Sau bữa tối, Ansel một mình đến văn phòng làm việc của mình, theo sau là San.
- Ngươi dẫn hầu gái mới đến đây đi.
- Dạ.
- Sau khi nhận lệnh, quản gia San lập tức đi tìm Sandra.
Mười phút sau đó, Sandra đã có mặt ở trong phòng làm việc của Ansel.
Cô cúi người và cung kính như những người hầu khác:
- Ngài cho gọi tôi, chủ nhân?
Ansel ngồi bên bàn làm việc, ngài dựng cây bút lông ngỗng lên giá nhỏ trên bàn.
Chất vấn Sandra:
- Nếu như ngươi không có ý định thú tội với ta thì ngươi nên tranh thủ viết di chúc đi là vừa.
Cô hầu gái toát mồ hôi, cảm xúc trong cô bây giờ là bất ngờ và cân nhắc mình phải cảnh giác trước Ansel.
Sandra cúi đầu, cố lảng tránh xem như mình không có tội:
- Tôi có thể hỏi ngài đang nói về điều gì không ạ, thưa chủ nhân?
Ansel dường như đang mất kiên nhẫn, ngài bước đến trước mặt Sandra, liếc mắt nhìn kẻ thấp hèn đang cố nói dối này:
- Nếu ngươi muốn thì ta không vòng vo nữa, Sandra De Smet...!à không, là Sandra Rego mới phải.
Hai bả vai cô run lên bần bật, cô lo lắng, không biết mình sẽ có kết cục gì, sẽ chết như thế nào.
Cô khó chịu suy nghĩ:
"Chết tiệt, đến cả tên họ thật của mình mà hắn còn biết thì còn chuyện gì mà hắn không biết? Lại còn giả vờ tra hỏi...!Khốn thật."
Tình cảnh này giống như mèo vờn chuột vậy.
Sandra ngẩng đầu nói chuyện, trước sau gì cũng chết, thôi thì trước khi chết cũng phải cố gắng làm đối thủ của Ansel một lần:
- Ngài biết tất cả rồi mà còn cố hỏi tôi làm g...
Ansel ghét nhất là những kẻ cố chấp, cứng đầu.
Bản án ngay trước mắt rồi vậy mà còn cố chống đối, vùng dậy, thể hiện mình mạnh mẽ.
Lập tức, Ansel bóp lấy cổ Sandra dồn về phía vách tường.
* RẦM *
- Ặc....
Tốc độ nhanh đến mức một sát thủ cao tay như Sandra không phản ứng kịp.
Ansel nghiến răng:
- Ngươi tưởng rằng, việc thay đổi cái họ và cách ứng xử như một hầu gái thì có thể qua mặt được ta sao?
- Ư....!không...
Lực bóp ngày càng mạnh hơn, gương mặt Sandra dần trắng toát, hai tai cô dần dần ù đi.
San đứng bên cạnh đang cố can ngăn Ansel:
- Ngài sẽ gi3t chết cô ấy mất...!chủ nhân.
- Hừ, ngươi thương xót gì kẻ máu lạnh này.
Hay là ngươi cũng bị ả mua chuộc?
Chưa bao giờ San thấy ngài bá tước lên cơn giận dữ nhiều như vậy, dù cho là có thì cũng chỉ ở trên chiến trường.
Sandra đạp hai chân như đang cố vùng vẫy, hai tay cô siết chặt cánh tay của Ansel đang bóp lấy cổ mình.
- Cô ấy chết rồi thì làm sao chúng ta có thể biết được kẻ chủ mưu chứ.
- Ta thừa biết điều đó, nếu ả chết thì ta sẽ tự mình tìm ra kẻ chủ mưu.
Ngươi nghĩ ta không làm được à, San?
Quản gia ấp úng, điều này hoàn toàn đúng, không có gì để chối cãi nữa.
Nhưng ngay lúc Sandra tưởng chừng như sắp chết đến nơi thì Ansel lại thả tay ra, mạnh bạo ném cô ngã xuống sàn.
Ngài đã đổi ý rồi, hẳn là Ansel đang có một kế hoạch khác, ngài ra lệnh cho San:
- Nhốt ả vào ngục đi.
- Dạ.
- Quản gia nhận lệnh và đi gọi kỵ binh giải Sandra vào ngục.
Sandra yếu ớt nằm liệt trên sàn, chỉ chờ người đến áp giải lôi đi.
Vết thương trên tay Ansel đột nhiên ứa máu, thấm qua tay áo tối màu.
Vài giọt chảy xuống ngón tay, San nhìn thấy, lo lắng:
- Tay ngài...
Ansel nhìn xuống tay mình:
- Nếu không vì miệng vết thương hở trở lại thì giờ này ả ta đang nằm dưới lòng đất rồi.
San gấp gáp mở cửa:
- Để thần đi gọi Neil đến.
- Không cần đâu.
- Ansel bước ra khỏi phòng.
Quản gia San lo lắng hướng mắt nhìn theo, ngài muốn vợ sẽ tự tay trị thương cho mình, Ansel bước về phòng ngủ với cánh tay có máu đang chảy dài.
*Cạch*
Fay đang ngồi đọc sách trên giường, nghe tiếng mở cửa nàng mới quay sang nhìn.
Nàng bị chồng mình dọa cho một phen, Fay bỏ sách qua một bên rồi chạy đến bên Ansel, gấp gáp hỏi và quan sát bên tay bị thương:
- Ngài bị làm sao vậy chứ? Sao vết thương lại...?
- Chắc là do ta dùng sức quá nhiều trong lúc làm việc...
Ansel nhìn thấy ánh mắt của nàng đang lo lắng đến mức nào, ngài đưa tay kia vuốt nhẹ lọn tóc đen dài của vợ mình an ủi:
- Ta không sao mà, em có thể giúp ta được không?
- Dạ được.
- Nàng đưa ra câu trả lời dứt khoát không một chút chần chừ.
Sau khi Ansel ngồi lên giường, nàng cầm lên một chiếc chuông nhỏ lắc hai hồi, tiếng chuông nhẹ nhàng gọi người hầu, ngay tức khắc Dox gõ cửa rồi vào:
- Phu nhân, người cho gọi em ạ?
- Em lấy giúp ta một ít nước ấm và khăn sạch đến đây nhé.
Nàng vừa xoắn tay áo cho Ansel vừa nhỏ nhẹ ra lệnh cho nữ hầu thân cận.
Nàng bắt đầu tập trung để thi triển ma pháp trị thương, ánh sáng màu xanh nhè nhẹ cùng với ánh vàng hơi lóe lên.
Miệng vết thương đang dần dần khép lại, mô thịt mới cũng đang tái tạo nhanh hơn, nàng vẫn không quên hỏi về cảm giác:
- Ngài có thấy đau không ạ?
- Không đau một chút nào, chắc là có tình yêu của vợ ta nên nó mát lắm.
Hở chút là tung thính, Ansel khiến cho nàng ngượng đỏ hết mặt.
//
Lời tác giả: [ Mình có 1 số giải thích nha ^^ ]
- Vì mình quên mất cách San xưng hô với Ansel nên mình đã cho San xưng là "thần", nghe nó sẽ có phần tôn trọng hơn là xưng "tôi".
- Neil là pháp sư trong đội quân hoàng gia.
Ở chương 64 Neil là người đã cố trị thương cho bá tước Ansel khi ngài bị sói cắn..