Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 147: Trừng phạt chồn tuyết hư hỏng




Con ngựa đang chạy như bay về phía trước.

Lý Tiện Ngư cũng dần dần quen với xóc nảy trên lưng ngựa. Khi nàng đang muốn chia sẻ tin vui này với Lâm Uyên. Lâm Uyên lại ở phía sau nhỏ giọng gọi nhũ danh của nàng.

“Chiêu Chiêu”

Lý Tiện Ngư quay mặt lại, ngước lông mi lên nhìn về phía hắn: “Lâm......” Nàng thậm chí còn chưa kịp gọi tên của hắn, Lâm Uyên đã cúi người hôn lên đôi môi do mọng của nàng.

Hắn một tay cầm dây cương, một tay nâng gáy nàng lên, ở trên lưng ngựa xóc nảy hôn nàng một cái rất sâu.

Hai má của Lý Tiện Ngư đỏ bừng. Nàng nâng bàn tay trắng nõn không có cầm dây cương lên, nhẹ nhàng đặt trên ngực của hắn muốn đẩy hắn ra một chút. Rồi lại nhớ tới bây giờ bọn họ đang ở trên lưng ngựa.

Trong thời gian Lý Tiện Ngư hơi do dự, hàm răng của nàng đã bị mở ra.

Mắt phượng của Lâm Uyên sâu thẳm, hắn ôm nàng vào trong lòng ngực và đòi lấy rất nhiều từ nàng.

Con ngựa chạy như bay, mưa xuân làm ướt quần áo.

Độ ấm nóng cháy trên người Lâm Uyên xuyên qua võ bào hơi mồng truyền đến trên người nàng, mạnh mẽ vây quanh nàng lại.

Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư cuộn lại, hơi ngẩng cái cổ trắng muốt lên. Lâm Uyên hôn dọc xuống theo môi đỏ của nàng, một đường hôn đến cái cổ mảnh khánh của nàng, lưu lại thêm một vết đỏ khác lên trên vết đỏ còn sót lại của ngày hôm đó.

Tiếp theo, hắn tăng thêm một chút sức mạnh và hôn sâu tiếp không hề do dự. Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư mềm nhũn, suýt chút nữa là cầm không được dây cương trong tay.

Giọng nói của nàng mềm mại nói: “Chàng còn như vậy, ta thật sự sẽ ngã xuống từ trên lưng ngựa......”

Lâm Uyên không để nàng nói thêm bất kỳ lời nào nữa.

Hắn ở trong trận mưa xuân mênh mông, một lần nữa hôn lên môi đỏ của Lý Tiện Ngư.

Hô hấp của hai người hòa lẫn vào nhau, dần dần trở nên rối loạn, giống như trận mưa xuân dài dòng này.

Lâm Uyên không hề giơ roi.

Con ngựa bọn họ cưỡi cuối cùng cũng từ từ dừng bước ở chính giữa trường đua ngựa.

Lý Tiện Ngư buông đầu ngón tay nắm dây cương ra, hai má ửng đỏ mềm mại dựa vào trên người Lâm Uyên.

Mà Lâm Uyên một tay vòng qua vòng eo của nàng, cúi người đặt cằm lên trên vai nàng, mắt phượng nặng nề. Hô hấp từ trước đến nay luôn vững vàng giờ phút này trở nên hỗn loạn thổi lướt qua cái cổ trắng nõn mềm mại của nàng nóng đến mức như muốn thiêu đốt.

Trên gương mặt đỏ thắm của Lý Tiện Ngư càng đỏ thêm một tầng.

Nàng nhịn không được nghiêng mặt nhìn hắn, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu hỏi: “Lâm Uyên, chàng đang suy nghĩ cái gì vậy?” Tại sao hô hấp lại nóng đến như vậy.

Hô hấp của Lâm Uyên ngừng lại, cắn răng ôm nàng chặt hơn.

Đôi lông mi xanh đen kia rũ xuống, che lại mắt phượng hẹp dài và tràn đầy u tối trong đáy mắt.

Hắn vùi đầu vào cổ của nàng, giọng nói khàn khàn như cát nặng, mang theo một tia nghiến răng nghiến lợi: “Suy nghĩ chuyện sau khi thành hôn.”



Khi cơn mưa mùa xuân dừng lại, Lý Tiện Ngư và Lâm Uyên quay trở về từ trường đua ngựa.

