Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 14: Thắc mắc lớn của công chúa nhỏ




Một canh giờ sau, Lý Tiện Ngư đã tắm gội xong.

Nàng lưu luyến không rời đi ra từ trong nước tắm ấm áp, thay váy áo có chất liệu mềm nhẹ, khoác lên trên người một cái áo choàng bằng len rắn chắc.

Nàng dẫm lên guốc gỗ lộc cộc mà đi về tẩm điện của mình, cho đến khi đi đến trước cửa điện, mới nhớ tới làm tiểu cung nữ tìm một đôi giày ngủ đế mềm rồi vội vàng mang vào.

Cửa điện mở ra, trong điện yên tĩnh không tiếng động.

Lý Tiện Ngư ra lệnh cho cung nữ lui xuống, cầm một cái trản đèn lưu li một mình đi vào trong, chờ đến khi đi ngang qua xà nhà, nàng hơi dừng bước chân lại, ngẩng mặt lên, thử nhìn lên trên xà nhà rồi nói: “Lâm Uyên, ngươi ở đâu?”

“Ở đây.” Lâm Uyên lên tiếng trả lời, từ trên xà nhà nhảy xuống, vẫn như cũ đứng ở nơi xa cách nàng ba bước chân.

Lý Tiện Ngư theo ánh đèn nhìn về phía hắn, hơi hơi sửng sốt.

Thiếu niên trước mắt vẫn đang mặc võ bào vấn tóc như cũ, nhưng đuôi tóc còn có nước đọng, võ bào cũng không phải là cái vừa rồi mới mặc.

Gió đêm lướt qua, từ trên người của hắn mang theo mùi hương bồ kết nhàn nhạt.

Gương mặt của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, lặng lẽ suy đoán, có phải hắn cũng mới vừa trở về từ phòng tắm không.

Lâm Uyên cũng rũ mắt nhìn về phía nàng.

Thiếu nữ trước mắt đem mình bao vây kín mít bằng cái áo choàng len màu xám, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc.

Lý Tiện Ngư có thể là cảm thấy mình đã che giấu cũng đủ tốt.

Nhưng nàng không biết là, sau khi nàng tắm rửa thì khuôn mặt nàng đặc biệt trắng nõn, mùi hương trên người bay thẳng vào mũi, còn có hơi nóng bốc lên, giống như là một cái bánh dẻo vừa mới ra lò.

Sau khi tắm gội trở về hai người nhìn nhau một lúc lâu, cả hai đều không mở miệng. Cuối cùng, vẫn là Lý Tiện Ngư càng chột dạ hơn mà mở miệng trước.

Nàng kéo chiếc chiếc áo choàng len ở trên người lại, nhẹ giọng che giấu: “Bên ngoài trời giá rét, ta, ta mặc thêm một cái áo choàng.”

Lời còn chưa dứt, nhưng bên má lại có một tầng đỏ lên.

Lý Tiện Ngư sợ Lâm Uyên nhìn thấy, vội vàng thổi tắt đèn lưu li đang cầm trong tay, quay người lại vén cái bức màn đỏ lên, đem cả người lẫn áo choàng đều vùi vào trong chăn gấm.

“Ta đi ngủ trước đây.” Nàng từ trong chăn gấm nhẹ nhàng lên tiếng.

Mà thiếu niên bên ngoài bức màn đỏ nhỏ giọng trả lời, một lần nữa quay trở lại trên xà nhà. Lý Tiện Ngư ở trong chăn gấm đợi một lúc lâu, lúc này mới thật cẩn thận mà bắt đầu cởi áo choàng ở trên người mình ra.

Thật vất vả sờ soạng đem áo choàng cởi xuống, đang muốn đặt nó lên trên cái bàn gần đầu giường, lại sợ Lâm Uyên nhìn thấy, cho nên đành phải xếp lại và đặt ở bên cạnh mình.

Nàng nghĩ, may mắn là giường của nàng đủ rộng, đặt một cái áo choàng, cũng không ảnh hưởng đến việc nàng đi ngủ.

Vì vậy Lý Tiện Ngư cứ như vậy nằm ở trên giường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nghe tiếng gió đêm thổi qua làm lá cây phượng hoàng lay động kêu xào xạc ở bên ngoài cửa sổ, cố gắng làm chính mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Nhưng không bao lâu, nàng lại nhớ tới chuyện vừa xảy ra.

Đêm mùa thu hơi lạnh, trên hành lang yên tĩnh, thiếu niên mặc áo đen cầm theo một cái đèn hoa sen, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh hỏi nàng “Chiêu Chiêu là nhũ danh của công chúa sao?”

