Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 72: Không muốn ngươi bị thương




“Chờ một chút.”

Lý Tiện Ngư bị sát ý trong lời nói của hắn làm cho đứng hình, theo bản năng duỗi tay nắm chặt lấy tay áo của hắn: “Lâm Uyên, ngươi đừng đi.”

Lâm Uyên xoay người, ánh mắt lạnh lẽo: “Đây là việc làm của một mình thần, không có quan hệ gì với công chúa hết.”

Lý Tiện Ngư nghe thấy lạnh lẽo trong giọng nói của hắn, đầu ngón tay nắm lấy tay áo của hắn càng siết chặt hơn, càng không dám thả người ra.

Nàng vội vàng giải thích với hắn, muốn cho hắn từ bỏ suy nghĩ này: “Phụ hoàng khác với Chu ma ma, ông ấy là hoàng đế. Bên người của ông ấy có ít nhất hơn nửa người của ảnh vệ tư bảo vệ. Trong và ngoài điện còn có Kim Ngô Vệ canh gác, cung nữ và thái giám hầu hạ. Mọi người tuyệt đối sẽ không bao giờ rời xa khỏi bên người ông ấy.”

Lâm Uyên cũng không lui bước, chỉ bảo đảm với nàng: “Thần sẽ không để người khác phát hiện.”

Hắn không nói nửa câu sau với Lý Tiện Ngư. Mặc dù là bị phát hiện, cũng có thể giết người diệt khẩu. Hắn sẽ xử lý sạch sẽ, sẽ không mang đến cho Lý Tiện Ngư bất kỳ mối họa gì về sau.

Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư run lên. Tiếp theo liên tục lắc đầu: “Ngươi đừng đi”

Lâm Uyên nhìn về phía nàng, làm như không thể hiểu tại sao Lý Tiện Ngư sẽ giữ gìn cái loại hoàng đế hoa mắt ù tai này. Một lúc sau, hắn mở miệng: “Bởi vì ông ta là phụ hoàng của công chúa sao?” Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người, từ từ rũ lông mi xuống. Nàng cúi đầu nhìn gạch xanh trơn bóng trước mắt, thật lâu sau mới khẽ gật đầu một chút.

Lâm Uyên rũ mắt xuống. Đây đúng là một chuyện rắc rối. Tuy nhiên cũng không phải là không thể giải quyết.

Qua một khoảng thời gian nữa, hắn giấu Lý Tiện Ngư rồi ra tay là được.

Hắn đang suy nghị, rồi lại nghe thấy nàng nhỏ giọng nói: “Nhưng cũng không hoàn toàn là vì cái này.”

Lâm Uyên ngước mắt, càng thêm không thể hiểu được. Hắn đã ở trong cung được một khoảng thời gian, cũng nghe được một ít lời đồn về vị hoàng đế này. Hắn nghĩ không ra, ngoại trừ tầng huyết thống mỏng manh này thì vị hoàng đế vô năng hoa mắt ù tai này có chỗ gì đáng giá để nàng che chở.

Vì vậy hắn hỏi: “Tại sao?”

Lý Tiện Ngư không trả lời hắn ngay lập tức. Nàng rũ lông mi xuống, giống như đang tìm kiếm ở chỗ sâu trong lòng hồ nước để tìm đáp án chân chính về chuyện này.

Trong điện cuối cùng quay lại yên tĩnh.

Chỉ có gió thu thổi rền vang ở bên ngoài cửa sổ, thổi tung bay mái tóc đen dài và vạt áo của thiếu niên đang đứng gần cửa sổ.

Hắn cầm kiếm trong tay, dây tua kiếm lướt qua mu bàn tay của Lý Tiện Ngư, mang theo một chút lạnh lão.

Lý Tiện Ngư nhớ tới, đây là kiếm tuệ nàng thêu cho Lâm Uyên.

Nàng thêu hai thứ cho Lâm Uyên.

Một cái là kiếm tuệ, một cái khác là bùa hộ mệnh. Bởi vì Lâm Uyên luôn muốn di trả thù, đi giết người, cuối cùng luôn quay về với thương tích đầy người. Lần trước, còn bởi vì vậy mà suýt chút nữa là chết rồi.

Nàng không muốn lại nhìn thấy Lâm Uyên bị thương. Càng không muốn hắn bởi vì chuyện ám sát, mà bị truy nã toàn quốc, bị quan phủ đuổi giết khắp nơi. Suy nghĩ của Lý Tiện Ngư bình tĩnh trở lại.

Nàng nhẹ nhàng ngước lông mi lên, hơi nước trong mắt hạnh dần dần tan đi, con ngươi vốn dĩ trong sáng giống như là vừa được rửa qua bằng nước.

