Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc

Chương 17: Lạm dụng coffee -say cafein!




…“-Trò đang hay! Phá đám…”



Từng cụm mây béo ụ trắng xóa nối đuôi nhau thỉnh thoảng đứt đoạn, tô màu đen nhẻm dạt đi khắp nơi khi bóng tối to bự buông thõng thu gọn mọi thứ. Ánh đèn sáng lóa phô rọi khung cảnh tấp nập vang còi inh ỏi, ồn ào, tia xanh đỏ vẫn không ngừng nhấp nháy nơi cạnh lề đường lóa chói cả màn đêm đặc khít. Đám bụi đường thi đua “choang tai” đập vào không trung những mảng lượn lờ lấp lánh nặc mùi xe cộ, âm thanh. Haizz, nếu có chết đi một người, khổ thêm một người… Trái Đất vẫn không ngừng quay, mọi thứ vẫn không dừng lại: Thế giới vẫn-tiếp-tục-sống.

Cuối Thu, những ngày vừa kịp hạ tháng 9, trời như trở mình trong tích tắc. Tựa hệt một cô gái mới lớn làm nũng mau giận mau quên, mau yêu mau nhớ, mau thương mau hận. Ngày mới, “cả thung lũng ánh sáng” ngấp nghé nơi đầu mắt những tia vàng rộm, đổ trưa thế giới như viên pha lê ngậm màu sặc sỡ đến bức bối, hắt đậm tất cả dưới cái nóng đến chặt dây thần kinh. Thoắt mình, thời gian như xóa đi một ngày, luồng phù du “đoảng” nhau đến bể đầu rồi trốn tiệt rủ nhau chơi ú tim trả lại sự đành hanh đầu Đông se sắt: Trời chớm lạnh!

Bạch Dương rúc mọi thân người bé tí trong chiếc hoddie hồng to xụ dài quá hông, vận kèm là skinny đen tuyền, một phong-cách-pijama rất ư là “chế Hàn." Sao k-pop có thể mặc hoddie-skinny nhản nhản dạo phố, hay ứng dụng trên sân bay vì với họ đó là phong cách thoải mái nhất, đủ ấm nhất khi khí trời mới hắt âm. Áp lên người Bạch Dương thì lại: không-ra-gì!

Cơ thể bé nhỏ, gầy tong, gắn chặt lên người là làn da trắng xanh. May sao cặp vạt hồng trên môi giúp cô thoát khỏi ánh mắt người đi đường: Kia là một xác-chết-biết-đi! Đảo quanh mắt nhìn,chân cô đang chôn tại: Trung Tâm Thương Mại A.D, bao tử đánh hồi réo rắt trong khoang bụng. Cả sáng đến trưa cô chỉ nuốt chọi mỗi hai hộp sữa Fami èo ọt protein. Hoạt động của cơ thể chôn tiệt trong gỏi dinh dưỡng hụt chất béo, đậu nành thì làm sao mà có chất béo kia chứ? Chưa kể đến năng lượng tiêu hao lúc-suy-nghĩ. Bạch Dương có thể vô tâm đến sức khỏe như thế là cùng.

Gọi một phần salad táo và một coffee-capuchino. Tầng 6, chọn nơi góc trái, phía bàn tròn thứ hai dãy thứ tư, mặt bàn sạch sẽ đến mức Bạch Dương có thể soi cả mặt mình, chiếc khăn trắng cuộn mình nằm góc rất kiểu cách trong hộp lọ dựng đứng màu trắng sứ tinh tươm. Bạch Dương thả mình xuống chiếc ghế, nhâm nhi phần ăn của chính cô. Đánh mắt ra không gian phía dưới, ánh trắng bóng điện làm người ta đau mắt đến tự hoặc: Sự thật, cuộc đời này trắng sáng như vậy ư?

Thu trọn không gian xung quanh căn tầng, nổi bật hai người phụ nữ sang trọng, xinh đẹp. Trong đó, có một người cô-đã-từng-gặp. Haizz, Trái Đất tròn thật!