Cửa sổ trong tẩm điện khép hờ, sau cơn mưa ánh nắng từ cửa sổ mông lung chiếu vào, chiếu vào trên hai bờ vai trần trụi của thiếu nữ, tăng thêm một tầng óng ánh màu trắng ngọc.

Lý Tiện Ngư trốn ở sau tấm bình phong gấm thêu hình hoa hải đường, thay bộ quần áo bị mưa xuân làm ướt đẫm ra và lại cách tấm bình phong này nhỏ giọng trò chuyện với Lâm Uyên.

“Lâm Uyên, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát sao?”

Lâm Uyên đứng đưa lưng về tấm bình phong. Nhưng tiếng cởi quần áo nhẹ nhàng sau tấm bình phong vẫn vang lên rất rõ bên tai hắn, khiến sống lưng của thiếu niên có ngũ cảm nhạy bén trở nên căng chặt, giọng nói hơi áp lực: “Tối nay thần sẽ đi chuẩn bị. Sáng sớm ngày mai, lập tức đi ngay.”

Lý Tiện Ngư dò nửa khuôn mặt nhỏ trắng nõn từ sau tấm bình phong ra, hơi kinh ngạc nói: “Tại sao đột nhiên gấp gáp như vậy?”

Lâm Uyên quay đầu lại, nhanh chóng liếc mắt nhìn nàng một cái.

Hơi cắn răng hỏi: “Công chúa cảm thấy sao?” Môi đỏ của Lý Tiện Ngư hé mở, giống như muốn hỏi hắn thêm một câu.

Nhưng đột nhiên, nàng lại nhớ tới chuyện vừa rồi xảy ra trên lưng ngựa. Trong mưa xuân mênh mông, áo lót mỏng manh của bọn họ nửa lộ ra, tóc đen quấn chặt vào nhau. Hơi thở của Lâm Uyên thổi lướt qua cổ của nàng nóng đến như vậy, thân thể biến hóa cũng là, cũng là rõ ràng như vậy.

Nàng cái hiểu cái không, trong mông lung giống như đoán được cái gì đó.

Rồi lại không dám nghĩ nữa.

Càng không dám hỏi hắn.

Lý Tiện Ngư đỏ mặt mặc váy gấm vào, thẹn thùng không dám lên tiếng.

Lâm Uyên cũng nghiêng mặt đi, cắn chặt hàm răng: “Tối nay thần sẽ không qua đêm trong Điện Phi Hương. Công chúa nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Lý Tiện Ngư nghe vậy thì lại dò mặt ra từ sau tấm bình phong. Còn chưa kịp hỏi tối nay hắn đi nơi nào, vừa ngước mắt lên lại thấy trong tẩm điện trống rỗng, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên.

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

Thấy trong Điện Phi Hương không có người trả lời, nên nàng cũng không thay quần áo nữa mà là mặc váy gam di ra từ sau tấm bình phong, đi về phía giường và nằm ngủ.

Nàng nhẹ nhàng khép mắt lại ở dưới ánh trăng trắng bạc, nghe tiếng lá cây phượng hoàng kêu xào xạc trong gió đêm bên ngoài cửa sổ.

Nghĩ ngày mai chắc là một ngày nắng đẹp.



Khi Lâm Uyên lần thứ hai quay trở về đã là sáng sớm ngày hôm sau. Lúc đó Lý Tiện Ngư vừa rửa mặt xong, đang kiểm tra lần cuối đồ vật cá nhân muốn mang đến Giang Lăng.

Lâm Uyên lại nhảy vào từ cửa sổ. Trong tay còn đang bắt lấy một con chồn tuyết đang nhe răng trợn mắt, giãy giụa muốn cắn hắn.

Lý Tiện Ngư buông đồ vật trong tay xuống, hơi kinh ngạc lên tiếng: “Đây không phải là chồn tuyết của hoàng tỷ Ninh Ý sao? Tại sao lại ở chỗ này?” Nàng suy nghĩ một lúc, mím môi nói: “Nó lại muốn đến Điện Phi Hương cắn Tiểu Miên Hoa của ta sao?”

Lâm Uyên nhìn con chồn tuyết trong tay, giọng nói hơi lạnh lẽo: “Là thần bắt lấy nó.”

“Lúc trước, chính là nó ngậm đi bức thư thần để lại cho công chúa.”

Lý Tiện Ngư hơi nhướng mày lên, hơi không thể tin tưởng nhìn con chồn tuyết trong tay Lâm Uyên.

Lúc trước khi Lâm Uyên nói từng để lại bức thư cho nàng, nàng đã nghĩ tới rất nhiều khả năng.