“Lâm Uyên, mặc dù ngươi thật sự giết được vua. Chuyện của mẫu phi và Hoắc tiểu tướng quân cũng không thể đền bù lại được.”

Ánh mắt của Lâm Uyên nhàn nhạt. Là không thể sửa lại, nhưng có thể cho làm cho kẻ gây ra chuyện này phải trả giá. Đây chính là ý nghĩa của trả thù.

Mà hắn chưa kịp mở miệng, Lý Tiện Ngư lại nhẹ nhàng mở miệng. Giọng nói của nàng rất nhẹ, mềm mại giống như một đóa hoa dương trong ngày mùa xuân lướt nhẹ qua bên tai.

“Lâm Uyên, ta cũng không muốn lại nhìn thấy ngươi bị thương.”

Lâm Uyên trầm mặc rồi từ từ ngước mắt nhìn về phía nàng. Mà Lý Tiện Ngư cũng yên tĩnh nhìn thẳng vào hắn, ve mặt chăm chú rồi đặc biệt nghiêm túc nói từng câu từng chữ.

“Mặc dù một ngày nào đó khi rời khỏi hoàng cung, ta cũng không muốn không nhìn thấy đi ngươi trả thù khắp nơi, hoặc là bị kẻ thù đuổi giết. Ta càng muốn nhìn thấy ngươi có thể tìm được một nơi có phong cảnh rất tốt, hoặc là nơi mà ngươi thích rồi sống ở đó. Học được một nghề nào đó và sống sót thật tốt.” Chuyện quá khứ, đã không thể sửa đổi lại. Nàng chỉ hy vọng người bên cạnh nàng, đều có thể sống sót và sống thật tốt. Động tác của Lâm Uyên dừng lại. Một lúc sau, hắn buông lỏng tay cầm kiếm ra, nghiêng mặt đi, giọng nói rất nhỏ: “Thần luôn không thể hiểu được công chúa đang suy nghĩ cái gì.”

Lý Tiện Ngư nhìn hắn, nói tiếp lời của hắn: “Nếu ngươi đồng ý không giết phụ hoàng của ta, ta sẽ giải thích cho ngươi nghe.”

Lâm Uyên đứng ở trước cửa sổ nơi ngược hướng ánh sáng. Lý Tiện Ngư thấy không rõ biểu cảm trên mặt của hắn, chỉ nhìn thấy cái tay cầm kiếm của thiếu niên bỗng nhiên nắm chặt lại, rồi sau đó lại buông lỏng ra.

Hắn nhỏ giọng: “Nếu công chúa không muốn nói, thì để đến lần sau rồi nói tiếp.”

Lý Tiện Ngư nghe ra sự nhượng bộ trong lời nói của hắn, trái tim treo trên cao dần dần rơi xuống, nhưng vẫn không quên dặn dò hắn: “Vậy nếu như khi ngươi lại có ý nghĩ như vậy nữa, nhất định phải nói cho ta nghe.”

Vậy thì, nàng cũng kịp thời khuyên hắn. Lâm Uyên gật đầu, nói: “Được.”

Hắn cất bước, đi đến trước mặt Lý Tiện Ngư, chờ nàng mở miệng.

Lý Tiện Ngư lại cảm thấy mình đã nói xong hết rồi. Rốt cuộc, Lâm Uyên đều đã tạm thời từ bỏ đi ý nghĩ đi hành thích vua.

Nàng ngước mặt lên nhìn Lâm Uyên, mà người sau cũng không nhìn nàng, chỉ là ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn gạch xanh dưới mặt đất, giống như là đang chờ nàng mở miệng.

Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, kể cho hắn nghe về phong cảnh Giang Lăng mà nàng đọc được ở trong cuốn nhật ký của mẫu phi.

Cầu nhỏ nước chảy, dương liễu bụi hoa, cây to bóng râm mây mù che kín.

Cuối cùng, nàng buông trái tim đau thương xuống, một lần nữa nhướng mày lên và nhẹ nhàng nhìn về phía hắn: “Lâm Uyên, nếu như ngươi không có nơi nào đặc biệt muốn đi. Sau này, ngươi có thể đến sống ở Giang Lăng.” Nàng suy nghĩ một lúc, đứng dậy ởđi lấy giấy bút: “Ta đi viết một bức thư nhà, ngươi giúp ta mang cho ông ngoại đang sống ở Giang Lăng, ông ngoại sẽ chăm sóc ngươi.”

Lâm Uyên nhanh hơn nàng một bước lấy đi cây bút lông Hồ Châu.

Hắn nghiêng mặt đi, giọng nói rất lạnh nhạt: “Mặc dù là hết thời hạn ba tháng. Thần cũng sẽ không lập tức rời khỏi kinh thành.”

