Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 74: Quà tặng của Lâm Uyên




Lý Tiện Ngư cũng không có phát hiện ra chuyện này.

Chờ đến khi nàng ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã là hoàng hôn. Trong tẩm điện ánh sáng tối tăm, dấu răng trên cổ tay trắng nõn cũng chỉ còn lại vết đỏ nhợt nhạt, nhìn không ra được hình dáng ban đầu.

Chỉ khiến người nghĩ rằng chắc là trong lúc ngủ mơ màng cọ xát với chăn gấm mà thôi.

Nàng cũng không có để ý, chỉ đứng dậy đi tìm sợi tơ muốn làm một cái kết bình an đưa cho Lâm Uyên. Mà Lâm Uyên lại chào tạm biệt với nàng.

“Thần muốn xuất cung mấy ngày. Có thể khoảng ba hoặc năm ngày sau mới có thể quay về.”

Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc: “Lâu đến như vậy sao?”

Lâm Uyên ừ một tiếng, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Thần sẽ quay về đúng giờ.”

Lý Tiện Ngư nghĩ, có thể hắn muốn đi làm chuyện quan trọng gì đó. Cho nên cũng không có hỏi thêm nữa, chỉ nhẹ giọng đồng ý.

Mà những ngày trong Điện Phi Hương, mấy ngày giống như lật một trang sách. Năm ngày sau, cái ao nhỏ trong điện đã được đào xong.

Con cá đỏ được Lý Tiện Ngư nuôi ở trong lu được di chuyển lại đây và đặt trong ao nhỏ, sau đó nàng lại đút cho nó ăn một chút thức ăn cho cá.

Trong cái ao nhỏ to như vậy, cũng chỉ có một con cá. Nó cũng không có ăn, chỉ là ngẫu nhiên mới nổi lên trên mặt nước và phun ra hai cái bong bóng. Lý Tiện Ngư nhìn một lúc, giống như cảm thấy nhàm chán.

Khi nàng đang định quay trở lại tẩm điện đọc thoại bản, nhưng vừa mới xoay người lại thì nhìn thấy thiếu niên rời đi nhiều ngày đã quay trở về.

Giờ phút này hắn đang đứng ở ngoài sân, giống như bình thường mà gọi nàng: “Công chúa.”

Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi sáng lên: “Lâm Uyên, ngươi rốt cuộc về rồi.” Nàng vứt hết thức ăn cho cá còn dư lại vào trong ao, liên tục hỏi hắn: “Đúng rồi, năm ngày này ngươi đi làm cái gì vậy? Là đi mua thoại bản sao?”

Nàng giống như là nhớ ra cái gì đó, hai má ửng đỏ: “Thoại bản mua lần trước, ta còn có mấy quyển còn chưa có đọc đâu.”

Lâm Uyên di vào trong sân, đi đến bên người nàng: “Thần thuận đường đi lấy cái mặt nạ hồng ngọc đã được làm xong kia.”

Lý Tiện Ngư càng tò mò: “Thuận đường di lấy? Ngươi còn mua cái gì khác sao?”

Lâm Uyên cũng không có trực tiếp trả lời, chỉ là nhỏ giọng nói với nàng: “Công chúa duỗi tay lại đây.”

Lý Tiện Ngư đặt cái chén đựng thức ăn cho cá xuống, nghe lời đưa tay qua. Lâm Uyên rũ mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay trơn bóng của nàng. beo một cái vòng tay có màu sắc xinh đẹp lên trên cổ tay của nàng.

Lông mi của Lý Tiện Ngư chớp nhẹ.

“Lâm Uyên, ngươi tặng vòng tay cho ta sao?”

Nàng mỉm cười xinh đẹp, nhẹ nhàng rút tay lại và vẻ mặt đầy mong đợi mà ngắm nhìn nó. Xem ở phía xa, nàng nhìn thấy vòng tay có màu sắc tươi sáng, nghĩ có lẽ được làm bằng hồng ngọc. Nhìn gần, mới phát hiện vòng tay được làm bằng san hô đỏ.

San hô do vốn dĩ thô ráp, mà cái vòng tay này được mài giũa trơn nhẫn sáng bóng, ở giữa còn khắc một đóa hoa phù dung trông lả lướt đáng yêu.

