Khi mưa xuân ngừng lại, thì đã đến ngày đại hôn của Lý Tiện Ngư.
Nàng đã thức dậy trước khi bình minh.
Sau tấm bình phong gấm, nàng thay cát phục được thêu hình chim loan và hoa hải đường bằng chỉ vàng và bạc, ngồi ở trước bàn trang điểm chờ nhóm cung nữ giúp nàng trang điểm.
Trúc Từ cẩn thận rửa mặt giúp nàng, sau đó lại cầm chiếc lược ngọc lên và giúp nàng chải mái tóc đen dài như lụa đen.
Nhóm cung nữ còn lại người thì cầm phấn trang điểm, người cầm bột nước, mỉm cười vây quanh lại đây.
Vì muốn ở trong ngày quan trọng này, trang điểm cho công chúa nhà mình thành tân nương đẹp nhất trên đời.
Khi mọi người đang bận rộn, lại nghe thấy tấm bình phong bị người tùy ý gõ hai cái, tiếp theo Ninh Ý mặc trang phục lộng lẫy ung dung thong thả tiến vào từ bên ngoài.
Tóc đen của Lý Tiện Ngư còn đang bị Trúc Từ nắm trong lòng bàn tay, nên trong lúc nhất thời nàng không thể quay đầu lại.
Nhưng sau khi nghe thấy tiếng thông báo, nàng vẫn cong mi nói: “Hoàng tỷ Ninh Ý tới rồi.”
Ninh Ý lười nhác trả lời một tiếng, ra lệnh cho Chấp Sương và Chấp Tố đi theo phía sau đem trang sức thêm trang đặt xuống, lại thản nhiên liếc mắt nhìn Trúc Từ còn đang nắm tóc của nàng một cái, nói với Lý Tiện Ngư: “Tay nghề trang điểm của cung nữ trong điện của muội cũng cứ như vậy. Để cho các nàng trang điểm còn không bằng để bổn cung tự tay làm.” Lý Tiện Ngư mím môi mỉm cười.
Nàng không có từ chối, chỉ giơ tay ra hiệu cho Trúc Từ nhường vị trí lại cho Ninh Ý.
Hai tay của Trúc Từ dâng lên chiếc lược ngọc, hành lễ rồi lui sang một bên. Ninh Ý cầm cái chiếc lược ngọc, hơi nhướng mày lên, thuận thế đuổi tất cả cung nữ còn lại đang trang điểm cho Lý Tiện Ngư đi.
Trong tẩm điện một lần nữa quay về yên tĩnh.
Ninh Ý ngồi xuống chiếc ghế hoa hồng bên cạnh Lý Tiện Ngư, cởi bộ móng tay giả mạ vàng ra.
Tự tay trang điểm và búi tóc cho Lý Tiện Ngư.
Nàng giúp Lý Tiện Ngư cột tóc lại thành kiểu búi tóc lưu vân và mang lên mũ phượng vàng ròng được nạm hồng ngọc, lại giúp Lý Tiện Ngư đánh phấn trang điểm màu hoa hải đường và thoa son môi đỏ tươi đẹp.
Khi giúp Lý Tiện Ngư vẽ chân mày.
Lý Tiện Ngư cuối cùng tìm được cơ hội nhỏ giọng hỏi nàng: “Hoàng tỷ, hôn sự của tỷ và thái phó 一一”
Nàng nhớ rất rõ, hoàng huynh từng nói qua sau khi trở về từ núi tuyết thì phải làm chủ hôn cho hôn lễ của hoàng tỷ và thái phó. Nhưng lúc sau đã xảy ra rất nhiều chuyện, lại gặp gỡ quốc tang cho nên cứ như vậy tiếp tục bị chậm trễ. Nàng hơi lo lắng, hoàng tỷ đã ném việc này đến sau đầu.
Đầu ngón tay cầm chì ke mày của Ninh Ý ngừng lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng một cái, hơi tức giận nói: “Muội vội vã muốn gả bổn cung ra ngoài như vậy sao?” Nàng ấy dừng một chút, giống như là nể mặt hôm nay là ngày đại hôn của Lý Tiện Ngư, giọng nói thản nhiên giải thích nói: “Cho dù phải gả thì cũng chờ đến lúc phủ công chúa được xây xong.”
