Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 71: Chuyện xưa của Thục phi




Lý Tiện Ngư lo lắng chờ đợi. Cho đến khi ngọn nến được cắm trên trản đèn bằng bạc cháy hết.

Tiếng sấm ù ù, nàng nhìn thấy thiếu niên đang đi về phía nàng trong cơn mưa to.

Bộ quần áo màu đen của hắn ướt đẫm, mái tóc nhỏ giọt, nhưng trong tay của hắn lại đang nắm chặt một người.

Lý Tiện Ngư cầm dù chạy về phía hắn.

Màn đêm đen kịt, mưa rơi rất nhanh, giống như dòng sông màu bạc cuồn cuộn chảy ngược.

Lý Tiện Ngư đạp lên trên mặt nước, căng cây dù có cán bằng ngọc ra.

Cách nước mưa rơi mạnh mẽ, Lý Tiện Ngư rốt cuộc nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đi theo phía sau Lâm Uyên.

Đúng là mẫu phi của nàng.

Nàng không kịp nói lời cảm ơn, chỉ đem cây dù có cán bằng ngọc trong tay đưa cho hắn, lại cởi áo choàng trên người mình xuống và khoác lên người Thục phi.

Lâm Uyên buông cái tay đang giữ chặt Thục phi ra, đem dù nghiêng về phía nàng.

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của mẫu phi và dẫn bà đi lên trên hành lang.

“Mẫu phi, mưa rơi lớn như vậy, chúng ta đi về trước đi.” Thục phi được tự do, động tác đầu tiên là muốn đẩy Lý Tiện Ngư ra, một mình chạy vào trong màn mưa.

Cung nhân vội vàng chạy lên đây và vây quanh bà lại.

Về mặt của Thục phi tuyệt vọng, giãy dụa kịch liệt ở trong tay của mọi người. Một tia sấm sét màu trắng xẹt qua ở phía chân trời, tiếng sấm đỉnh tai nhức óc vang lên, bà lập tức khóc kêu thảm thiết: “Buông ta ra, Hoắc ca ca còn đang chờ ta.”

Gương mặt của Đào ma ma cách Thục phi gần nhất lập tức trở nên trắng bệch, run rẩy che kín miệng của Thục phi lại: “Nương nương, không được nói bậy, cũng không thể nói bậy!”

Các cung nhân ở phía xa cũng không nghe thấy rõ. Chỉ giúp Lý Tiện Ngư khoác lên một cái áo choàng sạch sẽ rồi vây quanh đưa Thục phi quay trở về.

Tiếng sấm ù ù, mưa to giàn giụa, chôn vùi tiếng khóc của Thục phi.

Lâm Uyên vẫn chưa nhiều lời, chỉ trầm mặc đi theo Lý Tiện Ngư đi một chuyến đến Đông Thiên Điện.

Chờ khi an bài mọi chuyện xong xuôi, sau khi Thục phi uống thuốc xong thì đã ngủ, giông tố đã ngừng lại, bầu trời phía đông sắp chuyển sang màu trắng.

Hai tay của Lý Tiện Ngư kéo áo choàng ở trên người lại, áo ngủ ở bên trong đã sớm ướt đẫm, trên tóc cũng còn mang theo hơi nước chưa khô.

Hai má của nàng ửng đỏ, trong một lúc cũng không có tìm ra được lý do thích hợp gì để giải thích. Cuối cùng vẫn là nhỏ giọng nói: “Ta đi tắm trước, ngươi cũng mau đi tắm đi.”

Nàng dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Đợi lát nữa, ta kêu phòng bếp nhỏ nấu canh gừng rồi đưa lại đây.”

Lâm Uyên gật đầu: “Được.” Hai người rẽ sang hai hướng khác nhau ở trên hành lang, đi về phía phòng tắm của mỗi người.

Lý Tiện Ngư trở về trễ một chút. Chờ đến khi nàng thay xong quần áo và quay về tầm điện, chân trời đã bắt đầu ửng sáng.

Lâm Uyên ở trong điện nghe thấy tiếng động nên nghiêng đầu qua. Thấy Lý Tiện Ngư khoác một cái áo choàng mới bước vào, mái tóc dài đen nhánh giống như đã được gội qua, giờ phút này còn ướt một nửa và mềm mại rũ ở sau eo. Ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, mặt của Lý Tiện Ngư hơi hơi đỏ lên.

Nàng ngồi xuống trên chiếc ghế hoa hồng gần cửa sổ, giọng nói mềm nhẹ nói lời cảm ơn với hắn: “Lâm Uyên, cảm ơn ngươi đã tìm mẫu phi về giúp ta.”

Lâm Uyên đang lấy khăn lau khô mái tóc còn ướt, nghe vậy thì động tác hơi dừng lại, chỉ là nhẹ nhàng “ ừm? một tiếng, rồi giơ tay cột mái tóc đã khô một nửa lên.

Lý Tiện Ngư ngược lại có chút co quắp.

