừa phải thật kiên nhẫn với khách, vừa phải chiều khách hết mực, khách hàng luôn đúng.
Cố Vị điều chỉnh tâm trạng và thái độ của mình, sau khi tự thấy rằng thái độ rất ân cần rất dịu dàng mới bắt đầu chào hỏi khách hàng ——
[ Yêu Tui Thì Cho Tui Thu Tiền ]: Cục cưng a, là cưng* sao?
[ Yêu Tui Thì Cho Tui Thu Tiền ]: Đáng yêu.jpg.
*ở đây 你 đều có nghĩa là cậu/anh/bạn… nhưng bạn nhỏ Cố đang nghĩ người ta là khách hàng học sinh tiểu học kia nên mình để xưng hô vậy nha.
[ Mười Vạn Vôn ]:???
Cố Vị: “…”
Khách hàng lớn chỉ trả lời ba dấu ba chấm thôi sao.
Haiz, không hổ là khách hàng lớn, dù mới chỉ là học sinh tiểu học nhưng cũng thật lạnh lùng, người ta hỏi thăm ân cần như thế còn không chịu, chắc phải đổi phương thức tiếp cận khác thôi.
[ Mười Vạn Vôn ]: Cậu biết tôi là ai sao?
[ Yêu Tui Thì Cho Tui Thu Tiền ]: Biết chứ, không phải đã nói trước rồi sao, tôi chờ ngài nửa ngày ngài mới chịu add wechat tôi, chẳng nhẽ bên kia chưa nói gì với ngài sao?
[ Mười Vạn Vôn ]: Có nói…
Trên sô pha, tay Giang Tầm cầm di động khẽ run lên.
Có gì sai sai ở đây phải không? Sao Cố Vị lại nói chuyện kiểu này?
*
Bên kia, Cố Vị quyết định thẳng thắn, trực tiếp nói đến vấn đề chính luôn.
[ Yêu Tui Thì Cho Tui Thu Tiền ]: Nói thẳng đi, lão bản, lần này ngài chi nhiều hay ít?
[ Mười Vạn Vôn ]: Có ý gì?
[ Yêu Tui Thì Cho Tui Thu Tiền ]: Ngài hẳn biết tôi làm cái đó đi, chắc chắn đây cũng không phải lần đầu ngài tìm đến dịch vụ này.
[ Yêu Tui Thì Cho Tui Thu Tiền ]: Mấy điều cơ bản hẳn là ngài đã biết, tôi không cần phải nói lại nữa ha. Ngài lần này tính bao bao lâu? Trước tiên thử nghiệm một tuần, sau đó cứ trực tiếp tính tiền theo từng tháng hoặc là bao cả năm luôn ha?
[ Mười Vạn Vôn ]: Bao cái gì?
[ Yêu Tui Thì Cho Tui Thu Tiền ]: Tôi.
[ Mười Vạn Vôn ]: Tôi bao cậu?
[ Yêu Tui Thì Cho Tui Thu Tiền ]: Đúng vậy.
Ủa chứ không bao tôi, ngài định tìm bên khác à?
Còn muốn tìm bên khác sao?
Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cố Vị nhìn chằm chằm màn hình cười cười, cậu tự tin mình có thể chăm sóc tốt vị khách này, giúp cái shop online nhỏ của Trì Vân Khai mở hàng thuận lời.
*
Tại biệt thự Giang gia, Giang Tầm nhìn giao diện tán gẫu trên di động mà trợn mắt há hốc mồm.
Cố Vị đang làm cái gì vậy?
Đỉnh lưu nhóm T.ATW, main dancer Cố Vị, ngoại trừ buôn bán ở ngoài, còn đang làm cái gì vậy?
Gọi anh là cục cưng, gọi anh là lão bản, còn hỏi anh muốn bao cậu bao lâu.
Chẳng lẽ ——
“Bé ngoan” đây là đang tìm kim chủ sao?
Giang Tầm không thích vòng vo, hỏi thẳng cậu luôn.
[ Mười Vạn Vôn ]: Cậu đây là đang muốn nhận tôi làm kim chủ sao?
[ Yêu Tui Thì Cho Tui Thu Tiền ]: Chẳng lẽ ngài không phải sao?
Học sinh tiểu học = Khách hàng lớn
Khách hàng lớn = Lão bản
Lão bản = kim chủ
Cho nên vị này cũng có thể coi là kim chủ, logic này lại chả hợp lý quá còn gì.
