Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 136: Huynh đệ tương tàn




Hôm sau, trên núi Phượng Canh Sơn.

Thiếu niên mặc áo bào màu đen, bên hông đeo trường kiếm, lưng đeo một cây cung được chạm khắc, cưỡi ngựa phi nước đại lên dãy núi.

Khi lướt qua một ngọn núi thấp, đột nhiên xuất hiện sát khí ở rừng rậm hai bên vách núi.

Các cung thủ mai phục trong đó đồng thời bắn tên ra, mũi tên bay đến như châu chấu bay.

Tuy nhiên, thiếu niên đã chuẩn bị trước. Trước khi tiếng đàn đầu tiên vang lên đã quay đầu ngựa, lui vào trong rừng cây sồi xanh rậm rạp.

Hắn cưỡi ngựa chiến tốt nhất, nhảy lên mấy cái tránh những mũi tên sắt bay đến, bỏ lại nhóm cung thủ đang đuổi theo ở phía sau.

Nhưng những tử sĩ đã sớm chờ đợi ở bên đường, vẫn đuổi theo như cũ như ung nhọt trong xương, bám sát không rời.

Cùng lúc đó, bên trong rừng rậm.

Có một người đầu đội ngọc quan (cài tóc của nam thời xưa bằng ngọc), áo bào trắng, khuôn mặt vốn trong trẻo hơi hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Tử sĩ tiến lên bẩm báo: “Điện hạ, địa hình Phượng Canh Sơn rắc rối phức tạp, địa thế khó phân biệt. Xin hỏi điện hạ, bọn thuộc hạ có cần tiếp tục truy đuổi hay không. Hay là, chờ Thất điện hạ ra khỏi Phượng Canh Sơn mới tiếp tục đuổi giết ạ?”

Tạ Cảnh nắm chặt dây cương trong tay, mắt phượng âm u. Một tháng qua, rất nhiều tử sĩ của hắn vẫn luôn truy đuổi từ biên cảnh Dận triều đến tận trên núi Phượng Canh Sơn này, nhưng vẫn không thể thành công. Thậm chí, ngay cả cơ hội đến gần cũng chưa từng có.

Có lẽ ở lúc hắn không phát hiện, đôi cánh của chim non một thời đã dần lớn lên.

Nếu giả sử, để một con đại bàng tự trưởng thành có thể bay vút lên bầu trời thì sẽ không có ai có thể kìm hãm được nữa.

Vì vậy, vẫn nên nhanh chóng trừ bỏ càng sớm càng tốt.

Ánh mắt Tạ Cảnh lạnh lẽo, mở miệng nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta lấy trăm trượng làm ranh giới. Lập tức cho người đào hào chống cháy bên ngoài, vây quanh khu rừng này.”

Tử sĩ giật mình: “Điện hạ muốn......”

Tạ Cảnh lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Đốt núi.”

Cho dù là đốt sạch trong phạm vi trăm dặm không còn một mảnh. Hắn cũng tuyệt đối không thể thả Tạ Uyên quay trở lại kinh thành Dận triều.

Tử sĩ thấy hắn đã quyết định, cũng ôm quyền thưa vâng.

Hơn một ngàn tử sĩ, bao vây toàn bộ khu rừng rậm rạp.

Hào chống cháy nhanh chóng được đào xong.

Ngọn lửa bốc lên trong gió, bốc cháy trong ngày đông lạnh giá, do rực nửa bầu trời.

Vô số chim muông, thú hoang vội vã chạy trốn khỏi núi rừng.

Giữa tiếng gió và lửa, khói đen dày cuồn cuộc bốc lên cao, tựa như địa ngục trần gian. Ngọn lửa lớn này cháy khoảng hai giờ.

Cuối cùng, ngọn lửa đốt sạch cây cối thành than trong phạm vi một trăm dặm mới ngừng lại.

Tạ Cảnh đợi đến khi tàn than cuối cùng dập tắt mới tự mình dẫn người đi vào ngọn núi đã trống không.

Các tử sĩ tẳn ra bốn phía, dẫm lên mặt đất đã cháy xém để tìm kiếm từng tấc đất.

Sau một lúc lâu, cuối cùng họ cũng tìm thấy thi thể mà họ đang tìm kiếm dưới một gốc cây sồi xanh đã cháy rụi.