Nàng nhỏ giọng hỏi: “Lâm Uyên, ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?”

Nàng nghĩ, đêm qua, Lâm Uyên nhất định là nghe thấy được. Rốt cuộc thính giác của hắn tốt như vậy, thậm chí đều có thể nghe âm thanh mà đoán được vị trí.

Lâm Uyên rũ mắt nhìn về phía nàng. Từ trước đến nay hắn không phải là một người có tính hay tò mò. Giống như tất cả lòng hiếu kỳ của hắn đều dừng hết ở trên người của Lý Tiện Ngư. Mà chuyện này, giống như có mối quan hệ chặt chẽ với Lý Tiện Ngư.

Rốt cuộc thì đương kim hoàng đế họ Lý, không phải họ Hoắc. Nếu như cứ miệt mài theo đuổi những lời này, có lẽ cất giấu trong đó là tội lớn chém đầu. Lý Tiện Ngư cũng chưa chắc có thể may mắn thoát khỏi. Vì vậy hắn ngước mắt lên, trực tiếp hỏi thẳng: “Hoắc ca ca là ai?” Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư hơi cong lại.

Một lúc sau, nàng rũ lông mi xuống, biểu cảm hơi lo lắng, giống như là lần đầu tiên nói cho người khác nghe chuyện cũ đã che giấu từ rất lâu, rất khó có thể mở miệng nói.

“Hoắc ca ca chính là nói đến Hoắc tiểu tướng quân. Hoắc gia và Cố gia là thế giao. Mẫu phi và ông ấy, có thể xem như là thanh mai trúc mã.”

Lâm Uyên hơi khựng lại. Ngay lập tức hắn đã hiểu được. Đây chính là vị tiểu tướng quân mà Lý Tiện Ngư đã nói.

Tiểu tướng quân tiên y nộ mã, hai nhà là thế giao, chờ đến ngày cập kê thì tam môi lục sính, kiệu tám người nâng tới cưới.

Người trước thì nhịp nhàng ăn khớp. Mà người sau thì đương nhiên là không thực hiện được. Nếu không, hắn cũng sẽ không nhìn thấy được Lý Tiện Ngư ở trong Điện Phi Hương này.

Vì vậy hắn hỏi: “Người nọ không có đến sao?”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng lắc đầu: “Ông ấy không đến được.”

Nàng nhỏ giọng: “Hoắc tiểu tướng quân, khi ta vừa tròn mười tuổi thì đã chết ở trên chiến trường Liêu Bắc.”

Lâm Uyên sửng sốt.

Lý Tiện Ngư hơi đau lòng. Nhưng vẫn ghép lại những mảnh nhỏ mà mình biết được, tạo thành một câu chuyện xưa hoàn chỉnh và kể cho Lâm Uyên nghe. “Ta nhớ rõ, từ khi ta bắt đầu có ký ức, mẫu phi đã ở trong Điện Phi Hương này.”

“Khi đó Điện Phi Hương còn rất náo nhiệt, mọi nơi đều được trang trí tốt nhất, các cung nhân đi tới đi lui không dứt. Nhưng mẫu phi hầu như chưa bao giờ cười ở trước mặt ta, bà luôn uống rượu ở dưới ánh trăng và đánh đàn nguyệt một mình. Luôn có bộ dáng quạnh quẽ và cũng không thích nói chuyện với ta.”

“Khi đó, ta còn nghĩ rằng mẫu thân trời sinh có tính cách như vậy. Lời nói vừa ít vừa vắng vẻ. Mãi cho đến sau này, ta vô tình tìm thấy một quyển nhật ký do đích thân bà ấy viết được giấu trong ngăn kéo của tủ quần áo hồi môn. Vì vậy ta mới biết, mẫu phi còn có một vị tiểu tướng quân thanh mai trúc mã. Hắn có mày kiếm mắt sáng, có một con ngựa chiến với bộ lông sáng bóng, biết sử dụng cây thương bằng bạc xinh đẹp, ở trên chiến trường có tài thiện xạ, bách chiến bách thắng.”

“Ông ấy đã hẹn ước với mẫu phi của ta, chờ đến ngày bà ấy cập kê thì tam môi lục sính, kiệu tám người nâng mà tới cưới bà.”

Ở trong ánh mắt của Lâm Uyên, nàng nhẹ nhàng nói một tiếng " Nhưng ". “Nhưng, trên yến hội mùa xuân năm mẫu phi cập kê, phụ hoàng đi dự tiệc thì đã nhìn trúng mẫu phi. Thánh chỉ của phụ hoàng nhanh hơn một bước, muốn nạp mẫu phi vào cung làm mỹ nhân.”

“Mặc dù ông ngoại của ta thượng tấu cầu xin, nói rõ mẫu phi đã có hôn ước trong người nhưng cũng không làm nên chuyện gì.”

Lâm Uyên hỏi: “Cho nên, mẫu phi của công chúa phụng chỉ vào cung sao?”

