Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 172: Ngoại truyện 17: Nước trong quá thì không có cá




Sau một đêm này, Lý Tiện Ngư cuối cùng cũng hiểu được một chuyện.

Nàng giống như cũng không chống lại được dụ hoặc như trong tưởng tượng của nàng.

Bởi vì nàng nhận ra sự thật này mà mặt đỏ như thiêu đốt, ở trong mấy ngày này cố ý tránh đi Lâm Uyên.

Liên tiếp mấy ngày nàng ôm cuốn sách gấm Lâm Uyên đưa cho nàng, trốn ở trong Điện Phượng Tảo.

Đút thỏ ăn và nuôi cá, đóng cửa từ chối tiếp khách.

Ngay cả Lâm Uyên đến cũng ngăn cản ở ngoài cửa.

Mỗi ngày Lâm Uyên đều Điện Phượng Tảo ít nhất hai lần.

Khi bình minh lấy đi sách nàng sao chép xong.

Khi ánh nắng hoàng hôn buông xuống, lại đem sách đã được sửa chữa xong đặt ở bên cạnh cửa sổ của nàng.

Lý Tiện Ngư nghĩ đến chuyện đêm đó thì cảm thấy gương mặt nóng lên.

Liên tiếp hai ngày cũng chưa dám mở cửa sổ ra cho hắn.

Mỗi khi đều chờ sau khi hắn rời đi, nàng mới lén lút lấy cuốn sách hắn sửa tốt vào trong.

Cho đến hoàng hôn ngày thứ ba.

Mưa xuân mênh mông, bóng cây sâu thẳm. Lý Tiện Ngư đẩy cửa sổ ra, muốn giống như hai ngày trước lấy đi quyển sách Lâm Uyên đặt bên cạnh cửa sổ.

Khung cửa sổ vừa hé mở, ập vào trước mặt là hơi nước bao bọc lấy mùi hương tuyết tùng mát lạnh nhợt nhạt.

Lý Tiện Ngư ngước mắt lên, nhìn thấy Lâm Uyên đứng chờ bên ngoài cửa sổ từ lâu.

Hắn không cầm dù, mái tóc đen bị nước mưa dính ướt, đuôi tóc nửa cột lên rơi rụng trên vai, bọt nước lạnh lẽo làm ướt đẫm hoa văn lôi vân thêu bằng chỉ vàng trên cổ áo.

Trong tay hắn cầm quyển sách đã được sửa tốt, dùng đôi mắt phượng đen đậm kia nhìn nàng.

Mày kiếm hơi nhíu lại, môi mỏng mím chặt.

“Có phải là công chúa đã hai ngày không gặp thần rồi đúng không?”

Lý Tiện Ngư bị hắn nhìn đến mức có hơi chột dạ.

Nàng cầm lấy quyển sách ghi chú kia và xoay người vào trong điện cầm đĩa điểm tâm mới đưa cho hắn coi như là bồi thường, giống như bồi thường nói: “Bánh bách hợp hạt thông do phòng bếp nhỏ làm. Chàng nếm thử đi.”

Lâm Uyên giơ tay cầm lấy.

Hắn đặt đĩa sứ giữa hai thanh ngang trên cửa sổ, cầm đôi đũa gắp một cái bánh.

Lý Tiện Ngư thừa dịp hắn cúi đầu ăn điểm tâm, lặng lẽ đem đĩa sứ di chuyển đĩa sứ ra bên ngoài bậc cửa sổ, muốn đóng cửa sổ lại.

Bàn tay trắng nõn vừa giơ lên, Lâm Uyên cũng gác đũa bạc xuống. “Trong sân còn đang mưa.” Hắn ngước mi mắt lên, lấy đôi mắt phượng đen tối kia nhìn về phía nàng, dò hỏi: “Công chúa muốn đuổi thần đi sao?”

Lý Tiện Ngư ngập ngừng: “Ta cầm một cây dù đến cho chàng.”

Lâm Uyên nửa rũ mi mắt xuống, cũng không trả lời.

Lý Tiện Ngư càng thêm chột dạ.

Nàng cúi gương mặt đỏ ửng xuống, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Nguyệt sự của ta còn chưa có kết thúc......”

