Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 77: Minh Nguyệt Dạ




Tiếng ồn ào ầm ï ở trong hoa lâu rút đi như thủy triều ở bên tai Lý Tiện Ngư. Mà nàng giống như một con cá đỏ, sau khi thủy triều xuống thì bị mắc cạn ở trên bờ rồi lại bị người vớt lên trên bờ.

Nàng cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của thiếu niên, xúc cảm tỉnh tế không thể diễn tả được của vết chai mỏng trên lòng bàn tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của nàng.

Suy nghĩ của nàng rối loạn trong chớp mắt, tiếng tim đập thình thịch rung động. Tiếng ồn ào oi bức, giống như là quay về mùa hè, khi tiếng ve vang lên khắp mọi nơi.

Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng cuộn tròn lại, giống như thẹn thùng cũng giống như là trốn tránh. Lâm Uyên lại nắm thật chặt tay của nàng.

Độ ấm trên lòng bàn tay của hắn truyền lại đến chỗ của nàng, càng nóng bỏng hơn so với ngày mùa hè nóng bức nhất.

Lý Tiện Ngư lại không tiếp tục trốn tránh hắn. Nàng đi theo Lâm Uyên bước đi về phía trước, nhắm mắt theo đuôi fi theo hắn, vững vàng đi xong mười lăm bậc cầu thang còn dư lại. Đi đến nhã gian ở trên lầu.

Tấm bình phong bằng gỗ khép lại, phát ra một tiếng rất nhỏ. Lúc này Lý Tiện Ngư mới tỉnh táo lại, gương mặt ửng đỏ lặng lẽ rút bàn tay trắng nõn của mình ra, giấu vào trong tay áo.

“Nơi này là Minh Nguyệt Dạ sao?” Nàng giấu gương mặt ửng đỏ của mình sau cái mặt nạ, chỉ nhẹ nhàng ngước đầu lên, nhìn trang trí trong nhã gian làm bộ như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trong nhã gian của hoa lâu cũng khác biệt so với quán trà bình thường. Ngoại trừ bộ bàn ghế bình thường thì xung quanh bốn phía đều có bức màn màu do anh đào, sau tấm bình phong vân mẫu được chạm khắc là một chiếc giường uyên ương to rộng. (vân mẫu: Thứ ốc võ đẹp, thứ xa cừ để khẳẩm vào đồ gỗ.)

Nhìn, giống như cùng ba chữ Minh Nguyệt Dạ cũng không có bất kỳ quan hệ gì.

Lâm Uyên mở miệng, giải thích những nghi ngờ của nàng: “Đây chỉ là cửa vào của Minh Nguyệt Dạ.”

“Minh Nguyệt Dạ chân chính còn cần người dẫn đường.”

Hắn vừa dứt lời, tấm bình phong bị người gõ vang. Quy nô vừa nãy gõ cửa bước vào, tươi cười đầy mặt.

“Đây là Yến Sơn Nguyệt hai vị đã gọi.” Hắn đặt một vò rượu và hai ly rượu bằng bạc lên trên bàn dài được trải tấm khăn trải bàn màu đỏ, cũng không có lập tức lui ra ngoài mà giống như là đang chờ tiền thưởng.

Lâm Uyên cũng không nhìn hắn, chỉ giơ tay rót rượu. Rượu dâng lên nhanh chóng, rất nhanh tràn ra khỏi cái ly màu bạc.

Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc. Muốn duỗi tay lấy cái khăn ở trong tay áo, nhưng bàn tay trắng nõn vừa mới rũ xuống thì nhìn thấy Lâm Uyên đã dùng đầu ngón tay chấm rượu nhanh chóng viết ra một câu thơ ở trên mặt bàn.

“ Lộ tòng kim dạ bạch, nguyệt thị cố hương minh.?

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, nhớ ra cái này có lẽ là câu ám hiệu để tiến vào Minh Nguyệt Dạ mà Lâm Uyên đã từng nói qua với nàng.

Thơ từ cũng không cố định, mỗi tháng đều sẽ đổi mới một lần. Câu ám hiệu tháng sau sẽ được công bố vào giữa tháng. Người muốn tiến vào Minh Nguyệt Dạ, hoặc là mỗi tháng đều tới, hoặc là tốn bạc hỏi thăm người dẫn đường. Đây cũng coi như là một cách kiếm tiền.

Nàng đang suy nghĩ thì lại nghe thấy quy nô kia cong eo và nói: “Hai vị khách quý, xin đợi một chút.”