Lý Tiện Ngư kinh ngạc: “Ngươi muốn sống ở Nguyệt Kinh Thành sao?”

Nàng suy nghĩ một lúc.

Tuy rằng đều nói " Sống ở kinh thành chẳng dễ dàng?, nhưng nếu là Lâm Uyên thì nàng chắc cũng không cần quá mức lo lắng.

Rốt cuộc bản lĩnh của hắn giỏi như vậy, cho dù là đi mở một cái tiêu cục thì chắc cũng sẽ kiếm được rất nhiều bạc. Vì vậy Lý Tiện Ngư mỉm cười: “Vậy ngươi nhớ đem địa chỉ nơi ở của ngươi nói cho ta biết.”

Nàng suy nghĩ một lúc, nói một cách không chắc chắn “Có lẽ, ta còn có thể gửi thư cho ngươi.”

Lâm Uyên nói: “Thần không thích đọc thư.”

Hắn vẫn không có nhìn nàng, nhẹ nhàng rũ lông mi xuống và che lại cảm xúc dưới đáy mắt: “Nếu công chúa có việc tìm thần thì cứ gửi một tín vật ngẫu nhiên nào lại đây là được.”

“Thần sẽ vào cung tìm công chúa.”

Lý Tiện Ngư lại hơi buồn bã. Nàng nghĩ, khi đó chắc nàng đã gả đến Hô Diễn rồi. Không thể gửi tín vật tới được, Lâm Uyên cũng không tìm được nàng. Nhưng, nhưng đó là chuyện của hơn một tháng sau. Nàng không muốn sớm như vậy đã nói cho Lâm Uyên biết. Vì vậy nàng cong mắt, trả lời một câu “ ta biết rồi?, sau đó đứng dậy từ trên ghế hoa hồng và nói với hắn: “Lâm Uyên, sắp đến bình minh rồi, ngươi mau đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng: “Công chúa không đi ngủ sao?”

Lý Tiện Ngư giống như nhớ ra cái gì đó, hơi chột dạ mà nhìn sang chỗ khác: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Ta muốn một mình đi ra bên ngoài hít thở không khí. Có lẽ khoảng một hai canh giờ nữa thì ta sẽ quay về.”

Lâm Uyên lên tiếng trả lời.

Có lẽ bởi vì một đêm không ngủ nên hắn cũng không hỏi nhiều, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên trên xà nhà. Lúc này Lý Tiện Ngư mới xoay người lại, cất bước đi trên hành lang.

Tấm bình phong bị nàng đẩy ra, hôm nay Nguyệt Kiến vẫn đứng canh ở bên ngoài hành lang giống như ngày thường, nhìn thấy nàng bước ra thì lập tức hành lễ với nàng.

Lý Tiện Ngư khẽ gật đầu một chút, lại không nói lời nào, chỉ lôi kéo nàng đi ra ngoài sân.

Nguyệt Kiến không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đành đi theo nàng một lúc lâu. Cho đến khi đi đến một chỗ hẻo lánh cách tẩm điện khá xa, Lý Tiện Ngư xác nhận Lâm Uyên nghe không thấy được, lúc này mới quay mặt lại và nhỏ giọng ra lệnh cho Nguyệt Kiến: “Nguyệt Kiến, ngươi mau đi đến Thái Y Viện một chuyến, mời Cố thái y lại đây xem mẫu phi, phải nhanh lên.”

Nguyệt Kiến lập tức trả lời, ngay sau đó lại hơi khó hiểu: “Công chúa, đây là chuyện quan trọng. Tại sao ngài lại kéo nô tỳ đi xa như vậy, phải đi đến chỗ hẻo lánh này ——”

Nàng giống như cảm thấy thú vị, che cái miệng đang cười lại, rồi nuốt xuống nửa câu còn lại. Lén lút, giống như là ăn trộm vậy.

Lý Tiện Ngư vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra lần trước.

Lâm Uyên đi theo nàng đi gặp Cố đại nhân, nói là phải nói lời cảm ơn nhưng cái không khí kia rất giống như đang hưng sư vấn tội khiến người phải cảm thấy co quắp. Giống như muốn đem nàng đặt lên trên lửa để nướng vậy. Cuối cùng nàng rất vất vả mới có thể thoát ra được, đến nay vẫn còn cảm thấy sợ hãi ở trong lòng. Cũng không thể lại đến thêm một lần nữa.

Nàng nghĩ như vậy, cảm thấy hai tai lại nóng lên, cho nên cũng không giải thích gì mà đẩy đẩy Nguyệt Kiến: “Còn không mau đi.”

Nguyệt Kiến cười trả lời.