Chiếc bao tử rỗng toát thức ăn, nạp thêm lượng axic nhẹ hều từ đĩa salad. Giấm táo đúng là tốt cho sức khỏe, nhưng đối với Bạch Dương tình cảnh này. Tốt cái con quạ nó! Cả ngày nắng ôm khịt da dày là lượng nước kèm chút tí protein bèo bọt, dù cho tiêu hóa ít nhiều gì cũng tồn đọng trong dạ dày, giờ túc thêm axic vào khoang ruột, cá chắc phản ứng sinh kết tủa cú một gì cũng xảy ra. Bạch Dương không ngốc, nhưng cơm đĩa hay KFC? Hotdog hay bánh ngọt? Cô không thích, thức ăn nhẹ có thể sẽ cứu vớt dớt dát chút nào tâm tư trĩu nặng như ngọn lúa quá đoòng của cô.

Sinh tố ư? Hay cam ép? Thôi nhé! Mặc cho cơ thể lên tiếng. Ngày trước Bạch Dương cực “lạm dụng”coffee: đen-đậm-đặc mỗi đêm đến độ đôi mắt trong veo thâm quầng vì mất ngủ nguyên đêm, mệt mỏi rã rệu vì ngấm coffee, bao tử như đốt nhiệt trong khoang ruột, tay chân như dây nhợ nhùng nhằng gắn lên người. Sức khỏe lên chuông báo động mạnh nhưng có há gì? Vì chăng: Khi nỗi đau quá lớn, thứ duy nhất có thể là bình lặng tắm ngập nó trong cơ thể, tạm bợ sống-chung-với-ngày-qua-ngày?

Bạch Dương bị các bác sĩ nhận định: Say cafein.

Ăn nhẹ tênh, uống hời hợt. Cô gái nhỏ mắc bệnh dạ dày. Nhất định thế! Nhắm mắt lượt qua tất cả, không buông thả nhưng không có ý định nắm giữ, với cô gái nhỏ trước giờ sống hay chết chỉ khác nhau mỗi điều: Hít-thở mà thôi!

Đĩa sứ tròn vươn vài màu xanh rau mướt mắt, vài chấm đỏ cà chua bi đẹp đẽ, BẠch Dương không ăn được thứ này. Thả nĩa, cô ngậm một ngụm capuchino, vị đắng nhạt thấm hệu đầu lưỡi, trôi xuống cổ họng, chẳng vươn vấn. Uầy, Bạch Dương vẫn nhớ mùi đen đặc kia hơn, chát khuất trong vòm họng nhưng khó quên. Không thấy thì thôi, thấy Bạch Dương cũng nên chào một tiếng cho phải đạo. Chân cô tiến về phía hai người phụ nữ.

- Thế Đan rất tài, giỏi hệt bố nó._Người phụ nữ lúc trước cô từng gặp vào một ngày trưa đầy nắng nơi hành lang góc ngoặc cất tiếng, môi nở một nụ cười dịu dàng.

- Con trai cậu cũng thế! Hai đứa rất đáng là đối thủ._Người phụ nữ đối diện nhấp nhẹ ngụm nước, đáp lại. Dáng vẻ rất sang trọng từ ánh mắt đến cử chỉ, cả người đẹp nhẹ nhàng nhưng rất ấn tượng.

- Con tớ ư? Cậu nói ai? Nếu… tớ đã không còn tư cách kể cả gọi tên nó.

Người phụ nữ đối diện trầm ngâm giây lát: -Là mẹ tất yêu con. Không riêng cậu, tớ cũng muốn thời gian quay lại._Bà cười nhẹ: -Tớ nói con trai Vin. Thằng bé rất khá, tài lực không kém Đan. Là con trai tớ, nhưng Đan vẫn chưa bao giờ là người giỏi nhất.

