Bởi vì muốn ra cung nên nàng thay bộ đồ quá mức phức tạp ra, rồi kêu cung nữ tìm tới một cái váy bình thường màu hồng và có thêu hoa văn hình mặt trăng bình thường.
Búi tóc vừa rồi bị xõa tung khi ở trên giường cũng bị nàng tháo xuống, búi thành búi tóc bách hợp nàng thường búi nhất và lấy một bộ diêu hình hoa hải đường cắm vào trong búi tóc.
Nhưng chờ sau khi nàng thay quần áo xong, Lâm Uyên vẫn chưa quay trở về. Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm muốn trang điểm lại phát hiện bàn trang điểm trong tẩm điện của Lâm Uyên rất sạch sẽ, ngay cả một cây trâm ngọc cũng không có.
Nàng thử mở ngăn kéo ra, lại phát hiện bên trong chỉ có một cây lược gỗ mun. Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi mở to ra, không khỏi nghĩ 一一
Cái này cũng quá là đơn giản đi.
Nàng chỉ có thể nhìn ra bên ngoài và nhỏ giọng kêu: “Nguyệt Kiến.”
Nguyệt Kiến trả lời từ phía xa, từ ngoài điện nhanh chóng bước vào và cười hồi với Lý Tiện Ngư: “Nương nương cần gì sao?”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, cảm thấy nếu bây giờ đi đến Nội Vụ Phủ lấy mấy thứ đó chắc cũng không kịp, vì vậy nàng lui một bước rồi nói: “Nguyệt Kiến, ngươi đi đến Điện Phượng Tảo và mang đồ dùng trang điểm của ta lại đây đi.” Nàng dặn dò nói: “Phải nhanh một chút.” Nguyệt Kiến vội vàng trả lời một tiếng, nhanh chóng bước đi.
Khi quay trở về, phía sau Nguyệt Kiến đi theo vài tên cung nữ hầu hạ.
Các nàng đều dọn toàn bộ đồ trang điểm trên bàn trang điểm của Lý Tiện Ngư lại đây, sau đó giúp nàng lần lượt lấy ra và đặt trên bàn trang điểm.
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi cong lên, ra lệnh kêu các cung nữ còn lại lui xuống và để Nguyệt Kiến trang điểm giúp nàng.
Mày đẹp vẽ nhẹ, môi đỏ hơi tô một chút.
Thiếu nữ trong gương càng thêm xinh đẹp lộng lẫy, giống như cây bích đào xinh đẹp nở rộ vào mùa xuân.
Mặc dù là Nguyệt Kiến đã hầu hạ Lý Tiện Ngư rất lâu cũng nhịn không được nhẹ nhàng cảm thán, sau đó ân cần lấy ra nhiều loại phấn má có màu sắc khác nhau để Lý Tiện Ngư lựa chọn.
“Nương nương nhìn một cái, hôm nay người muốn dùng màu gì đây? Là màu đỏ hải đường hay là màu đỏ thạch lựu?”
Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư gõ nhẹ một cái, rất nhanh ở trong các loại hộp phấn lựa chọn ra hộp phấn Lâm Uyên đưa cho nàng.
Nàng mím môi cười khẽ, giơ tay cầm hộp phấn đưa cho Nguyệt Kiến: “Hộp này là được rồi.”
Nhưng đầu ngón tay vừa giơ lên, hộp phấn bị một bàn tay to có khớp xương rõ ràng cầm lấy.
Lý Tiện Ngư xoay người lại từ trên bàn trang điểm.
Trông thấy Lâm Uyên trở về sau khi tắm rửa ở trong phòng tắm.
Mũ miện đế vương hắn đội trên đầu cũng đã gỡ xuống, triều phục màu đen cũng đổi lại thành bộ võ bào thường xuyên mặc khi còn ở Đại Nguyệt. Mái tóc đen được cột một nửa, bên hông treo bội kiếm.
Ngoại trừ một gương mặt tuấn mỹ quá mức gây chú ý, hắn cũng giống như thiếu niên giang hồ bình thường đi lại trong giang hồ.
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư cong lên, hơi mong đợi nói: “Lâm Uyên, bây giờ chúng ta đi ra cung sao?”
Lâm Uyên không có lập tức trả lời lại.