Lý Tiện Ngư gật đầu, giọng nói rất nhẹ: “Lâm Uyên, trên đời này không có người nào có thể lấy chín tộc của mình để đi kháng chỉ.”

Nàng không thể, mẫu phi cũng không thể, nhóm hoàng tỷ gả đến nước láng giềng của nàng cũng đều không thể.

Lâm Uyên dừng một chút, lại hỏi: “Vậy vị Hoắc tiểu tướng quân kia đâu?”

Lý Tiện Ngư nhẹ giọng: “Hoắc tiểu tướng quân cũng rời khỏi Nguyệt Kinh Thành, đi theo phụ thân của ông chinh chiến khắp nơi, không hề quay về lần nào.” “Cho đến năm ta được mười tuổi, ông ấy chết trận ở trên chiến trường Liêu Bắc.”

Đầu ngón tay của nàng nắm chặt lại, gian nan kể lại đoạn hồi ức khắc sâu với nàng nhất ra: “Nửa năm sau, các tướng sĩ đỡ linh cữu của ông hồi kinh.”

“Lúc đó, vẫn là một ngày mùa hè. Là một ngày giông tố tối đen. Mưa to trắng xóa làm cả kinh thành đều ướt đẫm. Mẫu phi đầm mưa to, ở trong tiếng sấm bước lên đài ngắm sao cao nhất ở trong cung, ôm đàn nguyệt của bà và nhìn linh cữu của Hoắc tiểu tướng quân ra khỏi thành. Ta đi theo bên cạnh mẫu phi, cho dù khuyên như thế nào cũng không thể khuyên được bà.”

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rũ lông mi dính giọt nước xuống, giọng nói cũng có hơi nghẹn ngào: “Sau đó, bà lăn xuống từ trên bậc cầu thang bằng ngọc cao như vậy. Hoàng muội ở trong bụng cũng đã mất. Sau khi tỉnh lại, cũng không hề nhận ra ta.”

Chuyện sau đó, Lâm Uyên đã biết.

Từ đây mẫu phi của nàng rất ít khi mở miệng nói chuyện, phần lớn thời gian đều im lặng ngồi yên ở trên ghế, ngơ ngẩn nhìn những đám mây trôi chầm chậm ở bên ngoài cửa sổ. Một ít thời gian khác thì bệnh nặng hơn, giống như một thiếu nữ chưa xuất giá khóc nháo đòi về nhà. Còn có đôi khi, cũng sẽ kêu lên Hoắc ca ca của bà. Nhớ tới đêm nguyên tiêu khi cả hai cùng nhau đi ngắm hoa đăng.

Lý Tiện Ngư rũ mi mắt xuống.

Giọt nước mắt như hạt châu rơi xuống từ trên lông mi xanh đen, không tiếng động vỡ tan trên gạch xanh trơn bóng ở trong Điện Phi Hương.

Lâm Uyên nắm chặt trường kiếm trong tay, con ngươi đen đậm kia chăm chú nhìn từng biểu cảm trên gương mặt của nàng.

Lý Tiện Ngư trông rất đau lòng. Nhưng chuyện đã xảy ra, giống như tất cả những lời an ủi đều là vô ích. Vì vậy, hắn duỗi tay, đầu ngón tay khẽ chạm lên trên hàng mi dài xanh đen của thiếu nữ. Mang đi một giọt nước mắt như hạt châu rơi xuống từ trên lông mi của nàng. Lông mi của Lý Tiện Ngư run nhẹ, nàng ngước đôi mắt hạnh hoa sóng nước lóng lánh nhìn về phía hắn.

Càng có nhiều giọt nước mắt như hạt châu rơi xuống trên mu bàn tay của hắn. Nóng bỏng hơn so với ở trong đêm mưa.

Lâm Uyên lại không rút tay lại.

Ánh nắng vàng nhạt chiếu vào từ cửa sổ, dừng ở trên lông mi rũ xuống của hắn, trong đôi mắt từ trước đến nay luôn lạnh băng phản chiếu ánh sáng, hiện ra ảnh ngược bóng dáng mảnh khảnh của Lý Tiện Ngư.

“Đừng khóc.” Giọng nói của hắn khàn khàn.

Ánh mặt trời sặc sỡ, Lý Tiện Ngư ngước lông mi lên, nàng cách một tầng hơi nước mênh mông nhìn về phía hắn.

Thấy thiếu niên chưa bao giờ an ủi người khác lại cúi người xuống, lấy lòng bàn tay giúp nàng lau đi nước mắt ở trên mặt.

“Đừng khóc.” Hắn lặp lại một lần nữa, tay phải dừng lại ở trên mặt của nàng, động tác mềm nhẹ, tay trái rũ ở bên thắt lưng đột nhiên siết chặt lại, nắm chặt chuôi kiếm làm bằng huyền thiết.

Ánh mặt trời xuyên qua đám mây, chiếu thẳng vào đáy mắt lạnh lẽo như tuyết của thiếu niên.

“Thần giúp công chúa đi giết ông ta.”