Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 178: Ngoại truyện 23: Xử lý xong chuyện tiền triều




Một tia sét trắng rạch ngang bầu trời, tiếng sấm sét ầm ầm.

Ngoài hành lang sấm sét đan xen, mưa gió mù mịt.

Trong hành làng vẫn lại vẫn tràn ngập mùa hè, không thổi hơi lạnh vào mặt. Mày đẹp của Lý Tiện Ngư cong cong, một tay nắm chiếc váy đỏ bị gió thổi bay, một tay nắm chặt bàn tay to lớn của Lâm Uyên. Nàng sóng vai với hắn đi dọc hàng lang, cùng hắn quay trở lại Điện Thừa Càn cách đó không xa.

Ngày mưa trời nhanh tối.

Lý Tiện Ngư thắp sáng chiếc đèn lồng bằng vải thưa màu xanh lá cây trên bàn, trải bút và mực lên lóng án của hắn. Nàng muốn bắt đầu viết thư nhà gửi về Đại Nguyệt.

Nàng cân nhắc từng câu từng chữ, viết vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ.

Từ việc nhỏ xảy ra khi nàng đến Dận triều, đến chuyện lớn sau khi thương lượng với Lâm Uyên, ý tưởng muốn hai nước mở chung con đường thông thương.

Đủ chuyện, không thiếu thứ gì.

Khi nàng đang tập trung hết tỉnh thần để viết thì có người đến gõ cửa nơi xa. Trong tiếng mưa gió ngoài điện, mơ hồ nghe thấy tiếng ảnh vệ bẩm báo: “Bệ hạ, Bộ Cẩm Y nhận được thư nhà gửi từ Đại Nguyệt tới.”

Đôi mắt hạnh của Lý Tiện Ngư sáng lên. Nàng đặt bút xuống, đứng dậy từ trên long án, vươn tay chạm vào tay áo Lâm Uyên: “Lâm Uyên, đây là thư nhà gửi cho ta.”

Khi nàng mới tới Dận Triều, từng viết thư nhà gửi cho mọi người.

Nếu tính thời gian từ ngày đó, hiện tại chính là thời gian nhận được thư hồi âm.

Lâm Uyên ừ một tiếng trả lời, sải bước qua tấm bình phong thêu màu vàng trong điện, đi đến trước cửa.

Lý Tiện Ngư ngồi đợi hắn ở trước long án.

Thấy hắn trở về cầm theo một chồng thư trên tay, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Mày đẹp nàng hơi cong, đưa tay về phía Lâm Uyên.

Lâm Uyên đặt thư vào lòng bàn tay nàng, nhỏ giọng hỏi nàng: “Công chúa đọc thư nhà, có cần thần phải tránh đi không?”

Lý Tiện Ngư nghe vậy mỉm cười.

Nàng giơ tay nắm lấy tay áo hắn, kéo hắn sóng vai quay trở lại ngồi sau long án.

“Cũng không phải chuyện mờ ám gì, cùng nhau đọc đi.”

Nàng nói xong thì đặt chồng thư lên trên long án, tiện tay mở ra một phong thư gần nhất.

Phong thư này chính là Trúc Từ gửi tới. Trong thư chỉ nói đến một số việc vặt trong Điện Phi Hương.

Đơn giản là hôm nay sửa chữa tường cung, ngày mai dọn sách nước bùn trong ao nhỏ.

Thỉnh thoảng cũng xen lẫn một chút chuyện thú vị trong cung. Lý Tiện Ngư đọc thư xong mỉm cười. Nhưng cũng không vội vã viết thư hồi âm, mà tiếp tục đọc những bức thư còn lại.

Phong thư thứ hai là do ngoại tổ gửi từ Giang Lăng đến Nguyệt Kinh Thành. Sau đó lại gửi từ Nguyệt Kinh Thành đến Dận Triều.

Trong thư viết thân thể hai vị trưởng lão vẫn tốt, bệnh tình của mẫu phi cũng không xấu đi.

