Lý Tiện Ngư gật đầu: “Bây giờ chúng ta sẽ đi ngủ sớm một chút sao?”
Lâm Uyên nghiêng đầu, nhìn về phía mưa xuân bên ngoài cửa sổ.
Hắn nói: “Công chúa muốn nghe tiếng mưa trên sông không?”
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp. Giống như cảm thấy mới lạ đối với chuyện chưa bao giờ làm này.
Nàng nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay của hắn, cùng hắn sóng vai bước đi ra bên ngoài.
Đêm mưa yên tĩnh, ánh sáng mơ hồ.
Lý Tiện Ngư ngửa đầu không nhìn thấy ánh trăng cho nên treo cái đèn lưu li sáng ngời đang cầm trong tay lên trên mép thuyền, chiếu sáng lên mặt sông gon sóng nhè nhẹ trong đêm mưa.
Lâm Uyên cầm dù đứng bên cạnh nàng, cùng nàng ngắm trăng sáng trong đêm mưa, giọng nói trầm thấp hỏi nàng: “Công chúa muốn đến gần một chút không?”
Lý Tiện Ngư nhìn mép thuyền bọn họ đã từng ngồi, nhỏ giọng nói: “Nhưng... hôm nay trời đang mưa.”
Mép thuyền trơn ướt, nếu trượt chân rơi xuống thì sẽ bị nước sông cuốn đi. Lâm Uyên lại nói: “Không có việc gì.”
Hắn đưa cây dù có cán bằng ngọc cho Lý Tiện Ngư, một mình bước lên trước, ngồi xuống trên mép thuyền bên cạnh, giống như thường ngày mở lòng bàn tay ra với Lý Tiện Ngư: “Công chúa lại đây.” Lý Tiện Ngư cúi đầu nhìn nước sông cuồn cuộn bên dưới thuyền rồng, lại ngước mắt nhìn hắn. Cuối cùng, nàng lấy hết can đảm, nhẹ nhàng cất bước tiến lên, muốn thử ngồi xuống trên mép thuyền trong đêm mưa.
Nàng còn chưa nhón mũi chân thì Lâm Uyên đã nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, bế ngang nàng lên.
Để nàng ngồi trên đầu gối của mình.
Gò má của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, theo bản năng nắm lấy cánh tay đang vòng lấy người nàng của hắn, lại từ từ giơ cổ tay trắng nõn lên và che cây dù có cán bằng ngọc lên trên đỉnh đầu của hai người.
Âm thanh mưa xuân dừng trên dù nghe rất êm tai.
Giống như giọt sương mai rơi xuống trên lá xanh.
Lý Tiện Ngư dựa vào trong lòng ngực của Lâm Uyên, nghiêng đầu nhìn hàng vạn giọt mưa bụi trong suốt lặp đi lặp lại rơi trên sông, tiếng tim đập của nàng cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Nàng nghĩ, chuyện trên đời này thật sự rất kỳ diệu.
Mấy tháng trước, nàng còn đang ở trong Điện Phi Hương, rất cẩn thận tuân thủ quy củ trong cung. Muốn di ra ngoài vào ban đêm còn phai trộm mặc trang phục của tiểu cung nữ, còn suýt chút nữa bị Kim Ngô Vệ bắt được.
Bây giờ, nàng lại có thể cưỡi ngựa đi Giang Lăng, cùng Lâm Uyên cùng nhau ngồi trên mép thuyền nghe tiếng mưa rơi.
Lâm Uyên cũng có cùng suy nghĩ giống như nàng.
Nếu thời gian lùi lại một năm trước, khi hắn còn ở Dận Triều.
Hắn cũng đồng dạng không thể dự đoán được, hắn sẽ xa xôi vạn dặm đi đến Đại Nguyệt, cưới tiểu công chúa mà bản thân yêu thương. Hắn ôm Lý Tiện Ngư càng chặt hơn, cúi người khẽ hôn lên một bên mặt trắng nõn của nàng.
Dòng sông mùa xuân trong bóng đêm, hắn đưa một vật vào trong tay của nàng.
Hai má của Lý Tiện Ngư đỏ bừng lên.
Nàng ở trong tiếng mưa rơi tí tách, nhẹ nhàng rũ mắt xuống và nhìn xem đồ vật Lâm Uyên đưa cho nàng.