Lâm Uyên nói: “Thần biết.”

Gương mặt của Lý Tiện Ngư càng nóng.

Nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn màn mưa dày đặc ngoài sân. Cuối cùng là di chuyển khỏi cửa sổ đang mở ra. Để hắn tiến vào.

Lâm Uyên nhảy vào từ cửa sổ.

Trong giây phút mềm lòng, làm chuyện sau đó đều trở nên vô cùng thuận lợi như vậy.

Hắn ở trong phòng tắm của nàng tắm rửa thay quần áo.

Ở trên bàn dài dùng chung bữa tối của nàng.

Cho đến khi màn đêm sâu thẳm buông xuống, vẫn không có ý muốn rời đi mà còn bước lên giường của nàng, vô cùng tự nhiên chiếm đi nửa bên đầu gối của nàng.

Môi đổ của Lý Tiện Ngư hơi mím lại, cách bóng đêm nhìn thẳng vào hắn. Muốn trách hắn được một tấc rồi tiến một thước, nhưng rồi lại không biết nên nói từ đâu. Cuối cùng chỉ là mang theo một chút hờn dỗi gọi tên hắn: “Lâm Uyên!” Lâm Uyên đồng thời ngước mắt lên nhìn nàng.

Ngay sau đó, hắn nhỏ giọng trả lời một tiếng và giơ tay ôm thiếu nữ bên cạnh vào trong lòng ngực. Bàn tay dán lên trên bụng nhỏ của nàng và giúp nàng xoa xoa bụng.

Lý Tiện Ngư muốn mở miệng nói cái gì đó.

Nhưng còn chưa dứt lời, hai lỗ tai đã đỏ bừng trước.

Trên người Lâm Uyên rất nóng, lòng bàn tay cũng là giống như vậy. Nhiệt độ cách áo ngủ hơi mỏng xuyên thấu vào, khiến bụng nhỏ căng lên trở nên không có khó chịu như vậy.

Cánh môi của Lý Tiện Ngư khẽ hé mở, cuối cùng nuốt xuống lời từ chối.

Tiếng đồng hồ cát nhẹ nhàng, mưa xuân cũng dần dần tạnh dần.

Lý Tiện Ngư rũ lông mi xuống, cuối cùng nằm trong lòng ngực của hắn và nặng nề ngủ say.

Mấy ngày sau, Lâm Uyên cũng không rời khỏi tẩm điện của nàng.

Sáng sớm hắn đi thượng triều, giữa trưa trở về giúp nàng sửa chữa quyển sách ghi chú và dùng bữa với nàng.

Theo thời gian lặng lẽ trôi qua, nơi muốn sửa chữa trong quyển sách ghi chú càng lúc càng Ít.

Cho đến sáng sớm ba ngày sau.

Sau khi Lý Tiện Ngư tỉnh lại, ở trên sập gụ nhận được một quyển sách ghi chú một chữ cũng chưa sửa.

Nàng tỈ mỉ lật xem, mắt hạnh nhẹ nhàng cong lên. Cảm thấy chờ sau khi Lâm Uyên trở về, nàng chắc có thể thử giúp Lâm Uyên phê duyệt vài quyển tấu chương. Nhưng bây giờ ánh mặt trời xuyên thấu. Con đường nhỏ lát sỏi trong sân vẫn bao trùm sương sớm nhợt nhạt.

Cách thời gian Lâm Uyên hạ triều quay về còn có một khoảng thời gian rất dài. Nàng cũng nên tìm chuyện gì đó để làm trước.

Lý Tiện Ngư chống cằm suy nghĩ một lúc, tạm thời đặt quyển sách ghi chú trong tay xuống và đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo tìm ra một cái chìa khóa.

Đây là khi ở Đại Nguyệt, Lâm Uyên đã từng cho nàng. Đây là chìa khóa quốc khố của Dận Triều. Nhưng nàng chưa bao giờ dùng qua.

Hôm nay rảnh rỗi coi như là đi giải sầu, cũng thuận đường đi đối chiếu sổ sách của Hộ Bộ.