Có lẽ là bị gió đêm thổi đi, có lẽ là bị tiểu cung nữ không biết chữ coi như rác mà dọn đẹp sạch sẽ.

Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, là con chồn tuyết của hoàng tỷ Ninh Ý đã ngậm đi bức thư Lâm Uyên để lại.

Nàng không nhịn được hỏi: “Vậy Lâm Uyên, hôm nay chàng bắt nó là muốn phạt nó sao?”

Mày kiếm của Lâm Uyên khẽ nhướng lên, giọng nói thản nhiên nói: “Không khí se lạnh mùa xuân còn chưa tan, công chúa có muốn có một cái khăn choàng cổ lông chồn không?”

Lý Tiện Ngư nhanh chóng lắc đầu: “Vẫn là... vẫn là thôi đi.” “Nó là chồn tuyết hoàng tỷ Ninh Ý thích nhất.”

Lâm Uyên đơn giản trả lời một tiếng, nói với Lý Tiện Ngư: “Nếu là như vậy thì công chúa đi sắp xếp đồ đi. Thần sẽ tự xử lý nó.”

Lý Tiện Ngư hơi không yên lòng. Lại nhỏ giọng hỏi: “Chắc chàng sẽ không nhân lúc ta rời đi rồi lột da của nó làm thành khăn choàng cổ đâu đúng không?”

Lâm Uyên nói ngắn gọn: “Sẽ không.”

Hắn nói: “Thần bảo đảm khi công chúa trở về thì nó vẫn còn bình yên vô sự.” Lúc này Lý Tiện Ngư mới cảm thấy yên lòng. Nàng mỉm cười nói với Lâm Uyên: “Ta đi đến nhà kho đây, nhìn xem nhóm Nguyệt Kiến sắp xếp như thế nào rồi.”

Lâm Uyên thản nhiên đáp.

Lý Tiện Ngư cũng đứng dậy đi về phía nhà kho.

Chờ đến khi nàng trở về, đã trôi qua mười lăm phút.

Giờ phút này chồn tuyết của hoàng tỷ Ninh Ý đã bị nhốt vào trong lồng nhỏ bằng vàng của nó.

Quả nhiên giống như lời Lâm Uyên nói, con chồn tuyết bình yên vô sự. Ngay cả một sợi lông dài cũng không hề rớt.

Nhưng... nhưng bị thay đổi màu lông.

Vốn dĩ bộ lông dài có màu trắng muốt giờ phút này thì chỗ màu đỏ, chỗ màu xanh. Phân bố đặc biệt không đều, hơi giống như chiếc áo hoa hồng có vạt áo màu xanh mà các ma ma đến từ nông thôn rất thích mặc.

Mà chồn tuyết giống như cũng nhìn thấy màu lông trên người mình. Giờ phút này nó đang tức giận cắn song sắt bằng vàng, kêu gao dữ dội giống như bị Lâm Uyên làm cho tức giận đến nổi điên.

Lý Tiện Ngư nhịn không được cười ra thành tiếng.

Nàng hỏi Lâm Uyên: “Cái này, còn có thể rửa sạch sẽ được không?”

Lâm Uyên cởi bao tay da nhuộm màu đang đeo trên tay xuống và ném vào trong giỏ tre, giọng nói bình tĩnh: “Đây là thuốc nhuộm tới từ Tây Vực. Ít nhất có thể giữ màu được hai tháng. Trước khi công chúa đi theo thần về Dận Triều thì chắc chắn sẽ không thể rửa sạch sẽ được.”

Hắn nói, nhìn về phía chồn tuyết trong lồng sắt, gằn từng chữ: “Mặc dù hai tháng sau phai màu, thì nó cũng sẽ chuyển thành màu đen. Ít nhất phải đen thêm hơn nửa năm mới được.”

Chồn tuyết giống như nghe hiểu lời nói của hắn. Lập tức tức giận tới cực điểm, nhảy nhót lung tung ở trong lồng.

Có một chút giống một cái đậu que tròn vo màu xanh được nhuộm màu đỏ.

Lý Tiện Ngư cố gắng nhịn cười, cong mi nói với Lâm Uyên: “Lâm Uyên, ta thu dọn đồ đạc xong rồi.”

Lâm Uyên trả lời một tiếng. Hắn đi thẳng đến cửa hông, lần thứ hai ném con chồn tuyết này ra khỏi Điện Phi Hương của Lý Tiện Ngư. Mà Lý Tiện Ngư thì ở trong tẩm điện chờ hắn.