Trong lòng bàn tay nàng là một cái chìa khóa.
Nhìn thì rất bình thường, cũng không biết là dùng để mở cái gì nữa.
Lý Tiện Ngư nhỏ giọng hỏi hắn: “Đây là chìa khóa chỗ nào?”
Nàng suy nghĩ một lúc nói: “Là nhà riêng của chàng sao?”
Lâm Uyên đặt cằm lên trên vai nàng, giọng nói trầm thấp nói: “Là chìa khóa quốc khố của Dận Triều.”
Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc, mắt hạnh hơi mở to.
Sau khi phục hồi tỉnh thần lại, nàng vội vàng nắm chặt cái chìa khóa trong tay, để tránh nó rơi vào dòng sông cuồn cuộn chảy xiết.
Nàng rất cẩn thận đưa chìa khóa cho Lâm Uyên một lần nữa: “Quá quý giá. Chàng vẫn nên lấy lại đi.”
Nàng ngước mắt nhìn về phía Lâm Uyên, mà Lâm Uyên cũng đang nhìn nàng. Lông mi xanh đen của hắn bị mưa xuân dính ướt, băng giá trong mắt phượng đã từng lạnh lẽo tan đi, nụ cười nhợt nhạt giống như ảnh ngược của ánh trăng trong đáy mắt của hắn, là sự dịu dàng lưu luyến người khác chưa bao giờ gặp qua. “Đây là tín vật đính ước.”
Hắn nhỏ giọng dò hỏi: “Công chúa không cần sao?”
Mưa xuân kéo dài, tiếng tim đập của Lý Tiện Ngư càng thêm rõ ràng.
Gương mặt nàng ửng đỏ, nhỏ giọng hỏi hắn: “Có thể đổi một tín vật khác được không?”
Lâm Uyên thản nhiên rũ lông mi xuống: “Công chúa từng nghe nói qua tín vật đính ước còn có thể đổi sao?”
Lý Tiện Ngư càng cảm thấy do dự. Trong lòng nàng có hai giọng nói đang giao chiến với nhau một lúc rất lâu. Cuối cùng, vẫn chậm rãi rút đầu ngón tay lại, cất chìa khóa kia vào trong túi tay áo của nàng.
Nàng ngẩng mặt, nhỏ giọng hỏi thiếu niên ôm lấy nàng: “Vậy... ta nên lấy quà gì để tặng lại cho chàng đây?”
Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của nàng vào trong lòng bàn tay, mắt phượng đen đậm phản chiếu rõ ràng bóng dáng của nàng.
“Thần đã nhận quà món quà đáp lễ tốt nhất trên đời rồi.”
Lý Tiện Ngư nhìn hắn, trong đôi mắt hạnh hoa trong sáng đồng dạng phản chiếu bóng dáng của hắn.
Hai má lúm đồng tiền của nàng đỏ bừng. Lại trộm đưa tay vào trong túi tay áo lấy ra một cái túi tiền tự tay nàng thêu, nhét vào lòng bàn tay của hắn, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Vốn dĩ, muốn chờ sau khi trở lại Nguyệt Kinh Thành rồi mới tặng cho chàng.”
Lâm Uyên rũ mắt. Túi tiền trong lòng bàn tay có màu xanh đen, trên lụa có thêu hoa văn đám mây tỉnh xảo, đường viền bốn phiến được may bằng chỉ bạc phác họa ra đường hoa văn trải dài vô tận. Từng đường kim mũi chỉ, đều rất tỉnh tế, giống như cất giấu sợi tơ tình yêu kéo dài của thiếu nữ vừa mới biết yêu.
Đáy mắt của hắn đầy ý cười, rất cẩn thận cất túi tiền đi.
Lý Tiện Ngư lại nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Lâm Uyên, chàng mở ra nhìn xem.” Môi mồng của Lâm Uyên khẽ cong lên, nghe lời mở túi tiền ra.
Trong túi tiền có một khối ngọc bội bạch ngọc. Trên đầu còn điêu khắc hình Cùng Kỳ uy vũ dựa theo đồ đằng trên cờ chiến Dận Triều của hắn.