Bảo nàng tự chăm sóc bản thân, không cần lo lắng cho bọn họ.

Lý Tiện Ngư đọc thư xong hơi tập trung suy nghĩ một chút.

Thật lâu sau mới đặt phong thư xuống, đọc tiếp hai bức thư cuối cùng.

Hai bức thư này là của hoành huynh và hoàng tỷ Ninh Ý của nàng.

Mỗi người ngoại trừ hỏi thăm một ít việc vặt, cuối thư, không hẹn mà cùng nhắc tới một chuyện.

Chính là hôn sự của hoàng tỷ Ninh ý và thái phó.

Trong thư nói đến, phủ công chúa của hoàng tỷ Ninh Ý đã được xây dựng xong.

Hôn sự đã được dự định tổ chức vào mùa thu năm nay.

Hoàng huynh đơn giản kể lại chuyện này. Nhưng thư của hoàng tỷ, lại còn gửi kèm thêm một tấm thiệp mời vàng.

Thiệp mời mời nàng tới dự tiệc cưới.

Lý Tiện Ngư cầm thiệp mời trong tay, mày đẹp hơi cong, lông mi hơi cụp xuống.

Vừa vui mừng vừa buồn bã. Lâm Uyên thu hết sắc mặt nàng vào đáy mắt.

Hắn mở miệng hỏi: “Công chúa muốn trở về Đại Nguyệt sao?”

Đầu ngón tay Lý Tiện Ngư hơi cong lại, nắm chặt thiệp mời trong tay.

Nàng do dự một lúc lâu. Cuối cùng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy, ta có thể quay trở về một mình không?”

Lâm Uyên cau chặt mày kiếm: “Đi một chuyến từ Đại Nguyệt đến Dận triều ít nhất cũng mất mấy tháng. Đường xa vạn dặm, còn chưa nói đến biến cố có thể xảy ra trên đường đi nữa.”

Hắn không chút do dự từ chối, không cho cơ hội: “Cho dù phải về, công chúa cũng phải dẫn theo thần về.”

Lý Tiện Ngư đương nhiên đoán được hắn sẽ trả lời như vậy.

Nàng khẽ nhíu mi, trong lòng đấu tranh một lúc. Cuối cùng, nàng ngước mắt lên nhìn hắn.

Nàng nhỏ giọng hỏi hắn: “Lâm Uyên. Nếu chúng ta cùng nhau trở về Đại Nguyệt. Còn chuyện ở Dận Triều, sẽ giao cho ai quản lý? Hay là vẫn phải mời mẫu hậu buông rèm chấp chính?”

Nàng cũng có nhiều hiểu biết với chuyện triều trước.

Nhưng cũng có thể đoán được. Nếu Triệu Thái hậu buông rèm chấp chính, gia tộc Triệu thị sẽ càng càng trở nên cường đại.

Khi họ trở lại Dận triều, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Lâm Uyên nửa mắt xuống, không trực tiếp trả lời.

Hắn nói: “Thần sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Cuối cùng, Lý Tiện Ngư để thiệp mời trong tay xuống. Nàng đứng dậy, nắm lấy tay Lâm Uyên, dẫn hắn đi ra ngoài hành lang vừa rồi. Ngoài hành lang trời vẫn mưa to tầm tã, sấm sét đùng đùng.

Giọng nói Lý Tiện Ngư mềm mại, lại không chút che giấu mưa gió: “Chuyện quay trở lại Đại Nguyệt vẫn có thể trì hoãn một thời gian nữa.”

Đợi tranh chấp trong triều bình ổn trước, chờ con đường thông thương giữa hai nước tu sửa xong.

Khi đó, nàng sẽ đi theo con đường thông thương mới tỉnh này, bình yên quay trở lại Đại Nguyệt.

Còn về hôn sự của hoàng tỷ Ninh Ý ——

Nàng nghĩ, nếu nàng có thể gửi quà chúc mừng trước mùa thu. Năm sau, khi gặp lại hoàng tỷ, lại nói lời xin lỗi tỷ ấy một lần nữa.

