Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 37: Hà ma ma chết rồi




Thấy tình hình không ổn, Nguyệt Kiến đứng bên cạnh không thể đứng yên được nữa, đành phải bước lên giữ bà ta lại: “Ma ma xin dừng bước ——”

Hà ma ma vung tay lên đẩy nàng ra, xoay người ngước mắt nói: “Sao nào, công chúa là muốn ỷ thế hiếp người, muốn mạnh mẽ giữ lão nô ở lại đúng không?”

Lý Tiện Ngư nhìn thẳng vào vẻ mặt của bà ta, cũng đoán ra được, chuyện hôm nay không phải là nàng cúi đầu nhận sai thì có thể dừng lại được.

Từ trước đến nay Hà ma ma luôn lòng dạ hẹp hòi, đây là vẫn luôn nhớ kỹ mối thù lúc trước.

Hôm nay nếu không cho bà ta cơ hội trả thù lại, sau này có lẽ chỉ càng thêm tồi tệ hơn, không một ngày yên bình.

Ngoài ra, nàng cũng không cảm thấy bài tập Lâm Uyên viết cho nàng có cái gì không đúng.

Lâm Uyên tuy rằng viết không giống với nàng và Trúc Từ, nhưng là nói có sách mách có chứng, tại sao có thể xem như là sai chứ.

Nếu nàng cúi đầu nhận sai, thì giống như cũng nhận sai luôn cả phần của Lâm Uyên.

Nàng nghĩ, nếu nàng là Lâm Uyên, khẳng định là muốn tức giận.

Vì vậy Lý Tiện Ngư nhẹ giọng: “Ma ma đi thôi. Cho dù phụ hoàng nói cái gì, Gia Ninh nhận phạt là được.”

Không nhận sai, nhưng nhận phạt.

Hà ma ma không nghĩ tới từ trước tới nay công chúa luôn diệu hiền hôm nay lại trả lời như vậy, bà ta nghẹn rồi lại nghẹn, nhưng lời nói đã nói ra, bà ta cũng không muốn rút lại, nói: “Đã là miệng vàng lời ngọc của công chúa, lão nô đương nhiên là phải vâng theo.”

Dứt lời, bà ta đi về phía tấm bình phong.

Khi đi ngang qua hai cái lu nước lớn được đặt ở ngoài hành lang, bước chân của Hà ma ma dừng lại, giống như theo bản năng mà cách nó xa một chút.

Nhưng lần này, cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Hà ma ma yên lòng, bước chân đi nhanh như gió, rất nhanh thì đã mang theo đám ma ma thô sử kia đi ra khỏi cửa lớn của Điện Phi Hương.

Các cung nhân ở trong Điện Phi Hương nhìn nhau, đáy mắt đều có vẻ lo lắng.

Nguyệt Kiến bước lên trước, do dự nói: “Công chúa, chỉ sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn ——”

Lý Tiện Ngư ngắt lời nàng, nói: “Nguyệt Kiến, Trúc Từ, mau đi chuẩn bị kiệu, ta phải đi một chuyến đến Điện Thái Cực trước.”

Nàng muốn thừa dịp trước khi phụ hoàng còn chưa phạt cấm túc nàng, phải đem phần bài tập này trước tiên chuyển giao cho thái phó của Thái Tử.

Nếu không kịp đi trước Hà ma ma, chờ khi có mệnh lệnh cấm túc, thì không còn kịp rồi.

Nguyệt Kiến trả lời, vội vàng đi về phía phòng bếp nhỏ.

Lý Tiện Ngư quay trở lại tẩm điện, nhìn lên trên xà nhà và nhỏ giọng kêu: “Lâm Uyên.”

“Chuyện gì?”

Lâm Uyên trả lời giống như bình thường.

Lý Tiện Ngư xoay người, lại thấy Lâm Uyên đứng ở chỗ ngược hướng ánh sáng, nàng không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy giọng nói đặc biệt lạnh lẽo, mang theo một chút hơi lạnh mùa đông khi mưa tới.

Nhưng tình huống rất khẩn cấp, Lý Tiện Ngư không kịp nghĩ nhiều, vừa từ trong ngăn kéo lấy ra phần bài tập Lâm Uyên đã viết giấu vào trong túi tay áo, vừa nhỏ giọng dặn dò hắn: “Nếu đợi lát nữa sau khi Hà ma ma cáo trạng xong, phụ hoàng truy cứu, ngươi không được nói với người khác, bài tập này là do ngươi viết giúp ta.”

Lâm Uyên hỏi: “Tại sao?”

Lý Tiện Ngư nhìn về phía hắn.