Lý Tiện Ngư nhìn trái phải một vòng, càng nhìn càng cảm thấy thích, bên môi cũng hiện ra hai má lúm đồng tiền: “Lâm Uyên, ngươi mua cái này ở đâuvậy? Lần trước khi ta ra ngoài cung, cũng chưa nhìn thấy vòng tay đẹp như vậy.” Lâm Uyên nhìn về phía nàng.

Lý Tiện Ngư đứng trong đình bát giác bên cạnh ao nhỏ, hai má ửng hồng, trong đôi mắt hạnh hoa trong vắt giống như nhiễm ánh sáng cảnh sắc mùa thu chiếu trên ao nhỏ, tươi đẹp động lòng người hơn so với san hô đỏ tốt nhất. Ánh mắt của hắn hơi khựng lại, một lúc sau thì lãnh đạm rũ lông mi xuống, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt lại.

“Thần tự tay làm.”

Hắn nói: “Tặng quà sinh nhật bù cho công chúa.”

Lý Tiện Ngư không ngờ rằng sẽ nghe thấy câu trả lời này. Nàng hơi ngẩn người, tiếp theo cánh môi đỏ thắm cong lên trên, mắt hạnh tràn đầy ý cười sáng ngời: “Lâm Uyên, đây là lần tiên ta nhận được một cái vòng tay tự làm.” Nàng cong mắt: “Lại còn đẹp như vậy nữa.”

Còn đẹp hơn rất nhiều so với túi tiền mà tiểu cung nữ thêu lúc trước.

Nàng nghĩ, nàng nhất định phải khoe với nhóm Trúc Từ, tiểu cung nữ đi ngang qua cũng đều phai khoe.

Làm các nàng đều hâm mộ nàng. Lâm Uyên giống như không quen khi được khen như vậy.

Hắn hơi nghiêng mặt đi, tránh đi ánh mắt của Lý Tiện Ngư, giọng nói lại ôn nhu một chút so với ngày thường: “Công chúa thích là tốt rồi.”

Lý Tiện Ngư gật đầu, nhẹ nhàng cong mi: “Ta cũng có một thứ muốn đưa cho ngươi.”

Nàng nói, từ trong tay áo lấy ra cái kết bình an đã được thêu tốt, đưa một cái cho Lâm Uyên.

Nàng nói: “Đây là kết bình an, chúng ta mỗi người một cái.”

Hy vọng thật sự có thể phù hộ bọn họ, đều bình bình an an, sẽ không gặp chuyện gì mà bị thương nữa.

Lâm Uyên cầm lấy. Giống như là nhớ đến chuyện lần trước ra cung.

Hắn rút ngón tay thon dài lại, khẽ nắm hai cái mặt nạ hồng ngọc ở trong lòng ngực: “Công chúa vẫn muốn đi đến Minh Nguyệt Dạ sao?”

Lý Tiện Ngư gật đầu, lại nói rất nhanh: “Nhưng bây giờ ta có chuyện quan trọng hơn muốn làm.”

Nàng kéo cổ tay áo cung trang lên, lộ ra cái vòng tay san hô đỏ xinh đẹp, đôi mắt đặc biệt sáng ngời, giống như rốt cuộc có thể thoát khỏi bóng ma của tiểu cung nữ đưa túi tiền cho nàng.

Nàng nói: “Ta muốn di tìm nhóm Nguyệt Kiến, Trúc Từ khoe quà.”

Giọng điệu của nàng đặc biệt nghiêm túc, giống như đối với nàng mà nói thì hôm nay thật sự không còn chuyện øì quan trọng hơn chuyện này.

Lâm Uyên rũ mắt, một lúc sau cuối cùng bật cười. Hắn không có ngăn cản. Hắn giấu người vào trong chỗ tối, đi theo Lý Tiện Ngư. Hắn nhìn Lý Tiện Ngư một đường từ tầm điện đi đến Đông Thiên Điện, lại từ Đông Thiên Điện đi đến Tây Thiên Điện.

Thường ngày tiểu công chúa nói nhiều, hôm nay nói còn đặc biệt nói nhiều hơn.

Mỗi khi nhìn thấy một cung nhân thì lập tức kêu người lại, giống như một con khổng tước nhỏ kiêu ngạo hứng thú dạt dào mà khoe ra một lần, cũng làm chuyện này không biết mệt.