Han là, hoàng tỷ Ninh Ý sẽ tha thứ cho nàng.

Lâm Uyên nghiêng đầu, trên mắt phượng đen như mực phản chiếu rõ ràng ảnh ngược của nàng.

Hắn hỏi: “Hiện tại, Công chúa muốn làm cái gì?”

Lý Tiện Ngư nhận lấy chiếc ô bằng trúc từ tay tiểu cung nữ bên canh, mắt hơi cong cong: “Đương nhiên là đến nhà kho Điện Phụng Loan, chọn đồ thêm trang cho hoàng tỷ Ninh Ý.”

Cuối cùng Lâm Uyên bật cười.

Hắn nhận lấy dù trúc trong tay Lý Tiện Ngư, dẫn nàng xoay người đi tới phương hướng hoàn toàn ngược lại hướng tới nhà kho của điện Phụng Loan trong lời nàng.

Lý Tiện Ngư ngửa mặt nhìn hắn, hơi kinh ngạc: “Lâm Uyên?” Lâm Uyên ừ một tiếng, nhưng không dừng bước.

Hơi nước từ cơn mưa thổi vào mặt.

Lông mi hắn khẽ rũ xuống, che đi cảm xúc dưới đáy mắt: “Dẫn công chúa đến quốc khố.”

Hắn nói: “Thần còn không bủn xỉn đến mức phải để cho công chúa phải lấy đồ từ chính của hồi môn của mình để thêm trang.”



Những cơn mưa mùa hè đến và di rất nhanh. Phang phất như chưa đến một canh giờ, bầu trời đã dừng mưa và chuyển sang quang đãng trở lại.

Nhưng ở Điện Thừa Càn nơi Lý Tiện Ngư và Lâm Uyên ở cùng nhau, lại dần dần trở nên vắng vẻ.

Đầu tiên, Lý Tiện Ngư bận rộn qua lại giữa Quốc Khố và Điện Phụng Loan chuyện thư nhà và chuyện thêm trang mất mấy ngày.

Chờ nàng bận xong việc trở lại Điện Thừa Càn, thì phát hiện nguyên bản mỗi ngày Lâm Uyên sau khi hạ triều sẽ quay lại tìm nàng, giờ lại trở về càng lúc càng muộn.

Lúc đầu là trở lại sau khi hoàng hôn.

Sau lại tới khi ánh đèn rực rỡ mới trở về.

Đến cuối cùng, ngay cả Lâm Uyên cũng nói với nàng. Thời gian này, nàng không cần chờ hắn.

Hơn nữa, mỗi khi Lý Tiện Ngư nửa đêm tỉnh dậy, nàng vẫn luôn thấy không biết khi nào Lâm Uyên đã ngủ ở bên cạnh nàng.

Mày kiếm nhíu chặt lại, lông mi rũ thật sâu, giữa lông mày và mắt có chút mệt mỗi. Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì lúc thượng triều.

Chỉ khi sắp xếp tấu chương cho Lâm Uyên, nhìn thấy danh sách quan viên đã đổi thành rất nhiều tên mới.

Có người cáo lão hồi hương, có người bị giáng sức vì phạm sai lầm, còn có người đột ngột chết tại nhà vì bệnh cấp tính.

Lâm Uyên chưa từng đề cập tới. Cho nên, Lý Tiện Ngư cũng không hỏi thêm nhiều.

Nàng chỉ nhốt mình trong Điện Thừa Càn. Ban ngày thì đọc thoại bản, sau nửa đêm thì giúp Lâm Uyên phê duyệt một chút tấu chương của Hộ Bộ.

Vừa không đến Ngự Hoa Viên, cũng không đến quốc khố.

Ngay cả khi Thái Hậu truyền tin mời đến, hay là để Ngự Y nghĩ biện pháp lừa người tới.

Những ngày chờ đợi thư hồi âm ngược lại cũng rất yên bình.

Trong lúc bất giác, thời gian cũng đã trôi qua hai tháng.