Nàng nghĩ như vậy và ngồi xuống trước bàn trang điểm, cong mi nói với Nguyệt Kiến: “Nguyệt Kiến, ngươi giúp ta trang điểm trước đi.”

Nguyệt Kiến mỉm cười trả lời một tiếng, động tác nhanh nhẹn giúp nàng búi thành búi tóc lưu vân phức tạp và đeo nguyên bộ trang sức lên, sau đó đỡ nàng đứng dậy rồi bước vào trong sân.

Quốc khố của Dận Triều được xây trong Điện Thái Hòa, nằm bên cạnh hành lang Thiên Bộ trong hoàng cung.

Trước điện có vô số Kim Ngô Vệ đang cầm đao canh gác, đề phòng nghiêm ngặt.

Lý Tiện Ngư chầm chậm tiến lên, lấy ngọc bài Cùng Kỳ và chìa khóa quốc khố Lâm Uyên đưa cho nàng ra.

Nàng nói đúng sự thật với Kim Ngô Vệ: “Ta nghĩ đến nhìn xem quốc khố.” Kim Ngô Vệ cung kính cầm lấy. Sau khi kiểm tra thật giả xong thì trịnh trọng chắp tay với nàng: “Nương nương chờ một chút.”

Giọng nói vừa mới nói xong, nhóm Kim Ngô Vệ thu đao tiến lên và mở cái cửa lớn bằng huyền thiết phải hợp lực nhiều người mới có thể đẩy ra ở ngay trước mặt nàng.

Lý Tiện Ngư ôm sổ sách, cất bước đi vào bên trong.

Vài tên Kim Ngô Vệ đi theo sát phía sau, giúp nàng mở từng hòm xiểng gần nàng nhất ra.

Một lúc sau, ánh sáng bảo vật chói mắt.

Giống như lời nói của Lâm Uyên, quốc khố của Dận Triều cũng không thiếu bạc.

Châu báu đồ cổ càng nhiều đếm không xuể.

Nếu Lý Tiện Ngư bắt đầu kiểm tra từ trang thứ nhất trong sổ sách, chắc sau khi kiểm tra xong toàn bộ quốc khố cũng phải tốn thời gian hơn nửa tháng.

Lý Tiện Ngư lựa chọn cái thuận lợi với nàng hơn.

Nàng từ bên trong lấy ra mấy thứ cảm thấy hứng thú, làm Kim Ngô Vệ đi theo tìm ra tới cho nàng xem qua.

Trong đó có gốm sứ hình gấu trúc được nhữ diêu nung đốt.

Nó không lớn hơn lòng bàn tay, nhưng ánh sáng lại vừa tỉnh xảo đặc sắc vừa ngây thơ đáng yêu.

Lý Tiện Ngư nhịn không được hỏi: “Đây đã từng là vật yêu thích của vị thái phi nào sao?”

Nhóm Kim Ngô Vệ canh giữ quốc khố mở sổ sách ra, từ giữa lật đến trang có gốm sứ hình gấu trúc và hồi bẩm với Lý Tiện Ngư: “Hồi bẩm nương nương, vật ấy từng là cống vật. Được tặng đến tẩm cung của Thái hậu nương nương. Nương nương cảm thấy rườm rà cho nên lui về quốc khố. Từ nay về sau vẫn luôn không có người lấy dùng.”

Lý Tiện Ngư đột nhiên nhớ đến cách trang trí trong Điện Tĩnh An.

Thanh nhã đơn giản, xấp xỉ với lần đầu tiên khi nàng mới tới Điện Thừa Càn. Nàng không khỏi suy nghĩ, Lâm Uyên và mẫu hậu tuy rằng không hòa thuận nhưng ở trong sở thích luôn có cảm giác rất giống nhau.

Suy nghĩ của nàng còn chưa kết thúc, nàng nghe thấy phía sau vang lên một tiếng thông truyền rất dài.

“Thái Hậu nương nương đến ——”

Lý Tiện Ngư hơi giật mình.

Nàng quay người lại, thấy Triệu Thái hậu mặc bộ cung trang màu lam và đạp trên ánh nắng sáng sớm thong thả bước đến.

Lý Tiện Ngư hành lễ với bà.