Cố Vị tự thấy mình đúng là thiên tài kinh doanh, để tự khen thưởng mình, Cố Vị cho phép ngày mai có thể uống một ly trà sữa, một ly trà sữa không thêm đường.
Giang Tầm theo số WeChat, nhấn vào trang cá nhân của Cố Vị, liếc mắt một cái liền thấy bài đăng lúc sáng sớm Cố Vị ——
“Sâu dậy sớm sẽ bị chim mổ, hừ.”
Kèm ảnh Giang Tầm phẫn nộ dỗi người.jpg.
Giang Tầm thấy được meme của chính mình.
Đó là hình ảnh anh đang chỉ huy đi đấu tại RU World Invitational, được người xem ở đó chụp lại, làm thành cái meme này, lúc ấy còn lên hot search weibo.
Trừ cái này ra, còn có vài post cùng đi xem thi đấu cùng bạn bè cậu, chụp cùng cậu có vài người khác, hình như đều là thành viên cùng nhóm.
Tuy rằng “Bé ngoan” không ngoan, nhưng đúng thực sự là fan nhỏ của mình.
Thoạt nhìn thì là một cậu nhóc ngoan ngoãn, thế nhưng lại đi tìm kim chủ, lại còn có vẻ rất thuần thục, ngay cả tên WeChat kia, cũng muốn làm người thu tiền cơ mà.
Tìm người bao dưỡng là không đúng, fans nhỏ hư quá, phải dạy dỗ một chút mới được.
Giang Tầm quay lại ô trò chuyện với Cố Vị
[ Mười Vạn Vôn ]: Nói thật đi, cậu làm cái này bao lâu rồi?
Luyện cấp thuê còn muốn điều tra lai lịch hả, đầu năm nay học sinh tiểu học đều khó tính như vậy sao, Cố Vị suy nghĩ một hồi, bắt đầu trả lời.
Muốn hỏi lai lịch đúng không, chém chút cho cưng biết.
Phải có kinh nghiệm chứ gì, muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm ngay.
[ Yêu Tui Thì Cho Tui Thu Tiền ]: Đã nhiều năm rồi, ngài cứ yên tâm, phương diện nghiệp vụ đã lão luyện, sẽ không để ngài thất vọng.
[ Mười Vạn Vôn ]: Cậu… Thực sự thiếu tiền lắm sao?
[ Yêu Tui Thì Cho Tui Thu Tiền ]: Thiếu chứ, nếu không phải bởi vì thiếu tiền, thì ai lại đi làm nghề này chứ, tổn hại thân thể lắm đó.
“Anh đang nói chuyện với ai vậy?” Giang Ảnh ôm trái dừa, ngậm ống hút, thấy Giang Tầm đang ngồi trên sô pha cầm điện thoại nhắn tin.
“Một cậu nhóc nhìn thì ngoan lắm nhưng trên thực ra lại thật hư, cần phải được dạy dỗ lại.” Giang Tầm mắt không rời đi màn hình di động.
“Khuya rồi còn chưa ngủ, còn ở đó chơi đùa với ai chứ?” Giang Ảnh không hiểu ra sao, quay đầu đi rồi vẫn nói, “Anh đi ngủ sớm một chút đi, em thấy mai hình như anh còn phải đi Châu Âu còn gì, em đi ngủ trước đây, sáng sớm sáng mai phải đóng phim nữa”.
“Đã biết, mày nghỉ ngơi sớm đi.” Giang Tầm vẫn ngồi trên sô pha, cầm ly nước trên bàn uống, tiếp tục trò chuyện với “bé ngoan”.
[ Mười Vạn Vôn ]: Cậu cũng biết thương thân thể mình sao, vậy cậu tiếp bao nhiêu khách hàng rồi?
[ Yêu Tui Thì Cho Tui Thu Tiền ]: Cũng nhiều lắm á, ít cũng phải 180 người rồi.
[ Yêu Tui Thì Cho Tui Thu Tiền ]: Nỗ lực.jpg.
Giang Tầm mới uống một ngụm nước, còn chưa uống xong đã bị sự nỗ lực của “bé ngoan” dọa sặc, điên cuồng ho khan.
180 người, thực sự nhìn không ra….
Năm nay Cố Vị mới bao nhiêu tuổi hả???
*
Cố Vị đợi lâu thật lâu, di động mới chịu rung một cái, có tin nhắn đến.
[ Mười Vạn Vôn ]: Bọn họ đều là súc sinh cả.