Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 140: Hợp lực




Các chiến sĩ Dận Triều nhanh chóng tiến lên, cầm tấm chắn đón lấy.

Mũi tên sắt va chạm trên tấm chắn phát ra âm thanh lanh lảnh, giống như tiếng mưa lớn trong đêm hè.

Lâm Uyên huy kiếm đánh rơi mấy mũi tên bắn về phía hắn, lớn tiếng nói: “Nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện.”

“Thần kêu bọn họ đưa công chúa đến nơi an toàn trước!”

Gió đêm thổi bay cờ chiến trên đỉnh đầu ào ào rung động. Dưới cờ xí, tay cầm kiếm của thiếu niên rất vững vàng, giống như trái tim của hắn vĩnh viễn không thay đổi.

“Thần sẽ bảo vệ đất nước này giúp công chúa!”



Cửa cung phía Bắc.

Lý Yến còn còn đang mang theo binh sĩ liều chết bảo vệ.

Mặc dù hai cửa cung liên tiếp thất thủ, mặc dù chiến lực hai bên cách xa nhau như vậy, mặc dù cả người đều đầy vết thương, nhưng hắn cũng tuyệt đối không chịu lùi về phía sau nửa bước.

Cái cửa cung này tượng trưng cho tôn nghiêm cuối cùng của Đại Nguyệt. Một khi cửa cung phía Bắc vừa phá vỡ, lòng quân sẽ lập tức tan rã, Đại Nguyệt sẽ chân chính mất nước.

Nhưng cho dù hắn cắn răng kiên trì như thế nào, cho dù các tướng sĩ cố gắng chống cự như thế nào, đám người Nhung sài lang kia vẫn tiến đến như tre già măng mọc, lộ ra ánh mắt hung ác từng bước đến gần ở trong bóng đêm.

Nhìn thấy một đạo phòng tuyến cuối cùng sắp bị phá vỡ.

Một vị tướng quân cả người tắm đầy máu, sau khi dùng sức lực cuối cùng huy kiếm đánh lui người Nhung đang tiến lên, cuối cùng quay đầu lại khàn khàn hô lên với Lý Yến: “Bệ hạ, hạ lệnh rút lui về phía Nam đi! Nguyệt Kinh Thành không bảo vệ được!”

Lý Yến cũng huy kiếm, tram một tên người Nhung đang vọt tới xuống dưới ngựa.

Máu tươi bắn ra, để lại một vết máu nồng đậm rực rỡ ở trên gương mặt vốn dĩ ôn hòa của hắn.

Ở giữa vạn quân, hắn tự hỏi bản thân ——muốn rút lui về phía Nam sao? Rời đi Nguyệt Kinh Thành bị đánh chiếm, một đường chạy trốn về phía Nam. Có lẽ là có đường sống. Nhưng lại lấy hy sinh đất nước để đổi lấy đường sống cho bản thân ham sống sợ chết!

“Không được rút lui về phía sau!” Lý Yến bừng tỉnh lại, duỗi tay lau đi vết máu tươi trên mặt, một lần nữa cầm kiếm nghênh đón kẻ địch, khuôn mặt sắc bén: “Chỉ cần còn có thể cầm trường kiếm trong tay. Trẫm sẽ canh giữ trước cửa cung phía Bắc này, không cho địch Nhung bước vào nửa bước!”

Tỉnh thần mê mang xuống thấp của các tướng sĩ vì câu nói trở nên chấn động. Bọn họ sôi nổi rút kiếm cầm đao, một lần nữa nghênh đón kẻ địch.

Nơi lưỡi kiếm giao nhau, máu lửa đầy trời, đêm dài vô tận.

Hoàng cung Đại Nguyệt bị nhuốm đầy máu tươi, giống như vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy bình minh ngày mai.

Khi phòng tuyến cuối cùng sắp bị công phá.

Ở cuối bóng đêm, một đội binh mã tiếp viện gấp rút tiếp chạy đến. Nhân số chỉ có mấy ngàn, nhưng mỗi một người tướng sĩ đều là tỉnh nhuệ, có sức mạnh lấy một chọi mười. (tinh nhuệ: tỉnh là thuần khiết, nhuệ là sắc nhọn. Đây là từ ngữ chỉ một quân đội đã được giáo dục và rèn luyện kỹ, đủ khả năng chiến thắng mọi đối phương.)

Một tướng quân đang xông lên trước nhận ra tướng lĩnh dẫn đầu, giống như ở trong tuyệt cảnh nhìn thấy ánh rạng đông.

Hắn hô lớn: “Nhiếp Chính Vương, là Nhiếp Chính Vương mang theo binh lính trở lại!”

Lý Yến cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Nghệ dẫn đầu.

