Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 88: Thân phận hé mở




Lâm Uyên lên tiếng trả lời, một lần nữa rũ mắt xuống. Bóng đêm ngoài cửa sổ dần dần tối đen, mặt trăng sáng ngời treo ở trên đầu cành liễu.

Cuối cùng ngọc bội trên miếng vải đỏ cũng đã được ghép xong. Tuy che kín đầy vết rạn, nhưng đã có thể mơ hồ nhìn ra bộ dáng lúc đầu của nó.

Đây là một khối ngọc bội có khắc hình Cùng Kỳ.

Ở giữa có khắc một chữ Uyên.

Lâm Uyên duỗi tay chạm vào nó. Xúc cảm lạnh lẽo truyền đến từ trên đầu ngón tay, từ từ lan tràn đến khắp người hắn. Tiếp theo, trong đầu hắn đột nhiên cảm thấy đau đớn.

Giống như một tẳng đá lớn đập tan lớp băng đóng trên mặt hồ, vô số hình ảnh lộn xộn hiện lên từ phía dưới mặt hồ.

Hoàng hôn chiếu nghiêng. Chiếu lên trên mái nhà của Điện Thừa Khánh lấp lánh như vàng. Hắn bước lên trên ánh chiều tà hoàng hôn, bước nhanh đi xuống từ trên bậc thang bằng bạch ngọc.

Áo gấm ủng đen, cổ áo và cổ tay áo đều có thêu hoa văn con rồng, nhìn lạnh băng tôn quý, cũng không giống trang phục thường ngày hắn thường mặc.

Ở bên cạnh, có người mang ngọc quan vấn tóc, mặc áo gấm màu trắng bạc, dáng vẻ thong dong mà bước lên bậc thang. Mà khi đi ngang qua người hắn, người này chậm rãi dừng bước lại, trên khuôn mặt có năm phần giống hắn lộ ra vẻ mặt ôn hòa.

“Hoàng đệ, hôm nay là kinh trập. Mẫu hậu kêu ta tới tìm đệ cùng đến trong điện của bà dùng bữa.” (kinh trập: vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba.) Hắn dừng bước, từ chối nói: “Làm phiền hoàng huynh thay đệ chào hỏi một tiếng với mẫu hậu.”

“Phụ hoàng kêu đệ đi biên cảnh khen thưởng tam quân, phải lập tức xuất phát, rất gấp.”

Hoàng huynh của hắn khẽ cười, giọng nói phai nhạt vài phần: “Phụ hoàng luôn đặc biệt yêu thương đệ.”

Hắn nhíu mày: “Hoàng huynh đang nói cái gì?”

Hoàng huynh hỏi hắn: “Đệ có còn nhớ rõ, năm trước phụ hoàng thưởng ngọc bội không?”

Hắn gật đầu, tùy ý cởi xuống ngọc bội đang treo bên hông: “Mỗi vị hoàng tử đều có. Hoàng huynh không phải cũng có một khối sao?”

Hoàng huynh cười khẽ, cũng đem ngọc bội được điêu khắc hình Bạch Trạch gỡ xuống và đưa cho hắn xem.

“Xác thật là mỗi người đều có. Nhưng chỉ có đệ là được điêu khắc hình Cùng Kỳ.”

Cùng Kỳ, là đồ đằng của Dận Triều. Đều nói thiên gia luôn thiên vị trưởng tử. Mà hoàng đế Dận Triều lại giống như không hề e dè mà thiên vị đứa con trai nhỏ của hắn.

Lâm Uyên đột nhiên hoàn hồn lại từ trong trí nhớ. Ánh mắt của hắn đen tối, cắn chặt khớp hàm, nhịn xuống cơn đau đang âm ỷ ở trong đầu.

Hắn nhớ lại chuyện trước khi rơi xuống vách núi. Khi đó, hắn tuân theo mệnh lệnh của phụ hoàng, tới biên cảnh giao giới giữa Đại Nguyệt và Dận Triều để khen thưởng tam quân. Khi sắp quay về, hoàng huynh của hắn cũng đã tới đây. Nói là mẫu hậu lo lắng, làm hoàng huynh giúp đỡ hắn một chút.

Khi đó hắn vẫn chưa để ở trong lòng, cho đến sau giờ ngọ ngày hôm đó, Tạ Cảnh mời hắn vào trong rừng săn lộc.

Bên trong rừng rậm, hàng ngàn mũi tên đồng loạt bắn về phía hắn, muốn đưa hắn vào chỗ chết.

Thiếu niên cắn chặt hàm răng, đôi mắt như hồ nước lạnh lẽo. Ngọc bội Cùng Kỳ đã ghép xong, lần thứ hai vỡ vụn ở trong tay hắn.