Hắn rũ ánh mắt xuống, dừng lại ở trên bàn trang điểm phía sau Lý Tiện Ngư. Hắn chỉ đi tắm rửa có một canh giờ, trên bàn trang điểm sạch sẽ lại bị lấp đầy bởi những đồ vật trang điểm của Lý Tiện Ngư.
Chì vẽ lông mày, phấn má, son môi, trâm cài 一一
Đủ loại đồ vật, đều là vừa nhỏ vừa tỉnh xảo.
Gia tăng thêm vài phần dịu dàng đặc biệt chỉ thiếu nữ mới có cho Điện Thừa Càn lạnh lão.
Ánh mắt của Lâm Uyên hơi ngừng lại.
Từ trước đến nay hắn không thích đồ vật đa dạng, luôn cảm thấy rất lộn xộn. Nhưng hôm nay lại phá lệ không có kêu nàng thu dọn đồ đạc lại.
Hắn hơi rũ mi mắt xuống và mở hộp phấn trong tay ra, lấy lòng bàn tay tỉnh tế dính một chút phấn và động tác tỈ mỉ thoa lên trên má của nàng.
Thiếu nữ có làn da trắng tuyết trong vắt, trên hai má vốn dĩ đã có màu đỏ hơi nhợt nhạt sau khi bị đánh phấn má lên thì càng thêm tươi đẹp.
Giống như một nhành cây tràn đầy sắc xuân, khiến người khác mơ ước. Lâm Uyên nhẹ nhàng nâng gương mặt xinh đẹp của nàng lên, nhìn chăm chú một lúc lâu.
Tiếp theo, hắn ra lệnh kêu Nguyệt Kiến tìm một cái mũ che mặt lại đây: “Công chúa đội nó lên để tránh khi ra cung bị người khác nhìn ra.”
Lý Tiện Ngư cầm lấy mũ che mặt, ánh mắt dừng lại trên người hắn.
Nàng mơ hồ cảm thấy so với công chúa Đại Nguyệt là nàng, thì Lâm Uyên lớn lên ở Dận Triều bị nhóm quyền quý đi trên đường nhận ra sẽ có tỷ lệ cao hơn một chút.
Lâm Uyên nhận thấy được ánh mắt của nàng.
Hắn tùy ý cầm lấy một cái mặt nạ sắt và đeo ở trên mặt, đổ tất cả những lời Lý Tiện Ngư muốn nói về.
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, cũng ngoan ngoãn mang mũ che mặt lên và đứng dậy từ trên bàn trang điểm.
Lâm Uyên đưa tay qua và nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, dẫn nàng bước ra ngoài Điện Càn Khôn.
Khi đi ngang qua long án, ánh mắt của Lý Tiện Ngư nghiêng sang một bên và dừng lại trên đống tấu chương chất cao ở trên long án.
Nàng do dự dừng bước: “Lâm Uyên, những tấu chương đó......”
Lâm Uyên cúi người và bế nàng lên: “Không có việc gì.”
Hắn nói: “Đêm khuya thần sẽ phê duyệt tấu chương.”
Lý Tiện Ngư hơi mở miệng, còn muốn nói cái gì đó.
Mắt phượng của Lâm Uyên hơi rũ xuống, giọng nói thản nhiên: “Không sao đâu, dù sao tối nay thần cũng không có việc gì làm.” Lý Tiện Ngư nghe ra được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn, trên mặt ửng đỏ như mây đỏ.
Nàng lén cúi thấp mặt xuống, nhìn tà váy của mình lắc lư theo bước chân của Lâm Uyên và giả bộ giống như bản thân nghe không hiểu.
Mặc dù là tới Dận Triều rồi, Lâm Uyên cũng không có lựa chọn lấy thân phận đế hậu để chính thức ra cung.
Mà giống như đã từng khi còn ở Đại Nguyệt, mang theo nàng tránh đi nhóm Kim Ngô Vệ đang tuần tra và lén lút ra khỏi cung.
Sau khi bức tường đỏ hai bên trong cung dần dần lui về phía sau, Lý Tiện Ngư vòng tay qua cổ của hắn và nhỏ giọng hỏi hắn: “Nếu, nếu bây giờ bị Kim Ngô Vệ nhìn thấy. Truyền ra bên ngoài sợ là phải bị đám ngự sử dâng tấu chương chỉ trích.”
Nàng suy nghĩ một lúc, tìm ra từ từng đọc trong thoại bản để hình dung: “Bọn họ nhất định sẽ nói ta là Đát Kỷ Bao Tự của Dận Triều.”