“Mẫu hậu.”

Triệu Thái hậu giơ tay ra hiệu nàng không cần đa lễ. Giọng nói vẫn bình tĩnh như thường ngày, nghe không ra là đang vui hay đang tức giận: “Ai gia nghe nói hôm nay trong cung kiểm kê quốc khố, cho nên thuận đường lại đây nhìn xem.”

Lông mi của Lý Tiện Ngư hơi rũ xuống, trong lòng hơi lo lắng một chút.

Nàng nhỏ giọng giải thích: “Chiêu Chiêu chỉ là tùy ý đi kiểm tra vài thứ.”

Cũng không thể nói là kiểm tra tất cả. Triệu Thái hậu ho hững rũ mi mắt xuống, nhìn sổ sách Hộ Bộ nàng đang ôm trong tay: “Uyên Nhi giao cho con quản lý Hộ Bộ?”

Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư khẽ cuộn lại.

Chuyện giúp Lâm Uyên chia sẻ một chút tấu chương là chuyện bọn họ lén bàn bạc với nhau.

Nàng cũng không biết Triệu Thái hậu có bởi vì vậy mà giận dữ hay không? Cảm thấy hậu cung tham gia vào chính sự.

Vì vậy nàng tránh nặng tìm nhẹ: “Chiêu Chiêu chỉ giúp đỡ nhìn xem sổ sách.” Triệu Thái hậu không hỏi nhiều.

Bà cũng không nói là tin hay không, chỉ thản nhiên nói: “Ngày hôm trước Nội Vụ Phủ đưa tới một chút anh đào mới mẻ. Ai gia ăn một mình cũng không hết. Nghe nói con rất thích ăn ngọt. Không bằng tới trong cung của ai gia dùng một chút.”

“Cũng thuận tiện trò chuyện vài câu với ai gia.”

Lý Tiện Ngư lo lắng trong lòng, không biết có nên đồng ý hay không nữa.

Khi nàng đang suy nghĩ muốn dùng lý do thân thể không khỏe để từ chối, ánh mắt của Triệu Thái hậu cũng nhìn về phía nàng.

Bà ấy có một đôi mắt phượng giống như Lâm Uyên, cũng bởi vì năm tháng lâu dần mà càng thêm trong sáng như suối nước lạnh.

Giống như chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể xem rõ suy nghĩ trong lòng người khác.

Lý Tiện Ngư muốn mở miệng nói chuyện lập tức dừng lại. Chờ khi nàng phục hồi tỉnh thần lại thì đã bỏ lỡ cơ hội từ chối. Nàng chỉ có lấy hết can đảm và nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vậy Chiêu Chiêu xin phép quấy rầy mẫu hậu.”

Nàng khép sổ sách trong tay lại, đi theo Triệu Thái hậu cùng nhau đi về phía Điện Tĩnh An.

Sáng sớm trong Điện Tĩnh An vô cùng yên tĩnh. Chỉ có gió nhẹ thổi lướt qua làm hoa rơi trong sân phát ra âm thanh xào xạc tỉnh tế.

Nơi cái mành nặng buông xuống, Triệu Thái hậu ra lệnh cho cung nhân lấy ghế cho Lý Tiện Ngư.

Nhóm cung nhân ân cần lui tới và dâng trà bánh lên cho Lý Tiện Ngư.

Bởi vì lúc trước Lý Tiện Ngư từng nói bản thân không thích uống trà, cho nên nước đựng trong tách trà là nước sương tuyết lấy từ hoa mai vào mùa đông, trong vắt nhìn thấy đáy.

Điểm tâm cũng có các màu không giống nhau, nhưng khiến người ta chú ý nhất vẫn là chén anh đào lưu ly đặt ở giữa.

Tỉnh tế nhỏ xinh, tươi đẹp ướt át. Có thể nói là màu sắc rực rỡ khiếm thấy ở trong Điện Tĩnh An đơn điệu lạnh lẽo. Triệu Thái Hậu uống trà không nói gì. Lý Tiện Ngư cũng không tùy tiện mở miệng nói chuyện, cho nên theo ý bà cầm trái anh đào lên và ăn từng miếng từng miếng.