“Lâm Uyên?”

Cách bóng đêm dày đặc, hắn nghe thấy Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

“Công chúa.”

Lâm Uyên theo bản năng trả lời một tiếng. Quay đầu nhìn lại, nhìn thẳng vào trong đôi mắt hạnh hoa trong sáng.

Lý Tiện Ngư đang lo lắng nhìn hắn, nàng nghiêng người nhìn hắn, đầu ngón tay mềm mại dừng ở trên ấn đường của hắn: “Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt kém như vậy, là nhớ tới chuyện gì sao?”

Ngón tay thon dài nắm lấy khối ngọc vỡ của Lâm Uyên siết chặt lại. Một cái chữ tiến đến bên môi, rồi lại bị hắn nuốt xuống một cách đông cứng.

Hắn đột nhiên nhớ tới, Đại Nguyệt và Dận Triều đều không phải là nước hữu nghị với nhau. Nếu Lý Tiện Ngư biết được thân thế của hắn, đối với nàng, cũng không phải là một chuyện tốt.

Sau này bị người vạch trần, đó là trọng tội thông đồng với địch phản quốc. Có giải thích thế nào cũng không thể giải thích rõ ràng được. Vì vậy Lâm Uyên một lần nữa đem khối ngọc vỡ ném vào trong hộp, nhỏ giọng nói: “Không có.”

Lý Tiện Ngư khẽ gật đầu, cũng từ từ rút đầu ngón tay lại.

Nàng không hề nghi ngờ, giọng nói mềm mại an ủi hắn: “Rốt cuộc cũng sẽ nhớ ra thôi.”

Nàng cong cong lông mày, nhẹ giọng nói: “Có lẽ, chờ thêm mấy ngày nữa, khi ăn sủi cảo lập đông xong thì sẽ nhớ ra.”

Lâm Uyên trả lời một tiếng. Nói với nàng: “Thần phải rời khỏi đây hai ngày.” Lý Tiện Ngư kinh ngạc: “Là muốn đi mua đồ gì sao?”

Lông mi của Lâm Uyên buông xuống, che lại lạnh lẽo dưới đáy mắt. Đương nhiên, là đi chuẩn bị cho hoàng huynh của hắn một phần quà lớn. Nhưng hắn không có nói rõ, chỉ bảo đảm nói với nàng: “Hai ngày sau là lập đông, thần sẽ đúng giờ trở về.”

Lý Tiện Ngư cũng cảm thấy yên lòng.

Nàng đứng dậy từ sau cái bàn dài, xoa xoa cái cổ đau nhức của mình bởi vì vẫn luôn cúi đầu ghép lại những mảnh ngọc vỡ, mỉm cười nói: “Ta đi ngủ đây. Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

Lâm Uyên suy nghĩ một lúc, chủ động hỏi nàng: “Công chúa muốn nghe thoại bản không?”

Hắn dừng một chút, nói: “Còn có vài cuốn chưa kịp đọc xong.”

Lý Tiện Ngư lại có chút buồn ngủ. Nàng lắc đầu: “Vẫn là thôi đi, ngày mai ngươi còn phải xuất cung.”

Dứt lời, nàng buông bức màn đỏ xuống, thay áo ngủ, rồi vùi cả người vào trong chăn gấm, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ. Khi nhắm mắt lại, nàng mơ màng mà nghĩ —— Chờ sau khi xem xong mấy quyển thoại bản này thì nàng lại cùng Lâm Uyên đi ra ngoài mua thêm những cuốn thoại bản mới về.

Nếu hắn không có nhớ tới người nhà của mình, vậy có lẽ hắn sẽ ở lại trong Điện Phi Hương.

Ở rất lâu, rất lâu, cho đến khi kết thúc hẹn ước ba tháng của bọn họ, hoặc là, khi nàng gả đến Hô Diễn.

Bức màn đỏ buông xuống, ngọn nến cũng tối dần. Lý Tiện Ngư đang đắm mình trong suy nghĩ, an bình chìm vào trong giấc ngủ.

z

Sáng sớm hôm sau, trước khi Lý Tiện Ngư tỉnh dậy thì Lâm Uyên đã rời cung. Hắn không đi dạo ở trên đường phố mà là đi đến một ngõ hẻm, đến trước cửa tiệm tạp hóa còn chưa mở cửa, giơ tay gõ cửa thật mạnh.

Bên trong đột nhiên truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của người đàn ông: “Ai vậy, mới sáng sớm, có để cho người ta ngủ không đó!”