Lâm Uyên mang theo nàng bay vút về phía trước.
Mái tóc được cột lên một nửa nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, mang đến tiếng cười nhợt nhạt của hắn: “Công chúa mang mũ che mặt. Thần cũng mang mặt nạ sắt. Nếu bị người nhìn thấy thì truyền ra không phải là tin đồn hôn quân yêu hậu. Mà là thị vệ trộm yêu đương với vị cung nữ nào đó.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, nhịn không được cười rộ lên: “Nhưng, như vậy cũng không dễ nghe hơn được chút nào.”
Lâm Uyên ừ một tiếng.
Hắn nói: “Bởi vậy, thần sẽ không để người khác nhìn thấy.”
Lý Tiện Ngư cười rộ lên. Nàng chôn mặt trong lòng ngực của Lâm Uyên, yên tĩnh chờ Lâm Uyên mang nàng ra khỏi hoàng cung và đến trên phố xá náo nhiệt của Dận Triều.
Không bao lâu sau, cung điện nguy nga trong hoàng cung bị ném ở phía sau. Lâm Uyên cuối cùng đưa nàng đến đường Hạc Vọng con đường náo nhiệt nhất của Dận Triều.
Hắn nhẹ nhàng đặt thiếu nữ trong lòng ngực xuống trước cửa con đường.
Mũi chân của Lý Tiện Ngư vừa chạm đến trên mặt đất, lập tức cong cong mi mắt mỉm cười và nắm lấy tay của Lâm Uyên, dẫn hắn đi về phía con đường dài trước mắt.
Tìm kiếm thức ăn mới lạ và đồ vật thú vị.
Con đường dài náo nhiệt, tiểu thương lớn tiếng thét to, người đi đường đi qua đi lại như mây bay.
Lý Tiện Ngư đi theo dòng người đi về phía trước.
Nàng một đường mua bánh hồ, mua đậu hủ chiên, mua cây kẹo vẽ hình con thỏ.
Nàng đem đủ loại thức ăn đều nhét vào trong hai tay của Lâm Uyên, giống như thật sự muốn bù đắp mà mua tất cả đồ ăn lúc nhỏ Lâm Uyên không được ăn.
Lâm Uyên không có từ chối.
Mỗi loại hắn đều ăn qua mấy miếng, giống như muốn phối hợp với Lý Tiện Ngư ăn hết tất cả đồ ăn vặt ở trên đường.
Cho đến khi đi đến cuối con đường, cho đến khi không thể nhét thêm đồ ăn vào trong tay hắn được. Hai người mới dần dần rẽ sang hướng khác của con đường náo nhiệt, lặng lẽ đi về phía trước.
Lý Tiện Ngư ở chỗ không người từ trong tay hắn lấy một hộp đậu hủ chiên còn dư phân nửa.
Còn chưa ăn được mấy miếng, nàng ngước mắt lên và lại thấy trước mắt có một con hẻm tối cách đó không xa.
Giống như con hẻm nàng từng đi qua ở Đại Nguyệt.
Ánh mắt của Lý Tiện Ngư hơi ngừng lại, trái tìm treo lên cao: “Lâm Uyên, Dận Triều của chàng cũng có nô lệ sao?”
Lâm Uyên hơi rũ mi mắt xuống, cắn đứt cái đuôi kẹo con thỏ, giọng nói thản nhiên nói: “Có thể sẽ có lúc đất nước có chiến tranh.”
Bây giờ thì cũng không có.
Lý Tiện Ngư cảm thấy yên lòng.
Nàng đặt đậu hũ chiên xuống, nắm tay Lâm Uyên và dẫn hắn đi vào trong hẻm tối.
Vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi hắn: “Vậy trong hẻm tối này sẽ bán cái gì?”
Lâm Uyên chưa trả lời lại thì một tiệm sách xuất hiện trước mắt Lý Tiện Ngư. Nhìn vô cùng bình thường, không có gì khác so với tiệm sách trên đường.
Cũng không biết tại sao chủ tiệm lại phải cố ý tránh đi đám ngươi, trốn đến hẻm tối này để bán.