Cùng với sự thay đổi quan viên của tiền triều, không khí mùa hè trong cung đình cũng càng lúc càng sâu.

Chậm rãi cũng sắp đến thời điểm nóng nhất trong năm.

Cây ngô đồng xanh mướt, tiếng ve sầu kêu miên man.

Chiếc gương băng bằng đồng trong Điện Thừa Càn cũng được đặt thêm hai bên trái, phải vào đủ bốn góc nhà.

Lý Tiện Ngư vừa mới trở về từ phòng tắm, không nên đến gần gương băng bằng đồng. Nàng đành phải ngồi ở bên cửa sổ, cách xa một chút, vuốt mái tóc dài còn chưa kịp khô xõa xuống bờ vai, hóng làn gió đêm thổi vào, ăn đá bào Ngự Thiện Phòng mang tới. Anh đào trên đó còn chưa kịp ăn xong, bức màn Tương Phi treo ngoài cửa sổ vang lên một tiếng rất nhỏ.

Lý Tiện Ngư nghe thấy tiếng động thì quay mặt lại, thấy Lâm Uyên mặc y phục màu đen, đeo bội kiếm đang mở cửa tiến vào.

“Lâm Uyên?” Lý Tiện Ngư có chút kinh ngạc. Ngay sau đó, cong cong đôi mắt hạnh, ôn nhu hỏi: “Sao hôm nay, chàng trở về sớm như vậy?”

Lâm Uyên không trả lời ngay.

Hắn đứng yên ở trước mặt Lý Tiện Ngư, nghiêng người cúi người, cắn đứt quả anh đào nàng vừa cạy hạt kia đi.

Lớp vỏ mỏng bị tách ra ở đầu răng, nước quả do thẫm khiến đôi môi mỏng hơi nhạt màu của hắn hơi ửng đỏ.

Trong đêm hè oi ả như vậy, trà đẹp như hoa.

Lý Tiện Ngư dịch chuyển tầm mắt qua, không khỏi nhớ tới cảnh tượng khi nàng đánh phan lên mặt cho Lâm Uyên.

Lâm Uyên đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng.

Đôi mắt phượng đen láy kia phản chiếu ảnh ngược vành tai đỏ ửng của Lý Tiện Ngư, tựa như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng.

Đôi môi mỏng của hắn khẽ nâng, ăn anh đào trong miệng rồi cúi người hôn lên đôi môi do mọng đang hé mở của Lý Tiện Ngư.

Vành tai Lý Tiện Ngư đỏ ửng.

Nàng hơi nhắm mắt lại, nhẹ khép lại mắt, nếm thử vị anh đào chua ngọt giữa môi Lâm Uyên, hương vị còn mê người hơn son dưỡng môi.

Nó khiến tim nàng đập nhanh hơn, giống như tiếng mưa rơi vào lá chuối trong đêm hè. Những ngón tay thon dài của Lâm Uyên xuyên qua mái tóc đen còn chưa khô của nàng, nâng gáy nàng lên, làm gia tăng nụ hôn giữa ngày hè ngày càng sâu hơn.

Cho đến khi hô hấp của đối phương hỗn loạn, sắc mặt thiếu nữ do bừng.

Lâm Uyên buông lỏng bàn tay đang giữ chặt nàng, ôm nàng vào lòng.

Hắn cúi người xuống, khẽ hôn vành tai nàng, nhỏ giọng trả lời ở bên tai nàng. “Chuyện của tiền triều đã được giải quyết xong.”

Phần còn lại, chúng ta phải đợi sau khi Đại Nguyệt gửi quốc thư tới, mới có thể kết luận được.

Trong khoảng thời gian này, chính là thời gian rảnh rỗi hiếm có của bọn họ.

Lý Tiện Ngư nhướng mi nhìn hắn.

Hai ánh mắt gặp nhau, hiển nhiên nàng cũng nhận thức được điều này.