Đương nhiên bởi vì nàng là công chúa, nếu phần bài tập này là do nàng viết, phụ hoàng lại phạt như thế nào, cũng là có mức độ nhất định.

Nhưng nếu là do người ở trong Điện Phi Hương viết, chỉ sợ là sẽ bị giết chết.

Huống hồ, vốn dĩ chuyện này là do nàng lười biếng, nên mới nhờ Lâm Uyên viết thay.

Nhưng, lấy tính tình của Lâm Uyên, hắn nhất định sẽ không quan tâm đến mấy chuyện này.

Vì vậy Lý Tiện Ngư suy nghĩ cẩn thận, tìm ra được một cái lý do thích hợp: “Bởi vì, viết giùm bài tập, tội càng nặng thêm, sai càng thêm sai.”

Giọng điệu của Lâm Uyên càng thêm lạnh nhạt: “Ta không cảm thấy công chúa sai.”

Chỉ vì một phần bài tập vớ vẩn, vốn dĩ đã không cần phải làm, càng chớ nói đến việc vì nó mà bị phạt.

Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt.

Ngay sau đó, tấm bình phong bị người gõ vang.

Nguyệt Kiến ở gian ngoài luôn miệng nói: “Công chúa, nhuyễn kiệu đã ngừng ở ngoài cổng điện.” ( truyện đăng trên app TᎽT)

Lý Tiện Ngư không dám chậm trễ, chỉ lặng lẽ kêu Lâm Uyên nhanh về trong chỗ tối, thì vội vàng nhấc tà váy đi về phía tấm bình phong.

“Ta lập tức qua ngay.”

*

Có lẽ là biết tình huống nghiêm trọng không thể chậm trễ, hai tiểu thái giám đi rất nhanh, gần như đi nhanh hơn nửa canh giờ so với bình thường, thì đã hấp tấp chạy đến trước cửa Điện Thái Cực.

Chờ khi nguyễn kiệu dừng lại, Lý Tiện Ngư vén mành lên, khi Lý Tiền Ngư vừa đạp lên ghế nhỏ, vừa ngước mắt lên, thì trông thấy kiệu của Thái Tử.

Mà Thái Tử Lý Yến, đang chầm chậm bước lên bậc thang bạch ngọc ở trước Điện Thái Cực.

Mà ở trước điện, giống như còn chưa nhìn thấy bóng dáng của Hà ma ma.

Lý Tiện Ngư thở phào nhẹ nhõm, nhấc váy lên chạy chậm vài bước về phía trước, nhìn bóng dáng của Lý Yến và kêu: “Hoàng huynh ——”

Lý Yến nghe thấy tiếng kêu, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy là nàng thì hơi kinh ngạc một chút: “Tiểu Cửu?”

Hắn hỏi: “Muội cũng đến đây để bái kiến phụ hoàng sao?”

Lý Tiện Ngư lắc đầu, bước lên bậc cầu thang dài bạch ngọc đi đến chỗ của Lý Yến, nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Gia Ninh, Gia Ninh tới là có việc muốn cầu xin hoàng huynh.”

Đuôi lông mày của Lý Yến khẽ nhướng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ ngọc bội bạch ngọc đeo ở bên hông: “Chuyện gì mà có thể được gọi bằng chữ cầu xin?”

Lý Tiện Ngư từ trong túi tay áo lấy ra xấp giấy Tuyên Thành đã được sắp xếp tốt và đưa qua: “Hôm nay ma ma tới Điện Phi Hương để kiểm tra bài tập, Gia Ninh đã giao lên một phần như vậy. Ma ma cảm thấy không đúng, muốn tới Điện Thái Cực cáo trạng Gia Ninh. Gia Ninh muốn xin hoàng huynh khuyên nhủ phụ hoàng, chỉ phạt một mình Gia Ninh là được, đừng để liên lụy đến người khác.”

Lý Yến cầm lấy, đơn giản xem qua một lượt, chậm rãi nói: “Gia Ninh, quên đi những lời ma ma đã nói, muội có cảm thấy bản thân mình sai không?”

“Hoàng huynh cũng cảm thấy phần bài tập này viết không đúng sao?” Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người, một lát sau thì rũ mắt xuống, nhỏ giọng cãi lại: “Nhưng, nhưng Gia Ninh cảm thấy những điều được viết trên bài tập này, cũng có đạo lý nhất định ——”

Lý Yến lắc đầu: “Nếu từ bài tập nói mà nói, thì cũng không có sai lầm gì.”

Hắn nói: “Là ma ma của muội quá mức cổ hủ.”

Hắn nói sang chuyện khác, hơi rũ mi mắt xuống nhìn về phía Lý Tiện Ngư: “Ta nói sai, là phần bài tập này không phải là chữ viết của muội.”