Tai bạch Dương như ù đi, tựa mạng nhện giăng rặn bịt tất đi: “-Là con trai tớ… mẹ Thế Đan?” Bạch dương đi đến cạnh người phụ nữ mình đã gặp:

- Chào cô.

- Bạch Dương? Chào cháu! Nhớ cháu thật, lâu không gặp. Nhưng cháu đến đây với ai sao? Bạn trai á?_Người phụ nữ đá mắt tinh nghịch, rất ư xì-tin dâu.

- Cháu đến mình, à… đến ăn tối.

- Bạch Dương cháu sống thế sao? Ăn tối bằng coffee?

- À, cái này… cháu chỉ uống sau khi ăn._Bạch Dương xoay sang người phụ nữ đối diện:

- Chào cô.

- À, quên nhỉ? Giới thiệu đây là Bạch Dương con gái Bạch Hạ, bạn thân tớ và An đấy! Cậu nhớ nhỉ?

Bà Mỹ Tuệ không nghĩ sẽ gặp cô gái nhỏ trong tình huống như thế này, nhưng không hề có một chút nào gọi là bất ngờ.

- Chào cháu! Cô là Mỹ Tuệ.

- Vâng._Bạch Dương khẽ cười: -Cháu rất vui được gặp lại cô và cả cô Mỹ Tuệ, nhưng giờ cháu bận. Xin phép cháu đi trước.

Bóng Bạch Dương đã khá xa, bà Mỹ Tuệ lên tiếng: -Cậu thân với cô bé đó lắm ư, Kỳ Anh?

- Về nước, người đầu tiên tớ tìm gặp là Bạch Hạ.

Nhân viên giới thiệu đưa cho cô tờ poster, là một bộ phim chiếu rạp, một bộ phim kinh điển về chuyện tình bất tử trên thế giới: "-Áp phích Hailee - Douglas." Lời quản gia Ân như trôi ngược tua lại trong bộ não cô.

Phía không xa, đối diện Trung Tâm Thương Mại A.D, khách sạn Places-Moon (Ps.M), dưới vòm cây xào xạc lá.

- Poochy, hai ngày mà em không đủ nổi 50 triệu sao?_Một gã đàn ông ăn vận rất lịch lãm, hàm râu cua nón được cắt tỉa gọn ghẽ đúng kiểu perfect-man xứ châu Âu, ngón tay lượn lờ trên gương mặt cô gái.

- Càng dạo, em làm ăn không đúng hẹn đấy. Hay one-night? Xinh như em, anh sẽ không cần con số 50 triệu kia nữa, anh đâu thiếu tiền. Babe?

- Chó má!_Cô gái cạnh gã phun một bãi nước bọt. -Fuck mẹ, tụi mày lẫn cả cái dòng họ thối tha ăn tiền tao 3 năm đến béo ú tròn ỉnh ra, 50 triệu? Đào mã cho lũ mày hả?

- Babe, anh rất quý cái đẹp, tổn thương người phụ nữ đẹp? Anh không nỡ. Bạo lực phụ nữ đẹp? Anh không muốn! Poochy xinh hư vậy?_Ngón tay gã lướt nhạo lên bờ vai cô: -Lại càng không thể! Nhưng em nhớ: Nói dòng họ anh, em có thể? Nói anh, em nghĩ em còn là ai? Công ty bố em, nay mai phá sản. Babe chẳng là cái thá gì. Nhưng với anh, một đêm! Em sẽ không quên đâu, anh hứa mà. Thiên đường của Poochy là anh! Cảm giác ấy hẳn rất tuyệt nhỉ?

- Con bà mày! Bỏ ngay bàn tay ghê tởm ấy ra khỏi người tao! Ngay-lập-tức!

- Oke! Oke!_Gã giơ cả hai tay như tội phạm gặp phải họng súng: -Poochy mạnh mẽ quá! Lên giường chắc không tụt giảm khí tuệ nhỉ?