Đôi môi đỏ tươi của nàng khẽ nhếch. Trong đêm hè ồn ào, náo động hỏi hắn với đầy mong đợi: “Có phải hiện tại chúng ta có thể ra ngoài chơi rồi không?” Lâm Uyên khẽ nhấch môi mỏng: “Trong cung, hay là ngoài cung?”

Lý Tiện Ngư nghiêng đầu nhìn đồng hồ nước.

Hiện tại đã đến canh giờ cấm đi lại ban đêm ở ngoài cung.

Hai người bọn họ một mình đi đi lại trên đường phố, cũng không có gì để chơi. Lại dễ dàng bị người phát hiện.

Vì thế nàng đứng dậy sau bàn dài, đặt bàn tay trắng nõn vào lòng bàn tay hắn, mắt hạnh cong lên: “Vẫn là ở trong cung đi.”

Lâm Uyên đồng ý. Hắn cũng không hỏi Lý Tiện Ngư muốn di đâu, mà nắm tay nàng, dẫn nàng đi dọc hành lang về phía trước trong bóng đêm.

Gió đêm hơi nóng, trăng sáng phơi sương.

Chiếc đèn lồng màu xanh lục trong tay Lâm Uyên sáng như nước, dẫn hai người chậm rãi đi đến Ngự Hoa Viên, dừng lại trước xích đu được làm bằng gỗ nam thụ.

(Nam thụ là một loại thực vật họ Lauraceae. Đây là loại đặc hữu của TQ. Là một loại cây gỗ lớn, khi trưởng thành có thể cao tới 30 mét, gỗ cứng và đắt tiền. Chủ yếu được sử dụng để đóng tàu và cung điện).

Lý Tiện Ngư xách váy đi phía trước.

Nàng đứng trên xích đu, hai tay nắm lấy dây xích đu, nghiêng đầu nhìn Lâm Uyên trong gió đêm.

“Lâm Uyên.” Nàng cong mắt gọi tên hắn.

Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời, dưới đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Hắn đặt chiếc đèn lồng màu xanh lá cây lên một khối đá bằng phẳng màu xanh, lại giơ tay cầm lên trên dây xích đu.

Hơi sử dụng chút lực, chiếc xích đu bằng gỗ đã mang chiếc thiếu nữ trên đó nhẹ nhàng, uyển chuyển bay về phía trước, giống như bông liễu trên cành cây bị gió thổi bay lên.

Tiếng cười của Lý Tiện Ngư giòn tan như nước trong bóng đêm.

Mái tóc đen nhánh x6a trên vai, chiếc áo choàng giữa hai cánh tay phấp phới như cánh bướm. Chiếc váy màu đỏ bạc như đóa hoa nở rộ trong đêm.

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên cao, lại bay lên cao cùng chiếc xích đu, càng nhìn thấy trời đất rộng lớn hơn. Nàng nhìn thấy bức tường đỏ cao ngất ngưởng trở nên thấp bé. Nàng tựa như cao bằng những đỉnh điện mái cong được ánh trăng chiếu sáng. Thậm chí, nàng dường như có thể nhặt được dải ngân hà sáng vô tận.

Đôi môi đỏ thắm của Lý Tiện Ngư cong lên, đôi mắt hạnh đen nhánh phản chiếu ánh sáng rực rỡ của bầu trời.

Nàng chia sẻ cảnh tượng mà nàng nhìn thấy cho Lâm Uyên. Khi nàng rất hứng thú, nàng hỏi theo bản năng ——

“Lâm Uyên, chàng có thể đi lên không?”

Lâm Uyên hơi khựng lại.

Một lúc sau, hắn cũng bước lên xích đu theo lời nàng, bàn tay to với những khớp xương thon dài vòng qua mảnh khảnh của nàng.

Ghế trên xích đu không rộng rãi như tưởng tượng.

Lý Tiện Ngư không thể không đứng sát hắn.