Gò má của Lý Tiện Ngư hơi nóng lên, biết hai chuyện này có liên quan với nhau nên không thể gạt được, nhẹ nhàng gật đầu thừa nhận: “Gia Ninh biết sai rồi. Lần tới muội nhất định sẽ không làm như vậy, muội nhất định sẽ tự mình làm xong bài tập.”

Nàng nói, rồi lại nhẹ giọng nói tiếp: “Còn có một chuyện, Gia Ninh muốn nhờ hoàng huynh, đem phần bài tập này chuyển cho thái sư. Hỏi thái sư một chút xem ngài ấy có nhận ra, chữ viết này thuộc về trường phái nào không? Tốt nhất, tốt nhất là có thể nhìn ra xem là vị đại gia nào dạy ra học sinh.”

Lý Yến vẫn chưa trả lời.

Hắn nhẹ nhàng cong khóe môi, đem xấp giấy Tuyên Thành đưa cho Lý Tiện Ngư.

“Phụ hoàng nếu muốn trừng phạt nặng, ta sẽ thay muội cầu xin. Chỉ là cái này không cần giao cho thái sư. Đã là người mà muội nhờ viết thay, thì muội hỏi thẳng người đó là học sinh của ai không phải là được rồi sao?”

Lý Tiện Ngư rũ mắt nhẹ giọng lên tiếng, không duỗi tay cầm lấy xấp giấy Tuyên Thành kia: “Không phải Gia Ninh không muốn hỏi, mà là hắn thật sự không nhớ rõ……”

Nàng ấp a ấp úng, không dám nói nhiều lời về chuyện nàng nhặt một thiếu niên không rõ lai lịch mang về, chỉ nhỏ giọng thì thào nói: “Xin hoàng huynh hãy giúp Gia Ninh lần này.”

Chuyện này đối với Lý Yến mà nói, vốn cũng không phải là chuyện lớn gì, Lý Tiện Ngư hình như có lý do khó nói, hắn cũng không hỏi thêm nữa, chỉ hơi gật đầu, gấp xấp giấy Tuyên Thành lại và bỏ vào trong túi tay áo: “Ta sẽ chuyển giao cho thái phó.”

Hắn nhìn Lý Tiện Ngư, không nhẹ không nặng nói: “Tuy nhiên, không có lần sau.”

Đôi mắt hạnh của Lý Tiện Ngư sáng lên, lông mày nhíu lại giãn ra, bên môi lập tức hiện ra hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt.

“Ngày khác Gia Ninh nhất định sẽ mang điểm tâm sở trường của phòng bếp nhỏ đến đây để cảm ơn hoàng huynh.”

Nàng mỉm cười và hành lễ với Lý Yến, một lần nữa nhấc váy lên bước xuống thềm ngọc, ngồi lên trên nhuyễn kiệu của chính mình.

Lý Yến nhìn nhuyễn kiệu của nàng rời đi, không khỏi lại nhớ tới một vị hoàng muội khác của mình.

Chính là Ninh Ý, người cùng một mẹ đẻ ra với hắn. Lập tức có chút đau đầu mà giơ tay xoa xoa giữa mày, khẽ lắc đầu, một lần nữa cất bước, đi về phía Điện Thái Cực.

Mà Lý Tiện Ngư ngồi kiệu quay trở lại Điện Phi Hương của mình, trái tim treo lên cao chờ đợi một lúc lâu, nhưng nàng cũng không có chờ đến phụ hoàng truyền lệnh trừng phạt nàng.

Cho đến bầu trời tối dần, những chiếc đèn ở xung quanh được thắp sáng, thấy sắp đến giờ cấm đi lại ban đêm, mới nhìn thấy Nguyệt Kiến cầm đèn vội vàng chạy ở trên hành lang.

Lý Tiện Ngư đứng dậy từ trên ghế hoa hồng, lo lắng nói: “Là phụ hoàng sai người lại đây phạt ta sao? Là thánh chỉ hay là khẩu dụ?”

Cũng không biết phạt có nặng hay không, lại là hình thức trừng phạt nào.

Khi trong lòng Lý Tiện Ngư đang lo lắng, lại nghe thấy Nguyệt Kiến liên tục lắc đầu nói: “Không, không phải.”

Lý Tiện Ngư kinh ngạc: “Vậy đó là gì?”

Nguyệt Kiến nhìn trái nhìn phải, ghé sát vào bên tai của Lý Tiện Ngư, nhỏ giọng nói: “Công chúa, Hà ma ma ở trên đường đi đến Điện Thái Cực, trượt chân rơi vào hồ sen và chết đuối rồi.”