Lý Tiện Ngư biết từ trước đến nay hoàng tỷ luôn như vậy, miệng cứng hơn lòng. Có thể làm cho hoàng tỷ Ninh Ý nhả ra, vậy chắc chắn là nàng cũng đã đồng ý hôn sự với thái phó.
Tuy Lý Tiện Ngư không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ tận đáy lòng vẫn cảm thấy vui vẻ cho hoàng tỷ.
“Vậy hoàng tỷ cần phải đi thúc giục hoàng huynh nhiều một chút. Kêu thợ thủ công làm nhanh hơn một chút để phủ công chúa nhanh chóng xây xong.”
Ninh Ý liếc mắt nhìn nàng một cái, thuận tay lại cắm thêm một cây trâm vàng lên trên đầu nàng.
Sau khi trang điểm xong, thì giờ lành đã đến.
Lý Tiện Ngư đứng dậy từ bàn trang điểm, tay cầm một chiếc quạt, bước qua hành lang được trải lụa đỏ, vòng qua tấm bình phong được làm bằng bạch ngọc ở đại sảnh, đi về phía xe loan lộng lẫy xinh đẹp ngừng ở trước cửa điện. Ninh Ý đi theo nàng ở chỗ xa hơn một chút.
Ở nơi Lý Tiện Ngư không nhìn thấy thì nàng khẽ nhíu mày, hỏi cung nhân đi theo: “Hoàng thúc còn chưa tới sao?”
Cung nhân ấp úng, không trả lời được.
Khi mày đẹp của Ninh Ý nhíu chặt lại, xa xa có cung nhân tiến đến thông báo Người đã từng là Nhiếp Chính Vương đưa tới hai mươi rương hạ lễ, thêm của hồi môn cho công chúa. Đuôi lông mày của Ninh Ý giãn ra, môi đỏ khẽ cong lên: “Mang của hồi môn bổn cung đưa cho Gia Ninh cùng cầm đi. Làm Gia Ninh vẻ vang gả ra ngoài.” Cùng lúc đó, Lý Tiện Ngư cũng bước lên chiếc xe loan lộng lẫy xinh đẹp kia. Roi ngựa được buộc lụa đỏ nhẹ nhàng rơi xuống, con ngựa cất vó kéo xe loan đi theo con đường trong cung tiến lên phía trước, dần dần đi ra khỏi cửa cung phía bắc.
Bá tánh đứng ven đường lên tiếng hoan hô, vừa náo nhiệt vừa ồn ào náo động. Ở nơi Lý Tiện Ngư không nhìn thấy, Lý Nghệ đứng ở trong đám đông, nhìn xe loan của nàng đi ngang qua.
Tiếp theo, cuối cùng xoay lưng lại và rời đi.
Rèm châu rũ sâu xuống.
Lý Tiện Ngư ngồi ngay ngắn trong xe loan, tâm trạng vừa vui vẻ vừa lo lắng. Nàng nghiêng tai lắng nghe âm thanh bên ngoài xe loan.
Nghe thấy tiếng hoan hô của các bá tánh như thủy triều lên xuống, sau tiếng ồn ào náo động thì bốn phía xung quanh dần dần yên tĩnh, có lẽ là tới địa giới bên ngoài Nguyệt Kinh Thành.
Xe loan cũng dừng lại ở đây.
Lý Tiện Ngư đặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay của cung nữ, rất cẩn thận bước xuống từ trên xe loan.
Nàng cầm cái quạt che trước mặt lại, nhìn ra bên ngoài từ vải lụa che mặt nửa trong suốt.
Nàng nhìn thấy phía sau nàng là hoàng huynh đích thân đưa nàng xuất giá, là hoàng tỷ đứng bên cạnh xe loan của nàng, là hoàng thúc đưa tới hai mươi rương đồ.
Mà trước người nàng, là trăm vạn hùng binh của Dận Triều.
Thiết ky thường ngày kiêu dũng thiện chiến hôm nay mặc quần áo màu đỏ để đón dâu, ngay cả trên đầu ngựa chiến mặc giáp nặng đều buộc lụa đỏ tươi đẹp.