Anh đào trong chén da mỏng nhiều nước, gần như không có vị chua gì và rất là ngon miệng.

Nếu ở trong Điện Phượng Tảo, Lý Tiện Ngư nhất định sẽ ăn thêm một chén. Nhưng hôm nay đối mặt với Triệu Thái hậu, Lý Tiện Ngư tự nhiên co quắp, chỉ ăn có mấy cái rồi dừng động tác lại, nghiêm túc ngồi thẳng lưng.

Triệu Thái hậu cũng từ từ gác tách trà xuống. Bà thần nhiên mở miệng, cùng nàng nói lên chuyện trong Điện Tĩnh An.

“Ai gia trong khoảng thời gian này cũng đang kiểm kê.”

“Vốn dĩ cũng không có gì để kiểm tra. Tuy nhiên trong điện mới thay đổi cung nữ chưởng sự mới. Người xưa lưu lại thuộc hạ cũ rốt cuộc không có đắc lực giống như thân tín của mình. Tìm cái cớ, tìm chút sai lầm, tạo ra một chút lỗi sal.”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng sửng sốt.

Nàng mơ hồ cảm thấy những lời này nghe có vẻ hơi quen tai.

Cũng không giống như là đang nói chuyện trong Điện Tĩnh An.

Mà giống như là đang nói Lâm Uyên vừa mới đăng cơ và bọn quan viên Hộ Bộ. Nàng rất cẩn thận nói tiếp: “Vậy mẫu hậu cảm thấy nên xử lý như thế nào thì mới thỏa đáng?”

Triệu Thái hậu nâng tách trà lên, rũ mắt nhìn lá xanh chìm nổi trong tách trà. “Nước quá trong thì không có cá. Căng giãn vừa phải là kế sách lâu dài.”

Lý Tiện Ngư giống như suy nghĩ gì đó, không khỏi tiếp tục dò hồi bà thêm lần nữa.

Ngoài điện gió mát thổi lướt qua sân, ánh mặt trời di chuyển từng chút từng chút trên những tấm gạch sạch sẽ trong cung.

Triệu Thái hậu trước sau vẫn duy trì giọng điệu không nhanh không chậm kia giải thích cho nàng nghe.

Nơi chốn không đề cập tới Hộ Bộ, nhưng trong lời nói thì lại nói đến chuyện của Hộ Bộ.

Lý Tiện Ngư nghe rất tập trung. Không khỏi tiếc hận nơi này không có văn phòng tứ bảo, không thể sao chép mỗi câu mỗi chữ bà nói ra và mang về cho Lâm Uyên xem qua.

Khi nàng đang nghĩ như vậy, giọng nói thông báo của nhóm thái giám truyền đến từ phía xa và kéo suy nghĩ của Lý Tiện Ngư về.

“Bệ hạ giá lâm ——”

Lâm Uyên?

Lý Tiện Ngư kinh ngạc và quay đầu nhìn lại.

Tiếng thông báo còn chưa nói xong, Lâm Uyên đã bước nhanh đi vào trong điện.

Hắn đương nhiên mới vừa hạ triều thì đã đến đây, mũ miện trên đầu còn chưa cởi xuống và cũng chưa thay triều phục trên người ra.

Khuôn mặt lúc đi rất lạnh lùng, mắt phượng đen tối giống như đang bị gió tuyết mùa đông bao trùm.

Cho đến khi nhìn thấy nàng thì đáy mắt lạnh lẽo của hắn mới biến mất.

Hắn nói: “Chiêu Chiêu, lại đây.”

Lý Tiện Ngư đứng dậy, áy náy hành lễ với Triệu Thái hậu: “Mẫu hậu, trong cung còn có chút việc vặt vãnh. Chiêu Chiêu xin phép đi về trước.”

Lời còn chưa dứt, Lâm Uyên nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng và ánh mắt dừng lại trên người Triệu Thái hậu.

Hắn lạnh lùng nói: “Nhi thần cáo lui.”

Lời nói còn chưa nói xong, hắn cứ như vậy lôi kéo nàng đi nhanh ra ngoài dưới ánh mắt chăm chú của đám đông.