Lý Tiện Ngư ngủ không được.

Nàng che gương mặt ửng đỏ lại và ngồi dậy từ trên giường, giận dỗi nói với bên ngoài bức màn đỏ: “Lâm Uyên!”

“Chuyện gì?” Trên xà nhà truyền đến giọng nói lạnh lùng của thiếu niên.

Lý Tiện Ngư mở miệng, lời nói vừa đến bên răng, đột ngột dừng lại. Mới vừa rồi ở trên hành lang, bọn họ đã nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này. Nàng còn mời Lâm Uyên ăn bánh hoa quế, tỏ vẻ không hề so đo. Hiện giờ nhắc lại, chẳng phải là lại muốn ngượng ngùng như vậy một lần nữa.

Lý Tiện Ngư nhớ tới tình hình mới vừa rồi, vội vàng cắn chặt cánh môi, đánh mất suy nghĩ muốn nhắc lại. Nhưng bên ngoài bức màn đỏ, Lâm Uyên còn đang đợi câu trả lời của nàng.

Trong lúc nhất thời Lý Tiện Ngư không nghĩ ra được chuyện gì, sau một lúc lâu mới đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là muốn hỏi một chút…… Ngươi ngủ rồi sao?”

Lâm Uyên ngồi yên không di chuyển, đáp: “Không có.”

Lý Tiện Ngư càng thêm mất tự nhiên.

Nàng dừng một chút, cố gắng sửa chữa: “Ta vừa nghĩ, nếu ngươi chưa ngủ, không bằng ——”

Nàng vốn dĩ nghĩ rằng, làm Lâm Uyên trò chuyện cùng với nàng một lúc. Nhưng vừa nhớ tới đêm qua Lâm Uyên trả lời nàng ‘giết người, lột da, tạo đèn lồng’, thì lập tức đánh mất suy nghĩ này, ngược lại nói: “Không bằng, đọc thoại bản cho ta nghe một chút đi.”

Nàng nói: “Trước kia khi ta ngủ không được, đều là Trúc Từ đọc cho ta nghe.”

“Được.” Lâm Uyên từ trên xà nhà nhảy xuống, đứng ở bên ngoài bức màn đỏ và hỏi nàng: “Thoại bản ở đâu?”

Lý Tiện Ngư ‘a’ một tiếng, duỗi tay lấy áo choàng ở bên cạnh.

“Ngươi chờ ta một chút.”

Nàng rất nhanh dùng áo choàng đem bản thân bọc lại chặt chẽ kín đáo, lúc này mới đem bức màn đỏ vén lên, mang giày đứng dậy: “Ta đi lấy cho ngươi.”

Nàng nói, chạy chậm đi đến cái rương đựng quần áo, đầu tiên là mở một cái khóa vàng ra, sau đó lại đem đồ vật từng cái từng cái mà lấy ra.

Lâm Uyên nhìn nàng đầu tiên lấy ra vài bộ y phục không thường xuyên mặc, lại lấy ra một ít tranh chữ, cuối cùng mới từ cái ngăn ở dưới cùng đáy rương, rất cẩn thận mà lấy ra một chồng sách thoại bản.

Lý Tiện Ngư đem chồng sách thoại bản đưa cho hắn, hậu tri hậu giác hỏi: “Lâm Uyên, ngươi có biết chữ không?” (Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.)

Lâm Uyên cầm lấy thoại bản: “Biết.”

Lý Tiện Ngư lại có chút không yên tâm, nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngươi nói biết, là biết bao nhiêu nha?”

Ví dụ như Tiếp Đáp Tử ở trong cung, chỉ biết viết tên của mình.

Nguyệt Kiến so với Tiểu Đáp Tử còn tốt hơn một chút, lại cũng chỉ có thể biết một chút chữ đơn giản và thường dùng.

Mà thân thế của Trúc Từ thì khác biệt, chẳng những biết chữ, còn có thể trộm giúp nàng làm một chút bài tập mà các ma ma giáo dưỡng giao cho nàng sau khi tan học.

Nàng vừa dứt lời, lo lắng những lời này sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của thiếu niên, nên lại nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi không biết, ta có thể dạy cho ngươi.”

Nhìn thấy Lý Tiện Ngư thật sự muốn đi lấy giấy và bút mực ra, Lâm Uyên đành phải mở miệng: “Biết hết tất cả.”

Lý Tiện Ngư do dự rồi một lần nữa quay trở lại trên giường.