Cho đến sắc trời tối dần, ánh đèn rực rỡ được thắp lên.

Cuối cùng mỗi người trong Điện Phi Hương đều biết được chuyện công chúa được tặng một cái vòng tay san hô đỏ tự tay làm. Lý Tiện Ngư mới rốt cuộc từ bỏ.

Nàng ngồi xuống bậc cửa trên hành lang, duỗi tay xoa cẳng chân đi có hơi bủn rủn của mình, chờ mong hỏi hắn: “Lâm Uyên, bây giờ nếu chúng ta đi đến Minh Nguyệt Dạ thì có phải là đã muộn rồi không?”

Lâm Uyên cúi người, giúp nàng khoác lại áo choàng đã trượt xuống kia.

Hắn hỏi: “Bây giờ công chúa còn có thể đi đường được sao?”

Lý Tiện Ngư gật đầu: “Có thể.”

Lâm Uyên hỏi lại lần nữa: “Công chúa còn có thể tự quay về tẩm điện của mình được không?”

Lý Tiện Ngư không phục trả lời lại: “Đương nhiên là ta có thể đi trở về rồi.” Nàng nói, giống như muốn chứng minh mà chống bậc cửa làm bằng gỗ mộc lan để đứng dậy. Nhưng mũi chân vừa chạm xuống đất, cảm giác tê mỏi lập tức tiến đến.

Lý Tiện Ngư không hề đề phòng, cẳng chân mềm nhũn và muốn té ngã xuống hành lang. Lâm Uyên lập tức giơ tay và nhẹ nhàng giữ chặt vòng eo của nàng, giúp nàng đứng dậy vững vàng rồi sau đó mới để cho nàng ngồi xuống bậc cửa.

Ánh trăng sáng ngời từ ngoài sân chiếu vào trong hành lang.

Lâm Uyên cúi người xuống trước mặt nàng, duỗi tay vòng qua đầu gối đang cong lại của nàng: “Thần đưa công chúa quay về.”

Hai má của Lý Tiện Ngư ửng đỏ. Nàng muốn lắc đầu, rồi lại nhớ tới chuyện vừa rồi nàng mới vừa đắc ý khoe khoang như vậy.

Bây giờ nàng thật sự ngượng ngùng nhờ các cung nhân đỡ nàng quay trở lại tẩm điện.

Vì vậy nàng đồ mặt và khẽ gật đầu. Lâm Uyên bế nàng lên, bay vút qua về phía tẩm điện.

Gió đêm lạnh lẽo nhanh chóng lướt qua gương mặt.

Lý Tiện Ngư cảm thấy lạnh lão, theo bản năng trốn vào trong lòng ngực của hắn, cái tay đang đeo vòng tay san hô đỏ không biết đặt chỗ nào cuối cùng vẫn do dự rồi vòng qua cổ của hắn.

Nàng ngẩng mặt lên, nhìn về phía thiếu niên đang ôm nàng.

Bầu trời ngân hà lộng lẫy, chiếu vào lông mi đen như mực của thiếu niên, đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao.

Lý Tiện Ngư cảm thấy tiếng trái tim mình đập chậm rãi nhanh hơn một phách, rất rõ ràng ở trong bóng đêm yên tĩnh.

Nàng đỏ mặt, nhẹ nhàng kêu tên của thiếu niên.

“Lâm Uyên.”

Thiếu niên mặc áo đen rũ mắt nhìn về phía nàng. Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.

Sắc mặt của nàng càng đỏ hơn, tiếng tim đập càng loạn, rồi lại không biết mình muốn nói cái gì. Cho nên chỉ lặng lẽ nghiêng mặt đi, nhìn về phía trăng sáng trên bầu trời đêm.

Vì bản thân vừa gọi tên của hắn nên nàng tìm lý do nói chuyện.

“Lâm Uyên, ngày mai, ngươi nhất định phải mang ta đi Minh Nguyệt Dạ nha.” Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời.

Nhờ vào bóng đêm, hắn khẽ vuốt ve cổ tay trắng nõn của thiếu nữ nơi hắn từng để lại dấu răng.

“Đương nhiên rồi.”