Hai tên đàn em cạnh gã bận vest nôm rất tuấn tú, tay che miệng cười phá lên. Mặt cô gái đỏ bừng trong đêm tối, mái tóc ngắn bay tung trong gió, màu nâu bị màn đêm thu giấu.

- Một lũ chó! Mẹ kiếp!

- Babe, cưng có hai sự lựa chọn nhẹ nhàng. Babe có thể “For one night and one full night” với anh, tiền, sự thật? Sẽ như “thời gian” trôi tuột, mãi mãi. Nếu cưng không muốn, cái còn lại hãy để CEO tối cao A.D biết nhỉ?_Gã dừng lại, ngón tay trỏ quay quanh bờ râu cua nón bên miệng, cười một cái, đểu giả trát đầy trên mặt: -That ‘s so sweet! Puppy-love*.

Tuyệt Minh rút đế giày Adidas, nện thẳng vào mặt gã, đập ngay sóng mũi cao vợi, gã bụm mặt la oai oái. Hai tên đàn em thấy vậy hạ thẳng tay cô vặt ngược ra sau, cái đau như trời bạt tai giáng thẳng lên người cô. Gã đứng thẳng, tay bỏ khỏi mặt:

- Giữ chặt.

Tuyệt Minh bị kìm mạnh giữa hai tên đàn ông lực lưỡng, tiến thoái vô cùng cực. Gã đến cạnh người cô, hai tên đàn em dạt ra sau.

- Em khá lắm! Hơn cả bố mẹ tôi rồi đấy!_Gã đè người cô lên thành BMW mới cóng, thanh nắm tay mạ kim loại áp vào lưng cô: tê dại! Đè mạnh bờ môi dày quyến rũ của mình lên vạt miệng cô, gã mạnh bạo xé toạt hai khóe môi, bàn tay bung toạt đường cúc áo, hơi lành lạnh quấn quanh nơi bờ ngực phập phồng, gã thô bạo xen choàng đôi tay của mình vào trong.

- Bốp! Hự! Hự…

- Con mẹ thằng nào phá bữa của ông?

- Bữa cái quần con thằng bố mày. Thật nhục mặt. Thế không biết dẫn nhau vào khách sạn à? Đi BMW, khách sạn cũng có thể chứ nhỉ? Lại đang đứng trước Ps.M, không biết vào à?

- Oke! Thanks nhé, nhãi biến đi.

- Sao lại được? Vướn mắt tôi rồi. Nên-càng-không-thể-bỏ-qua._Dừng câu nói, cậu trai tộn thẳng lê gương mặt manly của gã, máu toé ra cả khóe môi. Theo đà, cậu mân thẳng bụng gã, nhào cả một cú, gã lui người ra sau. Cậu kéo nhanh Tuyệt Minh về phía mình, vớ đại chiếc áo vest tên đàn em lão bọc người cô.

- Dark beauty, well-being!**_Cậu búng về gã câu chúc kèm theo nụ hôn gió.

- Nhãi, mày hãy nhớ tao-Hoàng Sang!

- Ye, I’m Jas.

Tin nhắn làm điện thoại trong túi quần cậu rung lên. Góc cuối con đường, vẫn cạnh Ps.M, cô gái ăn mặc phóng khoáng mắt mẻ, da dáng trắng hồng, nóng bỏng trườn bò trên người chàng trai màu tóc hạt dẻ óng ánh. Trượt điện thoại qua mục hộp thư:

“-Trò đang hay! Phá đám.”_From: Quân Đàm. To: Jas callboy, khóe môi nhếch nhàn nhạt, cậu vỗ mông “nàng thơ” bên cạnh: -Bé con có muốn Ps.M? Hay, nơi nào?

- Jas, cảm ơn cậu giúp tôi.

- Sao cô không khóc?

- Giải quyết được gì ư?

- Khá giống, nhưng đáng tiếc…



*That ‘s so sweet! Puppy-love: Sẽ rất tuyệt! Người tình bé nhỏ.

**Dark beauty, well being: Tối đẹp, an lành.