Bọn họ đi theo đế vương của mình, xa xôi vạn dặm tới đón Hoàng hậu của Dận Triều.
Ánh mắt của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng dừng trên người Lâm Uyên đang đứng trước trăm vạn đại quân.
Cách lụa do dài mười trượng, nàng không nhìn thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên.
Lại có thể nhìn thấy hỉ phục trên người của hắn.
Nó cũng có màu đỏ đậm giống như của nàng, bên hông cũng không có đeo huyền kiếm mà là đeo ngọc bội bạch ngọc Cùng Kỳ nàng tặng hắn trên dòng sông gợn sóng mênh mông.
Mày đẹp của Lý Tiện Ngư cong cong, mỉm cười xinh đẹp sau cây quạt.
Theo tiếng thông báo lớn tiếng của quan viên Lễ Bộ “ giờ lành đã đến ".
Bên ngoài cửa thành Nguyệt Kinh Thành tiếng trống và tiếng nhạc cùng nhau vang lên.
Lụa đỏ dài mười trượng từ từ trải dài ra từ dưới chân nàng sang phía bên kia. Phía cuối lụa đỏ, là thiếu niên trong lòng nàng.
Lý Tiện Ngư bước lên trên lụa đỏ sáng loáng đi về phía hắn, giống như đi qua từng ký ức ở chung với Lâm Uyên. Đi qua ngõ hẻm nhặt được hắn, đi qua sông Ngự trong veo sóng nước lóng lánh, đi qua núi tuyết Hòa Trác trắng xóa.
Cuối cùng là đi đến ngày xuân bây giờ.
Mười trượng lụa đỏ đi đến cuối.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng nhướng mày lên, nhìn về phía thiếu niên trước mắt. Hôm nay Lâm Uyên không hề mặc bộ võ bào màu đen. Hắn vấn tóc và đội mũ cao, cả người mặc bộ cát phục màu đỏ đậm khiến dung mạo của hắn như ngọc, đôi mắt như sao sáng.
Lâm Uyên đồng dạng cũng mong chờ nhìn nàng.
Nhìn về phía thiếu nữ trước mắt cả người mặc quần áo màu đỏ.
Nhìn về phía mũ phượng phức tạp trên đầu nàng, lễ phục long trọng mặc trên người nàng, trong tay cầm cây quạt thêu màu vàng.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt hạnh hoa sóng nước lóng lánh của nàng giấu sau cây quạt, không hề dời đi.
Gió xuân thổi qua tấm lụa đỏ cuộn lại, giống như sóng biển phập phồng kéo dài.
Cây bích đào trong núi vừa mới nở xinh đẹp sáng rực, ở gió xuân thổi lướt qua làm hoa đào rơi xuống như mưa, nhẹ nhàng lướt qua tóc mai đen nhánh của thiếu nữ.
“Chiêu Chiêu.” Lâm Uyên nhỏ giọng gọi tên nhũ danh của nàng, ở trong phong cảnh mùa xuân rực rỡ cúi người về phía nàng, khẽ hôn lên đầu ngón tay cầm cây quạt của nàng.
Giống như còn đang ở trong Điện Phi Hương.
Giống như ngàn vạn người phía sau đều không hề tồn tại. Đối với hắn mà nói, đây không phải là quan hệ ngoại giao giữa hai nước, cũng không phải hôn sự giữa đế hậu.
Mà là hắn vạn dặm xa xôi, ở trên đường ruộng mùa xuân, nghênh thú Chiêu Chiêu trong lòng mình.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay của hắn, lại ở phía sau cây quạt thêu hoa hải đường và hoa mộc phù dung mỉm cười xinh đẹp với hắn.
Nàng bước qua ngày mùa thu lá rụng, đi qua tuyết đầu mùa rơi trong đêm mùa đông.
Cuối cùng là ở trong mùa xuân phồn hoa nở rộ, gả cho thiếu niên nàng yêu. Đây là thuộc về nàng —— Mùa xuân của Chiêu Chiêu.
HOÀN CHÍNH VĂN