Tiếp theo, cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng mở ra, từ bên trong dò ra một gương mặt mập mạp không kiên nhẫn, một cái miệng mở to ra, giống như là nhịn được muốn oán giận vài câu.

Nhưng khi ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Uyên, lại dừng lại giống như là bị sét đánh.

“Ngài, ngài ——”

Hắn nói lắp hai cái, như người mới tỉnh lại từ trong mơ: “Mời ngài mau đi vào bên trong!”

Lâm Uyên cất bước tiến vào. Cửa gỗ khép lại một lần nữa. Lâm Uyên ở trong tiệm tạp hóa nhỏ hẹp gọi ra tên của hắn: “Hầu Văn Bách.” Giống Đại Nguyệt và Dận Triều hai quốc gia nước láng giềng có lãnh thổ gần sát bên nhau. Bởi vì lo lắng nên có cắm vào một chút mật thám, giống như hổ dữ nằm ngủ ở bên chân giường.

Làm sao có thể khiến người yên tâm được chứ. Mà người đàn ông trung niên trước mắt, đó là một trong những mật thám ở Nguyệt Kinh Thành. Với lại, đây vẫn là nơi mà hắn quản lý.

Biểu cảm trên mặt của Hầu Văn Bách rất là kích động, đè thấp giọng nói nói: “Thất điện hạ, ngài còn sống? Khoảng thời gian này hoàn toàn không có tin tức của ngài, trong kinh thành đều đang có lời đồn nói khi ngài đi khen thưởng tam quân, không phải bị binh lính của Đại Nguyệt bắt thì chính là bị giết.” Lâm Uyên mỉm cười lạnh lùng. Xem ra Tạ Cảnh chưa tìm được thi thể của hắn ở dưới vách núi cho nên đứng ngồi không yên. Còn đặc biệt ra lệnh cho kẻ khác thả ra tin tức là hắn bị bắt.

Vậy thì mặc dù hắn có thể còn sống quay trở lại kinh thành, cũng có hiềm nghỉ thông đồng với địch. Nhưng tình huống này cũng không khó phá.

Hắn cầm lấy giấy bút được trải ra sẵn, nhanh chóng viết xuống một bức thư, lấy sáp nến dán lá thư lại: “Ngươi lập tức ra lệnh cho người đáng tin cậy, đem lá thư này đưa tới trong tay người hầu của ta. Hắn sẽ tự biết nên xử lí như thế nào.”

Hắn lại lạnh giọng nói: “Còn chuyện ta còn sống, không được để lộ bất kỳ tiếng gió gì!”

Hầu Văn Bách giơ hai tay cầm lấy, lại hỏi: “Điện hạ không quay trở về Dận Kinh sao?”

Động tác của Lâm Uyên hơi ngừng lại, một lúc sau lạnh nhạt nói: “Hai ngày sau ta sẽ xuất phát.” Hắn dứt lời, không hề dừng lại, xoay người lại đi ra bên ngoài. Cửa gỗ đóng chặt bị đẩy ra một lần nữa.

Cơn gió sáng sớm thổi lướt qua quần áo của hắn, mang đến cái lạnh của mùa đông đang đến gần.

Thiếu niên cầm kiếm bước đi về phía trước, ngón tay thon dài buông xuống, khẽ chạm vào kiếm tuệ đang treo ở trên trường kiếm kia.

Dưới ánh nắng màu vàng nhạt, hắn rũ lông mi xuống, bình tĩnh mà nghĩ —— Hắn đã từng hứa với Lý Tiện Ngư. Cùng nàng cùng nhau trải qua lập đông.

米米米

Một ngày trước ngày lập đông, trời đã mưa suốt đêm.

Chờ đến bình minh, trên mặt đường ở Điện Phi Hương cũng đã kết đầy sương hoa nhàn nhạt.

Lệnh cấm túc của Lý Tiện Ngư vẫn chưa kết thúc, cộng thêm thời tiết lạnh lẽo, cho nên đơn giản là ra lệnh cho cung nhân đóng tất cả các cửa của Điện Phi Hương lại, bản thân nàng thì tránh ở trong tẩm điện, xem thoại bản với lư đốt trầm hương đang lượn lờ.

Trong cuốn thoại bản này đang nói về chuyện xưa của một cô gái bán hoa và hồ ly nam. Viết sinh động giống như thật, vừa mới mẻ vừa thú vị.

Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, đang đọc rất say mê. Đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua, làm quyển thoại bản của nàng lật qua vài trang. Lý Tiện Ngư kêu ai nha một tiếng, duỗi tay ấn trang sách lại. Vừa ngước mắt lên, lại nhìn thấy tấm mành gấm ngoài cửa sổ được vén lên, là Lâm Uyên trở về từ bên ngoài.