Hắn mỉm cười: “Nô đi gọi người dẫn ngài đi qua đó.”

Dứt lời, hắn vội vàng lui ra phía sau. Tấm bình phong một lần nữa được khép lại.

Lâm Uyên lau đi vết rượu dính trên bàn dài, lại rửa tay ở trong thau đồng rồi đem một cái mặt nạ hồng ngọc đưa cho Lý Tiện Ngư: “Công chúa xin hãy mang nó lên. Cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, tuyệt đối không thể tháo nó xuống.”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu một chút, cầm lấy mặt nạ hồng ngọc rồi đeo lên trên mặt.

Cái mặt nạ này được làm bằng vàng và được khảm hồng ngọc lên trên đó, đeo ở trên mặt hơi có cảm giác lạnh lẽo.

Lý Tiện Ngư không quen một chút nên lấy lòng bàn tay che lại. Lại thấy Lâm Uyên cũng tháo cái mặt nạ sắt trên mặt xuống, đổi thành cái mặt nạ hồng ngọc giống y như cái của nàng vậy.

Cái mặt nạ này hoàn toàn che đậy ngũ quan của hắn, chỉ có ngay chỗ đôi mắt là được chạm rỗng thành hình lưỡi liềm để có thể nhìn.

Lý Tiện Ngư hơi lo lắng mà nghĩ—— Thật sự là che khuất lại hết, nếu như bọn họ đi lạc ở trong Minh Nguyệt Dạ, nàng có thể sẽ không thể tìm thấy được Lâm Uyên.

Mà trong giây phút này, tấm bình phong bị gõ vang.

Từ bên ngoài tiến vào là một người đàn ông mặc trang phục hộ viện. Hắn khép tấm bình phong lại, nhỏ giọng hỏi nói: “Hai người là khách quen sao? Đã từng tới lúc nào?”

Lý Tiện Ngư nhớ những gì Lâm Uyên đã nói với nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, từ trong túi tay áo lấy ra một quả ngọc phù đưa cho hắn.

“Chúng ta không phải khách quen, chỉ nghe nói qua thanh danh của Minh Nguyệt Dạ, muốn tiến vào đi chơi một chút. Đây là đồ vật chứng minh thân phận của ta.”

Nam tử cầm lấy, ánh mắt hơi kinh ngạc. Đồ vật mà Lý Tiện Ngư đưa qua, là một cái ngọc bội có hình dáng chim loan. Mặt trái là ký hiệu Chu Tước vỗ cánh sắp bay.

Đây là ký hiệu của hoàng thất Đại Nguyệt. Khi huyết mạch hoàng thất ra đời, Nội Vụ Phủ sẽ chế tạo ngọc bội này. Trong đó hình dạng và cấu tạo ngọc bội của công chúa là chim loan, mà hình dạng và cấu tạo ngọc bội của hoàng tử là kỳ lân.

Đưa cái ngọc phù này ra, thì chứng minh cô gái trước mắt là công chúa hoàng thất Đại Nguyệt. Thân phận quý không thể nói. Còn là vị công chúa nào thì không phải loại người như hắn có thể suy đoán.

Sau khi người đàn ông kiểm tra ngọc bội xong, lập tức cúi đầu, cung cung kính kính trả ngọc bội lại.

“Mời hai vị đi theo tiểu nhân.” Hắn dứt lời, ra hiệu với Lâm Uyên và Lý Tiện Ngư, rồi nhanh chóng đi đến trước Đa Bảo Các, mở cơ quan bí mật ra.

Theo một tiếng “ lạch cạch " vang lên, một lối đi bí mật xuất hiện ở sau tấm bình phong vân mẫu.

Lý Tiện Ngư đứng dậy, nhìn lối đi bí mật kia. Thấy lối đi bí mật chật chội u ám, cầu thang uốn lượn đi xuống, nhìn không thấy được điểm cuối là ở nơi nào. Lâm Uyên cũng đứng dậy, khi đi ngang qua nàng thì hơi dừng bước lại, lạnh nhạt rũ lông mi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng và dẫn nàng đi vào trong lối đi bí mật. Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt.

Hai má sau cái mặt nạ của nàng ửng hồng giống như vừa mới được thoa một lớp phấn trang điểm.

Nàng nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay lại, gương mặt ửng đỏ lặng lẽ nghĩ, ít nhất... ít nhất làm như vậy thì bọn họ sẽ không tách ra.