Khi Lý Tiện Ngư cảm thấy khó hiểu, chủ tiệm cũng ngang đầu lên nhìn hai người họ. Thấy bọn họ ăn mặc không tầm thường, hai mắt sáng lên và lập tức đứng dậy ân cần chào hỏi: “Vị cô nương này, có muốn mua một chút thoại bản về không? Thoại bản ở chỗ của ta là bản duy nhất ở trong toàn Dận Kinh Thành này đấy.”
Hắn cố ý ám chỉ sâu xa với nàng: “Nơi khác không có, nhưng chỗ này của ta nhất định sẽ không thiếu.”
Nếu là ngày xưa, Lý Tiện Ngư tự nhiên sẽ cảm thấy hứng thú.
Nhưng bây giờ, nàng chỉ quay người lại và mỉm cười nhìn Lâm Uyên đang đứng bên người nàng, sau đó nói với chủ tiệm bán thoại bản: “Ta đã có tất cả thoại bản trong Dận Kinh Thành rồi.”
Chủ tiệm tự nhiên không tin.
Hắn nhìn xung quanh trái phải, thấy bốn phía vắng lặng nên từ phía dưới rương đựng sách lấy ra mấy quyển thoại bản mới tỉnh, đè thấp giọng nói nói với Lý Tiện Ngư: “Mới ra, cung đình bí sự, bảo đảm cô nương không có xem qua.”
Lý Tiện Ngư nghe vậy thì hơi sửng sốt.
Cung đình bí su 一一
Viết ở trên thoại bản?
Lý Tiện Ngư không khỏi ngước mắt nhìn về phía Lâm Uyên.
Cách màn lụa trắng buông xuống của mũ che mặt, nàng nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên bên cạnh hơi tối xuống, ngón tay thon dài không tiếng động buông xuống và an lên trên trường kiếm đeo bên hông.
Ngón tay thon dài nắm bàn tay trắng nõn của nàng siết chặt lại, chủ động dẫn nàng đi về phía và hỏi chủ tiệm: “Là bí sự gì?” Chủ tiệm không nhận thấy được sự lạnh lẽo của hắn, chỉ cho là có khách hàng tới cửa. Cho nên cố ý tỏ ra bí mật vừa chắp tay với hoàng cung ở phía xa vừa mờ mịt nói: “Đương nhiên là chuyện của đế hậu.”
Lời vừa nói ra, Lý Tiện Ngư càng thêm kinh ngạc.
Chuyện của nàng và Lâm Uyên?
Nàng không tự chủ được mà cúi người xuống, từ trong tay chủ tiệm cầm lấy quyển thoại bản kia và muốn đọc lướt qua.
Đầu ngón tay khẽ nâng lên, chủ tiệm nhanh chóng ngăn nàng lại: “Cô nương, ngài còn chưa trả tiền.”
Lâm Uyên nhíu mày, tùy tay ném một thỏi bạc cho hắn: “Mua quyển này.” Quán chủ nhặt bạc lên và ước lượng trong lòng bàn tay, thấy trọng lượng không nhẹ lập tức mặt mày hớn hở và thái độ cũng càng thêm ân cần.
“Vị công tử này đừng nóng vội. Ở chỗ ta còn có rất nhiều.”
Hắn nói, lại nhanh chóng từ dưới đáy hòm tìm ra bốn quyển thoại bản có bìa khác nhau: “Đây đều là cung đình bí sự. Nội dung trong đó đều khác nhau. Công tử có muốn mua một chút không?”
Lý Tiện Ngư hơi giật mình.
Nàng nhìn những quyển còn không có tên sách đó, còn chưa lật xem thoại bản, trong một lúc còn nghi ngờ là chủ tiệm đang lừa nàng.
Lâm Uyên hờ hững rũ lông mi xuống, không phân biệt được là đang vui hay đang buồn.
Hắn lại lấy ra hai thỏi bạc nữa, lạnh lùng nói: “Mỗi thứ mua một quyển.”
Chủ tiệm càng nở nụ cười từ tận đáy lòng. Hắn nhanh chóng lấy bạc rồi đem mấy quyển thoại kia đóng gói tốt đưa cho Lâm Uyên: “Công tử đi thong thả. Nếu lần sau còn muốn mua thoại bản gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể ghé hẻm này tìm ta.”
Lâm Uyên thắn nhiên nói: “Sau khi xem xong, nếu là sự thật. Ta sẽ tự tới tìm ngươi.”
Đây là ý muốn tính sổ.