Một thi thể bị cháy như than, không thể nhận ra khuôn mặt.

Điều duy nhất có thể chứng minh thân phận của hắn chính là thanh kiếm sắt rơi ở bên người vẫn chưa cháy hết.

Tạ Cảnh đi đến trước thi thể, khẽ cụp mắt xuống.

Khi nhìn thấy tình huống trước mặt. Trong lòng hắn cũng không có gợn sóng như tưởng tượng.

Hắn vốn cho rằng ít nhiều mình cũng sẽ để ý. Ít nhiều khi nhìn thấy cảnh này, hắn sẽ cảm thấy có chút thương cảm. Dù sao, bọn họ cũng là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, cùng nhau lớn lên từ nhỏ.

Nhưng hiện tại mới biết, cái gọi là tình huynh đệ ruột thịt thật nhẹ nhàng, không đáng nhắc tới trước ngôi vị hoàng đế.

Tạ Cảnh thu hồi suy nghĩ, quay đầu nói với tử sĩ bên cạnh: “Qua đó nghiệm thi.”

Một người tử sĩ xuất thân là ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) nghe vậy tiến lên, cúi người bắt đầu kiểm tra. Một lúc, tử sĩ đột nhiên cảnh giác: “Điện hạ, thi thể này không đúng!”

“Vết thương trí mạng nằm ở phần đầu, giống như là chết do bị vật nặng đập vào. Nhìn không giống như mới chết, ngược lại giống lại như đã chết ba đến năm ngày rồi. Chỉ là mùa đông trời lạnh, còn chưa thối rữa. Nhìn bộ dáng xương cốt, ước chừng khoảng 30 tuổi, tuyệt đối không phải tuổi của Thất điện hạ!”

Lời vừa dứt, sắc mặt Tạ Cảnh đột nhiên thay đổi.

Hắn chưa kịp lên ngựa đã nghe thấy tiếng vó ngựa đang chạy đến.

Không đến một lát, trong phạm vi trăm trượng xung quanh khu rừng đã cháy rụi đã bị các binh lính mặc áo giáp sắt vây quanh.

Tạ Cảnh đột nhiên quay đầu. Cuối cùng, hắn nhìn thấy người mà trong thời gian này hắn vẫn luôn tìm kiếm.

Hoàng đệ của hắn hiện tại đang ngồi trên lưng ngựa. Biểu tình lạnh như băng nhìn xuống hắn.

Nói với hắn: “Hoàng huynh, đã lâu không gặp.”

Mà bên cạnh hắn rõ ràng cũng có một tử sĩ khác, thân thể, dung mạo và cách ăn mặc cũng có vài phần tương tự hắn.

Trước mặt Tạ Cảnh, người kia lấy khăn vải, xóa đi lớp ngụy trang trên mặt, đổi thành một gương mặt xa lạ, chắp tay với Tạ Cảnh: “Đại điện hạ.”

Cảnh tượng chế giễu như vậy làm cho Tạ Cảnh xanh mặt.

Hắn không nhìn Lâm Uyên mà nhìn mấy nghìn binh lính phía sau hắn, sắc mặt lạnh như băng.

Hắn vừa không cam lòng lại khó hiểu, lạnh giọng hỏi hắn: “Binh mã của ngươi ở đâu ra? Phụ hoàng chưa từng giao binh phù cho bất kì hoàng tử nào!” Lâm Uyên cũng nghiêng đầu trong tầm mắt hắn, nhìn những binh lính tỉnh nhuệ phía sau mình.

“Đây là tư binh. Phụ hoàng tặng ta năm ta trưởng thành.”

“Thời điểm ban đầu cũng chỉ có hơn ngàn người. Mấy năm nay, lại nhận thêm một số cựu binh đã rời khỏi chiến trường mới dần dần có số lượng như hiện tại.”

Hắn dứt lời, lại quay đầu đối diện với tam mắt Tạ Cảnh. Hai cặp mắt phượng có hình dáng tương tự nhau cùng thoáng nhìn nhau qua lớp đất đã bị lửa thiêu đốt.

Cuối cùng vẫn là Lâm Uyên mở miệng trước, ngữ khí bình tĩnh như tự thuật, nói: “Lúc trước hoàng huynh nói không sai. Đại khái, phụ hoàng có chút thiên vị.”