Hắn đã bị phế làm thứ dân, hoàng thúc không còn liên quan đến hoàng thất.

Ở trong bóng đêm sâu thẳm bị máu lửa ướt đẫm. Trên người Lý Nghệ mặc áo giáp sắt nặng, trong tay cầm cây kích. Ngựa chiến của hắn và trên binh khí của hắn đều đã hoàn toàn loại bỏ ký hiệu của hoàng thất.

Nhưng hắn ngồi trên ngựa chiến vẫn tài giỏi xuất chúng như cũ, binh khí trong tay vẫn sắc bén như cũ, cũng không hề thua kém vẻ mũi nhọn chinh chiến vì nước như lúc hắn còn trẻ.

Hắn một tay ghìm ngựa, huy kích quét ngang địch Nhung đang lao về phía hắn.

Máu của quân địch bắn ngay tại chỗ, ánh mắt của Lý Nghệ sắc bén, giọng nói âm trầm lạnh lẽo: “Quan Châu đường xa, đến chậm một chút!”

Lý Yến cách bóng đêm bị khói lửa cuộc chiến nhuộm đỏ nhìn hắn, khi cách nửa năm, lại một lần nữa gọi hắn: “Hoàng thúc!”

Sắc mặt của Lý Nghệ lạnh lùng: “Ta đã sớm không phải là hoàng thúc của ngươi!” “Lần này kháng chỉ tới Nguyệt Kinh Thành, chỉ vì muốn bảo ve cơ nghiệp đời đời hoàng đế để lại, không có quan hệ gì với ngươi hết! Nếu muốn xử tội, cũng chờ sau khi đánh lui người Nhung và bảo vệ được quốc gia hãy nói!”

Lý Yến gật đầu một cái rất mạnh, tự mình mang bỉnh tiến lên tiếp ứng.

Vì Lý Nghệ giết ra một con đường đi thông đến cửa cung phía Bắc.Trước cửa cung phía Bắc bị máu tươi nhuộm thành đỏ đậm hai đội quân canh giữ tập hợp về một chỗ.

Các tướng sĩ lấy lại tỉnh thần, cưỡi ngựa cầm đao, lấy lòng dũng cảm liều chết bảo vệ quốc gia mạnh mẽ chiến đấu với người Nhung.

Cuộc chiến thay đổi.

Vốn dĩ binh lính người Nhung vẫn luôn mạnh mẽ tiến lên về phía trước lại bị đè ép bởi khí thế của quân lính Đại Nguyệt, bắt đầu từng bước lui về phía sau. Khi thấy sắp phải rời khỏi phạm vi cửa cung.

Lý Nghệ thừa thắng xông lên, dẫn binh tiến lên phía trước, muốn đem người Nhung đuổi ra khỏi hoàng cung Đại Nguyệt.

Tuy nhiên Lý Yến vẫn giữ lại một đội binh mã, tập trung chú ý phía sau. Hắn biết, hai cửa cung phía Đông và phía Tây đã bị phá vỡ.

Địch Nhung xâm nhập vào trong cung sớm hay muộn sẽ gấp rút đến tiếp viện nơi này.

Đến lúc đó, sẽ bị kẻ thù tấn công từ hai phía, lợi thế cũng sẽ biến mất.

Rốt cuộc, vào đêm trước bình minh, vang lên tiếng gót sắt của ngựa chiến đến gần.

Người đến từ phía sau. Vô số tướng sĩ gần như tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn lại. Thấy ánh lửa chiếu vào đêm tối, cờ xí đang tung bay trên không trung lại không phải là cờ xí của địch Nhung. Lá cờ màu do có hoa văn màu vàng, trên đó là đồ đằng hung thú Cùng Kỳ dữ tợn.

“Là đồ đằng của Dận Triều!” Có lão tướng kinh nghiệm sa trường nhận ra đồ đằng trên cờ chiến, lớn tiếng la hét.

Lý Nghệ đang dẫn binh ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, lạnh giọng quát: “Người của Dận Triều tới đây làm cái gì? Muốn làm ngư ông đắc lợi sao!”

Dận Triều hiếu chiến, cũng không phải là nước có quan hệ hữu nghị với Đại Nguyệt. Bọn họ đến vào lúc này, hắn không thể nghĩ ra khả năng nào khác ngoại trừ muốn thu lợi bất chính.

Nơi hai nước đang đánh nhau, đội quân thiết ky của Dận Triều từng bước tiến về phía trước. Nhưng bọn họ lại huy đao với địch Nhung đang công thành ở phía trước.

Ky binh lướt qua, địch Nhung sợ hãi, cho rằng đây là viện quân Đại Nguyệt mời đến.

Nhưng Lý Yến lại biết được. Không có người nào đi Dận Triều để xin cứu viện, cũng không có người nào có thể mời được viện quân của Dận Triều.