Lý Tiện Ngư nửa nghiêng mặt, mặt mày hơi cong lên khi nhìn vào trên mặt sông gợn sóng trong mưa, lúm đồng tiền nhợt nhạt bên môi: “Đều nói ngọc có thể chắn tai. Lúc trước ngọc bội của chàng đã vỡ nát, ta vẫn luôn nghĩ muốn đưa cho chàng một khối khác, rồi lại không biết nên điêu khắc hình gì mới đẹp.”
Cho đến khi ngày ấy hắn trở về, cờ bay đầy trời. Nàng ở trên lá cờ nhìn thấy đồ đằng Cùng Kỳ của Dận Triều, nên nghĩ ra rằng có thể điêu khắc Cùng Kỳ của Dận Triều lên trên ngọc bội.
Đây cũng là điềm lành vốn dĩ thuộc về hắn.
Lâm Uyên đeo ngọc bội ở bên eo, nghiêm túc cất túi tiền đi.
Lý Tiện Ngư khẽ liếc mắt nhìn, trong đôi mắt hạnh hoa cũng hiện lên ý cười rất sâu.
Khi nàng đang muốn mở miệng hỏi Lâm Uyên có thích không, trong đêm mưa mơ hồ có người đang cầm theo hộp đồ ăn vội vàng bước đến.
Lâm Uyên nhạy bén ngước mắt lên, ôm nàng xuống từ trên mép thuyền: “Công chúa ở đây chờ thần một chút.”
Giọng nói của hắn vừa rơi xuống, thân hình cũng lập tức di chuyển. Lý Tiện Ngư cầm dù chờ hắn trong cơn mưa xuân.
Khoảng sau một chén trà nhỏ, Lâm Uyên một lần nữa trở về.
Hắn nói với Lý Tiện Ngư: “Là thị nữ trên thuyền tới đưa rượu cho nhóm Kim Ngô Vệ trực đêm.”
Hắn cầm một bình rượu, hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa có muốn uống rượu không?”
Lý Tiện Ngư ở trong ban đêm mùa xuân nghe thấy mùi hương rượu nồng đậm, giống như mùi thơm ngào ngạt của một đóa hoa cúc vạn thọ.
Nàng nhớ tới, nàng giống như cũng đã lâu rồi chưa có uống rượu. Vì vậy, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Uyên cất bước đi về phía nàng.
Dáng người của hắn cao như vậy, cho nên Lý Tiện Ngư không thể không cố gắng nhón mũi chân lên mới vất vả mới che dù lên trên đỉnh đầu của hắn. Nàng duỗi tay cầm lấy cái ly ngọc trong tay Lâm Uyên.
Lâm Uyên lại cúi người xuống dưới chiếc dù của nàng.
Hắn một hơi uống cạn sạch rượu gạo trong ly, môi mỏng nhợt nhạt kề sát lên trên môi đỏ của nàng.
Mùi rượu nồng đậm quấn quýt giữa môi răng của nhau, khiến nụ hôn này càng thêm sâu hơn.
Lông mi của Lý Tiện Ngư run rẩy, cây dù có cán bằng ngọc trong tay cũng yên lặng rơi xuống đất.
Mưa xuân như tơ, rơi xuống trên khuôn mặt ửng hồng của nàng, mang theo một chút lạnh lẽo. Nàng nhẹ nhàng ngước mặt lên, ở trong mưa xuân mênh mông đáp lại hắn. Cho đến khi hô hấp của cả hai đều trở nên hỗn loạn.
Lý Tiện Ngư nằm trên vai Lâm Uyên với đôi mắt hạnh mê mang, cách màn mưa dày đặc nhìn mặt sông gợn sóng trong mưa.
Đèn lưu ly treo trên mép thuyền cũng lay động trong mưa gió.
Ánh đèn màu trắng bạc phản chiếu qua lưu ly dừng trên mặt sông, như trăng sáng trong ngày mưa.
Nàng muốn rũ lông mi xuống, mơ hồ nhớ đến hai câu thơ.
Trăng dưới đáy biển là trăng trên bầu trời.
Cánh môi đỏ thắm của nàng nhẹ nhàng cong lên, duỗi tay vòng qua ôm lấy vòng eo nhỏ hẹp cứng cáp của thiếu niên.
Nàng dán mặt lên trên bộ ngực kiên cố của hắn, ở trong tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, nhẹ nhàng đọc ra nửa câu thơ sau giấu trong đáy lòng.
Người trước mắt là người trong lòng.