Khoảng thân mật như vậy, càng làm nàng cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn. Hơi thở của hắn phả vào gáy nàng, còn nóng hơn cả gió đêm. Mặt Lý Tiện Ngư hơi đỏ, dần dần không còn tâm tình ngắm phong cảnh nữa. Nàng dùng đầu ngón tay khẽ nắm cánh tay hắn, thẹn thùng gọi tên hắn: “Lâm Uyên!”

Lâm Uyên hơi rũ mắt.

“Xin lỗi.” Hắn để cằm lên trên vài nàng, giọng hơi khàn khàn:...... Chiêu Chiêu, đã nửa tháng rồi.”

Lý Tiện Ngư hiểu được thâm ý trong lời nói của hắn.

Vành tai nàng đỏ ửng, giọng nói cũng nóng bỏng: “Có lâu như vậy sao......” Lâm Uyên khan khàn trả lời, càng ôm chặt thiếu nữ trong ngực.

“Mười bảy ngày. Công chúa không nhớ rõ sao?”

Mặt Lý Tiện Ngư càng đỏ như đốt.

Nàng, nàng đương nhiên không nhớ rõ.

Làm sao nàng có thể nhớ chuyện như vay一一

Đôi mắt Lâm Uyên chăm chú nhìn nàng thật lâu.

Một lúc sau, có lẽ là không nhận được câu trả lời, hoặc là muốn giúp nàng nhớ lại.

Lâm Uyên ở trong gió đêm cúi xuống thân tới, cúi đầu hôn lên Lý Tiện Ngư tuyết trắng cổ.

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng run lên.

Đáp ở cánh tay hắn thượng đầu ngón tay cuộn lên, tựa tưởng nắm chặt, cũng tựa chống đẩy.

Lâm Uyên vẫn chưa cho nàng quá nhiều tự hỏi thời gian.

Hắn đem Lý Tiện Ngư nửa xoay người lại, lấy răng tiêm cắn khai nàng cổ áo ngọc khấu, theo nàng nhu bạch cổ một đường hôn lạc.

Theo hắn hôn thâm nhập, Lý Tiện Ngư hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

Đương hắn hôn lên ngực thời điểm, nàng cuối cùng là nhịn không được, mềm mại mà nhẹ kêu một tiếng.

Ngọt thanh dừng ở đêm hè ồn ào ve minh trung, vẫn chưa kinh động người khác, lại như cũ là lệnh Lý Tiện Ngư mặt đỏ như máu. Nàng lấy đầu ngón tay phí công mà che cổ áo, xấu hổ đến khó có thể mở miệng.

“Lâm Uyên, sẽ, sẽ bị người thấy.”

Lâm Uyên ở hôn nàng khoảng cách, ngữ thanh khàn khàn về phía nàng bảo đảm: “Tối nay ngự viên phạm vi trăm trượng trong vòng, sẽ không lại có người khác.”

Lý Tiện Ngư môi đỏ hé mở, tựa còn muốn nói gì.

Nhưng nàng chung quy là chậm một bước.

Lâm Uyên đã đem trường chỉ buông xuống.

Phất khai nàng váy đỏ, để thượng nàng áo lót.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng, hơi ướt thủy ý đem thiếu nữ cất giấu xuân tâm để trần.

Lý Tiện Ngư hai yếp đỏ bừng, đem nóng bỏng mặt nghiêng đi, xấu hổ với hướng hắn giải thích.

Cũng vô pháp giải thích.

Lâm Uyên không có truy vấn.

Hắn một lần nữa bắt đầu hôn nàng, ở nàng bị hôn đến mê mang thời điểm, đem chính mình quần áo cởi đi, đem nàng váy đỏ vén lên, nguyệt bạch áo lót cởi đến đầu gối cong.

Mắt thấy, đêm hè đem châm.

Lý Tiện Ngư lại ửng do mặt, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nàng vòng eo mềm hạ, hai chân cũng mềm đến không có nửa phần lực đạo. Vô luận là ngồi la trạm, nàng ở bàn đu dây thượng đều không thể bảo trì cân bằng.

Hiện giờ còn như thế, huống chỉ là......

