Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc

Chương 5




-... Rảnh? Đúng không?

Thế Đan nghe, mắt hắt ra tia cười nhạo bí ẩn. Ồ, đổi cách xưng hô kìa. Khóe môi nhàn nhạt:

- Bận. A-n-h... đang rất bận... đến, không-có-việc-gì-làm!

Đuôi tằm cuối mắt cậu ta giựt giựt, vắt vẻo treo trên gương mặt điển trai kia.

"-Chẹp, ông trời thật không công bằng mà, sao cứ đùn đẩy cái đẹp vào kẻ biến thái kia là sao? Tại-sao?"

- Hay, tôi và Dương "làm" cho bận đi._Cậu thì thào, chất giọng trầm khàn như phả thuốc mê, ánh mắt lả lướt trên người cô cứ hâu hấu như gã yêu râu xanh thèm khát lâu năm.

- Dương, đích thị là dùng size mấy?_Phụ họa cái lắc đầu khá là "ngao ngán". -Cỡ của Dương, loại cho trung học nhỉ? Như thế thật không "bay" tí nào!

Bạch Dương như ăn phải ớt kéo cả gương mặt gương mặt ửng đỏ đang dần tía lên kia. "Gã" thật... dâm loàng! Không khéo cũng chục em ngả mũ với cái kiểu biến thái đó cũng nên.

- Cậu, nghĩ rằng CẬU???_Cô như nuốt ngược cả lời vào trong bụng. Cả mặt tiền đang biến sắc, "thứ phản chủ kia" lại như chạy maraton đường dài. Hự! Cô đẹp thì không đẹp nhưng chả phải xưa nay, hắc hắc...

- Cậu rảnh?

Thế Đan lười biếng gật đầu.

- Vậy, rảnh thì yêu nhau cho bận đi!

Bạch Dương như thấy hôm nay mạnh dạng lên, 17 năm không một chiếc bóng khác giới nào làm phiền, trang tình sử vắt vai sạch cả tờ giấy trắng._Cô kêu thầm tự nhận lỗi với ba mẹ.

- Dương là loại con gái gì vậy?

Ngón trỏ Bạch Dương đặt trên đầu, cô cười xòe một nụ nắng như cái tên mà mẹ cô đã đặt.

- Là con gái trăm phần trăm, cậu không-có-quyền-kiểm-chứng! Tôi não dài thay cho chân ngắn !

- Dóc tổ! Bao biện! Xấu xí mà làm tàng!

- Cậu! Có biết là đang sỉ nhục ba mẹ tôi không? Hả? Thứ..._Đúng thật là tức anh ách mà, dù không đẹp nói trắng ra là hơi " xấu" đi, nhưng nói giảm nói tránh anh ta không biết học hả ? Kiểu: "-Cô không được như Nguyễn Du miêu tả trong kinh thơ Việt Nam, nhưng vẫn hơn nàng Nở của Nam Cao". Ít ra phải biết thế chớ. Đến Thị Nở cũng còn có Chí Phèo, chả nhẽ người với IQ như Bạch Dương cô đây lại không ai ưng? Lại nói thêm hiện nay công nghệ tiên tiến, chỉ cần money, hắc hắc, cô có thể hóa phép mình thành hotgirl ngay tắp lự. Chuyện con rẹp! Hức !!!

- Tôi chỉ nói sự thật!_ Thế Đan nhun nhún vai rất hồn nhiên. Cậu ta phụ họa thêm cả câu:

- Và nó rất phủ phàng!

"-Mày giỏi thứ này, chính là bình tĩnh".

Hít ngụm khí dài đến tận phế nang. Cô không tin trước nay các tuyệt sắc giai nhân dùng mĩ nhân kế lại không thu phục được.

- Cậu, chắc tôi xấu?

Đó, chính là thứ Thế Đan cần. Đích đến nhanh hơn cậu tưởng, cậu không muốn kết thúc sớm như vậy.

- Khác sao?

- Cậu! Ngày mai sẽ phải hối hận!

"Những người mà chúng ta gặp không phải là tình cờ. Họ đi ngang qua đời ta là có một lí do". Cậu, khẽ "lướt" qua cô như ngọn gió phà trên phiến lá mỗi sáng, "nhẹ" tựa hạt sương vuột lá mỗi sớm, "dịu" hệt nắng vàng liếm láp dạt đường mỗi mai. Và đau hơn cả khi cô-từng-tồn-tại, từng-chết-hẳn-một-lần!

Cô nguyện nhủ: Nếu, là nếu cô không vào Ams, không gặp cậu, không thử bận, không làm cho bản thân trông khá lên một chút, không thôi nhớ cậu nhiều hơn một chút, mỗi thứ cứ từng chút một. Có lẽ, cô-sẽ -không-mệt-mỏi-như-bây-giờ!