Người đàn ông cầm một đèn lồng và đi trước dẫn đường. Mà Lâm Uyên nắm tay của Lý Tiện Ngư, theo sát phía sau hắn. Có lẽ là đi được khoảng thời gian một tách trà nhỏ. Rốt cuộc cũng tới được điểm cuối lối đi bí mật, trước mắt cũng nhìn thấy ánh sáng.

Lý Tiện Ngư đi theo Lâm Uyên và bước ra khỏi lối đi bí mật. Nhìn cảnh tượng rực rỡ trước mắt. Sàn nhà làm bằng bạch ngọc, xà nhà làm bằng gỗ.

Vô số viên minh châu mượt mà trơn bóng được kham vào bên trong những chân đèn được làm bằng vàng. Lấp lánh rực rỡ ở trong ban đêm yên tĩnh, giống như mặt trăng đang treo trên cao.

Lại đi về phía trước, thì nhìn thấy có vô số thị nữ mang mặt nạ mạ vàng đang đi lại ở trong đó.

Dáng người uyển chuyển, trong tay cầm cái khay làm bằng bạch ngọc có đặt rượu hổ phách, ly rượu bằng ngọc xanh, đủ loại các món quý hiếm bày ra, nhiều không kể xiết.

Giống như chỉ cần có đủ bạc, thì có thể mua được đủ loại đồ vật ở trong Minh Nguyệt Dạ.

Lúc này Lý Tiện Ngư mới hiểu rõ lời Lâm Uyên từng nói qua, “đây là nơi quyền quý hưởng lạc”. Nhưng, còn nửa câu sau, “người thấp hèn đổ máu.”

Lý Tiện Ngư lo lắng trong lòng. Quay đầu nhìn lại, thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông dẫn đường. Giống như đã hoàn thành nhiệm vụ. Lo lắng trong lòng nàng tăng thêm vài phần, nhẹ giọng hỏi Lâm Uyên: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Những ngón tay thon dài của Lâm Uyên đang nắm lấy tay của Lý Tiện Ngư hơi siết chặt lại, ánh mắt cũng rét lạnh vài phần.

Hắn nói: “Đấu trường thú.”

Hắn là người đã đi ra từ trong đó.

Lý Tiện Ngư gật gật đầu, để Lâm Uyên dẫn nàng đi về phía trước. Dọc theo đường đi, thật ra gặp được không ít con cháu quyền quý đến vui chơi. Tình cảnh khác biệt so với hoa lâu.

Trong Minh Nguyệt Dạ cũng có các cô gái tới đây. Lý Tiện Ngư mặc một chiếc váy đỏ và đeo chiếc mặt nạ bằng vàng giống như Ngụy Tử Diêu Hoàng* nở rộ ở trong đất hoang. Đặc biệt thu hút sự chú ý.

*(Ngụy Tử Diêu Hoàng: Chỉ hai loại hoa mẫu đơn nổi tiếng.)

Rất nhanh có mấy tên con cháu quyền quý, y vào người nhiều mà vây quanh lại đây.

Trước khi lại đây, người nọ đương nhiên đã uống rất nhiều rượu hổ phách, giờ phút này bộ dáng say chuếnh choáng, đôi mắt sau mặt nạ nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại lộ ra ở bên ngoài ống tay áo của Lý Tiện Ngư, giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với nàng: “Nàng là quý nữ nhà ai, năm nay đã tới tuổi cập kê chưa? Không bằng tháo mặt nạ xuống, chúng ta nhìn xem lẫn nhau, nếu như nàng xinh đẹp ——”

Hắn còn chưa nói xong thì cảm thấy đầu vai bỗng nhiên đau nhức, thân mình nghiêng sang một bên, " ầm? một tiếng thẳng tắp ngã xuống trên mặt đất.

Lý Tiện Ngư nhìn phía Lâm Uyên. Thiếu niên còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng khí thế không giảm chút nào. Bội kiếm ở trong tay hắn giống như là một cây trường thương, quét ngang đánh vào từng người, đám con cháu quyền quý đầy mùi rượu kia lần lượt ngã xuống trên mặt đất giống như là cọc gỗ.

Kẻ thì che cánh tay, ke thì ôm chân, liên tục kêu đau, hoàn toàn không còn bộ dáng kiêu ngạo giống như lúc nãy nữa.

Từ đầu đến cuối Lâm Uyên cũng không có buông tay nàng ra.