Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 91: Ta trở về, bảo vệ công chúa




Màn đêm buông xuống.

Gió lạnh thổi qua đình, thổi bay lên làn váy màu đỏ của nàng, lại mang đi từng sợi hơi nóng ở trên mặt của nàng.

Lý Tiện Ngư từ từ dừng bước chân lại. Nhẹ nhàng rũ lông mi xuống.

Ở trong sương hoa rơi đầy đất, nàng biết được, ngày mùa thu dài nhất cuối cùng cũng đã trôi qua.

z

Hoàng hôn ba ngày sau, trong trạm dịch thành Vinh Giang.

Thiếu niên đang đút cho con tuấn mã của mình ăn cỏ khô. Vài tên thương nhân cũng nghỉ chân tại đây sau tiếng chuông báo đã đến giờ cấm đi lại ban đêm vang lên.

Bọn họ gọi hai bầu rượu và mấy món ăn, cách một vách tường vừa ăn uống vừa trò chuyện với nhau.

Lâm Uyên cũng không để ý đến mấy người này, chỉ chờ sau khi tuấn mã ăn xong cỏ khô thì lại một lần nữa xuất phát. Nhưng chỉ trong giây lát sau, một trận tiếng vó ngựa vội vàng chạy đến.

Người ở bên trong trạm dịch đều đồng loạt ngước mắt lên, thấy một người cưỡi tuấn mã, đang vội vàng chạy đến.

Trên áo tràn đầy bụi đất, túi nước đặt trên lưng ngựa cũng đã khô cạn. Giống như là được gây ra bởi vì ngày đêm lên đường. Mà nhìn từ quần áo, giống như là thám báo truyền lệnh ở trong quân doanh. Đến trước trạm dịch, hắn vẫn chưa dừng lại, vẫn giơ roi giục ngựa, đạp bóng đêm vội vàng đi đến trước cửa thành.

Thấy cửa thành nhắm chặt, lúc này mới xoay người xuống ngựa, vẻ mặt hối hận vỗ vỗ lưng ngựa: “Đáng chết, nếu tới sớm một chút là tốt rồi.”

Nhóm thương nhân nghỉ chân trong trạm dịch liếc nhìn nhau, lại kêu thêm một bình trà xanh, một đĩa điểm tâm, đi đến bên cạnh hắn thân thiết hỏi “Quân gia, tại sao lại vội vào kinh thành như vậy? Là biên quan lại muốn đánh giặc sao?”

Thám báo cưỡi ngựa suốt một ngày, giờ phút này đang khát nước, cầm lấy nước trà ừng ực uống lên, cuối cùng lau miệng một cái, máy hát cũng lập tức mở ra: “Nghe thử lời nói của ngươi xem, chiến sự ở biên quan có bao giờ dừng lại lúc nào sao. Nếu là vì việc này, đáng giá ta ngày đêm không ngừng chạy tới đưa tin sao?”

Nhóm thương nhân cảm thấy hơi lo lắng, đè thấp tiếng nói hỏi: “Chẳng lẽ là ——— muốn đánh tiến vào Nguyệt Kinh Thành sao?”

Thám báo trừng lớn mắt, cả giận nói: “Nói lời không may mắn gì đó! Là Hô Diễn phía bắc tới triều! Nhiều nhất là sáu bảy ngày thì sẽ đến kinh thành!” Lâm Uyên nghe vậy, động tác đút cỏ khô dừng lại. Ngoại bang tới triều thường là trước hoặc sau ngày tết.

Bây giờ lập đông tới rồi, không giống như là ngày sẽ tới triều. Chẳng lẽ, là muốn xảy ra chiến sự sao?

Hắn nhíu mày, nghiêng tai yên lặng lắng nghe.

Thám báo lại giống như nhận ra được bản thân lanh mồm lanh miệng, lập tức câm miệng, không hề phản ứng với những lời nói khách sáo của đám thương nhân đó.

Hắn nhanh chóng lên ngựa, quay đầu ngựa lại một lần nữa trở về. Tiếng vó ngựa từ từ đi xa. Vài tên thương nhân cũng chỉ có một lần nữa ngồi xuống trạm dịch. Sau khi uống rượu bọn họ ranh rỗi không có việc gì làm, cho nên bàn luận với nhau về chuyện này.

Người thương nhân mặc đồ màu nâu nói: “Tại sao lại có tới triều nữa, không phải mùa xuân đã vừa mới tới rồi sao?”

Một thương nhân mặc đồ màu đỏ cười nhạo: “Ngươi không biết sao? Khi mùa xuân tới chính là Hạ Thuật. Còn mấy ngày nữa muốn tới là mặt bắc Hô Diễn.” Thương nhân mặc đồ màu nâu bị hắn cười nhạo như vậy, cảm giác hơi say, trên mặt đỏ lên.

“Ta làm sao mà không biết! Ta chỉ là nhớ không được cái tên kia thôi! Năm nay khi mùa xuân, ta đang ở Nguyệt Kinh Thành, tận mắt nhìn thấy hoàng đế đem công chúa gả ra ngoài!”