Nhưng nếu muốn tới thu lợi bất chính, người của Dận Triều có thể chờ bọn họ đánh đến lưỡng bại câu thương, lại không cần tốn nhiều sức mà có thể bắt lấy người thắng. (lưỡng bại câu thương: chỉ hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì.) Mặc dù sắp lập tức kết thúc, cũng nên giúp người Nhung tiêu diệt nước Đại Nguyệt trước. Rồi lại vắt chanh bỏ vỏ, tàn sát sạch sẽ người Nhung đã chiến đấu mệt mỏi.

Cho đến khi, ánh lửa đầy trời chiếu sáng lên quần áo và khuôn mặt của người dẫn đầu. Mọi người ngạc nhiên, mà Lý Yến đột nhiên hiểu ra, cuối cùng là bật Cười. Mọi người ngạc nhiên khi quân đội của Dận Triều do đích thân hoàng đế ngự giá thân chinh.

Lý Yến lại nhìn thấy, tân quân của Dận Triều, là tên thiếu niên kia đã từng canh giữ bên cạnh Lý Tiện Ngư.

Sau khi Lý Nghệ nhìn thấy cờ xí của Dận Triều, lập tức giục ngựa trở về, giờ phút này đang đến gần đó.

Đột nhiên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tình huống giống như Lý Yến nhìn thấy. Hắn nắm chặt trường kích trong tay, quát lớn chất vấn: “Ngươi rốt cuộc đến đây để làm cái gì?”

Lâm Uyên bỗng dưng nghiêng đầu, sau khi nhìn thấy hắn ta, bàn tay nắm trường kiếm đột nhiên siết chặt lại, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới cuộc đời này hắn sẽ còn gặp lại Lý Nghệ một lần nữa. Còn cố tình là ở chung trên chiến trường chiến đấu với người Nhung. Hai bên nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt đồng dạng sắc bén.

Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này, có một mũi tên bắn lén xuyên qua không khí bay đến. (giương cung bạt kiếm: tình huống nghiêm trọng, muốn đánh nhau.)

Bay thẳng về phía yết hầu của Lý Nghệ.

Lý Nghệ cười lạnh, giơ trường kích muốn đánh bay nó đi.

Nhưng trường kích còn chưa giơ lên, một mũi tên lông vũ màu đen khác đã đến trước, bay thẳng vào mũi tên đánh lén kia rồi cắt đứt đường bay của nó. Mũi tên bắn lén rơi xuống đất.

Sức mạnh của mũi tên lông vũ kia vẫn bay tiếp, xuyên qua không khí bay đến trước ngựa của Lý Nghệ. Mặc dù chỉ cắm thẳng xuống đất, nhưng đuôi mũi tên vẫn không ngừng run rầy.

Sắc mặt của Lý Nghệ lạnh lẽo và tối sầm lại, từ phía xa nhìn hắn.

Thấy trước cửa cung phía Bắc, dưới bầu trời đầy máu lửa. Đế vương tuổi trẻ đang giương cây cung điêu khắc trong tay, giọng nói lạnh lẽo nghiêm khắc, đầy vẻ sắc bén.

“Ta tới giúp công chúa bảo vệ quốc gia của nàng!”

Khi mặt trời từ từ mọc lên từ sau Điện Thái Cực. Ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt suốt đêm cuối cùng cũng lắng xuống.

Địch Nhung thất bại. Tàn quân suốt đêm bỏ chạy về phía Bắc.

Quân lính Đại Nguyệt canh giữ bảo vệ hoàng cung, kiểm kê số lượng thương vong trong trận chiến này.

Viện quân Dận Triều gấp rút tiến đến cứu viện chia ra một bộ phận binh mã đuổi theo tàn quân địch Nhung chạy tán loạn, đại quân chủ lực thì đóng quân năm mươi dặm bên ngoài ngoại thành, chờ đi theo đế vương của bọn họ hồi triều.

Liên tiếp bảy ngày, Nguyệt Kinh Thành gió êm sóng lặng.

Quân đội Dận Triều trước sau chưa từng bước một bước vào cửa thành. Mà bên trong cung cấm, những viên gạch trong cung đẫm máu một lần nữa bị rửa sạch sẽ. Các cung nhân một lần nữa đi đi lại lại bên trong bức tường đỏ.

Có người trên mặt vẫn còn nước mắt, có người khóc lóc thảm thiết giữa đêm khuya. Nhưng cuối cùng không còn hoảng sợ đến mức không thể chịu nổi giống như ngày địch Nhung phá thành.

Trận kiếp nạn này cuối cùng cũng đã qua đi.

Đại Nguyệt một lần nữa nhìn thấy được bình mình đã lâu chưa gặp.