“Vậy nếu ngươi gặp phải chữ nào không biết, nhớ là phải hỏi ta.” Nàng ở phía sau bức màn đỏ, nghiêm túc nhìn về phía hắn và đảm bảo: “Ta thề, ta tuyệt đối sẽ không cười ngươi.”

Lâm Uyên nói một tiếng được, cầm đống thoại bản kia, một lần nữa quay trở lại trên xà nhà.

Hắn đốt sáng cái đèn lụa màu xanh ngọc ở trên xà nhà lên, ngọn đèn dầu lay động, từ từ đọc cho nàng nghe một quyển Ngu Sơ Tân Chí.

Lý Tiện Ngư nằm ở trên giường yên tĩnh lắng nghe, trong một lúc nàng hơi kinh ngạc.

Nàng nói: “Hiện tại mẹ mìn còn dạy người học chữ sao?”

Giọng nói của Lâm Uyên dừng một chút, hắn nói: “Có lẽ là không.”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng chớp chớp mắt, có chút tò mò: “Vậy là ai dạy ngươi biết chữ?”

Đại Nguyệt giấy quý, sách càng quý hơn.

Nàng nghe Trúc Từ nói, nhiều bá tánh tầm thường không chịu nổi học phí ở tư thục, cho nên không thể học chữ được. Có thể biết mấy cái chữ thường dùng thì đã hiếm có rồi. ( truyện trên app T Y T)

Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, nhỏ giọng hỏi: “Là quý nữ nhà ai sao?”

Nàng dừng một chút, lại hỏi: “Nàng ấy xinh đẹp không?”

Ngón tay thon dài của thiếu niên lật sang trang sách khác, giọng nói lạnh nhạt: “Không có ấn tượng gì hết, chắc là không phải.”

Lý Tiện Ngư ‘ a ’ một tiếng, không hề mở miệng, chỉ là nhẹ nhàng khép mắt lại, yên tĩnh mà nghe hắn đọc sách.

Ban đêm yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua làm bức màn đỏ bay phấp phới.

Giọng nói của thiếu niên trầm thấp, như cây tùng trên núi tuyết, vừa lạnh vừa sạch sẽ.

Tự nhiên khiến người cảm thấy yên tâm.

Lý Tiện Ngư lẳng lặng mà nghe xong một lúc, dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Nàng mơ màng nói: “Lâm Uyên, ngày mai, ta muốn đi gặp hoàng tỷ Nhã Thiện.”

Nàng muốn hỏi hoàng tỷ một chút, muốn ở chung với ảnh vệ như thế nào. Ảnh vệ của các hoàng tỷ, cũng biết nhũ danh của các nàng sao?

Giọng nói của thiếu niên hơi dừng lại. Hắn đáp: “Được.”

Lý Tiện Ngư yên lòng, ôm lấy chăn gấm, nhẹ nhàng chậm chạp mà rũ mi mắt xuống.

Một lúc lâu sau, hô hấp của thiếu nữ trở nên nhợt nhạt và đều đặn.

Lâm Uyên buông quyển sách trên tay xuống, nghiêng đầu nhìn về phía bóng đêm ở bên ngoài cửa sổ.

Tối nay mưa vẫn chưa rơi, trăng sáng và những ngôi sao thưa thớt ở bên ngoài cửa sổ. Không nên đi ra ngoài. Vì vậy, thiếu niên thổi tắt đèn lụa màu xanh ngọc ở bên cạnh, yên tĩnh nhắm mắt lại.

Buổi chiều ngày hôm sau, ánh mặt trời màu vàng trải dài trên đất. Lý Tiện Ngư ôm một bó hoa quế màu vàng rực rỡ ngồi trên bậc cửa ở trên hành lang, nghiêm túc kiểm tra điểm tâm được cất vào trong hộp đồ ăn.

“Bánh như ý, bánh hoa hồng, đậu ve cuốn, ngọt hợp cẩm…… Ừ, tất cả điểm tâm sở trường của phòng bếp nhỏ đều ở đây, chỉ là không có bánh nhân củ mài.”

Nàng cẩn thận kiểm tra qua, lại đem hoa quế đang cầm ở trong tay đặt vào chiếc bình màu xanh có hình hoa mai được vẽ ở trên đó, hơi giơ lên một chút, rồi đưa cho thiếu niên đang đứng ở bên cạnh nàng nhìn xem.