Hắn lớn tiếng cảm thán: “Mỗi lần những ngoại tộc đó lại đây Đại Nguyệt đều phải gả công chúa đưa của hồi môn. Bây giờ mùa xuân này đã gả đi ra ngoài một vị, ngày tết còn chưa tới, lại phải gả đi ra ngoài một vị. Thật không hiểu hoàng đế còn có bao nhiêu công chúa có thể gả. Nếu ga xong hết rồi, chắc sẽ không lấy phi tần trong cung gả đi cho đủ số lượng đâu đúng không?”

Thương nhân mặc đồ đỏ lập tức thay đổi sắc mặt, chạy nhanh duỗi tay che miệng của hắn lại: “Ngươi không muốn sống nữa sao? Lời này mà ngươi cũng dám nói?”

Lúc này người thương nhân mặc đồ nâu mới bừng tỉnh lại, sau khi nhận ra mình đã nói gì, trong một lúc cảm giác say đều bị dọa mất hơn phân nửa.

Sắc mặt của hắn trắng bệch liên tục gật đầu, bẻ tay của bạn đi cùng ra, nhỏ giọng nói: “Rượu say nói bậy, rượu say nói bậy, không thể coi là thật, chớ trách, chớ trách.”

Sau khi xảy ra chuyện này, nhóm thương nhân không dám dừng lại, lập tức sôi nổi đứng dậy tính tiền. Còn chưa đi đến bên ngoài trạm dịch, thì nghe thấy một tiếng hí dài của tuấn mã. Thiếu niên mặc bộ võ bào màu đen giơ kiếm chặt đứt dây cương, giục ngựa chạy nhanh về phía Nguyệt Kinh Thành.



Trong Điện Phi Hương, ngọn đèn dầu mờ mờ. Lý Tiện Ngư đã kết thúc cấm túc, nhưng lại không có hứng thú đi ra bên ngoài đi dạo. Vẫn tiếp tục ở trong Điện Hương Điện, lò đốt trầm hương lượn lờ, chậm rãi lật sang một tờ quyển thoại bản đang cầm trong tay.

Mặt trăng từ từ treo ở trên cành cành liễu, rốt cuộc nàng cũng đã xem xong thoại bản hồ ly và cô gái bán hoa, một lần nữa bỏ vào trong hòm xiếng.

Lửa trong lò than dần dần không còn hơi nóng, cái lạnh từ bốn phương tám hướng tiến vào, giống như là muốn cắn nuốt nàng. Tâm trạng của Lý Tiện Ngư hạ xuống, không muốn gọi cung nhân vào thêm than, cho nên kéo áo choàng lại rồi đứng dậy, đi vào trong bức màn đỏ.

Khi sắp đi đến trước giường, tấm bình phong bị người gõ vang.

“Lâm Uyên?”

Lý Tiện Ngư theo bản năng quay người lại, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Trên hành lang lại truyền đến giọng nói của Trúc Từ: “Công chúa, Thanh Đường cô cô ở Điện Thái Cực lại đây thông báo, nói là bệ hạ tỉnh dậy, bây giờ muốn gọi ngài qua bên đó.”

Lúc này Lý Tiện Ngư mới nhớ tới, Lâm Uyên đã rời đi suốt 5 ngày. Nàng chậm rãi rũ lông mi xuống, nhẹ giọng đáp: “Ta lập tức đi qua.”

Nàng cất bước đi đến trước tấm bình phong, khi chạm lên trên những hoa văn được khắc trên đó khiến nàng cuộn đầu ngón tay lại, nhớ lại tình cảnh mấy ngày trước ở Điện Thái Cực.

Phụ hoàng của nàng mặt rồng giận dữ, hai mắt đỏ đậm, cầm trường kiếm muốn chém nàng. Bây giờ phụ hoàng tỉnh dậy gọi nàng đi qua, là hết tức giận, hay vẫn là...... Càng thêm tức giận?

Lý Tiện Ngư nghĩ tới điều này, hơi sợ hãi một chút rồi lui một bước về phía sau.

“Ta không muốn đi.” Nàng lắc đầu ở sau tấm bình phong: “Ngươi đi trả lời cho Thanh Đường cô cô, cứ nói ta bị phong hàn, không thể ngồi dậy được.”

“Nếu... nếu các nàng muốn mời thái y đến chữa trị cho ta, nhất định phải mời Cố thái y lại đây.”

Trúc Từ cũng cảm thấy đêm khuya gọi đến đây như vậy, hình như có hơi tới không tốt một chút, lên tiếng trả lời nói: “Nô tỳ lập tức đi nói cho Thanh Đường cô cô.”

Tiếng bước chân của nàng đi xa.

Lý Tiện Ngư cũng vội vàng cởi áo choàng ra, cuộn tròn người lại nằm ở trên giường gấm. Nàng nghị, ít nhất tránh thoát được một đêm này.