Hai tay Tạ Cảnh nắm chặt thành quyền.

Binh lực hai bên cách xa nhau. Ngay lập tức, hắn biết mình cách phần thắng xa vời. Nhất thời cũng không ham chiến. Hắn lập tức xoay người lên ngựa, ra lệnh hco tử sĩ phía sau: “Ngăn hắn lại!”

Tử sĩ chắp tay đồng ý, tay cầm binh khí đồng thời xung phong liều chết tiến lên phía trước.

Những binh lính tỉnh nhuệ phía sau Lâm Uyên nhận được lệnh, cũng đồng thời rút đao ra khỏi vỏ.

Hai bên chém giết tại chỗ nhưng số lượng người quá chênh lệnh. Cuộc chiến rất nhanh kết thúc, phần thắng nghiêng về phía Lâm Uyên.

Lâm Uyên nhìn thoáng qua, giơ roi thúc ngựa, đuổi sát theo phương hướng Tạ Cảnh chạy trốn.

Hắn cũng giống như vậy, cũng không thể thả cho Tạ Cảnh rời đi. Lâm Uyên mang dẫn theo hơn mười tử sĩ đuổi theo, cố ý vô tình đuổi Tạ Cảnh đến hướng lối rẽ.

Tạ Cảnh cưỡi ngựa phi nhanh như bay nhưng rừng rậm trong vòng trăm trượng đã bị hắn đốt thành than.

Hắn phi ngựa trong đó, muốn trốn cũng không trốn được. Cuối cùng, hắn bị các tử sĩ đuổi ép đến trên vách đá của Phượng Canh Sơn.

Nhìn phía dưới sâu không thấy đáy, sắc mặt Tạ Cảnh trắng bệch, ghìm ngựa lùi lại vài bước.

Tử sĩ phía sau lại ép sát từng bước.

Bọn họ buông cung nỏ xuống, chuyển sang cầm đao. Như thể bọn họ muốn giết hắn ngay tại chỗ này.

Lâm Uyên cũng ghìm cương ngựa lại.

Hắn lấy cung tên của tử sĩ, kéo căng cung tên, nhắm ngay giữa lưng của Tạ Cảnh.

Tạ Cảnh quay đầu, chỉ thấy mũi tên sắt đang hướng về phía mình. Mắt phượng của thiếu niên lạnh lùng, ra tay dứt khoát.

Tạ Cảnh tự giễu cười phá lên.

Rốt cuộc, cũng là do hắn ra tay muộn.

Hiện tại đã thua hết cả bàn cờ, cũng là do hắn gieo gió gặp bão.

Trước khi mũi tên sắt của Lâm Uyên rời khỏi cung. Tạ Cảnh đột nhiên xoay người, roi bạc trong quay quất mạnh xuống.

Con ngựa bị đau đớn, cất vó, nhảy từ trên vách đá xuống. Cơn gió Bắc thổi đến mang theo mùi khét của cây cối bị cháy, khiến cho tim phổi cảm thấy khó chịu.

Lâm Uyên chậm rãi hạ cây cung trong tay xuống, thúc ngựa đi đến trước vách đá. Hắn cúi đầu nhìn xuống vực sâu không đáy.

Đôi mắt phượng của hắn đen tối, không nhìn rõ cảm xúc vui vẻ hay tức giận. Thật lâu sau, hắn giơ tay, ra lệnh cho tử sĩ đi theo phía sau: “Xuống đáy vực, tìm kiếm thi thế hắn.”

Các tử sĩ đáp lời rồi rời đi.

Lâm Uyên khẽ rũ mi, chờ đợi ở trên vách đá.

Nửa canh giờ sau, các tử sĩ truyền đến tin tức ——

Tạ Cảnh không có vận may như hẳn.

Vào lúc hoàng hôn, bọn họ đã tìm thấy thi thể của Tạ Cảnh ở dưới đáy vực. Lâm Uyên vẫn chưa nói lời nào. Chỉ ném cây cung trong tay xuống vách đá rồi thúc ngựa, phi nhanh về phía hoàng thành trong những tia nắng cuối cùng trước khi mặt trời lặn.