Lâm Uyên nhìn ra nàng sợ hãi.

Hắn khắc chế tạm thời dừng lại động tác, đem Lý Tiện Ngư từ bàn đu dây thượng ôm hạ.

Ngự Hoa Viên bách hoa thịnh phóng, cỏ xanh mơn mởn.

Lâm Uyên cúi đầu, ở nơi xa lạnh lẽo đá xanh cùng trước mặt mềm mại trên cổ làm ra lựa chọn.

Hắn cúi người, đem cởi ra áo ngoài ở trên lá cây phô khai, đem trong lòng ngực thiếu nữ đặt ở hắn bào phục phía trên.

Huyền sắc bào phục sấn thiếu nữ váy đỏ tuyết da, như tuyết ban đêm tràn ra hoa mai.

Lâm Uyên ở nàng trước người nửa quỳ, lấy đầu gối tách ra nàng khép lại hai chân.

Hắn nói: “Công chúa?”

Lý Tiện Ngư nửa nghiêng đi mặt, biểu tình thẹn thùng, mắt hạnh mê ly.

Ở Lâm Uyên trong tầm mắt, nàng đỏ mặt, mấy không thể thấy mà nhẹ nhàng gật đầu.

Lâm Uyên không hề chần chờ.

Tình nùng chỗ, liền quất vào mặt mà đến gió đêm đều hơi năng, đem Lý Tiện Ngư gương mặt nhiễm đến đà hồng. Nàng cùng Lâm Uyên tương nắm lòng bàn tay sinh hãn, tuyết trắng ngón chân tiêm căng thẳng, đem lót tại thân hạ quần áo đạp đến hỗn độn.

Nàng ngọt thanh nhu nhu, hơi hơi nức nở gọi tên của hắn.

Mà Lâm Uyên đem nàng ủng đến càng khẩn, làm bị gió thổi đến phập phồng không ngừng hạ thảo tất cả đều khom lưng.

Lý Tiện Ngư không biết khi nào lệch khỏi quỹ đạo bào phục vị trí.

Nàng nằm đến mềm mại trên cỏ.

Cảm thụ được thảo diệp phất quá nàng sống lưng, mang đến hơi hơi ngứa. Nhưng điểm này rất nhỏ cảm thụ, thực mau liền bị mãnh liệt thủy triều bao trùm.

Lý Tiện Ngư lông mi run rẩy.

Nàng duỗi tay gắt gao mà ôm lấy Lâm Uyên cổ, ở hắn trong lòng ngực mang theo khóc âm rùng mình.

Lâm Uyên đem nàng ôm chặt.

Đãi nàng hơi bình phục sau, một lần nữa đem nàng đưa lên lãng tiêm.

Không biết qua bao lâu.

Nùng mây tan đi, ánh trăng phô chiếu.

Thủy triều bình ổn sau ngự viên như thế yên tĩnh.

Lý Tiện Ngư cùng Lâm Uyên sóng vai nằm ở rơi xuống đầy đất đạm tím dâm bụt thượng.

Nàng hai yếp thâm phi, thở dốc hơi hơi. Nghe thấy bên cạnh Lâm Uyên thấp giọng gọi nàng chữ nhỏ: “Chiêu Chiêu.”

Nàng ửng đỏ mặt, nhẹ nhàng nghiêng đi mắt đi.

Thấy Lâm Uyên nằm ở trên cỏ, nghiêng đầu xem nàng.

Tối nay ngân hà lộng lẫy, minh nguyệt phát sáng ánh vào hắn đen đặc mắt

phượng, như bạc tựa kính, ảnh ngược ra nàng hiện giờ bộ dáng.

Lý Tiện Ngư gương mặt nóng bỏng, nâng lên mềm mại bàn tay trắng muốn

che lấp.

Lâm Uyên buông xuống mi mắt, nhàn nhạt mà cười.

Hắn ở phô sương ánh trăng trung giơ tay, cùng nàng mười ngón khẩn khấu.