Chờ sáng sớm ngày mai, cửa cung mở, khi hoàng huynh vào cung thì sẽ giúp nàng khuyên nhủ phụ hoàng.

Nàng nghĩ như vậy, lại ở trên giường đợi một lúc lâu. Chờ đến khi ý thức của nàng mơ mơ màng màng, sắp sửa ngủ thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên. Gian ngoài Trúc Từ nói: “Công chúa, Thanh Đường cô cô bảo nô tỳ đi tìm thái y tới giúp ngài chữa trị. Nô tỳ đi mời Cố thái y lại đây.”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra. Nàng nói: “Ngươi chờ ta một chút, ta lập tức đứng dậy.”

Nàng nói, một lần nữa mặc vào áo choàng đã cởi ra, lại chải mái tóc đen dài hơi rối do nằm ngủ, lúc này mới mở tấm bình phong ra. Cố Mẫn Chi mặc bộ đồ thái y màu xanh lơ đậm đứng ở trên hành lang. Tối nay hơi lạnh, cho nên bên ngoài bộ đồ thái y hắn còn mặc thêm một cái áo choàng, vẻ mặt ôn hòa giống như một cây trúc xanh mọc giữa mùa đông.

“Cố đại nhân.” Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

Vì tránh tai mắt của người khác, bộ dáng giống như bị bệnh không thể ngồi dậy nổi, Lý Tiện Ngư cũng không có dẫn hắn đến thiên điện.

Mà dẫn hắn đi vào tẩm điện, rồi đặt một cái ghế bành ở trước tấm bình phong. “Cố đại nhân, ta không có bị phong hàn.” Lý Tiện Ngư ngồi ở sau bàn dài đối diện, bởi vì đêm khuya gọi hắn lại đây nên có chút thẹn thùng, giọng nói càng thêm nhẹ: “Ta chỉ là... chỉ là không muốn đi gặp phụ hoàng.”

Cố Mẫn Chi nhìn về phía nàng. Không cần bắt mạch, hắn có thể nhìn ra Lý Tiện Ngư không giống bộ dáng như đang sốt.

Nhưng tâm trạng lại thấp giống như bị bệnh, giống như là đọc được quyến thoại bản thú vị nhất trên đời cũng không thể làm nàng vui vẻ lên.

Hắn không có nói chuyện liên quan đến Điện Thái Cực để làm nàng càng thêm buồn, chỉ dùng giọng nói ôn hòa dò hỏi: “Công chúa gặp phải chuyện buồn phiền gì sao?”

Lông mi của Lý Tiện Ngư buông xuống, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có.” Nhưng nàng cũng không biết được, giờ phút này tâm trạng của nàng đều được viết hết lên trên mặt. Đặc biệt là đối mặt với thầy thuốc.

Cố Mẫn Chỉ nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống: “Là chuyện ảnh vệ của công chúa sao?”

Lý Tiện Ngư nghe thấy lời nói của hắn, hai tai hơi hơi do lên, hơi co quắp một chút mà muốn giải thích: “Lâm Uyên hắn ——”

Lời còn chưa dứt, lại nghe phanh một tiếng. Cửa sổ bị người đẩy mạnh ra, khung cửa sổ khắc hoa đập vào trên vách tường tuyết trắng, lại chịu lực bắn trở về, kịch liệt lắc lư ở giữa không trung.

Vào đông gió lạnh lẽo gào thét mà đến, lại không thắng nổi ánh mắt sương lạnh của thiếu niên.

Lý Tiện Ngư kinh ngạc ngước mắt lên. Ánh trăng trắng bạc ngoài cửa sổ, trải dài trên mặt đất như sương trắng.

Thiếu niên mấy ngày không thấy tay cầm trường kiếm, lướt qua bậc cửa sổ, xoải bước đi về phía nàng. Đôi mắt phượng đen trầm kia càng thêm đen tối lạnh băng, giống như đang cố gắng kiềm lại cơn tức giận của mình.

Ánh mắt của Lý Tiện Ngư dừng lại. Nghe thấy tiếng tim đập của mình chậm rãi nhanh vài phần. Nàng đứng dậy, nhấc váy lên chạy chậm về phía hắn.

Động tác của Lâm Uyên hơi ngừng lại, theo bản năng dừng bước chân lại, giơ tay ôm thiếu nữ đang chạy về phía hắn vào trong lòng ngực.

Hắn rũ mắt nhỏ giọng: “Công chúa.”

Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, mắt hạnh lại sáng giống như có ngôi sao lọt vào: “Lâm Uyên, ngươi không đi rồi sao?”

Lâm Uyên đột nhiên hoàn hồn lại, bỗng dưng ngước mắt lên, nhìn về phía thanh niên mặc bộ đồ thái y màu xanh lơ đậm ở phía sau lưng nàng.

Hắn nắm chặt bàn tay trắng nõn buông xuống của Lý Tiện Ngư, cắn răng nói gắn từng chữ một.

“Thần trở về, bảo vệ công chúa.”