Lý Tiện Ngư hơi đồng tình mà nhìn chủ tiệm còn đang đắm chìm trong số tiền phi nghĩa, nhẹ nhàng nắm tay Lâm Uyên và mang theo hắn một lần nữa đi ra bên ngoài ngõ hẻm.
Muốn tìm một chỗ để đọc xem rốt cuộc trong quyển thoại bản này viết cái gì. Nhìn dòng người tụ tập trên đường Hạc Vọng, cũng không phải nơi thích hợp để đọc sách.
Lý Tiện Ngư chọn một quán trà nhỏ trên đường và chọn một cái nhã gian yên tĩnh, gọi một bình trà xanh và ba đĩa điểm tâm cùng với Lâm Uyên. Sau đó lại cùng nhau ngồi xuống và lần lượt chia thoại bản cho từng người.
Tổng cộng sáu quyển, vừa lúc là mỗi người ba quyển.
Lý Tiện Ngư đặt mũ che mặt lên trên bàn dài, thuận tay mở ra một quyển mỏng nhất ra.
Ánh mắt vừa đọc lướt qua mấy dòng thì lập tức dừng lại.
Một lúc sau, nàng nhịn không được nhẹ nhàng cười lên thành tiếng.
Nàng khép quyển thoại bản trong tay lại và đưa cho Lâm Uyên đang ngồi đối diện: “Lâm Uyên, chàng mau nhìn xem. Quyển thoại bản này viết rất ly kỳ.” Trong đó vậy mà viết 一一 Bệ hạ từ lâu nghe đồn công chúa Đại Nguyệt có dung mạo xinh đẹp, cho nên xuất binh đi đến Đại Nguyệt bức hôn.
Không ngờ, ngày đó vừa lúc gặp phải địch Nhung đang tấn công kinh thành, bệ hạ vì hồng nhan mà tức giận xông lên đánh lui địch Nhung ra ba ngàn dặm. Sau đó cưới công chúa Đại Nguyệt làm Hoàng hậu.
Lâm Uyên cúi đầu, ánh mắt hơi lướt qua.
Hắn nắm chặt quyển thoại bản trong tay, lạnh lùng nói: “Không tính là ly kỳ.” Cái này cũng không tính là ly kỳ sao?
Lý Tiện Ngư rất kinh ngạc, cũng mơ hồ nhận ra được manh mối.
Nàng ngồi xuống bên người Lâm Uyên, cầm lấy quyển thoại bản trong tay hắn lại đây và nhỏ giọng đọc ra đoạn đầu tiên ra.
“Be hạ từng có một thị nữ tên là Uyển Uyển, dáng người thướt tha, dung mạo rất quyến rũ. Chỉ đáng tiếc là hồng nhan bạc mệnh, chưa đầy hai mươi tuổi thì chết bệnh ở trong cung. Trái tim của bệ hạ cực kỳ đau thương, rất lâu không thể tự thoát ra được. Cho đến khi công chúa Đại Nguyệt gả xa đến Dận Triều, dung mạo vậy mà có tám chín phần giống với thị nữ kia 一一”
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, nhìn về phía Lâm Uyên đang ngồi bên cạnh, nhịn cười hỏi hắn: “Thật sự là như vậy sao?”
Đáy mắt của Lâm Uyên hơi lạnh lẽo, đóng quyển thoại bản trong tay lại một cái rất mạnh.
Hắn nói: “Công chúa cảm thấy sao?”
Lý Tiện Ngự đặt quyển thoại bản dưới cằm, bộ dáng giống như suy nghĩ gì đó: “Nhưng mà dù sao ta cũng không lớn lên ở Dận Triều. Chuyện xảy ra ở Dận Triều này ta cũng không biết được.” Nàng chớp chớp mắt, đùa giỡn hỏi hắn: “Thị nữ tên Uyen Uyển kia thật sự xinh đẹp đến như vậy sao?”
Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, mắt phượng nặng nề.
Tiếp theo, hắn đứng dậy khóa tấm bình phong trong nhã gian lại.
Lông mi của hắn thản nhiên rũ xuống, giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì: “Công chúa muốn biết không?”
Lý Tiện Ngư mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm.
Nàng chột dạ buông quyển thoại bản trong tay xuống, rụt rụt thân thể về phía sau ghế: “Ta, ta không muốn biết.”
Nhưng sự hối cải của nàng đương nhiên đã là quá muộn.