“Có đẹp không?” Mi mắt của nàng cong cong mà chờ lời khen của hắn: “Ta tự tay cắt những cành hoa quế này đó, cắt tỉa một lúc lâu. Bên trong không hề còn một chiếc lá vàng nào nữa.”

Lâm Uyên cũng không cảm thấy có gì khác nhau. Nhưng khi tầm mắt dừng ở trên vẻ mặt chờ mong của nàng, vẫn dừng lời muốn nói lại, bình tĩnh nói: “Đẹp.”

Lý Tiện Ngư cười rộ lên, ôm bình mai đứng dậy: “Lâm Uyên, ta mang theo Trúc Từ các nàng đi thăm hoàng tỷ Nhã Thiện. Ngươi ở chỗ này chờ ta, nhiều nhất là trước khi mặt trời lặn, ta sẽ trở về.”

Lâm Uyên ‘ ừ ’ một tiếng, ánh mắt rũ xuống, giữa mày chợt nhăn lại.

Hắn khẽ quát nói: “Đừng nhúc nhích!”

Lý Tiện Ngư sửng sốt, giương mắt nhìn về phía hắn, thấy ánh mắt của hắn dừng lại ở góc váy của mình, hai má hơi đỏ lên, theo bản năng cúi đầu nhìn tà váy của mình: “Là váy của ta bị dơ sao? Trúc Từ cũng không nói cho ta ——”

Động tác của Lâm Uyên nhanh hơn so với nàng.

Nàng vừa cúi mắt nhìn xuống, còn chưa kịp nhìn thấy rõ thì nghe thấy tiếng gió xẹt nhanh qua ở bên tai.

Lâm Uyên cúi người ở trước người nàng, nhanh chóng từ ở trên làn váy nắm lấy một thứ.

Ở trước khi Lý Tiện Ngư kinh ngạc hét lên, hắn ngồi dậy, trong tay có thêm một vật màu trắng đầy lông.

Vật kia rất không yên phận, cố gắng giãy giụa ở trong tay của Lâm Uyên, muốn xoay người lại cắn hắn, còn thường thường phát ra tiếng ‘ tê tê ’ để ra oai.

Lý Tiện Ngư nhìn vật nhỏ kia, kinh ngạc trợn mắt: “Là chồn tuyết của hoàng tỷ Ninh Ý! Tại sao nó lại ở đây?”

Trước kia khi Tiểu Miên Hoa còn ở đây, chồn tuyết này luôn nhớ thương, ba ngày hai đầu thì chạy tới Điện Phi Hương của nàng.

Hiện tại Tiểu Miên Hoa đã đưa đến chỗ của Cố thái y để dưỡng thương, con chồn tuyết này cũng đã hình thành thói quen, nên suốt ngày vẫn lắc lư ở bên cạnh Điện Phi Hương.

Lần này cũng không biết là tiểu cung nữ nào không quan sát kỹ, để cho nó chạy vào bên trong.

Lâm Uyên nói: “Ngươi biết nó?”

Lý Tiện Ngư liên tục gật đầu, vội vàng đặt bình mai đang cầm ở trong tay xuống: “Ngươi chờ ta một chút, ta đi lấy một thứ.”

Nàng lo lắng nói: “Nó thật sự rất hung dữ, ngươi cẩn thận đừng để bị nó cắn.”

Lâm Uyên ‘ ừ ’ một tiếng, thuận tay đem chồn tuyết đặt ở trên bậc cửa và ấn nó xuống, vật nhỏ kia lại tức giận đến nhe răng trợn mắt.

Lý Tiện Ngư quay trở lại rất nhanh, trong tay còn cầm một cái lồng sắt nhỏ làm bằng vàng.

“Đem nó nhốt vào trong đây đi.”

Lâm Uyên gật đầu, đem chồn tuyết còn đang muốn cắn hắn, trực tiếp nắm đầu nó mà ném vào trong lồng, thuận tay đóng cửa lồng lại.

Lý Tiện Ngư một lần nữa cầm cái lồng sắt nhỏ bằng vàng lên, xách ở trong tay, nàng khẽ cắn môi khi nhìn chồn tuyết ở bên trong còn đang không cam lòng mà gặm cắn khung lồng, cuối cùng vẫn giống như thỏa hiệp thở dài.

“Xem ra chỗ của hoàng tỷ Nhã Thiện không thể đi được rồi.”

“Ta phải đem con chồn tuyết này đưa về cho hoàng tỷ Ninh Ý.”

—— nếu để cung nữ đưa đi, hoàng tỷ Ninh Ý chắc chắn sẽ không nhận lấy.